
Chương 7
[ Chu Tử Thư nghe chưởng quầy nói quán trọ đã bị bao, một cổ dự cảm bất thường trổi dậy khắp người, liền xoay người muốn rời đi.
Quả nhiên, một giọng nói sảng khoái lại thân cận truyền đến: “ Chu huynh, đã lâu không thấy.”
Trương Thành Lĩnh cả người đều mệt mỏi. Tuy rằng Ôn thúc lớn lên cảnh đẹp ý vui, nhưng hiện tại hắn chỉ muốn nghỉ ngơi.
Từ lầu hai nhô ra một cái đầu, thập phần sung sướng nói: “ Làm sao có thể để một người mỹ...” Dưới ánh mắt của Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành lanh lợi nói âm vừa chuyển “ tráng sĩ như Chu huynh đâu. Chưởng quầy, đem phòng chỉ Thiên số 1 của bản thiếu gia dọn ra nhường cho vị tráng sĩ này.”
Chu Tử Thư xem thường nhìn hắn,
Chu tử thư cho hắn một cái xem thường, mặc kệ lúc này thỉnh thoảng miệng gáo đồ vật, xoay người phải đi khi thành lĩnh khổ sở biểu tình làm hắn có chút chần chờ, cuối cùng lên lầu hai, đi theo ôn khách đi được tới phòng chữ Thiên số 1. ]
Ôn Khách Hành biết không thể vào, chu môi ánh mắt u oán nhìn Chu Tử Thư.
Đám người Cao Sùng kỳ thật rất thích Ôn Khách Hành, tính tình đơn thuần, tiểu biểu tình phong phú, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu.( Lát nữa mấy người còn nói vậy được nữa không?)
Chân Như Ngọc, Cốc Diệu Diệu và Tần Hoài Chương lại càng thêm đau lòng cùng hối hận. Một đứa bé, một người, có thể bảo vệ trong lòng một phần thật mới khiến người ta đau lòng nhất. Chỉ sợ là không có ai dạy hắn quy tắc hành tẩu thế gian, tự một mình hắn ngây thơ cân nhắc, vấp phải trắc trở nhẫn nại tổng kết...
Chu Tử Thư đem đau lòng giấu ở đáy mắt, âm thầm quan sát đám người Cao Sùng, càng nhìn càng thấy châm chọc. Nhìn đến Thẩm Thận mày không nhịn được nhăn lại.
Thẩm Thận nhìn thấy Cốc Diệu Diệu khóc, tầm mắt hoảng sợ di chuyển tới chính giữa Ôn Khách Hành và nàng, cả người càng thêm ngu si.
Không lẽ tên ngốc đó đã biết ? Thật cũng đủ châm chọc quá mà.
[ Thành Lĩnh nhìn Chu Tử Thư đem tất cả đồ vật trong phòng gom lại, kể cả quần áo cũng tỉ mỉ kiểm tra, có chút khó hiểu hỏi: “Chu thúc, ngươi làm gì vậy?”
“ Đề phòng người khác không bao giờ thừa.” Chu Tử Thư lãnh đạm nói.
Thành Lĩnh nhịn không được nói thầm: “ Nhưng Ôn thúc và Tương tỷ tỷ thoạt nhìn không phải người xấu.”
Chu Tử Thư cười lạnh: “ Người xấu sẽ viết hai chữ đó lên mặt sao?” Ném qua một lọ thuốc trị thương cho Thành Lĩnh: “ Chính ngươi tự giải quyết đi, ta đi ra ngoài tìm đồ ăn.”
Thành Lĩnh gắt gao nắm chặt lọ kim sang dược, trong ánh mắt có chút xin lỗi, chờ Chu Tử Thư đi rồi một lúc mới qua loa cởi áo thượng dược.”
Chu Tử Thư thấy Thành Lĩnh thượng dược mới yên tâm xuống lầu.]
Ôn Khách Hành nhướng mày: “ Ta sớm biết A Nhứ nhà ta là một đại mỹ nhân mạnh miệng mềm lòng.”
Chu Tử Thư không phản ứng việc hắn trêu chọc, kể cả đám người Tần Hoài Chương cũng thấy không có gì để phản ứng.
[Chu Tử Thư vừa mới xuống lầu liền thấy Ôn Khách Hành vẫy tay với hắn “A Nhứ,A Nhứ, ở đây ở đây!” trước đám đông, đôi mắt sáng lấp lánh, thần thái phi dương sáng sủa, chân chính là chính mình.”]
Chân Như Ngọc nhìn thấy Ôn Khách Hành thần thái phi dương, phí phách hăng hái. Đột nhiên một cổ bi thương không cách nào ngăn cản tràn ngập trong tim.
Con của hắn vốn nên là một đứa trẻ vô ưu vô tư lớn lên, nhận hết sủng ái yêu thương. Mà giờ chỉ vì một chút ánh sáng, đã thành xa xỉ như vậy.
Hắn có phải đã sai rồi hay không? Có phải từ lúc bắt đầu, hắn không nên nhận lấy chìa khoá kia, nếu không cũng sẽ không liên lụy thê nhi. Làm hại thê tử chết thảm, con thơ tuổi nhỏ mồ côi, lưu lạc vào quỷ cốc.
[Ôn Khách Hành trêu ghẹo cười nói: “ Chu huynh, ta thấy chúng ta rất có duyên. Chẳng lẽ là tình hồn trên đá Tam Sinh?”
Chu Tử Thư trợn trắng mắt: “ Ta thấy là âm hồn không tan thì có!”
Chu Tử Thư vừa ngồi xuống, Ôn Khách Hành lập tức rót cho hắn một chén rượu, cầm chén của chính mình lên muốn cùng hắn cạn ly.
Khóe miệng âm thầm gợi lên, tránh trái tránh phải chính là không cho y thực hiện được. Nào biết đến, y sẽ như thế hành xử khác người, thế nhưng đem chính mình cánh tay đè ở trên bàn, giống như lễ hợp cẩn chi lễ cánh tay triền ở cùng nhau.
Ôn Khách Hành kiềm chặt tay của Chu Tử Thư, dùng một tay khác bưng chén rượu chạm vào chén của hắn. Thực hiện được khoé miệng liền đọng lại tươi cười, nghi hoặc nhìn Chu Tử Thư đang nén giận.]
Mọi người đều nhịn không được hít khí lạnh, Lục Thái Xung cùng Tần Cửu Tiêu có chút quái dị nhìn Ôn Khách Hành. Lục Thái Xung minh bạch, còn Tần Cửu Tiêu lại e sợ thủ đoạn của sư huynh nhà mình, có một chút mịt mờ.
Đám người Cao Sùng không rõ ràng, tuy rằng tức giận, nhưng cũng chỉ xem như quậy phá quá mức. Có điều họ sẽ theo bản năng mà suy nghĩ thêm nhiều.
Tần Hoài Chương phong lưu, thấy một màn như vậy, càng là suy nghĩ sâu xa đến việc khác thêm nhiều.
Chu Tử Thư liếc mắt quét ngang một cái, không sợ lại thêm một trận vô ngữ. Hành vi của Ôn Khách Hành quả thật có hậu quả quá lớn.
Ôn Khách Hành bĩu môi khó hiểu hỏi: “A Nhứ, ta chỉ là muốn chạm chén với ngươi.” Trong ngôn từ đều tràn đầy ủy khuất.
Chu Tử Thư hơi vẫy tay, khiến hắn lỗ tai thò qua. Cười khẽ trêu chọc hắn: “ Ôn đại thiện nhân, đi qua chốn phong lưu, hồng nhan vô số. Lại không biết sao?” Ở thanh lâu, đó cùng lắm là khách nhân cùng với xướng kỹ và tiểu quan nhất trêu đùa bình thường. Bất quá, Ôn Khách Hành lúc đó tuyệt đối không có ý định này. Bằng không hắn nhất định phế luôn cách tay đối phương.
Ôn Khách Hành vẻ mặt hiểu rõ, ánh mắt mang chút áy náy. Kỳ thật, hắn thật sự không biết rốt cuộc cái này và thanh lâu có quan hệ gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro