Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(5)




"Tô Sam Sam, em thích chị" Trần Thiến Nam dưới ánh nhìn nghi hoặc của Tô Sam Sam, đôi mắt vẫn nhiệt huyết như cũ, em nâng bó hoa trong tay, lại chờ đợi, chờ đợi được tiếp nhận.

"Tô Sam Sam, em thật sự rất thích chị."

Trần Thiến Nam nhìn Tô Sam Sam nâng tay lên, nhìn nghi hoặc trong mắt nàng dần biến mất rồi được thay thế bởi sự áy náy, nhìn Tô Sam Sam dùng tay đẩy bó hoa kia, nói một câu "Thật xin lỗi" rồi dứt khoát rời đi.


Tô Sam Sam đi về phía trước, trong đầu nàng từng chuyện liên quan đến Trần Thiến Nam lần lượt hiện lên. Nàng nhớ lúc nhảy Sốt nhẹ, Trần Thiến Nam hết lần này đến lần khác giúp nàng che đầu, khiến cho thời điểm nàng ngã xuống đầu sẽ không va vào đất , nhớ cả Trần Thiến Nam thời điểm nàng không vui luôn bên cạnh nàng, vừa nói vừa cười đùa tìm đủ trò khiến nàng vui vẻ trở lại. Còn nhớ, thời điểm nàng xác định chọn N đội, Trần Thiến Nam không chút do dự cùng nàng chuyển đến. Nàng rất muốn cảm ơn Trần Thiến Nam, cảm ơn vì có được một người bạn như Trần Thiến Nam. Nhưng thật xin lỗi, cũng rất bất lực, nàng không thương em, bởi thời điểm nàng được Trần Thiến Nam bày tỏ, trong đầu đều là bóng dáng của Lưu Lực Phi. Nàng dứt khoát cự tuyệt, cho dù thời khắc nàng đẩy bó hoa ra, hốc mắt Trần Thiến Nam có phiếm đỏ, nàng cũng không do dự, bởi vì khi ấy nàng đã hi vọng đối tượng tỏ tình có thể trở thành Lưu Lực Phi.


Nói Tô Sam Sam dứt khoát rời đi, không bằng nói nàng không dám quay đầu lại, trong lòng nàng ngập tràn cảm giác khó chịu mà không biết nên dùng từ nào mới có thể diễn tả phù hợp nhất.

Nàng muốn nói "Trần Thiến Nam, chúng ta làm bạn đi".

Nàng muốn nói "Trần Thiến Nam, em thật sự rất tốt".

Nàng còn muốn nói "Trần Thiến Nam, người chị thích là Lưu Lực Phi". Nhưng nàng cái gì cũng không có thể nói, bởi vì nàng sợ lời còn chưa kịp nói ra, chính mình đã lớn tiếng khóc, nàng sợ nước mắt của mình khiến cho Trần Thiến Nam hiểu lầm, nàng sợ nếu quay đầu lại nàng sẽ đến an ủi Trần Thiến Nam, đến lúc đó các nàng cùng nhau khóc, trông rất không phù hợp.

Tô Sam Sam một mực đi về phía trước, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.

"Cự Sam BE" ngay tại khoảnh khắc Trần Thiến Nam bắt đầu bày tỏ, Tô Sam Sam càng thêm lo lắng, lo lắng Lưu Lực Phi không thích nàng, hoặc chẳng phải kiểu thích giống nàng thích Lưu Lực Phi. Nàng đem mình rút lại trong góc phòng, nhấn gọi cho Lưu Lực Phi.


"A lô"

Giọng nói quen thuộc của Lưu Lực Phi vang lên, Tô Sam Sam khịt khịt mũi.

"Phi Phi"

Lưu Lực Phi nghe rõ giọng mũi tràn đầy ủy khuất truyền tới qua điện thoại, thật giống như Tô Sam Sam đang khóc hoặc vừa khóc xong, cô có chút sốt ruột.

"Em sao vậy?"

"Không sao. Chỉ là hôm nay cãi nhau với Trần Thiến Nam."

"Hai ngươi có chuyện gì sao?"

"Lần sau rồi nói."

" Được, chị ngắt điện thoại. Chúng ta video call đi."

"Không được."

Tô Sam Sam nghĩ đến chính mình, bây giờ đôi mắt chắc chắn đỏ hồng không khác mắt thỏ là bao, mới vừa rồi còn tựa đầu lên gối khóc thút thít, chắc rằng tóc tai cũng rất loạn. Nghĩ tới những thứ này, nàng lập tức lên tiếng cự tuyệt, nàng không muốn Lưu Lực Phi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của mình, cũng không muốn Lưu Lực Phi vì mình mà càng thêm lo lắng.

Thậm chí, nàng bắt đầu hối hận chính mình trong lúc nhớ nhung mà kích động gọi điện.

Bên kia Lưu Lực Phi nói từng câu một, phần lớn đều là mấy lời an ủi vụng về, tâm tình Tô Sam Sam lại được chữa lành, nhưng mà, nàng vẫn rất khó chịu.

"Sam Sam" "Tô Sam" bên kia đổi hết cách gọi này đến cách gọi khác, Tô Sam Sam cảm thấy Lưu Lực Phi rất đáng yêu.

Đêm nay, nàng dưới thanh âm an ủi của Lưu Lực Phi từ từ chìm vào giấc ngủ.


Lưu Lực Phi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô cảm giác được Tô Sam Sam không vui. Ra dấu cho Lưu Thiến Thiến xong liền lập tức ra ngoài, từng câu an ủi Tô Sam Sam.

Cô nói với Tô Sam Sam "Hôm nay trăng Quảng Châu thật tròn."

Cô nói với Tô Sam Sam mặt trời Quảng Châu mỗi ngày đều như muốn nướng đen mình, hiện tại cô chắc chắn không thể trắng hơn Tô Sam Sam.

Cô còn nói với Tô Sam Sam về chuyện Tả Giai, bất quá trong lời nói vẫn lộ rõ vẻ tiếc nuối.

Cô suy nghĩ, vẫn là nên nói mấy chủ đề vui vẻ một chút. Vì vậy, trong đầu lần nữa nhớ lại mấy câu chuyện buồn cười xảy ra gần đây.


Cô và Tô Sam Sam nói rất nhiều, vốn là người ăn nói vụng về, cô không biết phải dùng câu từ như thế nào mới có thể an ủi Tô Sam Sam, cho nên đành thử, thử dùng đủ loại đề tài để chữa lành Tô Sam Sam. Cô vụng về dỗ cô gái mình thích vui vẻ.


Cho dù gió đêm thổi qua khiến cô khẽ rụt cổ, cho dù cô một mình đợi xe giữa đường phố trống vắng, dưới ánh đèn điện, vẫn ngây ngốc giữ chặt điện thoại bên tai. Cho dù, nhiệt độ bỏng rát từ điện thoại thông báo hết pin, cô cũng chỉ đơn giản cắm sạc rồi tiếp tục nói. Cho đến tận khi đầu dây bên kia truyền đến tiếng hít thở êm dịu từ Tô Sam Sam. Cô mới trở về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đeo tai nghe vào, lắng nghe từng động tĩnh bên kia, mặc dù không có bất kì âm thanh nào. Nhưng, cuộc gọi vẫn không một giây nào ngừng lại, hai người ở hai đầu điện thoại, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.


Công diễn sinh nhật ngày một đến gần, Lưu Lực Phi ngày một mong đợi, cô không chỉ mong chờ được nhảy buổi công diễn do mình tự chuẩn bị, mà còn cả vị khách mời tên Tô Sam Sam. Cô thật sự rất nhớ Tô Sam Sam, cô muốn mượn lần công diễn sinh nhật này làm nơi bày tỏ, dưới sự khích lệ của mọi người, dưới sự thông suốt chậm chạp của mình, cô kiên định mình chính là thích Tô Sam Sam, cô sẵn sàng đón nhận toàn bộ thử thách để yêu Tô Sam Sam.


Nhưng Lưu Lực Phi vẫn có chút sợ hãi, cô sợ mình sẽ giống như Trần Thiến Nam, cô đã biết nguyên nhân lần đó khiến Trần Thiến Nam và Tô Sam Sam ầm ĩ tách ra, nghe được bát quái bảo rằng Trần Thiến Nam đã tỏ tình với Tô Sam Sam. Vậy nên, cô sợ, sợ Tô Sam Sam cũng không thích mình.

Mặc dù sợ hãi, nhưng Lưu Lực Phi cảm giác tình cảm mình dành cho Tô Sam Sam đã không cách nào kiềm nén được nữa, bởi vì so với những điều này, nàng càng sợ Tô Sam Sam sẽ chấp nhận lời tỏ tình của Trần Thiến Nam, trên cả không dám mở lời, cô càng sợ việc Tô Sam Sam sẽ thuộc về người khác hơn.


Cô muốn cố gắng một chút, cố gắng có thể theo đuổi Tô Sam Sam.


Đồng đội thân thiết bên cạnh, như Trịnh Đan Ny, như Đường Lỵ Giai biết rõ kế hoạch tỏ tình với Tô Sam Sam của Lưu Lực Phi.

"Chị thích Tô Sam Sam từ lúc nào vậy?"


Sau khi biết được kế hoạch các nàng đã hỏi như vậy, Lưu Lực Phi nằm trên giường suy nghĩ về vấn đề sâu xa này, cô nhìn chằm chằm vào trần nhà, từng kí ức liên quan tới Tô Sam Sam dần hiện lên trong tâm trí.


Cô nhớ thời điểm Kim Khúc năm ấy, đang ở hậu đài zhibo, Tô Sam Sam đi tới, nói muốn cô cùng nàng đi xem tiền bối tập luyện, cô đang ăn khoai tây chiên, liền đem món khoai tây yêu thích của mình đặt xuống, cùng Tô Sam Sam, bước chân đồng điệu rời đi. Cô nhận ra mình dường như rất dễ đáp ứng mọi yêu cầu từ Tô Sam Sam, bất luận khi ấy mình đang làm gì hoặc thời gian khi ấy là gì, cô vẫn muốn cưng chìu Tô Sam Sam. Khi đó, cô chẳng qua hơi băn khoăn, tự hỏi sao mình lại đối xử đặc biệt với Tô Sam Sam.


Trong đầu chợt hiện lên một cảnh tượng mà người khác nhìn vào đều lắc đầu bảo thẳng nam, khi ấy cô thực sự nghiêm túc dạy Tô Sam Sam chơi yoyo, Tô Sam Sam học không nhanh lắm. Vì vậy, cô hết lần này đến lần khác giúp nàng quấn lại dây, sau đó, kiên nhẫn giải thích với Tô Sam Sam nên chơi thế nào cho đúng. Lúc đó, cô chỉ đơn giản nghĩ rằng mình đối với Tô Sam Sam có phần kiên nhẫn hơn so với những người khác mà thôi.


Nhưng sự tình càng về sau càng thêm kỳ quái, Lưu Lực Phi suy nghĩ, hẳn nên nói là sự tình càng về sau càng rõ ràng hơn mới đúng, cô không biết lúc nào thì mình rõ ràng ý thức được cảm tình này đã biến chuyển, kỳ thực là rất sớm, sớm đến mức khi ấy Tô Sam Sam còn chưa ghi hình Thanh 2.

Cô đem những kí ức ngày đó từ từ mở ra.

"Phi Phi, chúng ta cùng nhau quay PV đi."

Cô tự mình chừa trống lịch trình cá nhân, đi nơi ghi hình mà Tô Sam Sam đã nói. Khoảng cách giữa hai người từng chút một rút ngắn, khi đó cô cảm nhận rõ ràng nhịp mạch nảy liên hồi và nhớ nhung đầy khắp cõi lòng, cô còn ngây thơ cho rằng đó chẳng qua đều trên phương diện tiếp xúc gần gũi với bạn bè.


"Phi Phi, tí nữa khi quay cảnh này, nhớ cười mỉm lúc đút tiểu màn thầu cho em nha."

Cô nhìn Tô Sam Sam giải thích nội dung kịch bản với mình, nhìn đôi môi Tô Sam Sam hết mở ra rồi khép lại, cô nâng tiểu màn thầu đến bên miệng của Tô Sam Sam, ngón tay khẽ chạm lên bờ môi nàng, mềm mại, lại dâng lên chút nóng bỏng. Cô nhanh chóng đem tay giấu dưới lớp tay áo thùng thình, không kiềm được mà dùng một ngón tay khác chạm lên nơi bỏng rát đó.

Cô tiếp tục nhìn đôi môi không ngừng phát ra âm thanh của Tô Sam Sam, ngắm nhìn lớp son rực rỡ như tô điểm thêm sự xinh đẹp cho bờ môi nhỏ nhắn kia, "Hôn lên sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?", suy nghĩ vừa hình thành, khiến cô kinh ngạc mình vậy mà lại muốn hôn Tô Sam Sam, kinh ngạc chính mình dường như muốn biết nơi vừa chạm vào có phải mềm mại như vậy không, muốn biết khi hôn lên có còn cảm nhận được hương vị ngọt ngào của tiểu màn thầu hay không.

Lưu Lực Phi thất thần, siết tay.

May thay, cái siết tay này, móng tay không tự chủ ghim vào da thịt đem đến cảm giác đau đớn giúp cô thanh tỉnh hơn.

May thay tiếng gọi phát ra từ Tô Sam Sam, giúp thần trí cô trở về, tập trung lại lần nữa.


Lúc Lưu Lực Phi quay về, nhìn PV kia được phát lên, cô dùng acc phụ xem đi xem lại nhiều lần, nhìn hai người hết sức xứng đôi trong video.

"Tô Sam Sam không đàn tốt, cô dùng quạt giấy khẽ gõ đầu nàng."

"Tô Sam Sam bắn tên đầy yếu ớt, cô không khỏi đỡ trán."

Đến tận bây giờ cô vẫn có thể hình dung ra được nhiệt độ ấm áp từ cơ thể Tô Sam Sam khi cô ôm nàng vào ngực dạy bắn tên, còn có thể cảm nhận được mùi hương từ Tô Sam Sam. Bởi vì mỗi sự việc khi đó, cô đều từng chút một khắc sâu vào trí óc mình, khẽ cười một tiếng, tiếp tục xem hai người trong video.

Nội dung kịch bản tiếp tục chuyển biến, cô thấy trong video Tô Sam Sam hộc máu ngã xuống, chính mình đem nàng ôm vào trong ngực. Bi thương trong lòng đột ngột phóng đại, cho dù thời điểm quay cảnh này bầu không khí vẫn hết sức vui vẻ, nhưng giữa đêm khuya thanh vắng của hiện tại, nội tâm không hiểu sao lại vô cùng khó chịu.


Bởi vì cô thích Tô Sam Sam, vượt qua cả loại thích giữa bằng hữu thông thường. Cô sợ giữa hai người sẽ không có một kết cục tốt đẹp, rất rất sợ.


Về sau có mấy lần Lưu Lực Phi muốn né tránh Tô Sam Sam, bởi vì khi đó nội tâm không ngừng phỉ nhổ chính mình thật xấu xa. Nhưng ở mỗi lần tránh né ấy, ý nghĩ không muốn người kia biết tình cảm thật của mình khiến chính Lưu Lực Phi càng thêm nghẹt thở, bởi cô hết sức nhớ nhung giọng nói nhu mềm cùng đôi mắt trong veo sáng ngời của Tô Sam Sam.


Vì vậy, cô cố gắng làm thật tốt vai trò của một người yêu thầm, cũng không ngừng phấn đấu, cố gắng khiến bản thân trở nên tương xứng với Tô Sam Sam.

T.B.C

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro