Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

[ Cầu đá bôn biên, lầu hai quán trà, một người nhìn về phía trước, một người nhìn về phía dưới. Bạch y công tử, quạt giấy che mặt, chỉ chừa lại một cặp ánh mắt xinh đẹp. Thanh y ăn mày thân thể gầy gò, lôi thôi lếch thếch, đôi mắt vẩn đục, lại khiến bạch y công tử gấp lại cây quạt, đứng lên,mày hơi nhăn lại.]

Tần Cửu Tiêu có chút kinh ngạc nói: “ Sư huynh, ngươi đã giả thành ra như vậy, sư tẩu còn có thể nhận ra ngươi, tuyệt đối là ái thảm ngươi nha!” kia ngữ khí cảm thán kinh động đến người bên cạnh sư huynh hắn, cũng kinh động tới trưởng bối của hắn.

Một đám đều nhìn hắn trợn to mắt, chờ hắn nói tiếp kinh ngôn kinh ngữ.

Ôn Khách Hành không chút để ý nhìn hắn, nỉ non lặp lại câu kia “Sư tẩu”, trong ánh mắt thần sắc chương hiển hắn cũng không phải không thèm để ý.


Tần Hoài Chương lạnh giọng quát lớn nói: “Cửu Tiêu, ngươi đang nói bừa cái gì! Còn không mau xin lỗi Ôn công tử?”

Tần Cửu Tiêu đang muốn nói cái gì liền bị không thể dừng lại được thanh âm ho khan đánh gãy, cũng với giọng nói lo lắng đến cực điểm của Ôn Khách Hành.

“A Nhứ, ngươi làm sao vậy?” Ôn Khách Hành trực tiếp từ trên ghế đứng lên, một bên vỗ lưng cho Chu Tử Thư, một bên đem chút nước đưa cho hắn: “A Nhứ, ngươi uống chút nước.” Đem việc bọn họ đang cãi nhau quên sạch sẽ.


Chu Tử Thư hơi chau mi đẩy hắn ra ngăn lại chén nước, hướng về phía Tần Cửu Tiêu lạnh giọng ra lệnh: “ Lưu vân cửu cung bộ một trăm lần”. Hiển nhiên tức giận không ít. Khiến những trưởng bối vốn hoài nghi hắn cố ý đánh gãy ánh mắt nhìn về phía Tần Cửu Tiêu thêm vài phần oán trách, có thể như thế bần thỉu sao? ( Thật ra câu cuối đoạn này mình cũng không hiểu nghĩa lắm)

Tần Hoài Chương cũng có chút buồn bực nói: “Cửu Tiêu, thêm một trăm lần, lần sau nếu còn không biết cái gì không nên nói liền tăng gấp đôi.”

Chân Như Ngọc chau mày nhìn Chu Tử Thư,nhấp môi,phảng phất đang tự hỏi một việc nghiêm trọng.

Chu Tử Thư tất nhiên là cảm giác được, nhưng nếu không hỏi,hắn liền không nghĩ sẽ mở miệng. Rốt cuộc bọn họ là ai còn không biết. Có thể không cần tiếp xúc liền không tiếp xúc, cần tiếp xúc liền có lệ cho có.

[ Tiểu cô nương xinh đẹp vẫn luôn đứng bên cạnh Chu Tử Thư tức giận đá về phía hắn: “ Lừa bản cô nương uống rượu liền không nói, còn dám nhìn chủ nhân của ta không dời mắt? Nghĩ bản cô nương dễ bắt nạt?”

Bước chân Chu Tử Thư trôi nổi, mạo hiểm tránh thoát tập kích của tiểu cô nương. Mà bên trên lầu hai Ôn Khách Hành đi tới lan can, kinh ngạc nghi hoặc nhìn bước chân trơn trượt của hắn.

Ôn Khách Hành phi thân xuống lầu, bắt lấy Cố Tương ném tới dây roi, bất đắc dĩ nhìn nàng. Từng chút đem tiểu nha đầu đang bĩu môi kéo lại, lấy cây quạt gõ một chút, bao nhiêu cưng chiều ai thấy một màn đều rõ ràng.

“ Tỳ nữ chẳng ra sao, ta thay nàng xin lỗi huynh đài, mong rằng huynh đài thứ lỗi!”

Chu tử thư cầm bầu rượu chống đỡ mặt, có chút run run rẩy rẩy nói: “Là tiểu nhân càn rỡ, mạo phạm cô nương.” ]

Cố Tương chỉ vào Chu Tử Thư ăn mày bộ dáng, không phục nói :“ Chủ nhân, ngươi vì sao giúp quỷ bệnh lao không giúp ta?!”. Khiến mọi người đều nhìn ra nàng đang làm nũng.

Ôn Khách Hành giống hệt bên trong hình ảnh, lấy cây quạt gõ gõ đầu của Cố Tương, mặt mày đầy bất đắc dĩ nhìn nàng.

[Ôn Khách Hành cùng với Cố Tương rời đi, suốt dọc đường Cố Tương không ngừng quấn lấy hắn hỏi vì sao giúp quỷ bệnh lao kia.

Ôn Khách Hành cười nhạt gõ lên trán, buồn cười nói : “ Chỉ dựa vào ngươi mà muốn có kết cục tốt trước Lưu Vân Cửu Cung Bộ? Nếu vậy ta thấy hắn dứt khoát sẽ lấy chết tạ tội, xuống dưới thỉnh tội với sư phụ của hắn.”

Một người không nên xuất hiện lại xuất hiện ở đây, xem ra kịch hay lần này càng ngày càng hấp dẫn! Thật là chờ đợi nha!

Giọng của Cố Tương có chút buồn bực nói : “ Chủ nhân, ngươi đang suy nghĩ cái gì? Ta gọi mấy tiếng đều không có phản ứng!” Bĩu môi, một bộ dáng không vui vẻ.

Ôn Khách Hành gấp lại cây quạt, gõ vào tay chính mình, khoé miệng hơi cong lên: “ Ta đang nghĩ...ta đang nghĩ có thể ngẫu nhiên gặp lại vậy kia công tử.”

“Công tử?” Cố Tương giật mình há to miệng, có chút ghét bỏ nói: “ Tên ăn mày kia?” ]

Ôn Khách Hành gõ lên đầu Cố Tương: “ Ngốc, trên đời này bên ngoài dát vàng bên trong thối rữa ở đâu cũng có, xem một người không thể chỉ xem bề ngoài!” Càng nói Ôn Khách Hành liền càng lo lắng.

Cố Tương hai mắt mê mang phản bác, “ Nếu bề ngoài còn không xem được, ta làm sao có tâm tình xem bên trong hắn thế nào?”

Tào Uý Ninh vừa nghe nàng nói xong, hai mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Cố Tương, như đang muốn hỏi nàng ' Mặt mũi ta xem được không?’  làm Trương Thành Lĩnh kép ở giữa hận không thể lập tức biến mất.

Chu Tử Thư nhìn về phía Ôn Khách Hành, cười như không cười hỏi: “ Thì ra có ngươi nào đó không thành thật nha.” Hắn vẫn luôn chờ rằng Ôn Khách Hành lúc trước chỉ hoài nghi đôi chút, không ngờ...

Bóp chặt cằm của y, không để cho tầm mắt của Ôn Khách Hành trốn tránh : “ Ngươi ngay từ đầu liền biết là ta đúng không!”









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro