
Chương 10
Tiếng cười hết trận này đến trận khác truyền đến, Ôn Khách Hành chớp mắt, oán trách mà nhìn Cố Tương. Cây quạt hạ xuống một cái, Cố Tương che đầu hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Chu Tử Thư nhịn không được cười. Bây giờ hắn mới phát hiện lúc đó Ôn Khách Hành quả thật rất thiếu đánh, tốt nhất vẫn là không nên mở miệng.
Chân Như Ngọc cùng Cốc Diệu Diệu nhìn chầm chầm màn hình, chớp mắt một cái cũng không nỡ, sợ sẽ bỏ lỡ một biểu tình của Ôn Khách Hành.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Ôn Khách Hành, bọn họ liền biết đó là Diễn Nhi của họ. Chính là nếu hắn lựa chọn không nhận họ thì nhất định là hắn có lý do của mình.
[Chu Tử Thư nhìn thoáng qua Ôn Khách Hành đáng thương ngồi ở bên cạnh Thành Lĩnh, nhìn đến hắn hơi nhăn mày lại, đôi mắt đen quá giống nhau, thả chân xuống dưới.
Ôn Khách Hành hạ mi mắt, đang muốn đứng dậy thì bay đến phía sau Cố Tương cùng Thành Lĩnh, giúp hai người bọn họ vận chuyển nội lực, khiến họ không chịu ảnh hưởng của âm thanh thình lình xuất hiện.
Cùng lúc đó, Chu Tử Thư cầm lấy cây tiêu Ôn Khách Hành để trên thân cây,nội lực thông qua sóng âm xông thẳng kẻ tập kích.
Chu Tử Thư có chút ngưng trọng nhìn phía trước, “Mị khúc Tần Tùng”.
Ôn Khách Hành trong mắt có thêm vài phần thú vị “Độc Hạt! Xem ra ngươi có một cái phiền toái không nhỏ rồi.” Đối với Chu Tử Thư nói một chút.
“Phiền toái?” Chu Tử Thư giống như nghe được một chuyện nực cười “Một cái Độc Hạt nho nhỏ, cũng có thể tính là phiền toái?” Hắn một chút cũng không để Độc Hạt vào mắt.]
Đôi mắt Ôn Khách Hành mị mị nhìn Chu Tử Thư, kéo dài ngữ điệu nói: “ A Nhứ! Ngươi lời nói này ta không khéo tâm thần hoảng hốt, sợ làm cái việc gì đại nghịch bất đạo.” Giọng nói đều tràn đầy tiếc hận, như thể hối hận lúc trước bản thân không làm cái gì.
Chu Tử Thư khẽ cười ra tiếng: “ Đại nghịch bất đạo? Ngươi có lá gan đó sao?” Ngả ngớn hỏi lại, mang theo một chút uy hiếp làm Ôn Khách Hành càng thêm xúc động, khó khăn khắc chế chính mình.
Tần Cửu Tiêu lập tức quay đầu lại nhìn cha hắn cùng vợ chồng Chân thúc thúc. Quả nhiên, tất cả đều đen mặt, nhưng không có ý định nổi nóng, hắn mới có thể nhẹ nhõm thở phào.
Quấy rầy sư huynh cùng sư tẩu giao thủ, nhất định phải chịu hai người họ hợp lực xử lý, hắn chính là minh chứng.
Tần Hoài Chương biết rõ Ôn Khách Hành không phải dạng đoàng hoàng, nhưng vẫn bị tức đen mặt. Tử Thư nhà hắn không tốt chỉ có ở da mặt mỏng, nếu cho cái tên tiểu hỗn đảng kia giáo huấn, xem hắn còn dám bất kính với sư huynh, mượn cơ hội đùa giỡn như vậy không?
Vợ chồng Chân Như Ngọc nhìn rõ Chu Tử Thư là một người lòng dạ hiểm độc, lấy nhà hắn tiểu ngốc tử thiếu chơi sao? Đặc biệt là Cốc Diệu Diệu, lúc lần đầu tiên gặp mặt nàng đã nhìn ra.
Ở một tình huống như vậy mà vẫn có thể tiêu soái phơi nắng, sao có thể là một người vâng vâng dạ dạ, che che giấu giấu? Xem như không phải bởi vì Lưu Vân Cửu Cung Bộ, tiểu ngốc tử nhà nàng cũng sẽ đi theo hắn, đừng tưởng nàng không nhìn ra tiểu tử nhà mình lúc nhìn thấy Chu Tử Thư mắt đã tràn đầy kinh hỷ.
[Chu Tử Thư vẻ mặt khó chịu nhìn Thành Lĩnh: “ Hiện tại ngươi cũng đã mười bốn mười lăm tuổi! Coi như xuất phát chậm một chút, bảy tám tuổi mới bắt đầu tu luyện nội lực, cũng sẽ không không bằng một cái tiểu cô nương.
“A Tương nhà ta thiên phú lợi hại “ Ôn Khách Hành khoe khoang nói, nhìn Thành Lĩnh bị thương sắc mặt âm trầm, lập tức trấn an nói: “ Thành Lĩnh, trẻ nhỏ tất nhiên ham chơi, sau này chăm chỉ luyện công là được.”
Chu Tử Thư trừng mắt nhìn hắn: “ Thế tại sao ta không ham chơi?”
“Tiểu cũ kỹ, câm miệng đi.” Ôn Khách Hành ghét bỏ nhìn hắn một cái, lại nhìn Thành Lĩnh ủ rũ cụp đuôi, vội ôm chầm lấy hắn trấn an: “Thành Lĩnh à, giống Chu thúc của ngươi lúc còn nhỏ chỉ biết luyện công không biết chơi mới là không bình thường! Đừng lo lắng, Ôn thúc của ngươi lúc còn nhỏ cũng siêu ham chơi, nhưng hiện tại cũng là một cao thủ.” Nói tới chính mình, dù ngữ trước sau như một, nhưng vẻ mặt lại nhiều thêm vài phần đau thương.
“Cho nên, Thành Lĩnh ngươi hiện tại bắt đầu nỗ lực, nhất định có thể trở thành một đại cao thủ, vì cha vì mẹ vì ca mà báo thù rửa hận.”]
“Ngu ngốc” Bị cảm xúc của Ôn Khách Hành tác động, Chu Tử Thư là người đầu tiên đi ra
Ngôn ngữ tuy ghét bỏ, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy đau lòng.
Cốc Diệu Diệu cơ hồ khóc ngất ở trong lòng ngực Chân Như Ngọc, Dung Huyễn trong mắt có phản chiếu ánh sáng tràn ra, Nhạc Phượng Nhi khoé miệng nhẹ nhàng giơ lên lộ rõ sát ý, Tần Hoài Chương gắt gao nắm chặt tay chính mình, vừa áy náy vừa phẫn nộ. Tiểu đồ đệ phấn điêu ngọc trác* lại bị thế đạo tàn bạo đến thế này.
(*)Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.
Trương Ngọc Sâm cảm động việc Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành che chở ấu tử của mình, một bên lại vì chưa qua tuổi nhi lập** lại phải trải qua thói đời nóng lạnh mà thương tiếc.
(**)Nhi lập: 30 tuổi
Cao Sùng cùng Lục Thái Xung đối với những việc Ôn Khách Hành trải qua mà thương tiếc, cùng phẫn uất đối với giang hồ diệt môn.
Thẩm Thận nhìn hình ảnh bên trong kiềm chế bên ngoài lại phóng sắc bén, lại nhìn Ôn Như Ngọc cùng Cốc Diệu Diệu đang trong lòng ngực hắn đang cực lực nhẫn nhịn cũng vô pháp che dấu đau xót và oán hận, một cái ý nghĩ hoảng sợ xuất hiện.
Chu Tử Thư không nhịn được cười châm chọc, không ngờ người đầu tiên phát hiện lại chính là Thẩm Thận, kẻ khờ khiến người ta cảm thấy suy nghĩ của hắn người khác liếc một cái đều có thể nhìn thấu.
Thật con mẹ nó buồn cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro