Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

07.

Vương Nhất Bác rời đi vào đêm Giáng Sinh, đã nửa tháng không gặp, hiếm khi cùng ba mẹ đoàn viên, không thể không đi.
Trước khi đi hắn tặng Tiêu Chiến Bình An Quả (*) thắt nơ con bướm màu hồng phấn, nghiêm túc dặn dò bảo Tiêu Chiến đừng nhân lúc không có ai mà uống quá nhiều. Món quà này so với mấy món đồ xa xỉ đụng tới là tiền vạn rõ ràng nhỏ nhặt không đáng kể, Tiêu Chiến vừa cầm quả táo vừa ợ một tiếng, xua xua tay bảo hắn mau lượn.

Chắc là đang bộc lộ sự nhỏ nhen của mình, Vương Nhất Bác xem như đã thấu hiểu tính khí nhỏ nhen kia của Tiêu Chiến, nhướng mày, "Tiễn tôi xuống lầu?"

Hắn nhìn thấy Tiêu Chiến thuận tay đặt Bình An Quả trên tủ giày ở sảnh, đôi mắt tròn như quả nho đảo một vòng, có lẽ là đang hy vọng, vì vậy chống nạnh đợi.

"Ha ha." Tiêu Chiến bước chân dài ba bước mở cửa, quay lại vẫn duy trì nụ cười, đẩy người đang lèo nhèo ở sảnh ra ngoài, nhìn cũng không nhìn, xoay tay đóng cửa.
Một phen động tác mây bay nước chảy, sau đó hài lòng nhìn chằm chằm vào cửa lớn đang đóng chặt vỗ vỗ tay, thầm nghĩ, "Cậu bớt nằm mơ giữa ban ngày đi."

Lúc Vương Nhất Bác phản ứng lại đã ngây ngốc đứng ở hành lang, cơn gió cuộn theo lúc đóng cửa làm lay động mí mắt hắn, xấu hổ sờ sờ chóp mũi, quay lưng xuống lầu.

"Ấy ——" Cửa lại bị đẩy ra, Vương Nhất Bác tự nhiên cho rằng Tiêu Chiến không đành lòng với hắn, nghĩ nghĩ lần này tạm biệt ít nhất cũng hai ngày không gặp nhau, Tiêu Chiến cứng miệng mềm lòng, khẳng định là trở vào thay quần áo để tiễn hắn. Nghĩ đến đây, không tự chủ được cong cong môi, sau đó nhanh chóng kiềm chế biểu cảm, nghiêm mặt xoay đi, tận lực giả vờ trưng ra dáng vẻ lạnh lùng.
Còn chưa đợi hắn vui mừng xong, Tiêu Chiến giơ túi rác ném dưới chân hắn, kéo lê dép lê chỉ để lại cho Vương Nhất Bác cái ót kiêu ngạo: "Tiện thể đi vứt rác."

"Rầm" Cửa đóng lại.

Vương Nhất Bác rũ mi mắt, xách rác xuống lầu, nghiến răng nghiến lợi nói vài lần trong lòng, anh được lắm Tiêu Chiến.
Đứng bên cạnh thùng rác, hắn vẫn ngờ nghệch nhìn lên lầu, mơ hồ có thể thấy người đang đứng trước cửa sổ ở tầng cao, coi như Tiêu Chiến đang nhìn theo, vì vậy đi một bước lại quay đầu ba lần mà lên xe.
Cũng không biết Tiêu Chiến cận thị, đứng ở cao như vậy vẫn có thể nhìn thấy mình chứ.
Vương Nhất Bác gảy móng tay suy nghĩ.

Nghĩ kỹ cũng chẳng qua là hai ngày không gặp, trước đây bận đến mức cả tuần còn không có một cuộc gọi, cũng không thể như cũ nên sống thế nào thì trải qua thế ấy, lại ngược dòng quay về thời gian sớm hơn trước đó, hắn còn chưa gặp Tiêu Chiến, ngày tháng vẫn diễn ra tốt đẹp.

Có lẽ do tình cảm chưa từng nói thành lời và mối quan hệ ngăn cách bởi một lớp màn mỏng chưa bị xuyên thủng đã gây nên chuyện, như có như không gảy sợi dây cung trong lòng Vương Nhất Bác, khiến hắn không vui vẻ nổi.

Tiêu Chiến đương nhiên cũng không hơn gì hắn, hai tay chống nạnh ở ban công, từ trên cao nheo mắt nhìn xuống, dựa trên giác quan nhìn không rõ, nhưng trực giác rõ ràng đang nói với anh, nếu Vương Nhất Bác có một đôi tai dài, lúc này ước chừng đã cụp xuống rồi.
Bất thình lình bên người ít đi một người, vô cớ muốn phát cáu.

Tụ tập cùng ba mẹ và người thân bạn bè, Vương Nhất Bác cơ bản không có hứng thú cả ngày ngồi vào bàn ăn, chỉ nghĩ đến không biết Tiêu Chiến có uống nhiều hay không, hắn ban đêm ngủ trên chiếc giường lớn xa cách đã lâu, vẫn luôn cảm thấy làm thế nào cũng bứt rứt.
Trằn trọc trở mình, không đợi được sau khi Tiêu Chiến uống say gọi đến, ảm đạm tự mình lo lắng cả nửa ngày trời.
Nhưng đã quên mất bản thân có thể gọi và quan tâm anh. Hoặc có lẽ không phải quên, chỉ là không thể hạ mình trước, đặc biệt khó chịu.

Loại cảm giác trông chờ vào nhau này, tình cảm mà ai cũng không bước ra một bước trước sẽ luôn bất bình đẳng, toàn dựa vào một khoảng nhiệt tình miễn cưỡng chống đỡ cây cầu thăng bằng, không tránh khỏi sẽ đến một ngày đường ai nấy đi.

Ba mẹ Vương Nhất Bác đã biết tính hướng của hắn từ lâu, chỉ là sống trong môi trường tiến bộ, tôn trọng con trai tự có quan niệm hạnh phúc riêng của mình, sớm đã buông bỏ mấy ý nghĩ cũ kỹ kia. Chỉ là nghe bảo mẫu trong nhà nói qua vài câu, biết Vương Nhất Bác gần đây vắng nhà, đoán được có biến, nói rảnh thì dẫn về nhà ngồi chơi.

"Nói sau đi." Vương Nhất Bác vùi đầu ôm điều khiển từ xa đổi kênh.
Nhất thời vẫn không nghĩ ra làm thế nào giới thiệu Tiêu Chiến với ba mẹ, cũng không nghĩ ra lấy thân phận gì dẫn Tiêu Chiến về nhà.
Người yêu sao?
Nói ra Tiêu Chiến e rằng sẽ nhe răng cười, còn sẽ kỳ quái mà hỏi hắn, bạn giường còn có nghĩa vụ và trách nhiệm đi gặp trưởng bối nữa sao?

Quên đi quên đi, Vương Nhất Bác lắc đầu.

Khi một người vương vấn người khác, mới có thể hiểu cái gì mà một ngày không gặp như cách ba thu.
Lúc người bạn đến tìm Vương Nhất Bác, hắn đang xoay điện thoại do dự có nên gửi tin nhắn chúc lễ cho Tiêu Chiến hay không, trong TV phát cái gì hắn căn bản không nhìn kỹ, ba mẹ nói chuyện hăng say, hắn thỉnh thoảng đáp lại hai câu.
Lúc chuông cửa vang lên còn chưa kịp ấn gửi tin nhắn, tin nhắn chúc Giáng Sinh vui vẻ kia cũng không thể gửi đi như ý muốn.

Người bạn đã say một nửa, mở cửa mùi rượu liền xộc vào mũi Vương Nhất Bác, hắn có chút ghét bỏ cau mày, quay đầu tìm một cái cớ với ba mẹ, đỡ người bạn chân tay mềm nhũn không thể đi thẳng nổi lên lầu.

"Sao không về nhà đón lễ, uống thành thế này?" Vương Nhất Bác quăng người lên sofa, không kiên nhẫn giũ giũ quần áo.

"Mẹ ơi, tao sắp kết hôn rồi." Người bạn vuốt mặt một cái, mắt thấy nước mắt sắp giàn dụa, kìm nén nửa ngày lại không cầm được rơi lệ, đành khô khốc ngẩng đầu, "Chân mềm nhũn rồi, tốt xấu gì cho tao chai nước đi!"

Vương Nhất Bác trợn mắt nhìn gã, nghe không hiểu sắp kết hôn là có ý gì, đương tuổi đôi mươi, còn đang vui chơi hăng say, làm sao có thể đột nhiên kết hôn? Nói là đã gặp được người ông trời tác hợp không thể không cưới, Vương Nhất Bác không tin. Nói đến biết chơi, bạn hắn còn phóng túng hơn hắn nhiều.
Quay đầu là bờ sao? Quả thật không hợp lý.
"Nói nhảm gì vậy?" Vương Nhất Bác lấy một chai nước đá từ trong tủ lạnh ném qua.

"Thật đủ thú vị, mùa đông lấy nước đá cho tao." Phát âm không rõ ràng, nhưng tính khí oán trách thì cực mạnh.

Vương Nhất Bác không biết chăm sóc mấy kẻ nát rượu lắm, có thể lấy một chai nước đá cho đã tận tình tận nghĩa rồi, không vui vẻ nói: "Uống không chết được, ráng đi."

Người bạn ngẩng đầu nốc vài ngụm lớn, cóng đến răng run cầm cập phát ra âm thanh lập cập, một đòn đả kích như vậy trái lại đã có thể nói chuyện rõ ràng.

"Tao con mẹ nó phải quay về cái nhà chết dẫm đó!"

"Lần trước ngủ với một cô, quên mang bao, cô ta mẹ nó mang thai rồi."
"Nói hết lời cũng không muốn phá, không biết làm sao liên lạc với mẹ tao, mẹ tao doạ nếu không đưa ra một lời giải thích, thì sẽ khoá thẻ ngân hàng đuổi tao ra ngoài."
"Tao xem như xong rồi, không cưới không được."

"Cút thì cút, tao có tay có chân còn có thể chết đói ở bên ngoài sao?"

Im lặng là vàng, Vương Nhất Bác liếc gã một cái, gật đầu lia lịa, cho đến hết không nói lời nào.
Không chỉ là chết đói, gã tiêu tiền như nước ăn chơi phung phí, chưa đến ba ngày đã phải ngoan ngoãn tới cửa nhận lỗi rồi.

"Con mẹ nó." Người bạn tức giận lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra, ném xuống đất như trút giận, đôi chân nhấc lên không linh hoạt mà dậm mạnh, chỉ vào thẻ ngân hàng in hằn dưới đế giày hướng Vương Nhất Bác mắng to: "Nói khoá liền khoá, mẹ nó, tiền rượu của tao cũng là người khác trả, đời này tao chưa bao giờ chịu oan ức thế này!"

"Lớn to đầu rồi, đừng có khóc vì chuyện này." Vương Nhất Bác không nhìn, ném khăn giấy qua.

Bên kia nhận khăn giấy xì mũi rồi lại lau nước mắt, miệng đầy uỷ khuất, ồn ào kêu kết hôn rồi còn làm sao ra ngoài chơi, một lát sau lại tự mắng mình bị ma quỷ ám vậy mà lại mắc loại sai lầm cấp thấp như vậy.
"Tỷ lệ trúng thưởng này mẹ nó cũng quá cao rồi, nói mang thai liền mang thai!"

"Cô nào?" Vương Nhất Bác hỏi gã.

"Mày từng gặp rồi, cái cô lần trước ở quán bar ấy."

Vương Nhất Bác nhớ lại, từ sau khi tốt nghiệp vào công ty, thời gian rảnh hắn đều dành cho Tiêu Chiến, cùng với bạn bè đi bar ăn chơi bừa bãi giống như đã là chuyện của kiếp trước, lần gần đây nhất...
Là quán bar Tiêu Chiến hát.
Lúc đó bạn hắn đang ôm một mỹ nhân tóc vàng mắt biếc, rất có thể là cô ấy.
"Đã lâu vậy rồi, sắp sinh sao?"

"Đừng thả rắm, sắp sinh tao còn có thể ở đây với mày?" Người bạn trợn trắng mắt, "Lần đó không dính, mấy tháng trước lại gặp nhau."
"Tao đúng là ngu ngốc, không gặp lần đó thì sẽ không xảy ra chuyện gì."

Vương Nhất Bác bừng tỉnh ồ một tiếng, trách ai, đã ăn còn nhai lại.

Lặng lẽ lắng nghe một lát, oán trách có, hối hận có. Vương Nhất Bác không biết làm sao mở miệng an ủi, lại cảm thấy đàn ông vì chuyện này khóc méo mặt quả thực không thể nào nói nổi. Hắn bực bội chặc chặc lưỡi, nghe có chút buồn ngủ.
Mắng bản thân còn chưa đủ, người bạn chuyển đề tài lại bắt đầu oanh tạc Vương Nhất Bác: "Mẹ nó vẫn là mày tốt, mang bao hay không thì đàn ông cũng chẳng mang thai được."

Phải rồi.
Mang bao hay không, cũng chẳng mang thai được.

Sẽ không vì ngoài ý muốn mà kết hôn sớm, sẽ không có ràng buộc, một đoạn tình cảm, muốn kết thúc liền kết thúc.

"Mày còn vướng bận với họ Tiêu gì đó sao?"

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác vô thức sửa lại.

"Phải rồi, Tiêu Chiến. Quái thật, sao mày còn chưa chán?"

Vương Nhất Bác không nói gì.

"Tao thực sự hối hận ngày đó đến quán bar kia, haiz, mày có hối hận không?"

Có gì để hối hận, Vương Nhất Bác lắc đầu, hắn nếu thật sự hối hận, thì cũng đã muộn rồi.

Người bạn châm một điếu thuốc, ngã chỏng vó trên sofa, "Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn."
Không biết là nói mình, hay là đang nói Vương Nhất Bác.

Vừa nhắc đến Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không còn buồn ngủ nữa, để tay sau lưng đứng trước cửa sổ phát ngốc, bên ngoài đang đón mừng một năm tươi đẹp sắp đến, Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy có chút hiu quạnh, một ngày lễ quan trọng đáng nhớ như vậy, hắn chỉ cảm thấy rất cô đơn.
Bước đến bên bạn mình, vốn tưởng rằng hắn ghét mùi này sẽ nói gã dập thuốc, chưa từng nghĩ, Vương Nhất Bác dứt khoát đưa tay ra, hỏi xin gã một điếu.

"Điên rồi?" Người bạn hoảng hốt châm lửa cho hắn, có chút không thể tin nổi.

Vương Nhất Bác bắt đầu hút thuốc từ khi nào, rất lâu rồi, một hai ngày hắn bận không thể gặp Tiêu Chiến, luôn cảm thấy thiếu gì đó, mua nhãn hiệu Tiêu Chiến thích nhất, ngậm trong miệng nghĩ cũng không nghĩ liền châm lửa, ngụm đầu tiên vị thuốc lá nồng nặc cay đến mức hắn ho sặc sụa, sau đó quen rồi, ngược lại cũng không nhớ Tiêu Chiến nhiều vậy nữa.
Hắn hiểu rõ quá trễ, cho đến lúc này, mới ngỡ ra, thích, hay yêu, chính là xảy ra như vậy.

Trầm mặc ngồi dưới đất, dựa lưng vào bệ cửa sổ.
Hắn hiện tại lại có chút hy vọng đàn ông có thể hoài thai, hắn không thích mang bao, đã làm nhiều lần như vậy, đủ để Tiêu Chiến sinh một lứa con rồi.
Như vậy hắn liền có thể tìm được một lý do quang minh chính đại ở bên Tiêu Chiến mãi mãi.
Miễn cưỡng cũng được, trách nhiệm cũng tốt.
Ít nhất có thể có một cái cớ nghe cho qua buộc hai con người không thực tế lại với nhau, không cần lo lắng về việc kết thúc bất cứ lúc nào.

"Mày nói hai đường thẳng song song, làm sao có thể giao nhau?" Vương Nhất Bác ngậm thuốc ra dấu, không đầu không đuôi.

"Ngu rồi sao? Còn nói chuyện văn vẻ nữa?" Người bạn thuận theo nguyên tắc giờ mà làm cháy sofa thì không có tiền đền, vật vã dập tàn thuốc trên chiếc gạt tàn Vương Nhất Bác đem qua.
Sau đó như con cá muối tức nước vỡ bờ giật nảy hai cái, cả người đều vắt ngang trên sofa thở dài.
Giống hệt hình ảnh giải thích sinh động cho cụm từ say quắc cần câu.

Vương Nhất Bác ngồi dưới đất híp mắt, thầm nghĩ nếu Tiêu Chiến say rượu thành ra xấu xí như vậy, hắn cũng sẽ không đến nỗi mỗi ngày vì thứ tồi tệ này mà lo âu, sớm đã phủi mông cắp đít đi rồi.

"Tao thực sự không hiểu trong đầu bọn mày nghĩ cái gì, cùng lắm xem như bạn giường, cả ngày giao nhau hay không giao nhau, ngủ qua liền xong, mày đừng mẹ nó tự mình tìm khổ." Người bạn trở mình, "Yêu đương đều sẽ phiền muộn đến chết, quản đông quản tây, muốn tao nói, thì mày như vậy là tốt nhất, ngủ cũng ngủ rồi, còn ít phiền toái."

Nửa ngày không đợi được câu trả lời của Vương Nhất Bác, người bạn chật vật quay đầu nhìn hắn, "Làm sao vậy?"
"Yêu rồi?"

"Sao có thể chứ." Vương Nhất Bác hút ngụm cuối cùng, không dám nhìn thẳng bạn mình, lười tìm gạt tàn, tiện tay dập thuốc lên bệ cửa sổ, mặt bệ bị nóng sau đó để lại một vết màu vàng nhạt.
Lại khiến Vương Nhất Bác nhớ đến tủ đầu giường trong nhà Tiêu Chiến.

Hắn nghĩ, Tiêu Chiến đang làm gì lúc này nhỉ?
Đã lén uống bao nhiêu chai rượu rồi?

Liệu có còn đang nghe giai điệu cũ rích ấy không, hay sẽ ngồi trên cửa sổ lồi trong phòng ngủ bắt chéo chân hút thuốc, sau đó cố tình dập tàn thuốc trên tủ đầu giường.
Nơi đó đã ngả vàng, nói qua nhiều lần rồi, Tiêu Chiến vẫn cứ không nghe.

Hoặc đang chân trần bước đi một vòng trên sàn nhà, đem Bình An Quả Vương Nhất Bác tặng ném vào thùng rác, lén ở trong lòng mắng Vương Nhất Bác không ủ chân cho anh.
Trời lạnh thế này, anh lại không thích mang tất, chắc sắp lạnh hỏng cả rồi.

Còn phải một mình trải qua Giáng Sinh, cảm xúc phức tạp lãng mạn xuân bi thu buồn của Tiêu Chiến khẳng định lại sắp giày vò một phen, trị không xong còn thêm cảm khái mới.

Sẽ nói cái gì nhỉ?
Nhất định sẽ ghét mùa đông hơn nữa.

Cuối cùng Vương Nhất Bác nghĩ, mình phải ở bên cạnh anh.

"Mày đi đâu đấy!" Người bạn thấy hắn vùng lên đứng dậy khỏi mặt đất, mặc áo khoác mở cửa, không rõ chuyện gì hét một tiếng. "Tao còn ở đây cơ mà!"

"Có chuyện gấp." Vương Nhất Bác không quay đầu lại: "Đêm nay ở chỗ tao đi, ngày lễ quan trọng, bớt về nhà gây ấm ức cho ba mẹ mày."

Trước 12 giờ, Vương Nhất Bác đuổi kịp đến cửa nhà Tiêu Chiến, chưa chuẩn bị quà Giáng Sinh, vội vàng đến.
Mấy tầng lầu, không có thang máy, hắn chạy đến hụt hơi.

Gõ cửa hồi lâu không có phản ứng, suýt nữa Vương Nhất Bác đã muốn xô cửa, Tiêu Chiến mới say khướt ra mở.
Anh đang mặc bộ đồ ngủ Vương Nhất Bác đã thấy lúc đầu, thân dưới vẫn là chiếc quần ngủ lông xù. Không có gì ngạc nhiên, đang đi chân trần, đến dép còn lười mang.
Nhiệt độ điều hoà không cao, so với bên ngoài ấm hơn nhiều, gió lạnh mùa đông thổi vào nhà, Tiêu Chiến vô thức rụt cổ lại, Vương Nhất Bác trên trán còn lấm tấm mồ hôi, hơi cúi người thở hổn hển.

"Giáng Sinh vui vẻ."

Tiêu Chiến bỗng khóc nức nở, chảy nước mắt, trông rõ đáng thương, vô cùng tủi thân cũng nói, Giáng Sinh vui vẻ.
Tiêu Chiến dáng vẻ gì Vương Nhất Bác cũng đã gặp qua, niềm vui hân hoan viết hết lên mặt như thế này, lại đi kèm với nỗi uất ức còn chưa kịp tiêu tan, vẫn là lần đầu tiên hắn thấy.

Vương Nhất Bác đóng cửa cúi người hôn anh, trên người nhiễm mùi rượu và khói thuốc.
"Đừng cứ chân không chạy loạn như vậy."

"Có bệnh, em quản anh nhiều vậy làm gì?"

"Làm."

Tiêu Chiến hít mũi trừng hắn, thật lâu mới nghe hiểu làm là ý gì, tức đến bật cười, "Đồ ngốc."

Trước khi kết thúc, Vương Nhất Bác vốn định rút ra, Tiêu Chiến lại ôm chặt, hai chân vòng qua eo hắn không buông, muốn để hắn bắn vào trong.
Khoảnh khắc được lấp đầy, Vương Nhất Bác rõ ràng cảm nhận được Tiêu Chiến đang run rẩy.

"Anh đã hát ở quán bar rất nhiều năm, một đời rồi cũng chỉ vậy."

"Hay là anh kể chuyện cho em nghe nhé." Tiêu Chiến sáp lại gần hôn lên mặt Vương Nhất Bác, ở trên má sữa hung hăng ngoạm một cái, như thể nếm được vị ngọt, mặt mày rạng rỡ.

Vương Nhất Bác không đáp, hắn biết ngay cả khi không phản ứng lại, Tiêu Chiến cũng sẽ tiếp tục kể.

Bắt đầu vào năm Tiêu Chiến mười bảy hay mười tám tuổi, đương lúc thiếu niên.
Anh đã gặp người đàn ông đầu tiên trong đời vượt qua cả tình bạn, thành thục ổn trọng, khiến người ta cảm thấy vững chải.
Giống như hầu hết các câu chuyện lãng mạn, bọn họ không ngần ngại yêu nhau.

Người đó nói có thể cho Tiêu Chiến một tương lai tươi sáng, còn nói giọng hát của Tiêu Chiến rất quyến rũ, muốn anh đứng ở đỉnh cao hát cho mọi người nghe.
Là chạy trốn sao?
Có lẽ vậy.
Vì vậy Tiêu Chiến liền đi theo người đàn ông kia đến London xa xôi, anh chưa bao giờ thiếu dũng khí nói đi liền đi.

Lúc đó anh coi tình yêu như định mệnh cuộc đời.
Đi học ở London, sau đó ra đĩa hát, từng bước trải qua cuộc sống lý tưởng.

Sau đó mới biết người đàn ông này đã có vợ ở London.

Tiêu Chiến chính là như vậy mơ mơ hồ hồ bị bức làm tình nhân rất nhiều năm.

Sau khi mọi việc vỡ lở, vợ hắn đến gặp Tiêu Chiến, có lẽ cảm thấy bị đánh bại, khiến cô ta không gượng dậy nổi.
Cô ta làm loạn như một người đàn bà chanh chua, náo đến trên các trang lớn tin tức đều là tin tiêu cực về Tiêu Chiến, những tiếng xỉ vả đã che lấp hào quang ban đầu của Tiêu Chiến, từ đó thanh danh anh trở nên bê bối.
Cũng vào lúc đó, Tiêu Chiến bắt đầu học cách che giấu sự thông minh của mình.

"Thật ra sau khi biết hắn đã có gia đình thì anh không còn yêu hắn nữa." Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác, giọng nói rất trầm rất thấp.

"Vợ hắn ta ngày nào cũng quậy rất dữ, nghe nói tự sát không thành, hắn đến cầu xin anh, khóc đặc biệt xấu, liền nói với anh, nói chia tay đi."

Vương Nhất Bác tin tưởng mị lực của Tiêu Chiến, đây có lẽ cũng chính là lý do, mãi đến khi người vợ tự sát, tên đàn ông kia cuối cùng mới miễn cưỡng quyết định chia tay Tiêu Chiến.

"Em có biết tại sao anh vẫn không chủ động kết thúc không?"

Vương Nhất Bác hỏi anh, "Anh đang trả thù?"

"Anh chẳng qua chỉ là tức giận, tại sao hắn ta có vợ rồi còn muốn dụ dỗ anh, hắn không để anh sống tốt, anh cũng sẽ không để hắn thoải mái. Cái gì gọi là chia tay trong hoà bình, tiền đồ của anh mất toi rồi, nhưng hắn vẫn có thể sống yên ổn, chỉ cần hắn hạ giọng khúm núm đi cầu xin, liền tiếp tục có một gia đình hoà thuận tốt đẹp, đây làm sao có thể xem như chia tay trong hoà bình."
Tiêu Chiến xoè tay ra, trên chỗ quen cầm micro có một lớp kén mỏng, anh dùng răng cắn, nói anh rất không thích vết chai dài, rất xấu. "Thực ra cuối cùng cũng không quậy đến kết quả gì, anh lười giày vò chính mình, chuyển nhà đi, cũng không gặp lại hắn nữa."

Cầm lên được buông xuống được, chỉ là mỗi lần nghĩ đến, vẫn không chịu đựng được.

Vương Nhất Bác xoay đầu Tiêu Chiến, nắm lấy bàn tay ướt át bị Tiêu Chiến cắn, muốn nghiêng đầu hôn Tiêu Chiến, lại bị tránh né. Tiêu Chiến tiếp tục nói: "Anh không đạt được ước nguyện của mình, ở nơi hỗn độn tăm tối hát suốt mười năm."

Lúc Tiêu Chiến nói về chuyện này không có quá nhiều buồn đau, giống như dáng vẻ vô vị và hiu quạnh khi anh thường ngồi phát ngốc trên bệ cửa sổ.

Vương Nhất Bác cảm thấy anh không thích hợp ở đây, trên người anh có mùi vị vượt quá khói lửa nhân gian.
Có thể là do cái nhìn thông thấu, hoặc do quá yêu tự do, tóm lại, anh đặc biệt hơn rất nhiều người.

Vương Nhất Bác muốn nói anh giờ đã có em, lại không nói ra, hắn tính là gì, nên là thân phận gì, lại đi nói mấy lời này.
Hắn chỉ có thể hết lần này đến lần khác dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa lên nơi Tiêu Chiến đã cắn, cố gắng xoa dịu những vết thương loang lổ kia.

"May mà anh còn có gương mặt. Nếu không anh trải qua những năm này có lẽ sẽ khó khăn hơn giờ rồi." Tiêu Chiến cười rất khiên cưỡng, "Ông chủ quán bar chính là coi trọng ngoại hình của anh, ký hợp đồng để anh hát ở đây, hát đến khi anh không muốn hát nữa."

"Đúng rồi, anh với anh ta cũng từng yêu đương đó."
Cái này không có gì lạ, anh không phải đã quen muốn làm gì thì làm đó sao.

Vốn từ của Vương Nhất Bác nhất thời trở nên nghèo nàn, đưa bàn tay nhàn rỗi lên chạm vào khuôn mặt bình tĩnh nhưng bi thương của Tiêu Chiến.
Một đoạn tình cảm, cái mới đến, cái cũ đi, dứt bỏ mối tình cũ, không biết mệt mỏi lao vào vòng tay của người tình tiếp theo, hắn có thể hiểu, hắn cũng tựa như không tìm được bến bờ yêu đương đã rất nhiều năm, vậy nên dùng góc độ gì để yêu cầu Tiêu Chiến chỉ có thể có một mình hắn.

Hắn không bao giờ cố ý lật lại những câu chuyện cũ về quá khứ của Tiêu Chiến.
Nhưng nếu có thể, hắn cũng muốn quay lại ngày xưa, rất lâu rất lâu trước đây, nhìn xem lúc đó Tiêu Chiến mỉm cười có xinh đẹp như giờ không, sẽ bộ dáng lão luyện đem trái tim người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay chứ.
Muốn nhìn xem lúc Tiêu Chiến chưa từng trải đã liều lĩnh trong tình yêu như thế nào, dương quang xán lạn ra sao.

Anh đẹp biết bao, đẹp lúc vui vẻ, càng đẹp hơn lúc cô đơn.

Bạc bẽo, hay thay đổi, có mới nới cũ, luôn là tật xấu của con người, những mối tình sớm tối bên nhau thiên trường địa cửu, luôn có một kết thúc không mấy vui vẻ, tuy nhiên tận tuỵ trung thành và sự vĩnh viễn, mới là quyết định đi ngược lại với bản chất con người, đòi hỏi rất nhiều dũng khí, đòi hỏi rất nhiều quyết tâm.

Tiêu Chiến thở dài rồi lại thở dài, trong lòng đã nói đến lần thứ một trăm, "Giá như anh gặp được em sớm hơn thì tốt biết mấy."
Tâm tư ấu trĩ trong tim kia cuối cùng cũng không nói thành lời.
Anh sờ sờ bụng nhỏ đã bằng phẳng của mình, bình tĩnh thuật lại chuyện trước đây, nhưng lúc này không nhịn được mắt chợt ngấn lệ, để không bị Vương Nhất Bác nhìn thấy, anh rút bàn tay được Vương Nhất Bác vuốt ve nãy giờ, xoay người đối lưng với hắn.
Nghẹn ngào nói: "Không biết tại sao đột nhiên lại nói với em mấy chuyện này, em cứ cho rằng anh uống nhiều rồi đi."

Vậy nên làm thế nào để níu giữ Vương Nhất Bác?
Nếu anh là phụ nữ, có lẽ sẽ nghĩ cách mang thai một đứa trẻ, lấy nó đe doạ và dụ dỗ hắn.
Nếu anh là một thiếu niên, có lẽ sẽ khóc lóc nỉ non, muốn Vương Nhất Bác mãi mãi yêu anh.
Đáng tiếc anh là Tiêu Chiến, duyên đến thì hai người vui vẻ hoà hợp, duyên tận thì đường ai nấy đi.
Đã song song mặc hắn đi song song, không thể giao nhau, thì lặng lẽ âm thầm chấm dứt.

———————
(*) Quả Bình An là một món quà mà người Trung Quốc sử dụng theo cách riêng để bày tỏ sự cầu chúc hoà bình vào đêm Giáng Sinh, sử dụng cách chơi chữ đồng âm quả táo /píng guǒ/ để biểu thị kết quả bình an [平安的果实] /Píng'ān dì guǒshí/.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro