08.
Vì không vệ sinh kịp, sau nửa đêm Tiêu Chiến bắt đầu lên cơn sốt, nhỏ giọng rên rỉ, Vương Nhất Bác bị anh đá cho tỉnh ngủ, tưởng rằng anh nói mớ, nghiêng người ôm anh.
Đợi người ngả vào lòng, Vương Nhất Bác mới nhận ra vấn đề, giống như đang ôm một bếp lò nóng hầm hập.
"Tiêu Chiến?" Vương Nhất Bác vỗ nhẹ lên mặt anh, đang đông giá rét doạ ra một thân mồ hôi.
Người trong lòng không phản ứng, cau mày bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, tựa như đã trải qua một cơn ác mộng.
Thiếu gia bảo bối nhà họ Vương từng ứng phó với loại chuyện này cách đó không lâu, suy nghĩ tự phát tìm cách, đặt người nằm phẳng rồi đắp chăn bông, kéo lê dép đi tìm thuốc.
Đôi dép mới mua gần đây, vì Vương Nhất Bác thường xuyên ở đây, không thể lúc nào cũng đi chân trần.
Khi đó Tiêu Chiến nhìn chăm chú một đôi dép lông màu đen trong siêu thị do dự hồi lâu, cảm thấy rất hợp với đôi dép của mình ở nhà, trông giống như đồ đôi. Nhưng khi Vương Nhất Bác đẩy xe đi ngang qua, anh lại nhận ra rằng loại tâm tư này quá ấu trĩ, tuỳ tiện ném một đôi lướt qua.
Đồ của Vương Nhất Bác ở trong căn hộ không nhiều, nhưng hắn rất rõ cấu tạo bên trong căn hộ, lấy ra hộp thuốc từ trong tủ quầy ở phòng khách, dễ dàng đọc hướng dẫn tìm thấy một hộp thuốc hạ sốt, nhưng đã hết hạn nửa năm trước.
Hắn cảm thấy người này có thể sống tốt đến bây giờ quả là kỳ diệu, đành lấy nhiệt kế quay về phòng ngủ.
Nhiệt kế nhét vào miệng Tiêu Chiến, cũng không biết là tỉnh ngủ hay là sốt đến mơ hồ rồi, nhất định phải học như cá vàng nhỏ bắt đầu thổi bong bóng.
Vương Nhất Bác trong tích tắc có loại bất lực từ bạn tình trở thành bố sữa, vội vàng ấn Tiêu Chiến nằm trở lại đi nhét chăn bông cho người ta, dưới tay không ngừng vỗ về.
"Anh muốn quay về đại dương." Tiêu Chiến sốt đến cặp mắt đều sưng phù, lười mở mắt ra, nheo thành một cái khe trịnh trọng nói: "Thực ra anh là SpongeBob~"
"Ờ~" Vương Nhất Bác vội đồng ý, học trò đùa trên mạng nói: "Đại dương nha toàn là nước."
Tiêu Chiến rất hài lòng, ngậm nhiệt kế cười hắc hắc: "Vương Bác (*) nha, toàn là chân!"
Vương Nhất Bác: "..."
Đùa cái gì vậy?
Cuối cùng đợi thời gian vừa đến, Vương Nhất Bác phải rút nhiệt kế ra, lại bị răng Tiêu Chiến cắn chặt.
Mí mắt hắn co giật, xưa nay không phát hiện Tiêu Chiến lại cực kỳ xấu xa, ấu trĩ đến vậy.
Mọi người đều biết người không thể nói đạo lý nhất ngoại trừ mấy kẻ nát rượu còn có người bệnh, Vương Nhất Bác thở dài một hơi: "Nào, Spongebob, mở miệng ra, tiễn anh về với đại dương."
"Không muốn quay về đại dương." Tiêu Chiến thở phào, nước bọt văng khắp nơi.
Vương Nhất Bác qua quýt lau miệng cho anh, cầm nhiệt kế ngẩng đầu nhìn số độ, bị đá một cước còn phải dành thời gian lấy lệ với bệnh nhân: "Ừm, vậy anh muốn về đâu?"
"Anh muốn...Patrick Star!" Tiêu Chiến lại đá Vương Nhất Bác.
"Patrick Star ở đâu kia?" Cũng thật là kẻ tám lạng người nửa cân đều ấu trĩ, Vương Nhất Bác một mặt hắc tuyến, vậy mà còn cùng người ta bày trò.
"Ở đây."
Đúng, không chỉ phải hầu hạ người ta, còn phải cosplay.
"Được được được, Patrick Star, em là Patrick Star!"
Rất hiếm khi Vương thiếu gia thức dậy trước bình minh, bận tới bận lui, cầm khăn nóng đắp lên để hạ nhiệt theo cách vật lý.
Trong thời gian này còn phải tay chân linh hoạt né vô số đòn tấn công của Tiêu - SpongeBob - Chiến.
Vật vã hồi lâu không có hiệu quả, nói phải đưa Tiêu Chiến đi bệnh viện, Tiêu Chiến còn đấm đá tay chân chống cự hơn: "Đừng mà...sẽ đau~"
Anh làm nũng mới là chết người, nghe thấy âm thanh xương cốt đều giòn tan.
"Ngoan nào, không đau bằng làm tình."
Cái giá phải trả khi nói xong câu này là gốc đùi Vương Nhất Bác bị hung hăng nện một phát.
Vương Nhất Bác hít ngược một hơi khí lạnh, phát sốt rồi sao sức còn mạnh vậy, cúi đầu nhìn tiểu Bác vẫn bình an vô sự, lấy hết sức lực nửa đời sau mắng một câu tục tĩu: "Anh sốt đến hồ đồ rồi?"
"Ai~" Tiêu Chiến kéo dài âm cuối, nheo mắt lười biếng cười ngốc, hoàn toàn không ý thức được mình vừa mới làm gì.
Người bệnh luôn không hề phòng bị, toàn thân anh yếu ớt, cố vươn tay ra đòi một cái ôm, không với tới Vương Nhất Bác được, liền bắt tay đi tuột quần ngủ của Vương Nhất Bác, "Anh sốt ngu người rồi, anh sắp nóng chết rồi."
Vương Nhất Bác vừa xách quần, vừa phải giữ cho khăn trên trán Tiêu Chiến không bị rơi, lần đầu chăm sóc người khác thế này, không nắm được trọng điểm, tay chân lúng túng, nào đâu còn đoán được hành động của Tiêu Chiến là muốn hắn ôm.
Hồi lâu cũng không kéo quần xuống được, Tiêu Chiến có chút gấp gáp, nóng nảy đạp chăn bông trên người ra, không muốn mở mắt, không rõ phương hướng, chỉ biết hét lớn: "Em ôm ôm anh đi!"
Vương Nhất Bác giống như đang dỗ dành một đứa trẻ mới vài tuổi, vội ậm ừ dỗ Tiêu Chiến, cúi người ôm Tiêu Chiến vào lòng, lẩm bẩm: "Ồ~ôm ôm tiểu Chiến của chúng ta~"
"Tiểu Chiến của chúng ta năm nay mấy tuổi rồi, còn sợ tiêm sao?"
"Rất nhiều rất nhiều tuổi." Tiêu Chiến nóng thè ra một đoạn nhỏ đầu lưỡi, mũi cũng bắt đầu nghẹt, mở to miệng thở hồng hộc giống như cún con. "Đều tại em, tất cả là do em!"
"Tại em không đúng, sai rồi, xin lỗi Chiến Chiến của chúng ta có được không?"
Nếu người bạn nhìn thấy Vương Nhất Bác hạ giọng xu nịnh thế này, chắc có thể phun ra hết đống rượu đã uống năm ngoái.
Cũng không trách người khác chưa từng trải sự đời, Vương Nhất Bác có thể ăn nói nhỏ nhẹ thế này quả thật trước đây chưa từng có, hắn là đại thiếu gia hô mưa gọi gió, phẩy tay liền có cả đám người trước ngã xuống người sau tiếp bước nằm lên giường hắn, một câu đói rồi, nửa đêm canh ba cũng có người nguyện ý mời đầu bếp ba sao Michelin về nấu cho hắn ăn.
Ngoại trừ Tiêu Chiến.
Sau khi làm tình thì trở mặt không nhận người, để hắn ngủ ga giường ướt, giành chăn bông với hắn, đòi hắn lái xe xuyên qua nửa thành phố đến khu người Hoa mua một bát mì trường thọ, cuối cùng một miếng cũng không ăn.
Từng việc từng việc đều đang bào mòn sự kiên nhẫn vốn đã không nhiều của đại thiếu gia, nhưng mỗi lần tức đến đỉnh đầu nhìn thấy mặt người ta liền cảm thấy bế tắc.
Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn thủ phạm đầu sỏ đã giày vò hắn đến mức vừa tức vừa ghét vừa yêu thích tột cùng kia, đang nhắm mắt như một đứa trẻ chưa cai sữa, lộ ra một đoạn đầu lưỡi hồng hồng.
Hắn cố gắng nhớ lại mùi vị của người này, một cách kỳ quái duỗi ngón trỏ ra điểm nhẹ ở đầu lưỡi, Tiêu Chiến ngược lại không rụt đầu lưỡi lại như ý muốn, liếm đầu ngón tay Vương Nhất Bác còn táo tợn hơn, sau khi xong việc còn toét miệng mắng: "Mặn quá, mặn quá."
Vương Nhất Bác dở khóc dở cười, chưa thấy qua bộ dáng ngốc ngếch này của Tiêu Chiến, ngoài đáng yêu thì cũng không nghĩ ra từ nào khác để hình dung, nếu không phải người này còn đang phát sốt, hắn có thể lập tức lao vào hôn Tiêu Chiến đến hít thở không thông.
Hắn vừa đấm vừa xoa, "Lỗi của em, lỗi của em. Năm mới anh liền tặng em quà lớn như vậy? Cho em vừa làm mẹ vừa làm ba, anh nên gọi em thế nào đây?"
Tiêu Chiến cười ngốc hắc hắc, cuối cùng cũng chịu mở mắt ra nhìn Vương Nhất Bác, móc móc ngón tay: "Gọi em là..."
Vương Nhất Bác cúi đầu xuống sáp lại gần hơn, Tiêu Chiến liền hét to bên tai hắn: "Đồ đại ngốc."
"Anh cút đi." Vương Nhất Bác xịu mặt, tự mình cũng không ý thức được so đo với người bệnh làm gì, nhân cơ hội sờ sờ cái mông tròn của Tiêu Chiến: "Anh đang sốt, sao mông vểnh hơn rồi?"
"Không phải sốt." Tiêu Chiến lại nhắm mắt, vùi đầu vào vòng tay Vương Nhất Bác, khăn ướt cọ vào người Vương Nhất Bác rất khó chịu, "Bị em ——làm! Đó!"
Vương Nhất Bác cạn lời, nín cười không thể ngừng run rẩy. Đứng dậy thay khăn cho Tiêu Chiến, thuận tiện đặt mua vài hộp thuốc hạ sốt thường dùng ở nhà thuốc 24h chờ giao đến cửa.
"Vương Nhất Bác!" Lúc quay lại Tiêu Chiến đang mở rộng cánh tay hét lên.
Vương Nhất Bác lại đắp khăn cho anh, ôm người hỏi: "Lại làm sao vậy?"
"Nếu ngày mai anh chết, hôm nay em sẽ yêu anh chứ?"
Hơi thở phả ra nóng hổi.
"Ai cũng sẽ yêu anh." Giống như yêu đoá hoa đẹp nhất trên vũ đài, không thể tránh khỏi.
Hắn đột nhiên nảy sinh ý nghĩ còn ích kỷ hơn, hắn muốn Tiêu Chiến chỉ là của một mình hắn, dáng vẻ xinh đẹp, khóc lóc om sòm, kiêu căng ngạo mạn...đều chỉ có thể cho mình hắn xem.
Câu trả lời này không phải điều Tiêu Chiến muốn, anh tự cười nhạo chính mình, tay nhỏ xô xô đẩy đẩy muốn thoát khỏi vòng tay của Vương Nhất Bác.
Một lúc sau mới mở mắt, đôi mắt to xinh đẹp phủ một tầng sương, "Vương Nhất Bác, lúc em tiếp cận anh, có người khuyên em cẩn thận chút sao?"
"Không hồ đồ nữa?" Vương Nhất Bác hỏi: "Hết ngốc rồi?"
Tiêu Chiến hừ lạnh một tiếng, nói lật mặt liền lật mặt: "Vốn không phải, anh giả vờ đó."
"Dậy đi, nóng chết rồi."
Giả vờ còn cây ngay không sợ chết đứng như vậy, Vương Nhất Bác quả thực không có biện pháp nào với anh, nghe lời đứng dậy, gối đầu vừa vặn với Tiêu Chiến, Tiêu Chiến muốn nằm đâu, Vương Nhất Bác liền túm lấy gối nhét dưới đầu anh, vật vã một thân mồ hôi, còn mệt hơn làm tình, Tiêu Chiến yên tĩnh lại, Vương Nhất Bác mới dám nhét chăn cho anh.
Đợi Vương Nhất Bác lấy thuốc hạ sốt, đun sôi nước nóng, chu đáo thử qua nhiệt độ nước, dựa theo liều lượng lúc đút thuốc cho Tiêu Chiến, trời cũng đã gần sáng, Vương Nhất Bác tắt đèn, ngồi bên giường, "Giờ lại bắt đầu giả vờ ngủ sao?"
Lông mi dài của Tiêu Chiến rung lên, "Em ít quản anh đi."
"Đợi lát nữa vẫn không hạ sốt thì đi bệnh viện tiêm thuốc."
"Em ít quản anh đi!" Tiêu Chiến tức giận phừng phừng đá vào không khí dưới chăn.
Vương Nhất Bác lại không nhàn rỗi, đành kiên nhẫn đắp lại chăn cho Tiêu Chiến, tính tình nhỏ nhen của Tiêu Chiến đối với hắn mà nói không có gì to tát, ngược lại vẻ phong tình và sự gây khó dễ lúc có lúc không trước đây rõ ràng ngày càng đáng yêu hơn.
"Uống thuốc rồi. Hôm nay không thể uống rượu."
Tiêu Chiến cũng không nói em ít quản anh đi, dứt khoát giả chết không nghe thấy.
Lực tay Vương Nhất Bác rất lớn, thật sự dùng sức thì Tiêu Chiến cũng không giãy ra được, bị bóp cằm đổ thuốc đã pha nước vào, quả thực xem Tiêu Chiến như con nít, hoà tan thuốc hạ sốt rồi mới cho anh uống.
Cũng không hoàn toàn là vậy, Vương Nhất Bác đoán nếu bỏ viên thuốc hạ sốt vào miệng Tiêu Chiến, khẳng định anh sẽ ghét đắng phun hết ra ngoài.
Thuốc có tác dụng, xem như trải qua một giấc mê man ổn định.
Vương Nhất Bác tựa vào đầu giường nửa híp mắt, không ngủ say, Tiêu Chiến vừa có động tĩnh hắn liền cảm nhận được, sau đó sẽ đứng dậy chịu khó, cách nửa giờ lại đi thay khăn một lần.
Yên tĩnh lại, hắn cũng nghĩ.
Hơn cả việc có người khuyên hắn cẩn thận khi tiếp cận Tiêu Chiến.
Bao gồm cả bản thân hắn, đều đang nhắc nhở, đang kêu gào, đừng yêu Tiêu Chiến, đừng đến gần, tốt nhất vĩnh viễn cũng đừng giao nhau.
Nói chuyện yêu đương với một kẻ mất trí, là lỗ nhất.
Hắn không cảm thấy bản thân sẽ động tâm, vì vậy cũng chẳng để tâm đến những lời khuyên nhủ.
Nhưng hiện tại hắn có chút hối hận rồi.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Vương Nhất Bác bất lực nghĩ, nếu hắn sớm biết có một ngày sẽ bị một tên khốn không biết trời cao đất dày nắm trong tay, vậy hắn sớm vài năm nên đi tìm người đẹp hát trong quán bar này.
Tránh phải những năm tháng chưa gặp hắn, Tiêu Chiến sẽ một mình cô đơn rơi nước mắt, một mình tổn thương, tự mình trưởng thành, tự bảo vệ mình.
Trên người Tiêu Chiến dường như mọc gai, xây nên một lớp vỏ cứng, tự mình nương thân rụt vào bên trong, ai đến đưa tay ra gõ, anh lập tức dựng gai hù doạ họ, muốn để bọn họ biết khó mà lui.
Vương Nhất Bác liền nằm cạnh anh, thăm dò hết lần này đến lần khác. Sau đó phát hiện, có một thời khắc vô cùng ngắn ngủi, Tiêu Chiến sẽ thu gai lại, lộ ra cái bụng mềm mại cho Vương Nhất Bác sờ.
Đòi hắn thường xuyên chú ý đến việc ăn nói có chừng mực, câu nào nói không đúng ý anh, anh liền phải nhảy dựng lên cắn một cái.
Tiêu Chiến quả thực bệnh rồi, mọi khi dường như đêm đêm không nằm mộng, lúc này những giấc mơ loạn thất bát tao lại ùn ùn kéo đến.
Trong mơ lúc thì còn trẻ, lúc thì vẫn còn ở quê nhà, nhưng anh biết đây đều là mơ, bởi vì mỗi một quãng thời gian, đều có Vương Nhất Bác.
Dường như đã quay về một đêm nọ, cả người Vương Nhất Bác mang theo khí lạnh vén chăn lên hôn anh, hỏi anh tình yêu là gì vậy?
Anh cũng sẽ không nói những lời dối trá nghe êm tai đó nữa, nhéo má sữa nhỏ phồng lên của Vương Nhất Bác hôn hết lần này đến lần khác.
"Yêu là khi nhìn thấy em anh liền có dũng khí trước đây chưa từng có, thậm chí cam tâm tình nguyện thua thêm một lần nữa."
Bởi vì biết là mơ, nên can đảm một cách khác thường.
——————
(*) Chỗ này mình nghĩ anh Chiến cố ý chơi chữ để mắng Bo, vì từ "Vương Bác" có phát âm giống từ "con rùa" trong tiếng Trung :))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro