Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

03.

Việc Vương Nhất Bác có quan hệ tình cảm với nam ca sĩ kia, khiến bạn hắn rất ngạc nhiên.
Người bạn nói trong quán bar ai ai cũng biết tính khí Tiêu Chiến không tốt, hơn nữa còn nát rượu, nếu không đủ đẹp mã có thể thu hút lượng lớn khách hàng, sớm đã bị đuổi rồi, còn có rất nhiều người nói Tiêu Chiến và ông chủ quán bar ngoại tình, nói như thể đã tận mắt chứng kiến.

Vương Nhất Bác nhướng mày, không để ý lắm.

Thái độ của Tiêu Chiến đối với rất nhiều người đều không mặn không nhạt, anh không xem trọng những người đàn ông và phụ nữ giàu có béo núc ních, cũng không thích mấy tên ca sĩ lang thang vừa nghèo vừa rỗng tuếch, tóm lại người đến bắt chuyện với anh, hầu hết đều rước về nỗi thất vọng.

Anh là đoá hồng nở rộ đẹp nhất, khoe sắc ở trung tâm vũ đài, có thể ngắm nhìn từ xa, nhưng không thể khinh nhờn đùa nghịch, bởi vì hoa hồng có gai.

Người bạn nói thật sự không thể tin được khi hắn có thể ngủ với Tiêu Chiến.

"Là do người khác không có năng lực." Vương Nhất Bác ngậm kẹo mút ngồi trong phòng làm việc đọc tài liệu, đối với phương diện này hắn vẫn rất tự tin.

Vương Nhất Bác mấy ngày nay còn đang bận rộn với quy trình tốt nghiệp, ba hắn gấp gáp muốn sắp xếp hắn đến công ty để thích nghi, nhìn tài liệu chất thành đống hắn chỉ cảm thấy đau đầu. Hơn nữa giở ra toàn là tiếng nước ngoài, hắn vẫn phải tiêu tốn thời gian động não để biên dịch.

"Mày cẩn thận chút đi Bác ca, chưa biết ai chết trong tay ai đâu, người quấn lấy Tiêu Chiến kia không mấy ai có kết cục tốt đẹp, Tiêu Chiến có thể toàn thân thoái lui, mấy người kia thì yêu anh ta đến chết." Lảm nhảm lải nhải chỉ đổi lại cái hừ lạnh xem thường của Vương Nhất Bác.

Thấy Vương Nhất Bác không phản ứng gì, người bạn đứng dậy dựa vào bàn làm việc tiếp tục nói cho Vương Nhất Bác lời đồn thổi mới vừa nghe được, "Anh ta trước đây gây chuyện với người ta, làm vợ họ suýt thì nhảy lầu, mày thấy đấy, có ảnh hưởng gì đến anh ta không?"

"Bác ca, nếu phát sinh quan hệ tình cảm với loại người này, không hời nổi đâu."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu mỉm cười, cúi đầu lại tiếp tục lật xem tài liệu, "Cũng không phải xác định quan hệ, mỗi người lấy thứ mình cần mà thôi."

Quả thực là vậy, hiện tại mà nói, hắn đối với Tiêu Chiến nảy sinh suy nghĩ khác ngoài quan hệ xác thịt phần nhiều chỉ vì cảm thấy người này rất đẹp, còn chưa đến mức nói chuyện yêu đương.
Hắn xưa nay không thích nhầm lẫn tình dục với tình yêu là một, cũng không hiểu rõ tình yêu rốt cuộc là thứ gì.

Hơn nữa dựa theo tính khí của hắn, không quá ba tháng, Tiêu Chiến sẽ trở thành dĩ vãng.

Hắn cho rằng, tình yêu là thứ tình cảm nhất thời, mới đầu thì chết đi sống lại, đợi sau khi hạ màn sẽ đường ai nấy đi.
Loại tình yêu này, là xây dựng dựa trên xác thịt.

Vương Nhất Bác đang bận rộn làm quen với nghiệp vụ ở công ty, nhờ người bạn đến quán bar thưởng cho Tiêu Chiến ít tiền tiêu vặt, rất hào phóng, tiêu tiền như nước, không ngừng nâng cao công trạng của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đối với chuyện này không hài lòng lắm, nhưng cũng chấp nhận tất cả thiện chí của hắn.

Vào đêm, khi Tiêu Chiến rời quán bar, Vương Nhất Bác bỗng nhiên xuất hiện ở cửa, từ phía sau ôm lấy Tiêu Chiến, hôn lên cần cổ anh, hít hà mùi hương độc nhất trên cơ thể anh.

Còn chưa kịp cởi bộ đồ tây, cà vạt đã tuỳ tiện kéo bỏ vào trong túi, có chút mệt mỏi, nhưng không cưỡng lại được trước sự mê hoặc của Tiêu Chiến.

Bọn họ triền miên hôn nhau về đến căn hộ của Tiêu Chiến, không mở điều hoà, Vương Nhất Bác đè anh nói mình muốn.

Tiêu Chiến cảm thấy hắn là loại không biết mệt mỏi trong chuyện làm tình, nhưng vẫn đón ý hùa theo dang rộng hai chân mềm nhũn ở trên giường.

Không bật đèn, Tiêu Chiến nói anh thích cảm giác mờ ảo này hơn, thực ra anh không muốn Vương Nhất Bác thấy được dáng vẻ thất thố trong lúc anh cao trào.
Vương Nhất Bác cũng không đồng ý với yêu cầu muốn đeo bao của anh, hai người mỗi người giữ quan điểm của riêng mình, bị cuốn vào ái tình.

Vương Nhất Bác không rửa sạch số điện thoại Tiêu Chiến đã để lại cho hắn, hắn nói chữ của Tiêu Chiến rất đẹp, muốn giữ lại thêm vài ngày, Tiêu Chiến ôm lưng hắn cào ra vài vết đỏ, nói một câu tuỳ tiện liền dấn thân vào khoái cảm tình dục.

Tinh hoàn của Vương Nhất Bác va chạm với da thịt Tiêu Chiến, có thể nghe thấy tiếng nước phun ra lúc đâm rút, là dịch thể chảy ra từ trong hậu huyệt của Tiêu Chiến, anh đỏ mặt và khàn cổ, nhưng sự xấu hổ khiến âm thanh của anh càng phóng đãng hơn, Vương Nhất Bác nói lúc anh rên rỉ giống như dâm phụ, anh liền đánh trả Vương Nhất Bác, nói lúc hắn thúc vào thì giống cầm thú.

Anh cùng em đấu võ miệng, Vương Nhất Bác trừng phạt anh, tàn nhẫn đâm rút, rút ra đến sát mép lại mạnh mẽ đỉnh vào bên trong.

Tiêu Chiến bị hắn va chạm chịu không nổi, thở dốc vài tiếng liền ra sức co rút, siết Vương Nhất Bác đến phát đau.

Lúc lên đỉnh Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi anh đã yêu đương mấy lần rồi, Tiêu Chiến chỉ lo phóng túng rên rỉ, đợi sau khi mọi thứ lắng lại, mới mệt rã rời nằm trên người Vương Nhất Bác tuỳ tiện đếm thử.

Vương Nhất Bác cười anh ăn cả nam lẫn nữ, Tiêu Chiến cũng không tránh né, nhún vai nói với hắn, dù sao cũng chỉ thích người đẹp, không quan trọng giới tính.

"Cô gái anh từng yêu có biết anh nằm dưới hay không?"

"Không phải việc của cậu."

Có rất nhiều ngày bọn họ qua lại không tiết chế như vậy vào ban đêm, Vương Nhất Bác một tuần có tới bốn năm ngày đều sẽ đến tìm Tiêu Chiến, làm anh khóc đến nức nở cầu xin thương xót.

Sau một thời gian dài, bọn họ sẽ nói những chủ đề khác ngoài chuyện tình dục, chẳng hạn như tuổi tác, ví như trải nghiệm sống.

Tiêu Chiến đã đoán Vương Nhất Bác nhỏ tuổi hơn, nhưng không ngờ lại nhỏ hơn anh đến sáu tuổi, cảm khái năm tháng không khoan dung với bất kỳ ai, thực sự bị một đứa nhóc nhỏ hơn sáu tuổi đùa bỡn như vậy.

Vương Nhất Bác liền hung hăng cắn cổ anh, cảnh cáo anh rằng không nhỏ.

"Phải, ngoại trừ tuổi tác, cái gì cũng không nhỏ." Tiêu Chiến mỉm cười không xem là chuyện nghiêm túc. Bị cắn đau liền đánh nhẹ Vương Nhất Bác một cái.
Dù sao thì anh tiêu tiền của Vương Nhất Bác rất thoải mái, tuổi trẻ lại lắm tiền, có gì không tốt.
Vừa có thể lực còn có tài lực, đích thực là bạn giường hoàn hảo.

Vương Nhất Bác lại liếm liếm nơi bị cắn của anh, hôn những đường gân gợi cảm đang nổi lên.
Đánh một cái lại bù cho mật ngọt.

Lúc biết Vương Nhất Bác từ nhỏ đã thích con trai, Tiêu Chiến cũng không ngạc nhiên, giống như Vương Nhất Bác không hề để ý khi biết anh ăn cả nam lẫn nữ.

Trải nghiệm của Vương Nhất Bác rất đơn điệu, tiểu học đã đến London theo sự sắp xếp của gia đình, ở đó hơn mười năm, trải qua cuộc sống giống như tất cả thế hệ phú nhị đại khác, ăn uống chơi đùa, làm thế nào để vui vẻ.

Hắn tầm thường lại không cam chịu tầm thường, vì vậy khi ba mẹ sắp xếp làm quen với công ty liền muốn cống hiến hết mình, muốn chứng tỏ bản thân vẫn là người có ích.
Muốn chứng minh ngay cả khi hắn rời khỏi người nhà đơn thương độc mã cũng sẽ trở thành người ưu tú.

Trên thực tế hắn quả thật rất ưu tú, đại học đã là sinh viên xuất sắc lại kiêu ngạo.
Là thế hệ phú nhị đại toả sáng lấp lánh.

Trải nghiệm của Tiêu Chiến có lẽ phong phú hơn Vương Nhất Bác nhiều, anh biết rất nhiều thứ tiếng, thâm tàng bất lộ che giấu trí thông minh của mình.
Đáng tiếc anh hầu như không muốn nói về chuyện này, Vương Nhất Bác cũng không muốn hỏi nhiều, những câu chuyện hắn nghe từ bên ngoài về Tiêu Chiến đủ để viết thành một cuốn phiêu lưu ký rồi.

Ví như quan hệ lung tung với nam giới.
Ví như ngoại tình với ông chủ quán bar.
Nghe nói còn có cô gái trẻ từng suýt tự tử vì anh.

Người thông thấu như Tiêu Chiến, rất nhanh liền có thể thoát ra khỏi một đoạn tình cảm, điểm này thì không cần nghi ngờ.

Kẻ dấn thân vào bể tình mới là kẻ thất bại thảm hại nhất.

Đều là cao thủ tình trường, Vương Nhất Bác trái lại rất thưởng thức tính cách này của Tiêu Chiến, không bao giờ dài dòng dây dưa, có thể giảm thiểu rất nhiều phiền phức.

Hắn sợ nhất là phiền, người như Tiêu Chiến vừa hay có thể đáp ứng khẩu vị của hắn, phóng túng lúc làm tình, không công khai ngầm hiểu nhau và không bao giờ làm phiền cuộc sống của đối phương, quả là đối tác hoàn mỹ.

Rất nhanh thu đã chạm ngõ, lúc chiếc lá úa vàng bắt đầu rơi rụng lả tả Tiêu Chiến vừa mới tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, kéo rèm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vương Nhất Bác vẫn đang ngủ, mơ mơ hồ hồ mở mắt ra mắng một câu, "Sao anh lại thích tắm vào sáng sớm như vậy, tắm xong còn phải mở rèm cửa."

"Vương Nhất Bác, mùa thu đến rồi." Tiêu Chiến tự nói với chính mình, dứt khoát cầm chai rượu rót vào miệng.

Anh nghiện rượu, giống như thiếu rượu liền không sống nổi, bất kể lúc nào cũng đang uống, nhưng tửu lượng không quá tốt, mỗi lần Vương Nhất Bác uống vài ly với anh anh liền trở nên khóc lóc om sòm.

Vương Nhất Bác tuỳ tiện mặc đồ ngủ của Tiêu Chiến, xuống giường đi dép lê lấy chai rượu khỏi Tiêu Chiến, hắn có chút sợ Tiêu Chiến sáng sớm đã say bét nhè, anh vừa mới tỉnh ngủ, khí lực rất lớn, có thể ầm ĩ nửa ngày không dứt.

Công ty còn có vài cuộc họp, hắn không muốn mất thời gian dỗ dành một kẻ nát rượu.

Hai người bọn họ chưa bao giờ nói chuyện yêu đương, như Vương Nhất Bác đã nói, hai người cùng nhau trút bỏ nỗi cô đơn, chẳng liên quan gì đến yêu đương cả.

Nhưng bọn họ cũng rất cởi mở, thường vô tâm vô tình nói mấy chuyện vô bổ.

Vương Nhất Bác đứng ở phía sau Tiêu Chiến, đưa mắt nhìn theo ánh mắt anh, nhìn thấy một cái cây bên đường, lá đã rụng hơn một nửa, trên mặt đất toàn là những chiếc lá phong vàng, hoà mình với kiến trúc châu Âu trên phố, lãng mạn khó mà giải thích được.

"Anh xúc động vớ vẩn gì vậy?" Phong cách nhất quán của Vương Nhất Bác chính là khi Tiêu Chiến bỗng nhiên tiu nghỉu thất thần thì hắn sẽ đánh vỡ bầu không khí.

Lần này Tiêu Chiến không đáp lại, chỉ thở dài, quấn chặt khăn tắm trên người.

Trời chắc lạnh rồi, Vương Nhất Bác đặt rượu xuống đi bấm điều hoà, tăng nhiệt độ lên cao chút.

"Mùa đông thì không đẹp nữa." Tiêu Chiến đột nhiên nói, "Tôi đã sống ở đây gần mười năm, đông vừa đến, những cái cây này liền trơ trọi, rất khó coi."

"Vương Nhất Bác, dù là cây hay người, đợi đến lúc điêu tàn liền trông rất khó coi, chẳng là gì cả."

Lúc anh nói những lời này dường như nói thay cho chính mình, khoé mắt ửng đỏ, đôi mắt cụp xuống chán nản, rũ xuống giống như mèo con bị thương, bất lực khiến cho người ta đau lòng.
Vương Nhất Bác không hiểu sao anh lại buồn như vậy, chỉ nói mùa xuân sẽ lại tràn đầy sức sống, Tiêu Chiến gật đầu, không nói gì nữa, dựa vào trong vòng tay của Vương Nhất Bác và nhắm mắt lại.

Lồng ngực Vương Nhất Bác rất cường tráng, Tiêu Chiến thường cảm thấy, lúc anh ở trong vòng tay của Vương Nhất Bác anh luôn cảm thấy vô cùng yên tâm.

Lúc tài xế gọi điện đến đón Vương Nhất Bác Tiêu Chiến dường như đang đắm mình trong tâm trạng buồn bã không thể thoát ra được, Vương Nhất Bác ném cho anh một tấm thẻ, nói để anh mua chút gì cho vui, Tiêu Chiến liền nhẹ nhàng gật đầu.

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến đứng ở cửa hét lên.
Vương Nhất Bác vừa mới xuống lầu được hai bước, quay đầu nhìn Tiêu Chiến, hỏi anh làm sao vậy.

"Không có gì. Đi đường cẩn thận."

Không biết Tiêu Chiến là muốn nói gì.
Nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy, anh dường như đang có tâm sự.

Chẳng qua chuyện này không liên can gì đến hắn đi, quan hệ giữa bọn họ không tốt đến mức can thiệp vào cuộc sống riêng tư của đối phương.
Tuy khoảng cách trên giường là âm, nhưng không có tình dục bọn họ thậm chí đến sự thân mật xem đối phương như bạn tốt cũng không có.

Tiêu Chiến đóng cửa đi mở chai rượu bị Vương Nhất Bác cất đi, tự cười nhạo mình, anh gần đây hình như có hơi thích vị phú nhị đại nhỏ hơn sáu tuổi này rồi.
Cũng chỉ là hình như.
Chẳng qua cảm thấy cái ôm của Vương Nhất Bác có thể đem đến cho anh cảm giác an toàn đã ly biệt từ lâu, khiến anh trông không quá cô đơn đến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro