Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trung (2)

Tôi vốn tưởng rằng mình vì làm người phát ngôn mà có thể tránh được một kiếp làm bài thi này, nhưng ai ngờ, vào buổi sáng, chờ lúc tôi hoàn thành bài phát biểu quay về chỗ ngồi mới phát hiện bài thi kia đang bị sách đè lên vững vàng đặt ở chỗ tôi, giấy trắng mực đen nói cho tôi biết "Trốn không thoát." Lúc đó hạng mục chạy tiếp sức 4 x 100 vẫn còn đang tiếp tục, D cũng đại diện cho lớp bọn họ tham gia, trước khi cuộc thi bắt đầu, cậu ấy nhắn tin cho tôi: "Cậu đã đọc xong bài phát biểu chưa? Tôi đang đợi thi tiếp sức, có muốn lại cổ vũ tôi không", tuy tôi nói với cậu ấy rằng "Chúng ta cũng không có cùng lớp" nhưng tôi vẫn lén lút chuẩn bị nước cho cậu ấy, tính sẽ đưa cho cậu ấy sau khi thi đấu xong.

Mà trong nháy mắt, tôi nhìn vào đề thi toán, tôi biết, không thể rồi, khi đó tôi cảm thấy, dù sao cậu ấy cũng chẳng thiếu người đưa nước, tôi liền dứt khoát đặt chai nước xuống bên cạnh chỗ ngồi rồi chuyên tâm làm bài.

Trước đó tôi cũng từng nói qua, lúc học sơ trung tôi luôn gặp rắc rối với môn toán, đối mặt với cái đề thi toán kia, lực bất tòng tâm, dù suy nghĩ suốt mười phút, tôi cũng không nghĩ ra là vì sao.

Ngay lúc tôi suy nghĩ khổ hết sức, đột nhiên tôi cảm thấy một hơi nóng ấm áp từ phía sau, quét qua mặt tôi, giọng nói dịu dàng "Cậu đang viết cái gì đấy?". Khi đó mỗi khối đều phân khu rõ ràng cho mỗi lớp, lớp bọn họ ở trên lớp bọn tôi, theo lý thì vị trí của hạng nhất lớp họ sẽ cách chỗ của tôi tới bốn, năm dãy, thế nên tôi đương nhiên không phản ứng lại, cũng không nghĩ âm thanh này đến từ D.

Tôi tưởng cậu ấy là Mo, liền phàn nàn: "Đề thi này cũng khó quá đi, căn bản là làm không ra, được không?" Mà khi tôi quay đầu lại nói ra câu kia "Lúc đó là cậu làm ra luôn rồi à?" Khi ấy, tôi mới phát hiện ra mặt D đang phóng đại vô hạn trước mắt tôi, là khoảng cách mà tôi thậm chí có thể thấy được rõ ràng lỗ chân lông của cậu ấy, tôi quay đầu lại, chóp mũi như có như không chạm vào mặt cậu ấy, nếu bây giờ cậu ấy cũng quay đầu qua, tôi đoán có lẽ là chúng tôi sẽ trải qua một lần chuồn chuồn lướt nước. Nhưng cậu ấy không làm thế, cơ thể của cậu ấy nghiêng về phía trước một chút, sau đó giơ tay vòng qua cổ tôi, vươn tới trước mặt tôi lấy đi cái đề thi làm tôi khổ não và cây bút trong tay.

Trong nháy mặt, tôi đột nhiên bị cử chỉ thân mật này làm cho nhảy dựng lên, vì thế liền dịch sang bên cạnh, lúc này cậu ấy mới quay đầu qua nói với tôi: "Lúc đó thì chưa làm ra, bất quá hiện tại tôi có thể giúp cậu giải." Tôi nghĩ, cậu ấy chắc là không nghe thấy tiếng nhịp tim của tôi đâu nhỉ, giống như viên ngọc bị vỡ, đập dồn dập, tôi đoán, có lẽ cậu ấy cũng không chú ý tới đâu, cậu ấy quay lại, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, yết hầu tôi bất giác di chuyển nuốt nước bọt.

Cậu ấy dùng không đến mười lăm phút liền giải xong cái đề, nhưng vì độ chính xác của cậu ấy quá cao nên tôi lặng lẽ bôi đi câu hỏi thứ hai, chỉ chừa lại câu hỏi thứ nhất. Sau đó, D và tôi dường như hình thành một loại ăn ý không thể diễn tả, tôi không nói với cậu ấy, nhưng cậu ấy đã tự lấy chai nước tôi đặt ở bên cạnh để uống.

Sau đại hội thể thao, nghĩa là cuộc sống học sinh trung học đang đến gần, cũng đồng nghĩa với việc cuộc hành trình của chúng tôi rốt cuộc cũng phải nghênh đón câu từ biệt kia.

Tôi không phải là một người thích giải phóng những cảm xúc tiêu cực, lại càng không thích khóc trước mặt người khác, mà điểm mâu thuẫn lại ở chỗ, tôi lại là người dễ dàng đồng cảm.

Buổi họp lớp ngày hôm đó, lớp học chiếu một bản PPT ghi lại cuộc sống sơ trung của chúng tôi, chủ nhiệm lớp cùng chúng tôi kể lại chuyện cũ, rồi mặc sức tưởng tượng về tương lai, cả những năm sơ trung tôi chưa từng khóc lần nào, đột nhiên vì cái tên của buổi họp lớp "Lớp 6 của chúng ta" mà hốc mắt lại đỏ ửng.

Tiếng chuông tan học vang lên, tôi chạy ra khỏi lớp, trốn ở một góc cầu thang không có ánh sáng để lau nước mắt, tôi nghĩ rằng, làm như thế thì sẽ không có ai biết tôi khóc, trong mắt người khác tôi vẫn là một người mạnh mẽ. Nhưng tôi lặng lẽ khóc như vậy, thì D cũng lặng lẽ bước tới, cậu ấy đứng trên bậc thang, nửa người tựa vào tường, khoanh tay, có chút lớn tiếng hỏi tôi: "Sao cậu khóc? Có người bắt nạt cậu à, hay là eo lại đau."

Tôi có hơi buồn cười, mang theo tiếng khóc còn hơi nức nở trả lời cậu ấy: "Tôi là người sẽ vì đau mà khóc sao?"

Cậu ấy tự nhiên lại hỏi sao tôi khóc, cậu ấy vừa hỏi như thế, tôi đột nhiên cảm thấy càng ủy khuất, giọng mũi cũng trở nên nặng nề hơn, tôi run rẩy nói cho cậu ấy biết: "Bởi vì... phải tốt nghiệp rồi..."

D đột nhiên cười "hì hì", nụ cười của cậu ấy giống như đang trêu chọc tôi bảo: "Khóc vì tốt nghiệp thôi thì sao mà phải trốn ở đây", tôi cảm thấy cậu ấy có lẽ là nghĩ tôi có hơi khác người, trong lòng đột nhiên không vui, vì thế tôi quay người lại, đưa lưng về phía cậu ấy đang đứng trên bậc thang, có chút bất mãn nói với cậu ấy: "Tôi không muốn người khác thấy tôi khóc, cậu cũng đi đi... Đừng nhìn nữa." Khi đó tôi thật sự cho rằng tôi muốn cậu ấy đi thì cậu ấy sẽ trực tiếp rời đi, nhưng cậu ấy không làm thế, ngược lại còn nhảy khỏi bậc thang bằng đôi chân dài của mình, đứng trước mặt tôi.

Tôi vừa chuẩn bị mắng cậu ấy có phải cố ý muốn xem tôi xấu hổ hay không, nào ngờ cậu ấy kéo khóa áo đồng phục ra, lại bước xuống một bậc thang nữa, hai tay mở rộng áo đồng phục, đem toàn bộ tôi của lúc ấy nhỏ nhắn bao phủ trong cái áo đồng phục rộng mở của cậu ấy, nếu có người đi ngang qua hành lang, cũng chỉ có thể nhìn thấy cậu ấy chứ không thể thấy tôi - người đang được cậu ấy che lại. Tôi tiến đến gần cậu ấy, cảm thấy thế giới dường như đột nhiên an tĩnh trở lại, những ồn ào náo động trên hành lang hình như chẳng còn nghe thấy nữa, chỉ có thể nghe rõ tiếng nhịp tim của cậu ấy, một tiếng lại một tiếng, dần dần to hơn.

Cậu ấy đứng thẳng lưng, nói với tôi: "Như vậy thì người khác không thể nhìn thấy nữa, cậu khóc đi."

Nhưng cậu ấy không biết, khi đó, tôi đột nhiên không còn nước mắt nữa, chỉ còn tiếng nhịp tim hòa cùng nhịp tim của cậu ấy đập vượt decibel.

Cậu ấy nói với tôi: "Sơ trung của chúng ta sẽ phải tốt nghiệp, nhưng chúng ta sẽ không tốt nghiệp a."

Tôi của năm mười lăm tuổi, thật sự tin lời cậu ấy, tôi ngây ngô cho rằng chúng tôi thật sự chưa tốt nghiệp.

Sau đó thì sao?

Sau đó, tin nhắn của chúng tôi cũng chỉ dừng lại ở đêm trước kỳ thi cao trung.

Trước kỳ thi, tôi hỏi cậu ấy: "Cậu sẽ học ở cao trung nào?"

Cậu ấy bảo: "Nhị Trung, còn cậu?"

Tôi nói: "Nhị Trung."

Cậu ấy nói: "Thật sao? Vậy tôi rất mong chờ được học cùng trường với cậu."

Sau đó lại nói thêm: "Cùng lớp thì càng tốt."

Nhưng kết quả là, trong kỳ thi trung học, tôi phát huy hơn hẳn bình thường, đi đến Nhị Trung, còn cậu ấy vì bị chảy máu mũi vào ngày thi cao trung nên phát huy không tốt, nên đã cùng Mo học ở Tam Trung cách trường tôi 10km.

Tôi của khi đó, đã thầm mến cậu ấy gần hai năm rồi, Mo hỏi tôi, có tính nói ra không, nếu không nói thì quên đi. Nói thật thì, chuyện thổ lộ, tôi cũng không phải chưa từng nghĩ qua, cũng không phải chưa từng thử qua.

Sau khi tốt nghiệp sơ trung thì có một buổi họp lớp, hai lớp chúng tôi âm soa dương thác* chọn cùng một KTV, tôi lại vô tình vào phòng ngay lúc D ra khỏi phòng.

*âm soa dương thác: vô tình, không rõ nguyên do.

D nhìn thấy tôi liền gọi tôi trước, cậu ấy cười rực rỡ như sao, chạy đến trước mặt tôi, đưa tay kéo cánh cửa mà tôi chuẩn bị mở, nói với tôi: "Nghe nói cậu đã đậu Nhị Trung rồi, chúc mừng cậu a."

Tôi vừa định an ủi cậu ấy, nhưng tôi lại không thể tìm thấy bất kỳ nét bi thương nào trên mặt cậu ấy, ngược lại còn là nụ cười đẹp mắt, cậu ấy nói với tôi: "Tôi thi không tốt, không thể đến Nhị Trung, chỉ có thể đậu Tam Trung, cậu phải cố gắng lên đấy."

Tôi không chút để ý nói Tam Trung cũng rốt tốt, khi đó tôi nghĩ, có muốn nhân cơ hội này đem chuyện tôi thích cậu nói ra. Nhưng tôi nhìn mặt cậu ấy, chăm chú nhìn vào ánh mắt của cậu ấy, tôi cố gắng tìm kiếm một tia tiếc nuối nào đó trong đôi mắt ấy vì không thể cùng trường với tôi, nhưng tôi thất bại rồi, tôi nghĩ, có lẽ tôi chỉ là một người qua đường không quan trọng trong cuộc sống của ấy, tôi đi qua thế giới của cậu ấy, không thể lưu lại một cành liễu dài, chỉ có thể để lại một làn gió mát mẻ.

Tôi đã từng do dự mô phỏng lại cảnh thổ lộ với D vô số lần trong đêm tối, khi đó tôi sẽ nói gì với D, chính xác đến từng ngữ khí, từng biểu cảm, từng câu từ, thậm chí từng cái ngắt câu, tôi đã làm đi làm lại rất nhiều lần, phỏng đoán cũng rất nhiều. Tôi cùng đã từng nghĩ tới D sẽ cho tôi một câu trả lời như thế nào, vui mừng vô số lần cũng đau lòng vô số lần.

Nhưng khi những nét phác thảo trong suốt trên trang giấy bị vạch trần, khi tôi thật sự đứng trước mặt D, tôi đột nhiên nhận ra, cho dù là trong lòng tôi tình ý ngập trời như sóng biển thì lúc thật sự đối mặt với cậu ấy, tôi thậm chí ngay cả một chút tình ý cũng không dám để lộ.

Tôi từng nghĩ rằng, tôi thích cậu thì cũng không liên quan gì đến cậu, nhưng tôi đột nhiên nhận ra sự thật là cậu không thích tôi thì lại gắn bó mật thiết với tôi. Thời điểm cậu ấy nói tôi "Cậu phải cố gắng lên đấy" tựa như đứng yên, tôi đột nhiên cảm thấy, như vậy cũng tốt, ít nhất bây giờ chúng tôi vẫn có thể nói chuyện.

Vì vậy, cho đến cuối ngày hôm đó, tôi chỉ nói với cậu ấy một câu: "D, cảm ơn cậu."

Cảm ơn cậu đã xuất hiện sưởi ấm thế giới của tôi, thay tôi phủ kín hương hoa lên nơi hoang vu này.

D ngượng ngùng gãi đầu, sau đó nói: "xx, cũng cảm ơn cậu."

Nhưng tôi có gì để cậu ấy cảm thấy biết ơn chứ?

Khi tôi chuẩn bị vào phòng, cậu ấy lại gọi tôi một lần nữa, sau đó cậu ấy quay về phòng mà lớp cậu ấy thuê, lấy ra một cái áo học sinh đã được ký đầy tên đưa cho tôi, nói với tôi rằng: "Các bạn cùng lớp của tôi ký xong rồi, Mo cũng ký, cậu cũng ký một cái đi."

Tôi lấy bút đánh dấu, ký trên chiếc áo đầy ắp chữ ký, ở chỗ trắng nho nhỏ gần trái tim mà ký tên của mình lên. Khi đó tôi nghĩ, như vậy thì sau này cậu ấy mặc áo đồng phục quay về trường, tôi cũng coi như lưu lại ở đầu trái tim D đi.

Tôi nhận ra rằng, ngày 5 tháng 7 năm 2012, trường sơ trung của tôi tốt nghiệp, chúng tôi, cũng tốt nghiệp rồi.

Kỳ nghỉ hè dài qua đi, chúng tôi mang theo hy vọng bước vào cao trung.

Bởi vì Mo và D học cùng một trường là một ưu thế phong thủy, năm lớp mười tôi còn thường xuyên biết được tin tức của D, Mo sẽ luôn gửi tin nhắn cho tôi: "Hôm nay tớ gặp D, cậu ta lại đứng nhất môn toán rồi", xuất phát từ tư tầm, tôi hỏi Mo: "Chuyện tình cảm D bây giờ thế nào rồi", Mo nói với tôi: "D của cậu bây giờ chỉ yêu học thôi".Cả một năm lớp mười, tôi dựa vào Mo để biết được tình hình gần đây của D.

Lớp mười một năm đó, tôi quyết định chọn vũ đạo là sự nghiệp cả đời của mình, vì thế tôi toàn tâm toàn ý lao vào kỳ thi nghệ thuật, mỗi ngày đều đến các lớp văn hóa và các lớp chuyên ngành, bận tối mày tối mặt. Kể cả ngày nghỉ, tôi cũng tập huấn chuyên nghiệp khép kín.

Cuộc sống học đường bận rộn, làm cho tôi dần dần không còn suy nghĩ, cũng không còn hỏi nữa, lúc đầu Mo vẫn sẽ nói vài câu về D như thế nào cho tôi biết, cho đến sau này, cậu ấy cũng dấn thân vào kỳ thi nghệ thuật âm nhạc chuyên nghiệp, nên càng không nói về D nữa, chủ đề của chúng tôi xoay quanh học thuật nhiều hơn.

Cứ như thế, tôi cắt đứt liên lạc với D.

Khi đó, tôi bắt đầu tin tưởng, thời gian thật sự là một thứ đáng sợ, nó thật sự có năng lực làm phai mờ mọi thứ. D cuối cùng đã trở thành bí mật lớn nhất trong thanh xuân ngắn ngủi của tôi.

Rất nhiều năm sau đó, Mo và người anh em tốt nhất của D, là Z, đã tu thành chính quả, mà tôi đến nay vẫn còn độc thân, ngày đó Mo hỏi tôi: "24 rồi, nên yêu đương rồi, cậu không phải là còn chờ cậu ta chứ, hay là tớ tìm Z hỏi tình hình gần đây của cậu ta một chút."

Tôi lắc đầu, nói với Mo: "Không cần đâu, đoạn đường này đã qua rồi, có lẽ tụi mình hiện tại đều đang hướng tới cuộc sống tốt hơn của riêng mình."

Tôi còn đợi D không ư?

Không có.

Tôi không cố ý chờ đợi D, cũng không phải một thân một mình vì cậu ấy, chỉ là trùng hợp sau này, dường như chẳng một ai có thể làm lòng tôi dậy sóng nữa.

Tôi và D, giống như một cuốn sách viết như thế này, "Sau này, gió Nam Sơn thổi tan đống cốc, nước ở Bắc Hải nhấn chìm bia mộ"*, chúng tôi đã từng không giấu nhau điều gì, là người ngoài nhưng cũng như có quan hệ thân mật. Nhưng cậu không biết, quan hệ của chúng ta càng giống đường Nam Kinh ở Thượng Hải và đường Thượng Hải ở Nam Kinh, tưởng như thân mật khăng khít, nhưng trên thực tế, chúng ta cách nhau bởi dải ngân hà.

*Sau này, gió Nam Sơn thổi tan đống cốc, nước ở Bắc Hải nhấn chìm bia mộ: thể hiện sự bất lực khi nhớ nhung lẫn nhau nhưng không thể gặp nhau, nhưng rồi mọi thứ cũng sẽ qua đi.

*đường Nam Kinh ở Thượng Hải và đường Thượng Hải ở Nam Kinh: có nghĩa là hai người là hai thế giới, mối quan hệ giữa hai người là xa lánh.

Về phần nói tôi hiện tại còn rung động hay không?

Tôi không biết.

Ít nhất khi tôi nghe thấy tên cậu ấy, sẽ không giống như chín năm trước, ở trước cậu ấy ngẩng đầu, ở sau cậu ấy cúi đầu, chỉ là mỉm cười cho qua, cũng có lẽ là hơn như thế*.

*câu "hơn như thế" này không hiểu nên tôi bịa đấy huhu

Sau này, khoảng thời gian thầm mến D này, dường như cũng quay về bình thường, sự tồn tại của cậu ấy, cũng chỉ là nhắc nhở tôi: tôi cũng đã từng yêu, tôi vẫn còn khả năng yêu...

Tình yêu đông thăng tây lạc*, chúng tôi cứ như vậy mà qua loa kết thúc.

*tình yêu đông thăng tây lạc: theo tôi tra thì kiểu tình yêu chỉ là một cảm xúc nổi lên trong trái tim con người, có sự khởi đầu, mạnh mẽ, tự nhiên cuối cùng rồi cũng sẽ biến mất.

Giờ phút này, tôi đang ngồi ở trong xe, cửa kính xe lại phủ đầy sương mù, nhưng tôi lại không biết phải viết tên của ai cả.

Cái gọi là sau này của câu chuyện xưa, chính là không có sau này.

Câu chuyện cũ tươi đẹp của tôi và D đến đây chính là một dấu chấm hết.

Cuối cùng của cuối cùng, lại chúc D sinh nhật vui vẻ.

Chúc cho cậu mọi điều tốt đẹp nhất.

Cho dù đang ở nơi nào, nhớ rõ phải bình an.

Nhớ rõ cậu đã từng xứng đáng với điều đó, và càng hy vọng, tôi cũng sẽ như thế.

Đã out.

Biên tập 05-17         Bản quyền thuộc quyền sở hữu của tác giả.

(3700) người theo dõi.

Bình luận 21964

Một vạn tiểu tiên nữ:

(102) người thích

Aaaaaaaaa! Cậu cũng thế cậu cũng thế! Người trả lời, xin xin cậu đó, hãy tin rằng cậu thật sự xứng đáng! ! Không ở bên nhau thật quá đáng tiếc 😭, nhưng mặc kệ là như thế nào, dù sao đây cũng là sự lựa chọn của cậu, sau này cũng phải sống thật hạnh phúc a! D, sinh nhật vui vẻ! !

Muốn ăn lòng gà béo nấu với khoai sọ:

(95) người thích

Tôi cũng cảm ơn cậu vì đã đến. Đêm nay xem xong hai lần cập nhật đều rất buồn, tôi khóc chẳng ai biết. Chúc người trả lời và D đều sẽ tốt 🙏🏻 ngoài ra, chúc D sinh nhật vui vẻ. "Tôi không chờ cậu, chỉ là tôi chẳng thể yêu nổi người khác nữa rồi", câu này làm tôi thật sự muốn khóc.

Song Mộc Nhất Nguyên Lâm:

(87) người thích

Tử Vi, cậu là tiểu thiên sứ xứng đáng được yêu thương nhất trên thế giới 👼🏻, tớ yêu cậu, 😘 Chờ cậu ở nhà ăn lẩu.

Đốt tiên thảo yyds to Song Mộc Nhất Nguyên Lâm:

Ha ha ha ha ha ha ha người chị em Nguyên Lâm lại tới rồi! Tử Vi, đây là kiểu xưng hô đáng yêu gì thế này, chẳng là người chị em Nguyên Lâm là Tiểu Yến Tử sao?! Dễ thương quá!

Song Mộc Nhất Nguyên Lâm to Đốt tiên thảo yyds:

Là hồi sơ trung người ta đặt cho đấy... người anh em.

Lil.D:

(1346) người thích

Quấy rầy một chút, xin hỏi, người trả lời này có phải là tốt nghiệp sơ trung 81 khóa 12 không?

Một vạn tiểu tiên nữ to Lil. D:

Đm!!!! Lil.D??? Không phải là D đi?? @Song Mộc Nhất Nguyên Lâm, chị em ra phân biệt một chút đi! Thật sự là D đi, thật sự là D đi!!

Muốn ăn lòng gà béo nấu với khoai sọ to Một vạn tiểu tiên nữ:

Đm!! Chị em! Cậu không có một mình đâu, tôi cũng nghĩ tiểu D này là D đó, đừng có tag Nguyên Lâm nữa, trực tiếp tag người trả lời đi! Mùa xuân thứ hai đến rồi đây a a a a!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro