Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trung (1)

Người dùng ẩn danh:

Thích (26.000) Lưu trữ (12.000) Bình luận (21.000)

—————Cập nhật lần thứ hai—————

Cảm ơn vì đã mời.

Người đang ở Trung Quốc rồi 🇨🇳, vừa mới xuống máy bay ✈️

Một tuần không gặp đã thấy đã thấy lượt thích hơn 10 vạn rồi, thụ sủng nhược kinh* nhưng cũng cảm thấy thật may mắn.

*thụ sủng nhược kinh: vừa mừng vừa lo

Đây hẳn là lần cập nhật cuối cùng rồi.

Vẫn như cũ do liên quan đến lợi ích nên tiếp tục ẩn danh.

----------- Đường phân cách --------------

Nhìn qua các bình luận bên dưới bài viết.

Đúng như người trong cuộc trả lời đó, tôi quả thật không phải là em gái ha ha ha, nhưng mọi người cũng nghĩ nhiều rồi, cậu ấy không phải D đâu, là bạn thân cùng tôi mười năm yêu hận tình thù đấy (làm cho mọi người thất vọng rồi ha ha ha, nhưng thật sự là không còn liên lạc).

Thấy có người bạn ở dưới bình luận bảo rằng "Người trả lời và D đều tốt như thế, vì sao không ở bên nhau, thật đáng tiếc." Tôi muốn nói thế này, hối tiếc là con đường mà thanh xuân nhất định phải đi qua, không phải sao? Tôi cũng nghĩ tới không dưới mười lần, chúng tôi dường như không nên như thế này, không ngừng như thế này, nhưng rốt cuộc, chúng tôi cũng chỉ là như thế này thôi.

Đột nhiên lại nhớ tới, khi tôi viết bài thứ hai này, trùng hợp lúc đó là 17.5, sinh nhật của D, tôi cũng không biết vì sao cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ, nhưng nếu đã nhớ tới rồi, thì chúc D sinh nhật hai mươi bốn tuổi vui vẻ.

Được rồi, quay lại chủ đề chính thôi.

Trong phần bình luận có người bảo tôi không trả lời rõ ràng câu hỏi "sẽ rung động chứ". Vậy thì chúng ta hãy nói về "rung động" đi.

Kỳ thật tôi cũng không biết nên trả lời như thế nào... Mọi người cảm thấy như thế nào mới là rung động?

Tôi đoán thiếu niên thời kỳ mười bốn, mười lăm, đại khái là ở lớp học thì lễ Giáng Sinh sẽ phổ biến việc trao đổi thiệp chúc mừng, từ trong một đống thiệp chúc mừng đầy màu sắc khác nhau kia, bạn cố ý để lại cái đắt nhất, lộng lẫy nhất cho cậu ấy; thỉnh thoảng nghe thấy tên của cậu ấy còn ngẩng đầu lên trước cậu ấy nữa; trong vòng mười phút mà cùng các bạn học khác nhau đi vệ sinh ba lần, kỳ thật chỉ để đi ngang qua lớp cậu ấy; trong vô số những điều nhỏ nhặt của cuộc sống tích tụ lại trong tiềm thức, tôi nghĩ như thế, được tính là bạn đang rung động rồi.

Tôi từng đọc qua một quyển sách, tên là《Mỗ Mỗ》*, bên trong có một câu tôi đặc biệt thích, câu đó nói rằng: "Rung động tuổi trẻ là cánh đồng hoang vu giữa đêm hè, cắt không xong đốt không hết. Gió vừa thổi mạnh, cỏ dại ngợp trời."

*Mỗ Mỗ (Ai đó) của Mộc Tô Lý

Tôi cảm thấy người đó nói rất đúng, tôi nghĩ rung động giấu ở những đầu ngón tay, nhưng có ai ngờ, thiếu niên nhà ai nhẹ nhàng như ngọc, lại kinh hãi một vùng phồn hoa*, lại có ai ngờ, rung động một lần, lại dài như thế, ngón tay chạm nhẹ, nhất xúc tức phát* rồi lại gương vỡ khó lành.

*nhất xúc tức phát: một thành ngữ ý chỉ một việc đã phát triển đến giai đoạn rất căng thẳng, chỉ cần chạm nhẹ sẽ lập tức bùng nổ

Vào cái đêm tôi và D đứng ở sân thể dục, gió tựa như nói rất nhiều điều, tràn ngập cả đêm hè của tôi, trong bộ đồng phục học sinh và trên chiếc xe đạp ấy, D vĩnh viễn tỏa sáng như ánh mặt trời, mồ hôi trên trán thấm ướt phần tóc mái nhỏ, đứng ở trên sân thể dục, khắc vào đầu quả tim tôi, là dấu vết khó phai của tuổi mười lăm.

Nối tiếp của bài viết trước.

Sau đó, chúng tôi dường như trở nên thân thiết hơn, cậu ấy ở trong lòng tôi dần trở nên khác biệt. Ở trước mặt tôi, cậu ấy giống như đã cởi đi lớp áo giáp cao lãnh, cậu ấy thích cười hơn, ầm ĩ hơn, Mo cũng thường trêu tôi, Mo nói: "Cạn lời, sao bây giờ có đôi lúc D nhìn như đầu óc không tốt thế nhỉ?", tôi chỉ cười cười chứ không trả lời. Thỉnh thoảng, tôi cũng sẽ cảm thấy D giống như tên đại ngốc, nhưng tôi thích cậu ấy như thế, càng thích cậu ấy chỉ như thế trước mặt tôi.

Khi đó, tôi, Mo, bạn học Z và D đã trở thành một nhóm bốn người, cả ngày dính cùng một chỗ, Mo và bạn học Z sẽ trêu cậu ấy, nói cậu ấy cười rộ lên ngốc ơi là ngốc. Nhưng tôi lại cảm thấy, đôi mắt cười ngốc nghếch kia trong miệng bọn họ, lại tựa như làn sương dịu dàng, tựa như trăng mây nhàn nhạt giữa núi, có thể làm người ta rung động vô số lần, à không, phải nói là làm cho tôi rung động.

Chúng tôi của sau đó, tính là mập mờ sao? Tôi nghĩ thế.

Những người bạn lớn lên cùng tôi, thậm chí còn hỏi tôi cùng một lúc: "Rõ ràng người theo đuổi cậu cũng không ít, sao cậu không cân nhắc tìm một người thử xem?", tôi cười và đùa với bọn họ: "Thà ít mà tốt, từ chối mập mờ." Tôi của sau này, thật sự không thích "mập mờ", có lúc tôi sẽ nghĩ, cậu ấy chính là ngụy biện cho sự "vô trách nhiệm", nhưng tôi lại không thể không thừa nhận, "mập mờ" chính là sự tồn tại vô hạn tốt đẹp nhất của tình cảm, có lẽ nó không có được tình yêu cuồng nhiệt, không có được hôn nhân vững vàng, nhưng nó lại là độc nhất vô nhị, là không thể thay thế.

Khi tôi hai mươi bốn tuổi, trải nghiệm duy nhất về sự "mập mờ" của tôi chính là câu chuyện về tôi và D năm tôi mười lăm tuổi.

Kỳ thật tôi của lúc đó, cũng không biết mình đang "mập mờ", là sau này khi trưởng thành thì nhớ đến, lúc đó tôi đột nhiên nhận ra, a, hóa ra lúc ấy tôi đang mập mờ, còn rất ngọt ngào nữa.

Ví dụ như, vào lúc ấy, các trường học thực hiện một nền giáo dục khép kín, yêu cầu học sinh phải ăn cơm ở trường. Cơm trường học tôi không nói cũng có thể hiểu được mà (chính là ăn không quen đó...), cho nên khi đó căn tin duy nhất của trường học trở thành trở thành nơi cư trú thường xuyên của học sinh, tôi cũng như thế, sẽ vì tham ăn mà tan học liền chạy đến căn tin.

Vào thời điểm đó, các học sinh cũng không có ý thức xếp hàng, cứ như đàn ong vỡ tổ xông lên phía trước, giơ tiền giấy lên kêu to: "Ông chủ! Ông chủ! Cháu muốn..." Tôi thì sao, lúc trước từng nói qua, không có ưu thế chiều cao, hơn nữa tôi học múa và cũng học cả hí khúc, do cần treo giọng trong thời gian dài nên giọng của tôi cũng mềm và nhỏ hơn so với nam sinh bình thường. Khi đó tôi đứng giữa đám người, cho dù tôi có cố ý cầm tờ một trăm tệ giơ lên cao, gọi "ông chủ, ông chủ" cũng giống như không có người trả lời, thậm chí có đôi lúc sẽ vì khung cảnh xung quanh căn tin quá hỗn độn, thỉnh thoảng sẽ có học sinh xô đẩy, nên tôi đôi lúc cũng bị "ngộ thương*".

*ngộ thương: làm người khác bị thương.

Hôm đó, khi tôi lần thứ n giơ tiền lên nhưng không có ai trả lời, khi đang chuẩn bị rút lui về thì tờ tiền trong tay đột nhiên bị người ta lấy đi, sau đó tôi liền nhìn thấy nó được giơ lên chỗ cao hơn trước (gần như là chỗ dưới mí mắt ông chủ luôn đó ha ha ha). Tôi cố quay lại nhìn thử, nhưng ngoài đồng phục học sinh thì tôi chẳng nhìn thấy gì cả, và sau đó tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc của D nói với ông chủ: "Ông chủ, cháu muốn...", tôi lại ngẩng đầu lên thì phát hiện ra D không biết từ khi nào đã chen vào đám người, từ phía sau tôi, che chở tôi giữa ngực cậu ấy và quầy hàng, khi đó vừa đúng lúc D cũng cúi đầu nhìn tôi, ở giữa đám đông chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, cậu ấy cúi đầu, ghé vào bên tai của tôi, hỏi: "Cậu muốn mua gì?"

Tai tôi lập tức đỏ ửng, ấp úng nói: "Khoai... Khoai tây chiên vị lẩu cay." Tôi thấy cậu ấy gật đầu, hai ngón tay kẹp tờ tiền lắc lư trước mặt ông chủ và nói, "Ông chủ, một phần khoai tây chiên cay với coca không đường nha." Tôi cũng tăng âm lượng lên và hét với ông chủ: "Hai phần! Cháu muốn hai phần!" Chờ đến khi cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, tôi nhỏ giọng nói với cậu ấy: "Cho cậu một phần, cảm ơn cậu."

Lần đó, ông chủ quầy hàng thu tiền rất nhanh rồi cầm đồ ra; lần đó, tôi cũng không bị đám người chen chúc, bởi vì khi tôi nghiêng đầu nhìn, tôi thấy bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp của D đang chống lên quầy hàng đến trắng bệch, cánh tay không được tính là cường tráng của cậu ấy đang chặn dòng người đông đúc cho tôi.

Bạn thấy đó, điều này dường như chỉ là một việc nhỏ không đáng nhắc đến, cũng có thể sẽ có người sẽ chỉnh tôi (tôi biết nhất định là sẽ có... lầm bầm) và nói cậu ấy tốt bụng giúp tôi mà thôi. Nhưng tôi cũng không ngại nói với mọi người (dù sao cũng là ẩn danh...), tôi đến từ một gia đình đã ly hôn, tôi ngày thường thì đến trường và ở nhà bà nhiều hơn, còn đến ngày nghỉ thì lúc đó tôi sẽ qua lại giữa hai gia đình khác nhau của ba và mẹ, một gia đình đầm ấm đối với tôi của khi ấy dường như là một chuyện rất xa xôi.

Cho nên là khi đó, mặc kệ là D đơn thuần xuất phát từ lòng tốt hay là có thể thật sự rung động với tôi đi, đối với tôi như thế mà nói, vô cùng trân quý, tựa như cậu ấy đang nói cho tôi biết, hóa ra, tôi cũng được người ta cẩn thận yêu thương che chở.

Khi đó tôi học múa, người tập múa thì khó tránh khỏi vấp ngã, chấn thương gãy xương cũng được coi là chuyện thường. Có một lần tôi tập luyện không chú ý, bị thương ở thắt lưng, sau đó đến bệnh viện, bác sĩ khám bệnh cho tôi dặn dò rằng: "Kiêng ăn đồ cay và các loại thực phẩm kích thích khác, để tránh phát tác đau đớn nhé.", khi đó, tôi cầm lấy lời dặn dò của bác sĩ mà cảm thấy dòng chữ này giống như là "giấy báo t*" vậy.

Tuy là bác sĩ dặn như thế, nhưng để chân chính tuân theo lời khuyên đó thì đối với tôi mà nói vẫn rất khó khăn. Phải biết rằng, bình thường tôi ăn dưa hấu đều chấm thêm bột ớt (không cay không vui! Cay thật sự vĩnh viễn là thần 😭)cho nên, ngoài lời dặn dò của bác sĩ, tôi vẫn lén lút ăn cay để giải tỏa cơn thèm ăn. Khi đó, ngoại trừ D thì bạn thân của tôi - Mo, cũng chính là bảo bối* của tôi,đối với tôi đương nhiên là thập phần quan tâm. Ví dụ như, trong khoảng thời gian đó, Mo gần như dính lấy tôi cả ngày, bắt gặp được tôi có hành vi trái với lời khuyên của bác sĩ liền lấy hết những sợi que cay trong tay tôi ngay lập tức,sau đó cho hết tất cả vào miệng của mình, phồng má oán trách tôi: "xx, cậu lại không nghe lời!"

*bảo bối: thật ra cụm gốc là cụm khác nhưng tôi không biết dịch qua tiếng việt như thế nào nên đành để từ này, nghĩa cũng tương tự thôi.

Ngay cả khi chúng tôi đi ăn Ma lạt thang vào buổi tối sau khi tan học, ông chủ hỏi tôi muốn mấy muỗng ớt, Mo cũng sẽ cướp lời tôi nói trước: "Một muỗng cũng không muốn! Cậu ấy không thể ăn cay."

*Ma lạt thang: một món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc, có nguồn gốc từ Tứ Xuyên.

Có một lần, chắc là đã ba ngày tôi không được ăn cay, trong lòng trống rỗng thật lâu, nhân lúc Mo đến văn phòng giáo viên, tôi thấy xung quanh không có người, liền len lén lấy que cay trong túi rồi đi ra bên ngoài hành lang, sau đó tôi tính là sẽ ăn thật nhanh, quăng vào thùng rác bên cạnh rồi giả bộ như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng tôi vừa ăn chưa được hai miếng, D liền chạy đến giật lấy que cay của tôi để ra sau lưng cậu ấy, dùng tay búng lên trán tôi và bảo: "Eo của cậu chưa ổn còn ăn cay nữa, đến lúc đó eo lại đau."

Tôi đưa tay muốn cướp lại, nhưng cậu ấy thân cao chân dài, lại rất linh hoạt, giống như đang nhảy một điệu waltz không hài hòa, tôi cũng không cướp lại đồ ăn được, trong lòng tự nhiên không vui, có chút hờn dỗi (?) nói với cậu ấy:  "Cậu quản tôi làm gì, đã nhiều ngày tôi không được ăn cay rồi, ăn một miếng thôi cũng không được hả." D thì sao, cậu ấy nghĩa chính ngôn từ* mà lắc đầu nói: "Không được! Mo đã nói với tôi rồi, cậu không thể ăn cay, cậu mà ăn sẽ đau eo muốn chết."

*nghĩa chính ngôn từ: thành ngữ đúng phải là "nghĩa chính từ nghiêm", mà thường bị đánh sai thành "nghĩa chính ngôn từ", có nghĩa là lời nói chính nghĩa.

Lúc ấy tâm trạng của tôi trong nháy mắt liền down rồi, không để ý đến D nữa mà quay về lớp học. Sau đó, vào lớp tự học buổi chiều, QQ hiện lên một tin nhắn, không có gì bất ngờ, là D gửi, cậu ấy bảo: "Cậu mau ra đây một chút đi, đến cầu thang bên cạnh lớp học của chúng ta ấy."

Tôi mang theo nghi hoặc mà đến đó thì phát hiện cậu ấy đang cầm một tô mì ăn liền nóng hổi ngồi trên bậc thang, ở bên cạnh còn có một quyển sách bài tập, trông thấy tôi đến, cậu ấy vỗ vỗ lên quyển sách ý bảo tôi ngồi lên. Tôi vừa ngồi xuống cậu ấy liền múc một muỗng mì đưa đến miệng tôi, tôi theo bản năng lui về sau một chút, sau đó cậu ấy giở nắp mì ăn liền lên, trên đó ghi là "vị thịt bò ớt chuông", hơi nóng của gói mì sắp tan đi, cậu ấy mới bảo: "Mau ăn đi, đừng để nguội, mì nguội càng cay hơn thì xong đời."

Tôi hỏi cậu ấy: "Chẳng phải cậu không cho tôi ăn sao?"

Cậu ấy cười cười rồi nói với tôi: "Chỉ cho phép ăn một miếng thôi! Eo đau thì Mo lại mắng cậu, cậu cứ bảo là của tôi."

Ngày đó, miếng mì gói sắp nguội ấy thậm chí đã không còn vị cay, nhưng không hiểu sao lại trở thành sơn hào hải vị đáng nhớ nhất của tôi.

Sau đó, khi tôi chuẩn bị trở về lớp, cậu ấy giữ chặt cổ tay tôi, rồi lấy ra một miếng cao dán nhăn nhúm nhét vào tay tôi, và sau khi quay về lớp, tôi nhận được một tin nhắn từ cậu ấy: " Để ngừa vạn nhất ☺️"

Lúc ấy, eo của tôi không phải vì một miếng mì ăn liền kia mà tái phát, nếu tôi nhớ không lầm, cái miếng cao dán bôi cho da chó* kia đã bị tôi ép phẳng đặt trong ngăn sâu nhất trong tủ rồi, bây giờ chắc nó trở thành "đồ cổ" rồi quá.

*miếng cao dán bôi cho da chó: là một thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ một miếng cao dán màu đen trong y học cổ truyền dán lên để giảm đau, cũng mang ý nghĩa ẩn dụ là hàng dởm vì ngày xưa giang hồ hay dùng nó đem bán để lừa tiền.

Tôi nhớ rõ, đầu năm thứ ba của sơ trung, năm học cuối cùng ở trường thì đại hội thể thao thuộc về học sinh năm cuối, tôi dựa vào ưu thế giọng nói của mình được chọn làm người phát ngôn, nói một cách đơn giản là đọc bài tuyên truyền đại hội thể thao. Tôi nghĩ, cậu ở đang chạy ở dưới sân khấu, còn tôi thì đứng trên sân khấu đọc, "Cố lên nhé, các bạn vận động viên", coi như là lấy việc công làm việc tư để cổ vũ cho cậu ấy đi.

Lúc đó, đọc bài tuyên truyền phải mất cả một buổi sáng, nhưng lúc ấy lớp chúng tôi có chút chuyện bất thường, khi đó chủ nhiệm lớp chúng tôi là giáo viên toán, cho dù là dịp vui vẻ như đại hội thể thao thì ông ấy cũng sẽ phát một nửa đề thi toán (nội dung chính là hai câu hỏi khó nhất trong toán sơ trung) cho chúng tôi làm, ông ấy nói: "Nhất nhật chi kế tại vu thần"

*Nhất nhật chi kế tại vu thần: thành ngữ ý chỉ sáng là thời gian tràn đầy năng lượng, nên nắm bắt và trân trọng thời gian.

--------------------------------------

Trong hai phần trước tôi có sửa lại "trung học" thành "sơ trung" để rõ ý hơn ấy vì thấy để trung học thì chung chung quá, sơ trung là bao gồm 3 lớp (7,8,9).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro