01.
Khi Vương Nhất Bác rời đi bạn hắn vẫn đang ở bên hôn hít thâm tình với mỹ nhân tóc vàng mắt biếc trước đó, thân ảnh hai người bắt đầu giao điệp với nhau, sau đó sẽ phát sinh sự tình không thể nói nào thì không khó để tưởng tượng, đại khái người phụ nữ này chính là con mồi của bạn hắn đêm nay.
Vương Nhất Bác lấy áo khoác khỏi cái đầu đang cúi xuống của bạn mình, giũ giũ một cách ghét bỏ rồi khoác lên người, ôm lấy vai Tiêu Chiến bước ra ngoài.
"Quán bar vẫn chưa tan cuộc, giờ anh rời đi có ổn không?" Ra khỏi cửa, bên ngoài phía trước gió đêm mát mẻ thổi đến, Vương Nhất Bác hỏi anh, nhưng cước bộ không có dấu hiệu dừng lại.
Tiêu Chiến lật tay dắt hắn đi, đôi tay nhỏ đến đáng kinh ngạc, rất không ăn nhập với vóc dáng cao lớn của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác trước bỗng khựng lại, đối với hắn mà nói, mười ngón đan xen và chuyện ôm ấp, là cử chỉ vô cùng thân mật, thậm chí còn hơn cả tình dục và hôn nhau.
"Cậu muốn tôi quay lại hát tiếp?" Tiêu Chiến hỏi ngược lại hắn, "Hay là muốn tôi hát cho cậu nghe?"
London về đêm vẫn luôn lãng mạn lại bỡ ngỡ không gì sánh bằng, những cặp đôi ôm nhau thân mật trên phố, có vẻ trông rất xứng đôi, đám người đến và đi nói tiếng Anh với giọng điệu chuẩn xác, mà lúc này đây, bọn họ tay trong tay cùng nhau bước đi.
Ở thành phố đã sống rất nhiều năm nhưng vẫn xa lạ này, trong lòng Vương Nhất Bác chợt thấy ấm lên.
Tất cả những điều này, nhưng chỉ vì một ngày bình dị và tầm thường như thế, hắn đã gặp được Tiêu Chiến.
Căn hộ của Tiêu Chiến ở ngay bên phía đường đối diện quán bar, không lớn, chỉ là một căn phòng bình thường, không thể so với biệt thự nơi Vương Nhất Bác nói chuyện đều mang theo tiếng vọng lại không có chút hơi người. Nhưng rất gọn gàng sạch sẽ, ấm cúng giống như con người Tiêu Chiến vậy.
Mũ lưỡi trai và áo khoác tuỳ ý treo ở cửa, Tiêu Chiến chỉ có một đôi dép đi trong nhà, đưa cho Vương Nhất Bác, bản thân thì chân trần bước trên gạch men.
Bàn chân của anh rất đẹp, trắng nõn như không thường xuyên phơi nắng. Như thể cả người anh từ đầu đến chân không có chỗ nào là không đẹp.
Tiêu Chiến là sản phẩm ông trời công phu trau chuốt làm ra, sau khi gặp qua, có ai mà không thích.
Chân trần giẫm trên sàn, tựa thiên sứ giáng trần Vương Nhất Bác thuở niên thiếu không biết đã tưởng tượng qua biết bao nhiêu lần.
Không bật đèn, mượn ánh trăng và đèn đường, Vương Nhất Bác ngồi trên tấm thảm ở ban công, Tiêu Chiến đưa qua một chai rượu và hai cái ly. Kính rượu lẫn nhau, rượu rất mạnh, người bên cạnh rất đẹp, một trận thiêu đốt lý trí của Vương Nhất Bác, khiến hắn trở thành một sói con nhỏ tham lam.
Tiêu Chiến nửa dựa vào người Vương Nhất Bác, trên mặt ửng hồng vì chất cồn lại tại ánh trăng mà nhìn không rõ.
Chính vì mơ hồ, nên mới đẹp hơn.
Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được sự quyến rũ toát ra từ trên người Tiêu Chiến, chính là ở trong cử chỉ đưa tay nâng chân của anh, cám dỗ khó lòng tránh khỏi.
Từ đẹp này xưa nay không bị hạn chế bởi giới tính, cái đẹp của Tiêu Chiến có tính công kích, ngấm vào xương cốt, đẹp đến khiến không ít cô gái xinh đẹp phải tự thẹn với mình.
Vương Nhất Bác nói hát một bài đi, giọng của anh rất hay.
Tiêu Chiến liền loạng choạng đi đến mép sofa cầm đàn ghi-ta lên, lại lần nữa ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, ngón tay gảy dây đàn.
"Cause we've no time for getting old"
(Vì ta nào có thời gian để già đi)
...
"And when the lights start flashing like a photobooth"
(Và khi ánh sáng chớp nháy như đèn flash)
"And the stars exploding, we'll be fireproof"
(Và những vì tinh tú nổ tung, đôi ta sẽ bất diệt)
So với chất giọng khàn và thành thục ở quán bar, giọng của Tiêu Chiến lúc này mang theo ít lửa lòng và nét ngây thơ, tựa như chàng trai vừa mới biết yêu, non mềm như nước.
Hát loại tình ca êm dịu này cũng khiến người ta cảm thấy xúc động.
Người và tôi đã không còn thời gian chờ đợi sự già đi.
...
Phố đêm lên đèn, vẻ đẹp lấp lánh.
Những vì sao như đốm lửa, đôi ta cùng tận hưởng.
Vương Nhất Bác có chút mất kiểm soát, muốn hôn Tiêu Chiến, ở giữa ngăn cách một cây đàn ghi-ta, gần trong gang tấc, nhưng Tiêu Chiến vẫn luôn né tránh cái hôn, làm ngã chai rượu và cái ly vừa uống xong, vang lên tiếng ding dang, Vương Nhất Bác một chân đá bay mấy thứ đồ vướng víu này, nói vỡ rồi hắn sẽ đền.
Trên người Tiêu Chiến vương mùi rượu, nhưng hương sữa tắm vẫn rất nồng, anh mỉm cười như một đứa trẻ, "Ngài Vương, nhưng chúng ta không có bao cao su trong nhà."
Dường như đang từ chối Vương Nhất Bác, nhưng anh lại đặt cây đàn ghi-ta lên chiếc bàn bên cạnh, ngón tay nhân cơ hội luồn vào trong áo phông mò mẫm cơ bắp và vòng eo săn chắc của Vương Nhất Bác.
Cảm khái một nam nhân làm sao dáng người vừa vặn lại đẹp đến thế này, trên eo không có chút thịt thừa nào, làn da mịn nhẵn khiến Tiêu Chiến không nhịn được liếm liếm môi.
Nói chung đã nghiện lại còn ngại, phải nói rằng, Tiêu Chiến hấp dẫn hơn nhiều so với đám phụ nữ trong quán bar, vẻ phong tình vạn chủng. Chính vào lúc này, Vương Nhất Bác cảm thấy dưới thân có thứ đã cương đến phát đau.
Ánh sáng yếu ớt chiếu vào kẽ hở giữa sống mũi hai người, Vương Nhất Bác ghì lấy đầu Tiêu Chiến, cố hết sức không để anh có không gian mà thoái lui, cái hôn cường thế, đầu lưỡi lướt qua nốt ruồi dưới môi Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến được hôn đến thoải mái, thỉnh thoảng rên một tiếng ấp úng, kích thích sự hưng phấn của Vương Nhất Bác, hai chân bị Vương Nhất Bác dùng một chân đẩy ra.
"Rèm cửa..."
Quần áo tuỳ tiện vứt trên mặt đất, Vương Nhất Bác một tay vân vê đầu vú Tiêu Chiến, làm cho anh ưỡn ẹo không yên, nhìn tư thế của anh ở dưới thân mình, cho dù không nhìn rõ biểu cảm cũng có thể nghe thấy âm thanh gợi cảm, không nghi ngờ gì nữa chính là loại thuốc kích tình kịch liệt chỉ sau rượu mạnh. Hai ngón tay nhét vào miệng Tiêu Chiến, khi rút ra đã dính đầy nước bọt nhớp nháp, thay cho chất bôi trơn, xâm nhập vào hậu huyệt của Tiêu Chiến.
Thứ kia của Vương Nhất Bác lớn đến không hợp lẽ thường, vẫn luôn cọ vào bụng nhỏ của Tiêu Chiến.
"Vào đi..." Giọng nói của Tiêu Chiến rất trầm, như thể ẩn nhẫn.
"Thiếu thao đến vậy à?" Vương Nhất Bác ngậm dái tai anh, "Anh là muốn làm tình với tôi, hay chỉ muốn làm tình?"
Điều này khác biệt rất lớn. Vế trước là muốn làm chuyện ấy với Vương Nhất Bác, vế sau là có thể làm với bất kỳ ai.
Tiêu Chiến không trả lời, lỗ tai rất nhạy cảm, bị liếm đến ướt át. Ngón tay đâm rút khuếch trương của Vương Nhất Bác mới nãy đã khiến anh đánh mất thần trí, vào lúc này anh thực sự không phân biệt rõ câu chữ mang theo ẩn ý của Vương Nhất Bác hay của thần linh.
"Cậu, cậu mau vào đi..."
"Trả lời tôi."
"Cậu không phải là không được chứ." Anh kích thích Vương Nhất Bác, nhịn không được vươn tay đến gần thân dưới của Vương Nhất Bác, bao lấy, làm ầm ĩ theo ý muốn của mình.
Phương pháp khích tướng vào những lúc thế này không bao giờ sai, Vương Nhất Bác quả nhiên mắc lừa, cười xấu xa nói anh thử xem rốt cuộc là được hay không.
Việc khuếch trương đã vừa đủ, nhưng khi Vương Nhất Bác đút vào vẫn còn đau, cơ thể Tiêu Chiến căng ra, như thể được hắn lấp đầy.
"A...ưm..."
Giọng nói của Tiêu Chiến phóng đãng lại yêu kiều, cả căn phòng đều bị tiếng rên của anh vây lấy, anh đang ôm lấy lưng Vương Nhất Bác, mồ hôi chảy ròng, dính bết lên tóc.
"Ưm...chậm chút..."
Vương Nhất Bác đỉnh vào anh, nơi giao hợp phát ra tiếng bạch bạch, Tiêu Chiến nghe vừa xấu hổ vừa luống cuống, tận tình rên rỉ.
"Sao anh lại dâm đến vậy?" Vương Nhất Bác cắn lấy lỗ tai anh.
Tiêu Chiến liền thè lưỡi liếm liếm đôi má Vương Nhất Bác, giống như một con mèo đang lấy lòng chủ nhân, không nặng không nhẹ khiêu khích Vương Nhất Bác.
Tiếng rên rỉ không ngừng, hết tiếng này đến tiếng khác, còn hơn bất kỳ tiếng hát nào. Nếu có thể, Vương Nhất Bác không ngại ghi lại tiếng gọi giường của Tiêu Chiến lưu vào trong điện thoại để mỗi ngày đều có thể nghe.
...
Lúc hai người tách ra nằm trên thảm mồ hôi nhễ nhại thì đã trễ lắm rồi.
Vương Nhất Bác kéo mở rèm cửa một chút, đèn đường đều đã tắt, chỉ còn vài ngọn đèn hiếm hoi trơ trọi thắp sáng những căn nhà.
Sự cởi mở và buông thả của Tiêu Chiến khiến hắn có chút không chịu được, hắn muốn biết, có phải hôm nay ai đến chắn trước mặt Tiêu Chiến anh đều sẽ dính lấy người dẫn về nhà để mây mưa.
Tiêu Chiến khàn giọng, trong âm thanh mang theo vẻ gợi tình sau khi ân ái, nói bé cưng em thật tuyệt vời.
"Hôm nay ai đến anh cũng sẽ dẫn hắn về nhà sao?" Vương Nhất Bác hỏi anh.
Tiêu Chiến nhẹ lắc đầu, "Tôi chỉ thích người đẹp mã."
"Hả?"
"Tôi không dâm đến vậy, lại không phải công cụ tình dục, cũng không phải ai cũng có thể làm tình với tôi."
Chuyện này không phải không có lý, trong nhà Tiêu Chiến đến cả một cái bao cao su cũng tìm không ra, mọi ngóc ngách đều bốc mùi độc thân, cũng không giống như thiếu niên bất lương thường hay hẹn hò.
"Sao lại là tôi?"
"Muốn biết sao?" Tiêu Chiến xoay người đến ôm lấy Vương Nhất Bác, cơ thể dính như keo trên người Vương Nhất Bác, "Bế tôi đến phòng ngủ đi."
Anh giống như một con mèo hoang nghịch ngợm, nhất cử nhất động, đều cào trái tim Vương Nhất Bác đến ngứa ngáy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro