Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7

"Vậy chị tìm thấy nó ở đâu?" Yuna hỏi trong khi đổ thức ăn cho mèo vào bát.

"Trong góc nhỏ cuối hành lang. Hyunwoo đã bắt nạt nó."

"Ừ." Họ có chung một cái nhìn chán ghét. "Tất nhiên là anh ta."

Sau khi vào phòng và đặt con mèo cẩn thận xuống sàn phòng ngủ, Yeji đã gọi cho Yuna, một người bạn nhỏ tuổi hơn cô, trong khi hoảng sợ và nhận ra rằng cô không biết bất cứ gì về chăm sóc mèo. Yuna là người ngọt ngào, tuyệt vời và đã lớn lên bên những chú mèo cả đời. Em ấy đến phòng của cô với thức ăn và đồ tắm cho mèo đến tận răng.

"Tạ ơn trời đất, em đúng là một người hiểu mèo," Yeji nói một cách chân thành, khi Yuna ném cái hộp rỗng vào thùng rác.

Yuna cười rạng rỡ với cô như để đáp lại. "Em đã mang thức ăn ướt thay vì thức ăn khô đề phòng mèo con của chị bị mất nước."

"Uh-huh," Yeji nói, giả vờ hiểu. Cô thậm chí còn không biết thức ăn khô là gì. "Không hiểu sao nó lại trông bẩn như vậy. Lũ mèo hoang ở đây bình thường rất biết cách chăm sóc bản thân."

"Đó có thể là Hyunwoo," Yuna nói, và Yeji cảm thấy rùng mình khi nghĩ đến điều đó, cô nhớ lại cành cây trên tay anh ta.

"À phải rồi, trước khi cho nó ăn, chân của nó ..."

"Ừ, em nhớ chị có nói rồi." Yuna nói đầy thông cảm, cúi xuống. "Chị có thể xem không, mèo con?"

Yeji lo lắng nhìn Yuna liếc mắt vào chân con mèo. "Có vẻ như có thứ gì đó bị mắc kẹt trong đó. Em đã mang thuốc sát trùng vì chị nói nó bị thương, nhưng -" cô ấy nhìn Yeji lo lắng "- chị có nhíp không?"

"Ừ, chị có loại dùng để tỉa lông mày."

"Loại nào cũng được."

Yeji lấy nó từ phòng tắm (sau khi cọ rửa sạch sẽ bằng hỗn hợp xà phòng, nước và thuốc sát trùng của Yuna), và quay lại thì thấy Yuna và con mèo đang nhìn nhau chằm chằm. "Chị có nên để cả hai một mình không?"

Yuna nói: "Nó không đụng vào thức ăn, thật kỳ lạ. Mọi con mèo mà em biết đều phát cuồng vì đồ ăn."

"Có lẽ do đau quá?"

"Có thể. Đây, em sẽ giữ nó trong khi chị lấy thứ đó ra."

"Chị?" Yeji kêu lên.

"Đúng vậy." Yuna chọc cô ấy. "Nhanh lên, mười lăm phút nữa em có lớp."

Yeji lo lắng cầm cái nhíp. Con mèo rít lên, vùng vẫy trong tay Yuna, những bàn chân bé nhỏ cựa quậy trên sàn. "Này," cô cố gắng xoa dịu, "Không sao, không sao đâu. Chị xin lỗi. Chị chỉ lấy thứ trong bàn chân của em ra, và sau đó em có thể ăn. Được không?"

Con mèo ném cho cô một cái nhìn hoàn toàn không đồng ý, nhưng vẫn nằm trong tay Yuna.

"Được rồi," Yeji thở, tiến lại gần bằng cái nhíp. "Đây này."

Cô nhổ thứ nhô ra khỏi bàn chân của con mèo trước khi nó sợ hãi mà bỏ đi. Con mèo nao núng, nhưng vẫn bất động, lặng lẽ nhìn Yeji khi cô kiểm tra chiếc gai nhỏ mắc giữa chiếc nhíp của mình.

"Chị biết những thứ này đến từ đâu," Yeji nói, cau mày khi cố nhớ lại, "nó trông giống như một trong những chiếc gai từ bụi barberry mọc gần thư viện."

"Nah, không phải đâu," Yuna nói. "Làm thế nào mà nó có thể đi tới ký túc xá từ thư viện với cái gai bị mắc kẹt trong bàn chân?"

"Thật đấy," Yeji nhấn mạnh. "Bọn chị đã có một tiết học vào năm ngoái, mọi người phải thu thập một số barberry để làm thuốc, và chỉ có một chỗ trong khuôn viên trường mà chúng phát triển."

Cô đã không đề cập với Yuna rằng ngày hôm đó chỉ đáng nhớ vì cô và Ryujin đã rất nỗ lực, giống như họ luôn như vậy, và biến việc thu thập nguyên liệu trở thành một cuộc cạnh tranh. Tất cả những chiếc gai tốt và đủ dài trong tầm tay được cho là phù hợp với lọ thuốc đều đã bị các lớp trước hoặc các bạn học khác lấy mất. Cuối cùng Yeji đã thắng, bằng việc sử dụng chiều cao làm lợi thế của mình. Cô mỉm cười chiến thắng trước một Ryujin đang cau có khi thấy cô dễ dàng cắt bỏ những chiếc gai từ những cành cây cao hơn.

Sau đó, trước khi rời thư viện với rổ đầy gai của mình, Yeji đã quan sát Ryujin đang đứng trước những bụi gai một cách nguy hiểm, cố gắng lấy những chiếc gai còn lại. Cô cảm thấy hơi có lỗi nên đã bí mật ném một vài chiếc gai dự phòng vào giỏ của Ryujin (thành thật mà nói, cô đã cắt nhiều gai hơn cần thiết từ các cành cây cao chỉ để cho Ryujin thấy rằng cô có thể làm được), nhưng đó là điều mà không ai cần phải làm biết.

"Con mèo con tội nghiệp." Yuna bĩu môi, gãi đầu con mèo. "Chúng ta hãy khử trùng vết thương đó, được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro