
Hạ (2)
Vào ngày biểu diễn, tôi đã thể hiện rất tốt, nhận được rất nhiều hoa tươi và những tràng vỗ tay, Mo phấn khích dùng bút dạ viết tên tôi thành một cái "bảng đèn" rồi giơ lên hô to: "Lưu Vũ, Lưu Vũ, cậu đỉnh nhất! Lưu Vũ, Lưu Vũ, tớ yêu cậu!" Tôi cũng cười vẫy tay với cậu ấy, ánh mắt của tôi hướng về vị trí bên cạnh Mo và Z, trống rỗng như không.
D không thể đến buổi diễn, nhưng tôi vẫn chừa lại một vị trí cho cậu ấy.
Buổi biểu diễn kết thúc, tôi hạ màn, những bó hoa được gửi đến hậu trường xếp chồng lên nhau thành ngọn đồi nhỏ, Mo và Z đưa đến một đóa hoa hướng dương được phối đầy màu sắc và trở thành đóa hoa nổi bật nhất, tôi vừa cười cười bóc phốt trong lòng "Làm gì có ai buộc hoa thành một bó màu sắc lẫn lộn như thế" vừa chú ý tới đóa hoa trắng vàng kín đáo nằm bên cạnh đóa hướng dương, trông như quả bóng bàn.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy loài hoa này, ở trên còn cắm một cái thiệp chúc mừng (chính là cái thiệp chúc mừng nhỏ hình hoạt hình mà trường sơ trung sẽ gửi...), trên thiệp chúc mừng viết: "Vạn Sự Thắng Ý*, D.", tôi nghĩ, đây nhất định là D nhờ Mo và Z đưa tới đi.
*Vạn Sự Thắng Ý: ý chúc mọi thứ đều thuận lợi.
Chờ đến khi tôi thu xếp ổn thỏa xong những bó hoa và chuẩn bị về nhà thì đã là 21:00.
Tôi rời khỏi nhà hát chưa được hai bước thì bỗng nhiên nghe thấy từ phía sau truyền đến một giọng nói từ tính đang gọi tên tôi, còn mang theo cả hơi thở dồn dập, cậu ấy kêu lớn: "Lưu Vũ!"
Tôi quay đầu lại, cuối cùng đã nhìn thấy cậu ấy, là D.
Tôi vốn tưởng rằng khuôn mặt này đã xa lạ, nay lại xuất hiện trước mặt tôi, tôi mới phát hiện ra là cậu ấy quen thuộc như thế, khuôn mặt thanh tú và hai từ "Lưu Vũ" phát từ miệng cậu ấy đều quen thuộc như thế, giống như vượt qua tất cả thời gian và không gian mà ở lại khoảng thời gian trùng điệp này, cùng với những năm tháng tuổi trẻ, cùng với thiếu niên mặc đồng phục học sinh kia.
Tôi nghĩ chắc là cậu ấy vừa xuống máy bay, ngay cả đồng phục trên người còn chưa thay, cả hành lý cũng chưa kịp cất. Tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy so với trong ảnh còn ngọc thụ lâm phong* hơn một chút, bộ đồng phục làm cho cậu ấy so với chín năm trước lại càng cứng rắn, càng trầm ổn hơn.
*ngọc thụ lâm phong: nói về khí chất của một người đàn ông, thanh cao, tao nhã nhẹ nhàng nhưng cũng quyết tâm sắt đá.
Vào thời điểm đó, tôi nhìn cậu ấy thở hổn hển, tôi đột nhiên cảm thấy trái tim tôi dường như đập trở lại. Khi ấy tôi mới ý thức được, người mà đã từng nghiêm túc yêu thích, lần nữa gặp lại, cho dù cách xa một trượng, cũng vẫn sẽ rung động, có lẽ, khi bạn còn có thể cùng người khác nói đến từng phần vui mừng kia, thì đó chính là lúc nói rõ bạn chưa từng buông xuống được.
Viền mắt của tôi bỗng nhiên có chút ướt át, nhưng tôi của lúc này, hy vọng lần đầu tiên thật sự gặp lại của chúng tôi sau chín năm, tôi sẽ vừa mỹ lệ vừa xinh đẹp, ít nhất, tôi sẽ làm cho cậu ấy tin rằng, tôi rất tốt.
Vì vậy, tôi mỉm cười để giấu đi những giọt nước mắt, tôi nói với cậu ấy, người vừa chạy đến trước mặt tôi: "Châu Kha Vũ, đã lâu không gặp."
Cậu ấy cầm chiếc mũ đồng phục, ôm vào trong ngực, sau đó cúi đầu nhìn tôi nói: "Đã lâu không gặp."
Tôi hỏi D: "Không phải là hôm nay cậu phải bay sao? Sao lại tới đây."
D nhìn tôi, nghiêm túc trả lời, cậu ấy bảo: "Tôi hạ cánh, rất muốn đến nên liền đến rồi."
Khi đó, tôi cảm thấy bầu không khí giữa chúng tôi có chút nặng nề, cũng lộ ra một chút xấu hổ, vì thế, tôi giả vờ thoải mái, nói đùa với cậu ấy: "Đáng tiếc là cậu đến muộn quá, tôi đã diễn xong lâu rồi."
Cậu ấy nói: "Không muộn, gặp được rồi thì không tính là muộn."
D thấy tôi sững sờ tại chỗ, nên liền lịch sự mời tôi cùng đi dạo phố Trường An với cậu ấy một chút, cậu ấy nói, giờ này cảnh đêm bên kia vô cùng đẹp, tôi cũng vui vẻ đồng ý.
Cảnh đêm ở phố Trường An thật sự rất đẹp, đèn neon lấp lánh ở hai bên đường, đèn đỏ liễu xanh, lay động đến mức làm con người ta có chút rối mắt, thật sự có chút ý tứ "Hương thơm ngát trời bay tới tận Trường An, khắp thành tràn ngập trong các bộ áo giáp vàng*", tôi và D tựa vào bức tường vây trên phố Trường An để trò chuyện, tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy, ngang bằng với tôi, ánh mắt tôi liếc qua thân thể cậu ấy, cậu ấy lại đứng dạng chân rồi.
*Hương thơm ngát trời bay tới tận Trường An, khắp thành tràn ngập trong các bộ áo giáp vàng: hai câu thơ cổ trong bài "Bất đệ hậu phú cúc" của Hoàng Sào.
Chín năm qua rốt cuộc sẽ thay đổi được điều gì chứ?
Dường như mọi thứ đều thay đổi, lại dường như chẳng có gì thay đổi.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như thể chúng tôi đã quay về chín năm trước, vào thời điểm ở bên ngoài lớp học.
Ban đầu ngày hôm đó, chúng tôi chỉ tựa vào lan can* mà không nói gì, tôi có thể cảm nhận được thỉnh thoảng cậu ấy sẽ quay sang nhìn tôi, nhưng tôi không nhìn cậu ấy, chỉ là khi cảm nhận được lần quay qua tiếp theo của cậu ấy, tôi liền mở miệng hỏi: "Châu Kha Vũ, người khác đều tặng tôi hoa hồng, hoa bách hợp, hoa cẩm chướng, sao cậu lại tặng tôi một bó hoa không ra hoa thế."
*cái lan can này kiểu như cái phần vịn tay của mấy bức tường trên phố ấy mọi người.
Cậu ấy cười cười nói: "Có vẻ là so với bọn họ thì tôi đặc biệt hơn."
Sau đó cậu ấy bảo: "Tôi đùa thôi. Lưu Vũ, cậu có biết đó là hoa gì không?"
Tôi lắc đầu.
Cậu ấy nói tiếp: "Dendranthema morifoliumcv. Nó thoạt nhìn không giống như hoa hồng lộng lẫy, không hề thánh thiện như hoa bách hợp, nhưng thời gian bảo quản của nó dài hơn, ngụ ý chính là viên mãn dài lâu, tôi hy vọng cậu cũng thế, mọi chuyện đều viên mãn, viên mãn đến lâu dài."
Tôi nhớ rõ khi ấy cổ họng của tôi không hiểu sao lại bắt đầu khô khốc, tôi bảo: "Tôi đi mua chai nước." Cậu ấy kéo cổ tay tôi lại, sau đó từ trong hành lý lấy ra một cái cốc giữ nhiệt, tôi cười bảo: "Mùa hè mà, tôi cũng múa xong rồi, cậu còn cho tôi nước ấm là có ý gì đây?"
Cậu ấy không vội trả lời, chỉ mở nắp cốc và đưa cho tôi, cậu ấy bảo: "Tôi thấy trong vòng bạn bè của cậu, hai ngày trước chẳng phải là bụng không thoải mái sao? Cậu nên uống ấm một chút."
Tôi chợt nghĩ tới, mỗi bài trên vòng bạn bè của tôi, cậu ấy gần như chỉ like thôi, nhưng chỉ có duy nhất bài viết đó cậu ấy chẳng like cũng chẳng bình luận. Khi đó, tôi nhìn thấy sự quan tâm cùng ân cần thăm hỏi của vài người bạn tốt ở bình luận, lúc đó tôi cũng nghĩ rằng "nếu cậu ấy cũng có thể bình luận một cái thì tốt rồi, cho dù chỉ là uống nhiều nước ấm thôi" nhưng tôi từ đầu đến cuốn vẫn không nhận được gì. Nhưng ngay lúc này, tôi cảm thấy chén canh ngân nhĩ ấm áp này so với một cái bình luận "uống nhiều nước ấm" còn ấm áp hơn nhiều, dường như là một liều thuốc tốt, chữa lành tất cả.
Tôi cầm chén canh ngân nhĩ, cùng D nói lại chuyện cũ, cùng cảm thán hiện tại, tôi bảo: "Tôi không ngờ chúng ta còn có thể liên lạc lại."
D dừng lại một chút, rồi chợt nói: "Lưu Vũ, kỳ thật, cậu không biết đâu, tôi chưa từng cắt đứt liên lạc với cậu."
Tôi nghe xong thì có chút kinh ngạc, tôi hỏi cậu ấy là từ lúc nào, cậu ấy bảo ở trên QQ, chỉ là tôi chưa bao giờ đáp lại. Tôi có thể nghe ra sự mất mát và lưu tâm trong giọng của D khi ấy, sau đó tôi lặng lẽ nảy sinh một loại cảm giác áy náy, tôi nói xin lỗi cậu ấy, sau khi tốt nghiệp sơ trung tôi không còn dùng QQ nữa, không phải là cố ý không trả lời.
Sau đó, tôi lấy điện thoại ra, vào QQ, thông qua "câu hỏi bảo mật" năm xưa mà tìm lại QQ, ảnh đại diện không chính thống một lần nữa sáng lên sau chín năm, tôi xem qua danh sách các tin nhắn cũ cũng không tìm thấy D, cho đến khi tôi bấm trang chủ QQ, tôi rốt cuộc cũng tìm được vết tích của cậu ấy.
2013.8.24 Tiểu Vũ, sinh nhật vui vẻ 🎂
2014.8.24 Tiểu Vũ, sinh nhật vui vẻ 🎂
2015.8.24 Tiểu Vũ, sinh nhật vui vẻ 🎂
2016.6.8 Tiểu Vũ, chúc mừng tốt nghiệp 🎂
2016.8.24 Tiểu Vũ, 18 tuổi thành niên vui vẻ 🎂
.................
2020.8.24 Lưu Vũ, sinh nhật vui vẻ 🎂
Hóa ra, từ năm 2013 đến năm 2020, hàng năm vào ngày hai mươi tư tháng tám, cậu ấy sẽ nhắn tin cho tôi, sau khi tốt nghiệp sơ trung, cậu ấy chưa từng tham dự sinh nhật của tôi, nhưng cho đến giờ phút này, tôi lại cảm thấy, cậu ấy dường như chưa từng vắng mặt trong những ngày ấy, thậm chí, cả khi tôi trưởng thành.
Tôi nhớ rõ, ngày hôm đó, tôi đã đọc đi đọc lại tám dòng tin nhắn đó rất nhiều lần, sau đó, tôi đem sự cảm động này cùng với hy vọng xa vời hòa vào trò đùa, tôi bảo: "Châu Kha Vũ, không phải là cậu..." Không đợi tôi nói xong, D liền cướp lời nói chắc như đinh đóng cột: "Phải. Lưu Vũ, đúng vậy."
Tôi có chút ngạc nhiên, không phản ứng lại mà hỏi cậu ấy: "Tôi còn chưa nói cái gì đâu, cậu phải cái gì?"
Khi đó D dùng ánh mắt đầy thâm tình nhìn tôi, ánh mắt tôi có chút né tránh, tôi không nhìn cậu ấy, tôi sợ nếu tôi nhìn cậu ấy, thì tôi sẽ quay lại thời sơ trung một lần nữa, đem hy vọng trở thành nỗi thất vọng.
Sau đó, cậu ấy nói với tôi: "Tôi biết, tôi biết cậu muốn nói gì, cậu muốn hỏi rằng, Châu Kha Vũ, cậu không phải là thích tôi chứ? Đúng, Lưu Vũ, tôi thích cậu."
Tầm thường mà lại chân thành tha thiết.
D mà tôi từng thích trong bốn năm ngày đó đã nói "Tôi thích cậu", cảm xúc của tôi đã bị lãng quên ở đống cốc* đột nhiên lại quay về.
*đống cốc: hình như là do dự.
Mà phần "thích" đến muộn tận chín năm này lại đánh tan tất cả phòng tuyến trong lòng tôi, khi đó, tôi cảm thấy mình ủy khuất đến lạ, mũi giống như bị rót dấm chua, vừa ngọt vừa xót, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào, tôi cách xa cậu ấy hơn một chút, tôi bảo: "Đừng gạt tôi, Châu Kha Vũ, cậu không thích tôi."
Cậu ấy nắm lấy bả vai tôi, khom lưng nhìn vào mắt tôi, cũng buộc tôi phải nhìn vào mắt cậu ấy, nói lại từng chữ một: "Tôi thích cậu, Lưu Vũ, tôi rất chắc chắn, tôi thích cậu, mười năm nay, tôi chỉ thích cậu thôi."
"Mười năm nay, tôi chỉ thích cậu thôi."
Nước mắt của tôi rốt cuộc chẳng thể kiềm lại nơi hốc mắt nữa, trong nháy mắt đã chảy xuống. D dường như hơi luống cuống, cậu ấy cởi găng tay phi công, đưa tay lau nước mắt cho tôi, nhưng nước mắt tựa như không thể kiềm chế, càng lau lại càng nhiều. Sau đó, cậu ấy đem tôi ôm chặt vào lòng, tôi dùng đôi tay run rẩy của mình ôm chặt lấy cậu ấy.
Khi đó, tôi thật sự rất ủy khuất.
Rõ ràng tất cả mọi thứ đã có một kết cục mới, nhưng tôi lại càng cảm thấy ủy khuất hơn, D nói cậu ấy thích tôi mười năm, nói cách khác chính là cậu ấy đã thích tôi từ đầu năm ba, thế nhưng vì cái gì mà chúng tôi đã bỏ lỡ chín năm của nhau?
Tôi ở trong lòng ngực của anh ấy, cố gắng kiềm chế giọng điệu run rẩy, tôi đem tất cả nói cho anh ấy biết, tôi bảo: "Châu Kha Vũ, anh biết không? Vào ngày tốt nghiệp sơ trung, em đã gặp anh... Ngày đó, em muốn nói cho anh biết, em thích, rất thích anh, nhưng hình như, anh ngay cả việc chúng ta có chung trường không cũng chẳng để ý..."
Anh ấy đưa tay vuốt ve lưng tôi, ôm tôi chặt hơn một chút, ôn nhu nói với tôi: "Thật xin lỗi, kỳ thật lúc ấy, anh thi trượt, năm ba sơ trung anh lấy được nhiều giải thưởng như thế, đứng lĩnh thưởng nhiều như thế, cuối cùng ngay cả vào cùng một trường với em, anh cũng chẳng thể làm được, anh nghĩ là anh phụ em, phụ chúng ta, sợ rằng em cảm thấy anh không có tiền đồ, cho nên anh của ngày đó mới liều mạng cố gắng không muốn để em nhìn ra cảm xúc của mình, thực xin lỗi, để em khổ sở nhiều năm như vậy, thật xin lỗi."
Anh ấy bảo: "Em không biết đâu, kỳ thật ngày đó anh đã khóc rất lâu, cái áo đồng phục có tên em, bây giờ anh vẫn còn treo ở đầu giường."
Tôi nghe xong, không nhịn được liền "Oa ------" một tiếng khóc ra, tôi đẩy người đang ôm tôi ra, lấy tay đập vào ngực anh ấy, mắng anh ấy: "Châu Kha Vũ, đồ ngốc."
D để tôi đánh một hồi, rồi đột nhiên nắm lấy tay tôi, sau đó lại ôm mặt tôi, nhìn chằm chằm rồi nói: "Xin lỗi, hại em độc thân suốt chín năm rồi, về sau anh sẽ dùng tất cả những chín năm còn lại của cuộc đời để bù đắp cho em, được không?"
Tôi vừa khóc lại vừa cười (là thật sự khóc cười đan xen đó... giống như bị thần kinh...) điên cuồng gật đầu với anh ấy, chúng tôi ở dưới ngọn đèn hoa lệ của phố Trường An ôm nhau, ở dưới ánh trăng của Bắc Kinh môi hôn giao hòa, trong dòng nước lũ của thời gian khiến cho tình yêu thầm kín của nhiều năm trước đã được viên mãn, sau đó, anh ấy ôm tôi nói: "Tiểu Vũ, nếu là để tặng cho người mình thích, thì ý nghĩa viên mãn dài lâu của hoa cúc này kỳ thật là để nói đến tình yêu, anh có tâm tư, anh hy vọng anh và em có thể giữ được tình cảm này mãi mãi, về sau thật dài lâu."
Tôi nói: "Đồ ngốc."
Tốt rồi, thật viên mãn, vậy thì hãy thật lâu dài đi.
Tôi nghĩ thế.
Sau đó, ngọn đèn trên phố Trường An tắt lúc 21:45, nhưng ngọn đèn của tôi và D đến 21:40 mới chính thức được thắp sáng.
Chúng tôi với hai tâm trạng khác nhau và mười ngón tay nắm chặt, đi qua mỗi một ngã tư đường của đêm Bắc Kinh, nói về chuyện đã từng, nói về hiện tại, nói về tương lai.
Tôi hỏi anh ấy: "Sao anh lại trở thành phi công?"
Anh ấy bảo: "Em nói đó là ước mơ của em a. Đời này em có chuyện gì không thể làm được, anh thay em hoàn thành, cũng coi như là em đã làm, đúng không."
Tôi mỉm cười, tôi nghĩ anh ấy đáng yêu quá đi mất, tôi nói: "Nhưng trước khi thêm wechat của anh, em vốn không biết a."
Anh ấy nói: "Em không cần biết đâu. Anh biết là được rồi."
Tôi đột nhiên nghĩ đến lần liên lạc đầu tiên chúng tôi sau chín năm, cảm thấy có chút buồn cười, liền cười thành tiếng, D hỏi tôi sao lại cười, tôi bảo: "Em nhớ lại lúc anh ở bên Zhihu liên lạc với em mà gửi cả chục tin nhắn giống nhau, em còn tưởng là lưu manh? Ai lại gửi tin nhắn như anh chứ?"
Anh ấy gãi đầu, có chút ngại ngùng nói: "Anh lúc đó cũng không nghĩ nhiều như thế, anh chỉ cảm thấy em chắc chắn là nhận được rất nhiều tin nhắn, nên mỗi ngày anh nhắn hai cái, như vậy thì tin nhắn của anh sẽ nằm ở vị trí đầu, em chắc chắn có thể nhìn thấy."
Sau này tôi mới biết, sau năm lớp 11, chúng tôi dường như đã hoán đổi vai trò cho nhau. Tôi không hề tìm Mo hỏi về tình hình gần đây của anh ấy mà là đổi thành anh ấy sẽ tìm Z để hỏi về tình hình gần đây của tôi. Tôi thi nghệ thuật có thuận lợi không, tôi nhận được bao nhiêu chứng chỉ, tôi học đại học nào, tôi làm nghề gì, anh ấy đều biết.
Tôi bỗng nhiên phát hiện, hóa ra, anh ấy là vướng bận của tôi, mà tôi cũng trở thành nỗi canh cánh trong lòng của anh ấy.
Ngày đó, trời đã tối và xe buýt cũng đóng cửa.
D thuê xe đạp bên đường để đưa tôi về nhà. Giống như một ngày nào đó vào mười năm trước, chúng tôi cũng đã từng như vậy, trong bóng tối, tôi ngồi ở yên sau xe đạp của anh ấy, nhưng khi đó, tôi chỉ dám cẩn thận nắm lấy tay áo đồng phục của anh ấy, nhưng lần này, tôi rốt cuộc cũng dám quang minh chính đại ôm lấy eo của D, dùng mặt của mình cảm nhận hơi ấm của anh ấy.
Sau đó, anh ấy đưa tối đến dưới nhà, hôn lên trán của tôi, rồi nhìn tôi vào nhà, anh ấy mới yên tâm rời đi.
Sau khi về đến nhà, tôi đã đổi tên wechat của anh ấy thành "BLUE" có nghĩa là: because i love u everyday. Sau đó gửi tin nhắn cho anh ấy và hỏi rằng: "Hôm nay quên hỏi anh, mười năm trước khi chúng ta ở KTV, sao anh lại nói cảm ơn em?"
BLUE trả lời ngay: "Bởi vì cảm ơn a."
Tôi: "?"
Anh ấy đáp lại: "Cảm ơn vì em khi đó đã trở thành ánh sáng của anh."
Tôi nói với anh ấy: "Nhưng mà khi đó em nghĩ anh mới chính là ánh sáng của em."
Qua vài giây sau, D trả lời: "Vậy thì chúng ta hãy trở thành ánh sáng của nhau đi."
Tôi mỉm cười, mới vừa gõ lên "Được." Còn chưa kịp gửi đã nhận được tin nhắn mới của anh ấy: "Bất luận là cửa xe có bao nhiêu sương mù, anh cũng chỉ biết viết tên của em."
Vì thế, tôi lặng lẽ xóa chữ "Được" đi và đổi thành "Em cũng vậy." Sau đó gửi cho anh ấy.
Anh ấy nói: "Anh yêu em."
Con lắc từng bước đi về hướng 12 giờ, màn hình điện thoại lại sáng lên.
Là một lời nhắc từ trang chủ QQ.
Tôi mở ra, năm thứ chín đến như dự định.
D để lại lời nhắn trong trang chủ của tôi: "2021.8.24 Tiểu Vũ sinh nhật vui vẻ. Happy birthday to my only pretty sunshine and i will always be your side in the rest of my life."
Sau đó, câu chuyện xưa của tôi và D từ "END" trở thành "Chưa hoàn thành..."
Câu chuyện xưa của chúng tôi đã có sau này rồi.
Cho nên là, lúc gặp lại người bạn từng thích ở sơ trung thì liệu sẽ rung động chứ?
Tôi không biết mọi người sẽ rung động hay không, nhưng tôi thì sẽ.
Bởi vì có một ngày tôi chợt phát hiện ra rằng người kia kỳ thật chưa bao giờ rời khỏi trái tim tôi, trước đây khi anh ấy ở bên cạnh tôi thì anh ấy chính là áo giáp của tôi, những ngày anh ấy không ở bên cạnh tôi, thì lại trở thành điểm yếu của tôi.
Khi bạn thật sự gặp được người đó, bạn sẽ hiểu: "Người trước đây mà bạn đã từng nghiêm túc yêu, gặp lại nhau vẫn sẽ rung động" là chân lý mà thế gian này chẳng cần thực hành cũng có thể hiểu được.
Bạn nghĩ trên thế gian này chuyện gì khiến con người ta hoài niệm nhất?
Tôi nghĩ, không phải là có một thanh xuân đáng tiếc.
Mà là có một ngày, bạn đột nhiên phát hiện ra, người mà bạn từng hối tiếc, cũng vì bạn mà tiếc nuối.
Cho nên, có thể kiên trì nhìn thấy những người bạn thân yêu ở đây, có lẽ chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng tôi muốn nói mọi người rằng, nếu bạn còn có thể nắm bắt người trước mặt, thì đừng để người đó trở thành sự tiếc nuối.
May mắn thay, chúng tôi đã không bỏ lỡ nhau lâu hơn.
May mắn thay, câu chuyện cũ của chúng tôi là happy ending.
D của em, cảm ơn anh đã trở thành ánh sáng của em, cũng cảm ơn anh, đã để em trở thành ánh sáng của anh.
Toàn bộ bài viết kết thúc.
Đã out.
Biên tập 08-24 Bản quyền thuộc sở hữu của tác giả
(3152) Người theo dõi
Bình luận 51342
Lil.D
(16.000) người thích
Good night💤My light😘
Song Mộc Nhất Nguyên Lâm to Lil.D
Tôi ói tôi ói. Nhớ mời cơm đấy, tôi chính là đại công thần. Sinh nhật vui vẻ, Tử Vi của tớ.
Nguyên Nguyên Quyển Quyển Nguyên Nguyên
(7853) người thích
Hoàn Châu line của sơ trung 81 đắc lực quá 👍🏻 Hôm nào làm bữa tiệc sinh nhật đi*
*Câu này khó hiểu quá nên dịch hông được sát, xin lỗi mọi ngừiiii
Một vạn tiểu tiên nữ:
(6423) người thích
A a a a a! ! Tôi sống rồi! ! Cảm ơn người trả lời! Sống lại rồi! Congratulations! Chúc người trả lời và D bên nhau dài lâu, trăm năm hảo hợp! ! Tôi giao trước một phong bì!
Muốn ăn lòng gà béo nấu với khoai sọ:
(6312) người thích:
Có thể đừng kết thúc câu chuyện được không! ! Tôi còn muốn xem cuộc sống hằng ngày yêu đương ngọt ngào người trả lời và D! ! Hu hu hu hu
Nguyên Nguyên Quyển Quyển Nguyên Nguyên to Muốn ăn lòng gà béo nấu với khoai sọ:
Cậu cũng không sợ hai người bọn họ chán chết cậu à
Đốt tiên thảo yyds to Nguyên Nguyên Quyển Quyển Nguyên Nguyên
Hoàn Châu line? ? Người trả lời là Tử Vi thì D là Nhĩ Khang?? Vậy nên người chị em Nguyên Lâm là Tiểu Yến Tử còn Nguyên Nguyên là Ngũ ca à??? Vậy thì ngoại trừ chuyện yêu đương hằng ngày của Tử Vi và Nhĩ Khang thì chúng tôi còn có cơ hội nghe chuyện của Tiểu Yến Tử và Ngũ ca không?!
Song Mộc Nhất Nguyên Lâm to Đốt tiên thảo yyds
Cái này có gì hay đâu mà nghe, tôi là bị Ngũ ca quấn chặt không tha.
Một vạn tiểu tiên nữ to Song Mộc Nhất Nguyên Lâm
Đm! ! Có cảm giác! ! Tôi sẽ mở một topic mời ngài đến trả lời!
HOÀN
*Dendranthema morifoliumcv
———————————
Chàng trai tôi từng nhớ đến đây là kết thúc rồi. Trong lúc dịch thì tôi có thay đổi xưng hô ở phần giữa, sau phần thổ lộ vì tôi thấy đây cũng là một cách để nhấn mạnh sự thay đổi cũng như là một bước tiến mới trong mối quan hệ của cả hai, Kha Vũ không còn là một người bạn năm xưa nữa mà đã trở thành người đồng hành lâu dài của Tiểu Vũ. Tôi dịch chưa được ổn lắm nhưng tôi đã cố gắng truyền đạt sát bản gốc nhất có thể đến với mọi người tại vì truyện này thiệt sự hay lắm, nên nếu có sai sót gì thì mọi người thông cảm cho tôi nhé. Cuối cùng thì cảm ơn mọi người đã theo dõi nhooo
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro