
(11)
Lưu Lực Phi kéo Tô Sam Sam ra cửa, hai người chỉ đội thêm mũ.
"Cảm giác như thế nào?"
"Vẫn ổn a. Ba mẹ chị rất tốt!"
"Chị dự định ngày mai sẽ nói với mẹ về chuyện của tụi mình."
Tô Sam Sam dừng một chút, Lưu Lực Phi nói tiếp.
"Sớm muộn cũng phải nói. Đợi sau khi em rời đi chị liền nói."
Tô Sam Sam nhìn vào đôi mắt ẩn dưới chiếc mũ của Lưu Lực Phi.
"Chị, không sợ sao?"
"Sợ, nhưng chị vẫn phải có trách nhiệm với em a"
"Hơn nữa, chị thích em như vậy, muốn cùng với em cả đời, mà đời này dù sao cũng phải nói ra."
Tô Sam Sam hốc mắt đỏ ửng.
"Lỡ ba mẹ chị không đồng ý thì phải làm thế nào?"
"Sẽ đồng ý!"
"Nếu như không đồng ý a."
Lưu Lực Phi ngẩng đầu nhìn trời đêm. Cô đã suy nghĩ tới trường hợp xấu nhất. Nhưng cô thật sự không muốn phải đi đến bước cuối cùng kia.
"Đi thôi. Đưa em đi ngắm phong cảnh quanh nhà chị một chút."
Tô Sam Sam được Lưu Lực Phi kéo đi, nhưng tâm tư nàng lúc này nào có đặt tại phong cảnh nơi đây.
Mặc dù Lưu Lực Phi không ngừng gợi chuyện.
"Đây là xích đu khi còn bé chị vẫn thường chơi. Không nghĩ tới vẫn còn tồn tại a."
Tô Sam Sam liếc nhìn, ừ một tiếng.
"Em ngồi lên đi. Chị đẩy em."
Tô Sam Sam nhìn Lưu Lực Phi dùng ánh mắt ra hiệu, chậm chạp ngồi lên xích đu.
Lưu Lực Phi ở phía sau nhẹ nhàng đẩy, gió từng cơn khẽ lùa vào tóc nàng.
Tô Sam Sam nghe Lưu Lực Phi thấp giọng an ủi "Đừng lo lắng. Sẽ không có chuyện gì đâu."
"Mẹ chị sẽ tiếp nhận chúng ta."
Tô Sam Sam ngồi trên xích đu, được người phía sau đẩy lên thật cao.
"Lưu Lực Phi, em thích chị. Em muốn vĩnh viễn được ở bên chị!"
Thanh âm từ Tô Sam Sam theo chuyển động của xích đu, truyền vào tai Lưu Lực Phi. Lưu Lực Phi nở nụ cười, lực đẩy lại lớn hơn một chút.
"Được rồi, Phi Phi."
Tô Sam Sam ngồi thật lâu, nàng kêu Lưu Lực Phi ngừng lại.
Lưu Lực Phi giúp Tô Sam Sam đứng lên, tiếp tục vừa đi vừa kể chuyện.
"Cái cây này, lúc chị còn nhỏ thì nó đã già rồi. Khi ấy, một đám người bọn chị cùng ngồi dưới gốc cây vừa hóng mát, vừa tán gẫu."
"Phía trước có một phố ăn vặt."
"Không đi, đã ăn rất no rất no rồi a"
"Ha ha, ba mẹ chị nấu cơm ăn rất ổn đi."
"Có phải chị thường xuyên kể với ba mẹ chị về em không?"
"Đúng vậy, đã nói từ nhiều năm trước rồi. Gần đây thì đúng là ngày ngày đều nhắc đến em."
"Cực khổ cho chị rồi."
"Không đâu. Vẫn ổn mà." Lưu Lực Phi ngại ngùng xoa ót.
"Chúng ta trở về thôi." Tô Sam Sam nhìn thời gian, hai người đã ra ngoài thật lâu.
"Được"
Lưu Lực Phi tiếp tục nắm tay Tô Sam Sam suốt đoạn đường về nhà.
Đẩy cửa bước vào, ba mẹ Lưu Lực Phi đã tắm xong, ngồi trên sofa xem ti vi.
"Trở lại rồi à?"
"Vâng ạ"
"Vậy mẹ cùng ba con trở về phòng ngủ đây."
"Được"
"Sam Sam, cần gì thì nói với dì nhé!"
"Vâng, dì"
"Cứ xem như đang ở nhà mình vậy, Sam Sam."
"Vâng, chú"
Lưu Lực Phi nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Tô Sam Sam, không nhịn được xoa đầu nàng.
Đợi ba mẹ cô trở về phòng, nghe thấy tiếng đóng cửa.
Lúc này Tô Sam Sam mới khôi phục bộ dáng thường ngày.
"Tắm thôi. Về phòng chị nào."
"Được"
Đem hành lý mở ra, cầm lên quần áo ngủ.
"Cùng tắm?" Lưu Lực Phi thiếu đòn hỏi.
"Lăn."
Tô Sam Sam ôm quần áo ngủ đi vào phòng tắm.
Lưu Lực Phi ngồi bên ngoài, cắn môi, suy nghĩ, thỉnh thoảng lại nhíu mày.
Đến khi hai người đều tắm xong
Lưu Lực Phi đem máy sấy tóc cầm trên tay, nâng tóc Tô Sam Sam lên.
"Không thích sấy tóc!" Tô Sam Sam bỉu môi.
"Không được, phải sấy khô."
Lưu Lực Phi ấn Tô Sam Sam ngồi trên ghế, ngón tay luồng vào từng sợi tóc nàng.
"Mỗi lần gội xong đều phải sấy tóc."
Tô Sam Sam "A, chị nói gì?"
Lưu Lực Phi tỏ vẻ không muốn nhắc lại, tiếp tục giúp Tô Sam Sam sấy tóc.
Chờ khi tóc nàng đã khô, Lưu Lực Phi mới tự mình sấy tóc, nhìn cô gái nhỏ chắp tay đi vòng quanh gian phòng, giống như một lão đại gia.
Cảm giác được tóc gần khô, đem máy sấy tắt đi.
"Ngày mai tách ra, không biết đến khi nào mới được gặp mặt."
Tô Sam Sam ôm lấy Lưu Lực Phi.
"Đúng vậy. Bất quá không sao. Em vừa có thời gian rảnh sẽ lập tức đến tìm chị ngay."
"Được" Lưu Lực Phi cũng vòng tay ôm lấy Tô Sam Sam.
Cô cúi thấp đầu, hô hấp dần trở nên dồn dập. Cô khát khao, muốn chạm vào đôi môi trơn mềm kia.
Lúc nụ hôn bắt đầu, lông mi Tô Sam Sam khẽ run.
"Cửa."
"Đã khóa."
Lưu Lực Phi hôn Tô Sam Sam. Cô dùng đầu lưỡi vuốt ve bờ môi trên của nàng.
Đến khi Tô Sam Sam hơi hé miệng, đầu lưỡi lập tức linh hoạt trượt vào. Hai chiếc lưỡi cùng nhau hợp thành một vũ khúc.
Tiếng hôn vang lên rõ ràng giữa gian phòng nhỏ.
Lưu Lực Phi đặt Tô Sam Sam xuống giường, môi cũng từ trên miệng Tô Sam Sam rời đi. Cô hôn lên tai nàng, cảm nhận được từng chút một những chuyển động rụt rè của người bên dưới.
Cô dùng môi vuốt ve vành tai nhỏ xinh của nàng, hơi thở nóng hổi phả vào trong tai nàng.
"Nhột" Tô Sam Sam cảm giác rất nhột, cả người nàng rụt lại, hai tay nắm lấy áo ngủ của Lưu Lực Phi.
Môi Lưu Lực Phi lại tiếp tục di chuyển xuống, dừng lại trên cổ Tô Sam Sam, hôn một cái.
Lại dời xuống, trên xương quai xanh, nàng hơi dùng lực, một quả dâu tây đỏ dần hiện lên. Lưu Lực Phi lại tiếp tục di chuyển.
"Không được, Phi Phi."
Tô Sam Sam dùng tay ôm lấy gương mặt Lưu Lực Phi.
"Đây là nhà chị."
Tô Sam Sam nhớ đến ba mẹ Lưu Lực Phi đang ở cách đó không xa liền luống cuống. Các nàng không thể như vậy.
Đôi tay Lưu Lực Phi rời khỏi eo Tô Sam Sam, chống người, nằm bên cạnh nàng, thở ra một hơi.
"Ừ" Giọng Lưu Lực Phi có chút khàn, cô nằm một bên, cả người đều nóng rát.
"Phi Phi" Tô Sam Sam nghiêng người, ôm eo Lưu Lực Phi, tựa đầu lên người cô.
"Ừ" Lưu Lực Phi đem cánh tay dang rộng ra, để Tô Sam Sam gối đầu lên.
"Ngày mai, chị phải nói thật tốt đấy."
"Được, em không cần lo lắng. Ngày mai nhớ chú ý an toàn."
"Được"
"Đúng rồi, chúng ta cùng chơi Mole's world đi."
"Cũng được."
Lưu Lực Phi lần nữa cố gắng phân tán sự chú ý của mình. Mặc dù loại sữa tắm và dầu gội Tô Sam Sam dùng là tương tự mình, nhưng vẫn tràn đầy dụ hoặc.
Chuông báo thức vang lên, Lưu Lực Phi đem tắt báo thức, híp mắt. Tô Sam Sam hướng vào trong ngực cô cọ xát như một chú mèo con, hai tay vòng qua cổ cô.
"Thật là mệt." Tô Sam Sam nhắm hai mắt khe khẽ thì thầm, Lưu Lực Phi lại mở mắt hoàn toàn.
"Ngủ thêm chút nữa đi." Lưu Lực Phi tính toán thời gian, cảm thấy còn có thể để cho Tô Sam Sam ngủ một tí. Dẫu sao, tối hôm qua hai người đã chơi game, trò chuyện rất lâu.
"Phải kịp giờ bay a" Tô Sam Sam đôi mắt vẫn chưa mở hoàn toàn, đầu nhỏ di chuyển.
"Còn chút thời gian."
Tô Sam Sam cọ vào sau gáy Lưu Lực Phi, một bên mắt cố gắng mở ra nhìn Lưu Lực Phi, mắt bên kia cũng nheo lại cố gắng thích nghi với ánh sáng.
Hôn lên mặt Lưu Lực Phi một cái, vòng tay nàng khoác trên người cô cũng đã rời đi, chống người ngồi dậy.
"Thức dậy a. Phải cùng chú dì chào hỏi."
"Được"
Lưu Lực Phi nói được, nhưng lại đem Tô Sam Sam ôm trở về trong ngực.
Đến khi hai người hoàn thành màn tình cảm ngọt ngào, rửa mặt xong, thời gian cách giờ máy bay khởi hành cũng chẳng còn bao nhiêu.
"Sam Sam, Phi Phi, rời giường a"
"Vâng, dì."
"Tới ăn điểm tâm nào!"
"Mẹ, không ăn đâu. Con đưa Sam Sam đến sân bay."
Ba Lưu Lực Phi từ phòng bếp đi ra, nhìn thời gian.
"Mới tám giờ, phải đi ngay sao?"
"Vé chín giờ rưỡi."
"Thật quá gấp rồi. Uống tí sữa bò, ăn quả trứng, bánh mì cầm theo trên đường rồi ăn."
Ba mẹ Lưu Lực Phi đưa tới bánh mì và trứng gà đã bóc vỏ.
Tô Sam Sam nói "Cảm ơn chú dì!"
Hai người nhanh chóng ăn quả trứng, uống sữa bò, cầm bánh mì trên tay.
"Phải đi rồi, ba mẹ."
"Tạm biệt, chú dì!" Tô Sam Sam kéo hành lý ra ngoài. Ba mẹ Lưu Lực Phi cũng tiễn nàng đến tận cửa.
"Trên đường chú ý an toàn. Lần sau lại đến chơi nhé!"
"Vâng ạ"
Khách khí ly biệt, hẹn ước sau này, trong đầu Tô Sam Sam bất giác hiện lên một tia lo lắng. Sau khi Lưu Lực Phi nói chuyện của hai người xong, nàng còn có thể tới đây hay không?
"Phi Phi ~ "
"Ừ?" Lưu Lực Phi xoay đầu, đem bánh mì đưa cho Tô Sam Sam, nhận lấy hành lý từ tay nàng.
"Hay là chị đừng nói."
Tay Lưu Lực Phi dừng một chút, sau đó, tiếp tục kéo hành lý, ánh mắt nhìn thẳng về phía con đường trước mặt.
"Không có chuyện gì đâu." Lưu Lực Phi cảm giác được ba mẹ cô đã phát hiện.
"Đợi lần sau, em sẽ đưa chị đi gặp ba mẹ em."
Tô Sam Sam vừa nghiêm túc lại vừa thành khẩn, nói một lời cam kết.
Hai mắt Lưu Lực Phi sáng rực, bước chân cũng dài thêm.
"Được"
Tiễn Tô Sam Sam đến gần cổng hải quan, lúc chia tay hai người ôm chầm lấy nhau. Tô Sam Sam cởi khẩu trang, len lén hôn lên mặt cô, nói "Em yêu chị, Lưu Lực Phi".
Lưu Lực Phi ngồi trên xe, hướng về phía nhà mình, hai tay nắm thành quyền, lực đạo càng lúc càng mạnh.
Về đến nơi, cô đứng trước nhà, nhíu mày, gõ cửa.
T.B.C
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro