00.
Lời của tác giả:
Một câu chuyện được viết cách đây rất lâu
Không ra làm sao cả, tuỳ tiện đọc thử
OOC không áp lên người thật
Phi song khiết
Tự mình tránh lôi
Rất điên, rất cẩu huyết
———
Nhạc giao hưởng của quán bar luôn đóng vai trò vô cùng quan trọng trong môi trường tình sắc.
Ly thuỷ tinh chạm vào nhau phát ra âm thanh ding dang, sự mập mờ của cái hôn được che đậy dưới ánh đèn nhá nhem, giọng hát trầm bổng của ca sĩ trên sân khấu khiến người nghe dường như đang đắm chìm trong một đoạn tình cảm rối rắm phức tạp.
Chìm sâu, chán nản.
Mở màn cho một đêm phóng túng.
Người ca sĩ ở trên sân khấu hát bằng tiếng Pháp mà Vương Nhất Bác nghe không hiểu, âm điệu nhẹ nhàng, chỉ là âm thanh hài hoà nghe rất giàu cảm xúc.
Nam nam nữ nữ trên sofa tóc nhuộm đủ màu, chói mắt lại phát dục, mượn ánh đèn mờ mịt để thân mật, rượu mạnh cồn cào trong dạ dày của mỗi người, sự kích động nương theo giai điệu đầy xúc cảm.
Người bạn châm điếu thuốc, khoe khoang lịch sử hào hùng của bản thân với cô gái người Anh bên cạnh, hơn một nửa toàn là bịa đặt, chỉ có gia sản bạc triệu thì không phải nói mò.
Vương Nhất Bác xoay xoay chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay, liếc nhìn thời gian, 21 giờ 23 phút.
Từ đầu đến cuối vẫn quan sát nam nhân vóc dáng mảnh mai trên sân khấu.
Áo sơ mi trắng, bên ngoài phủ một tầng sa mỏng, trông rất tao nhã, giống như thiên sứ giáng trần, khiến người ta phải khao khát.
"Người Trung Quốc?" Hắn hỏi bạn mình.
Người bạn thoát khỏi nụ hôn kích thích, không nghe rõ, muốn Vương Nhất Bác nói lại lần nữa.
Vương Nhất Bác lại tăng âm lượng nói một lần nữa bạn hắn mới nghe rõ, kéo căng cổ họng hét lên, "Phải rồi, là ca sĩ Trung Quốc duy nhất hát ở đây, hát rất hay, cũng rất đẹp trai..."
Mấy lời sau đó nói cái gì Vương Nhất Bác cũng không nghe được, bị tiếng cười của đám con gái bên cạnh át đi mất, Vương Nhất Bác uống cạn rượu trong ly, chỉ cảm thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người những người phụ nữ này hun đến mức khiến hắn đau cả đầu.
Người bên cạnh thay đổi hết đợt này đến đợt khác, chẳng qua là những cô gái ăn diện trang điểm đẹp đẽ đến hỏi phương thức liên lạc của Vương Nhất Bác, hắn không muốn cho, đều lạnh mặt làm ngơ.
Trong đó không khỏi có người khoa trương, trực tiếp đưa qua một cây bút, dùng tiếng Anh hỏi Vương Nhất Bác có thể viết số điện thoại cho cổ được không, bờ vai trần, đôi gò bồng đảo trắng nõn vô cùng loá mắt, gần trong gang tấc, ẩn ý Vương Nhất Bác có thể viết lên xương quai xanh của cô, cảm giác này khiến hắn có chút muốn nôn mửa.
Kéo thấp vành mũ lưỡi trai, hắn cố gắng xoa dịu sự chán ghét của mình.
Bạn hắn nói hắn cũng chỉ vì không thích phụ nữ, nếu không đã sớm cứng chục lần rồi.
Khinh bỉ bạn mình, hắn cũng không phải là động vật phát tiết.
Nhưng đêm nay cũng không tính là đến mà không thu hoạch được gì, bởi vì hắn vừa tìm được mục tiêu mới.
Chính là nam ca sĩ quốc nội trên sân khấu, tuy không nhìn rõ tướng mạo, chỉ nhìn bộ dáng này và nghe giọng hát sầu muộn của anh, Vương Nhất Bác đã rất thích.
Hắn lần đầu đến quán bar này, vì có chút thuận đường. Người bạn trái lại là khách quen, Vương Nhất Bác lôi bạn mình ra khỏi vòng tay của một cô gái tóc vàng thân hình đầy đặn, hỏi cậu có thể đi xin số điện thoại của ca sĩ kia hay không.
"Không phải chứ? Nhiều anh chàng đẹp trai như vậy, mày sao lại nhắm trúng người kia?" Người bạn vẫn đang dang dở, còn thở hổn hển, trong giọng điệu có chút miễn cưỡng.
"Rất xấu sao?" Vương Nhất Bác hỏi.
Đối với hắn mà nói, bạn bè từ chối thế này, ngoại trừ đối phương rất xấu, cũng không nghĩ ra được lý do nào khác.
"Ngược lại không phải, anh ta là mặt tiền của quán này, mày xem mấy cô gái nhỏ điên cuồng đằng kia đều chạy đến chỗ anh ta. Chỉ là..." Người bạn lại do dự, "Nếu mày nhìn trúng anh ta, tao khuyên mày nhân lúc còn sớm mà dừng lại, người chịu thiệt trên người anh ta thế nhưng không ít, tin đồn rất tệ."
Vương Nhất Bác không cho là đúng, nhún vai lại hỏi lần nữa có thể xin số điện thoại được không.
Người bạn vẫn không chịu mở miệng, nói thẳng là người kia danh tiếng không tốt, không thể đẩy bạn mình vào chỗ chết.
Nam nhân hắn từng theo đuổi không ít thì nhiều, có ai không tóm được đến tay, từ trước đến nay chỉ có hắn chơi chán rồi bỏ mặc, vẫn không có cái gì mà chỗ chết khiến hắn té nhào đầu.
Người bạn đã không muốn hỏi, vậy hắn chỉ đành tự mình ra trận.
Ném chiếc áo khoác cao bồi cho bạn, mang theo hai ly rượu đầy bước đến hậu đài.
Người bạn cũng không cản hắn thêm, cản cũng không cản được. Tiểu tử ngu ngốc luôn phải đụng vách tường mới chết tâm.
Chỉ cần hắn mặt lạnh, đội mũ, tuỳ tiện đi tìm người, người ta không xem hắn thành kẻ biến thái đuổi đánh ra ngoài đã tốt rồi, xác suất bắt chuyện thành công là 0.
"Vương Nhất Bác." Vương Nhất Bác tự báo tên, huýt sáo, chặn đường ca sĩ, chặn anh ở bên cạnh sofa phía sau sân khấu.
Thái độ như vậy có hơi hạ lưu, giống như mánh lới vụng về của mấy tên lưu manh đường phố.
Người xung quanh tấp nập nhộn nhịp, háo hức lên sân khấu biểu diễn, bận rộn xuống sân khấu nhường chỗ, Vương Nhất Bác không thể nói rõ đành kéo vị ca sĩ ngồi xuống ghế sofa nhỏ hẹp, gần như dính sát vào nhau.
"Tiêu Chiến." Ca sĩ cầm qua cái ly có chân trong tay hắn, lịch sự chạm cốc, một hơi uống cạn.
"Cảm ơn cậu đã mời tôi uống rượu." Tiêu Chiến lại nói tiếp.
Vương Nhất Bác bắt gặp đôi mắt sáng ngời của Tiêu Chiến, vẻ ngoài của anh rất đẹp, cực kỳ có tính công kích, giống như hàng mỹ nghệ chỉ dành để triển lãm trong tủ quầy cao cấp, hoàn mỹ đến không chút tì vết.
Tiêu Chiến mỉm cười trả lại ly cho Vương Nhất Bác, đặc màu trắng sứ, ánh đèn trong bar nhấp nháy làm nhức mắt, thỉnh thoảng ánh sáng chiếu trên sườn mặt Tiêu Chiến, vẽ ra đường nét tinh xảo của anh, như một đoá hồng mỏng manh và quyến rũ.
Trong loại quán bar rồng rắn lẫn lộn không đáng để vào mắt vậy mà lại có một nam nhân tuyệt sắc thế này, còn nói tiếng Trung lưu loát và ân cần.
Giống như một đứa trẻ mồ côi lang bạt không nơi nương tựa nơi đất khách xa lạ tìm được đồng loại, hảo cảm của Vương Nhất Bác dành cho anh trực tiếp tăng vọt.
Uống xong rượu một cách thoả mãn, Vương Nhất Bác thuận tay trực tiếp để ly ở trên sàn gỗ bên cạnh sofa.
Tuỳ tiện đi, người đến người đi làm vỡ nó cũng được, hoặc cứ như vậy mà bị lãng quên ở nơi này cũng không sao.
Đưa tay vuốt ve vòng eo thon thả của Tiêu Chiến, lướt qua lớp sa mỏng trên người anh, chỉ ngăn cách một chiếc áo sơ mi, Vương Nhất Bác cảm nhận được độ ấm của làn da Tiêu Chiến, cũng nhận thấy sự giật mình không tự nhiên của Tiêu Chiến.
Hắn đến gần Tiêu Chiến, hơi thở phả vào lỗ tai Tiêu Chiến đã trở nên đỏ bừng.
Tiêu Chiến không từ chối hắn, bản mặt vẫn mỉm cười.
"Vậy anh thì sao?" Vương Nhất Bác khẽ hỏi anh, "Tôi mời anh uống rượu, anh mời tôi làm chút gì?"
Sau khi hỏi xong liền lùi về sau một chút, nói đến trọng điểm thì dừng , duy trì tí khoảng cách với Tiêu Chiến.
"Thích nghe hát không?" Tiêu Chiến không trả lời, đổi chủ đề, bắt chéo chân, ngả người một cách hào phóng, dứt khoát dựa vào vòng tay của Vương Nhất Bác. Nghiêng đầu liền có thể chạm vào chóp mũi Vương Nhất Bác.
Chân của anh rất mảnh, quần tây mỏng lộ ra đường nét đẹp mắt.
Vương Nhất Bác gật gật đầu, nói với anh anh hát rất hay, đáng tiếc mình nghe không hiểu Tiếng Pháp.
Tiêu Chiến lại cười rồi, bộ dáng tâm tình không tệ, từ trong túi áo lấy ra một cây bút, kéo cánh tay Vương Nhất Bác qua, viết một chuỗi số điện thoại trên cánh tay hắn, nói lần sau muốn nghe hát thì gọi tôi nhé.
Đầu bút trượt trên da, náo đến người ta tâm tình ngứa ngáy.
Nhìn từ góc độ này, có thể thấy được hàng lông mi dày và rõ nét của Tiêu Chiến, chớp chớp nháy nháy, giống như yêu tinh nhập thế.
Trong quán bar tạp nham như vậy, lúc Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến luôn cảm thấy trái tim không tự chủ mà bình tĩnh tiếp được.
Tựa như một mũi tiêm ức chế, xâm nhập vào trong máu huyết và xương tuỷ của Vương Nhất Bác.
Cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên, trung thành với dung mạo kinh diễm của Tiêu Chiến.
"Anh thường xuyên cho người khác phương thức liên lạc như vậy à?"
Vương Nhất Bác có chút khó chịu, hắn cảm thấy phản ứng của Tiêu Chiến quá thuận theo và chủ động, dường như hắn mới là con mồi của Tiêu Chiến.
Hơn nữa, hắn không thích tuỳ ý cho người khác phương thức liên lạc, vì vậy, cũng không thích người tuỳ tiện cho người khác phương thức liên lạc.
Đến nơi này chỉ để tiêu khiển, lưu lại phương thức liên lạc, liền sẽ biến thành một trận tai hoạ quan hệ bất chính, hắn muốn tán Tiêu Chiến không sai, nhưng phản ứng của Tiêu Chiến như vậy trái lại hiếm thấy.
Tiêu Chiến ngẩng đầu để cất bút, có người nước ngoài ngang qua chào hỏi với anh, anh liền gật đầu biểu thị ổn, ở nơi như vậy trong môi trường thế này, không ai ngạc nhiên khi thấy hai người thân mật dựa sát nhau.
Anh lộ ra sườn mặt vừa đủ để Vương Nhất Bác thấy được góc cạnh độ cong hai má rõ nét, nốt ruồi phơn phớt không rõ ràng bên dưới môi đều được Vương Nhất Bác quan sát kỹ.
Anh ấy xinh đẹp làm sao, từ những sợi tóc đến nốt ruồi dưới môi lại đến đôi chân thon dài, đều khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Lúc này, nếu Tiêu Chiến nói phải, Vương Nhất Bác có lẽ sẽ nghĩ anh dễ dãi, chẳng qua việc giữ thân trong quán bar giống như một chuyện đùa. Ngay cả khi anh nói không phải, Vương Nhất Bác kỳ thực cũng sẽ không tin.
Tiêu Chiến lại gần Vương Nhất Bác, chọc nhẹ ở trên ngực hắn, như có như không mà trêu ghẹo, mùi sữa tắm mang theo vị thuốc lá thoang thoảng, chiếm trọn khứu giác của Vương Nhất Bác, khiến hắn bắt đầu vô thức cảm thấy say sưa.
Sau đó Vương Nhất Bác nghe được câu trả lời của anh, còn say hơn cả rượu mạnh, "Nếu cậu muốn, tôi có thể chỉ cho một mình cậu phương thức liên lạc."
Ở nơi thế này, tình một đêm, ái muội, chuyện yêu đương, bắt chuyện, đều trở nên bình thường. Tiêu Chiến giống như kẻ lão luyện ở đây, tay nghề thành thạo, câu trả lời khiến trái tim Vương Nhất Bác ngứa ngáy.
Tay của Tiêu Chiến theo đến bụng nhỏ của Vương Nhất Bác, ngăn cách lớp áo phông, Vương Nhất Bác cảm thấy dục vọng của mình dần dần thức tỉnh.
Một câu nói, khiến ngọn lửa tình dục vô danh trong lòng Vương Nhất Bác bùng cháy hừng hực.
"Nhà của tôi ở gần đây, nếu cậu muốn, có thể đến ngồi chơi, tôi hát cho cậu nghe."
Anh là đang trả lời câu hỏi đầu tiên của Vương Nhất Bác.
********
Fic xin per lâu rồi mà giờ mới làm, tác giả ghi vậy nhưng mình thấy k cẩu huyết gì cả😂
Mình cũng k quan trọng chuyện khiết hay k, tác giả ghi để các bạn tránh lôi nên mình để nguyên nha, với mình thì chỉ cần khiết khi hai người đang trong mqh là dc😉
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro