
Hạ (1)
Vũ Tiểu Ba vẫn đang cao:
Thích (41.000) Lưu trữ (30.000) Bình luận (58.000)
————— Cập nhật lần thứ ba —————
Ể... Qua ba tháng rồi không biết mọi người còn nhớ tôi không...
Chính là "người dùng ẩn danh" đã đăng tải câu chuyện yêu thầm ngày xưa với D.
Lần này không có "Cảm ơn vì đã mời" nữa, vì lần này tôi không được mời mà là tự đến.
Đây thật sự là lần cập nhật cuối cùng...
Là như thế này, tôi cũng không ngờ là mối tình đơn phương chín năm trước lại có thể tiếp tục...
Sau đó, tôi và D sau chín năm xa cách đã ở bên nhau rồi nên lần này sẽ không ẩn danh nữa.
—————— Đường phân cách —————
Ba tháng trước, bạn thân mời tôi qua trả lời về việc "Còn thích người bạn từng thích ở sơ trung không? Hiện tại vẫn sẽ rung động sao?" Tôi của khi đó không có câu trả lời rõ ràng, cũng không biết được đáp án chính xác của câu hỏi này.
Nhưng hiện tại, tôi nghĩ tôi có khả năng cũng có tư cách để trả lời câu hỏi này.
Bây giờ, câu trả lời của tôi là: Sẽ.
Cho dù, chúng tôi đã bỏ lỡ chín năm của nhau.
Ba tháng trước, sau khi cập nhật lần thứ hai xong, tôi ôm theo những buồn phiền mà offline, cũng bận rộn chuẩn bị cho buổi diễn tiếp theo của đoàn múa. Sự bận rộn của công việc khiến cho tôi nhất thời quên mất bài viết này và ID gây chú ý cho tôi ở khu vực bình luận, mãi đến nửa tháng sau, kết thúc chuyến lưu diễn tôi mới mở ra một lần nữa, rồi mới kinh ngạc phát hiện trong hộp tin nhắn có rất nhiều tin nhắn riêng tư, trong đó có cả những tin nhắn cổ vũ tôi từ mọi người nữa, và cũng có cả tin nhắn đến từ "Lil.D", người đã xuất hiện ở phần bình luận trước đó.
Tôi di chuột, kéo lên đến tin nhắn trên cùng và đếm. Tổng cộng có gần mấy chục tin nhắn, mà nội dung đa phần đều giống nhau.
Trong tin nhắn, người đó hỏi tôi: "Xin chào, thật ngại quá, có thể là làm phiền cậu rồi nhưng tôi muốn hỏi một chút, người trả lời có phải tốt nghiệp sơ trung 81 khóa 12 không?". Tôi không thể trả lời vì lúc đó tôi đã offline rồi, vậy nên khoảng ba, bốn giờ sau, người đó lại gửi tiếp: "Tôi đoán là chắc cậu đang bận rồi, vậy thì chúc cậu một cuộc sống hạnh phúc." Tôi vẫn không trả lời, trong nửa tháng tiếp theo, tôi nhận được hai tin nhắn nữa từ "Lil.D", người đó thoạt nhìn dường như không biết chán, khi đó tôi chỉ đơn giản đoán rằng, có lẽ người đó đã thiết lập hẹn giờ hay gì đó.
Lúc đó, tôi mới trả lời: "Thật ngại quá, tôi thật sự bận, bây giờ mới mở tin nhắn."
Qua tầm hai, ba giây sau tôi lại trả lời: "Đúng thế, sơ trung 81 khóa 12."
Vốn nghĩ đã qua nửa tháng rồi mới trả lời, có lẽ người đó đã quên mất mình nửa tháng trước từng gửi tin nhắn ở đây, nhưng không ngờ rằng khi tôi chuẩn bị offline thì liền nhận được tin nhắn mới của người đó.
Người đó bảo, "Không sao đâu, tôi nghĩ cậu chắc chắn là rất bận."
Sau đó lại gửi tiếp: "Tôi cũng học sơ trung 81 khóa 12."
Khi đó, tôi nghĩ người đó chắc là bạn học của tôi, đột nhiên gặp được bạn học trên cái nền tảng xa lạ này, ít nhiều cũng sẽ có chút hoài niệm và vui sướng, vì thế liền hỏi han vài câu, cho nên tôi cũng giữ lịch sự và khách sáo mà trả lời lại: "Ha ha ha ha 🤭 Thế sao? Thật là trùng hợp."
Ngay sau đó, người đó trả lời: "Chúng ta vẫn rất có duyên."
Tôi nhìn thấy tin nhắn này, có chút buồn cười, tôi lớn mật đoán, người này có lẽ là tới bắt chuyện, vì thế tôi lắc đầu, tính không trả lời lại nữa, cho đến khi tôi nhìn thấy tin nhắn tiếp theo của người đó, nội dung tin nhắn là: "Năm ba lớp 6 phải không? Là... Lưu Vũ?"
Tôi đọc tin nhắn mà đột nhiên ngây ngẩn cả người, trái tim cũng như lạc đi nửa nhịp. Một loại tình cảm không thể nói rõ chợt nảy lên trong lòng tôi, cái mũi khi ấy cũng có chút chua xót, nhất thời hơi ngứa ngáy, làm cho tôi không nhịn được mà hắt hơi mấy cái, ngón tay dừng trên bàn phím điện thoại đã lâu lại không biết nên viết gì, suy nghĩ thật lâu thật lâu, cuối cùng chỉ chậm chạp gửi một cái "❓".
Lần này người đó không trả lời ngay nữa. Cách ba, bốn phút sau mới gửi một tin: "Cậu khỏe chứ?"
Khóc không phải là chủ ý của tôi, nhưng khi đó đọc được tin nhắn này, tôi thật sự đã khóc. Cũng không phải là kiểu khóc đến tê tâm liệt phế, chỉ là trong nháy mắt trong miệng cảm nhận được vị mặn, thì tôi mới phát hiện, tôi khóc rồi, thì ra là tôi khóc rồi, dù chỉ là một hàng nước mắt thôi.
Tôi đột nhiên nhận ra, "Lil.D" không phải là người khác, là D, chắc chắn là cậu ấy.
Đây rốt cuộc là loại tình cảm gì đây?
Đại khái là tôi cho rằng mình đã đem nó niêm phong lại thật hoàn hảo, nhưng trong bóng tối vô hình, tôi đột nhiên phát hiện có khi ngay cả cái cờ lê cũng chẳng cần đâu, chỉ một một sợi chỉ liền có thể dễ dàng đem chiếc rương lưu trữ ký ức của tôi mở ra, tất cả ký ức cùng cảm xúc từng có trong nháy mắt đều trào lên, giống như chưa từng bị khóa lại.
Điểm mấu chốt ở đây không là độ dày của sợi chỉ ấy, mà là người đang nắm giữ sợi chỉ.
Tôi đoán dòng lệ kia xuất hiện, có lẽ không phải là vì câu "Cậu khỏe không?", mà là vì bạn chợt phát hiện ra, những gì bạn nhớ rõ, cậu ấy cũng đều nhớ.
Tôi vội vàng trả lời cậu ấy: "Ừ, tôi rất tốt." Suy nghĩ một chút, tôi lại nhắn thêm một câu: "Châu Kha Vũ, tôi tốt lắm, cảm ơn cậu vẫn còn nhớ đến tôi." Gửi xong, tôi liền bối rối tắt điện thoại, ném điện thoại lên giường, mở《 Nhà có trai có gái 》lên xem, hy vọng sự thoải mái vui vẻ của phim hài gia đình có thể lấp đầy những cảm xúc trống rỗng của tôi khi ấy, trong phim phát sóng một cảnh hài hước "Tôi là Hạ Tuyết, tôi là Hạ Vũ, tôi là mưa đá", nhưng tôi lại đem cơ thể diễn nó thành hài hước đen*.
*hài hước đen: kiểu hài dở khóc dở cười.
Trong phút chốc tôi phát hiện ra rằng, cho dù đã qua chín năm, đối mặt với câu trả lời không rõ ràng của cậu ấy, tôi vẫn sẽ sợ hãi như trước, tôi không phân biệt được rốt cuộc đây là tình yêu hay chỉ là thói quen.
Ngày hôm đó, tôi vốn không có ý định mở lại Zhihu nữa, nhưng tôi chợt phát hiện tôi đã quên tắt thông báo tin nhắn. Có thể là do chứng rối loạn cưỡng chế của Xử Nữ đi, tôi vẫn bấm vào Zhihu vì không quen nhìn thấy vòng tròn đỏ bắt mắt trên app, thấy được tin nhắn của cậu ấy, cậu ấy bảo: "Vậy thì tốt rồi."; "Chúng ta thêm wechat nhé, có tiện không?"
Tôi do dự, tôi muốn nói rằng "Cứ như thế này đi, quên đi", nhưng tiếc là lý trí chẳng thể chiến thắng cảm tính, tôi vẫn quét mã QR mà cậu ấy gửi tới, cậu ấy rất nhanh liền thông qua.
Tôi mở hộp thoại của tôi và cậu ấy, tôi nghĩ rằng, chúng tôi cũng đã từng nói gì đó, đã cách xa nhiều năm, đột nhiên lại thêm bạn bè, dù sao thì vẫn nên nói gì đó. Mà tôi nhìn thấy biệt danh của cậu ấy biến thành "Đối phương đang nhập..." Tôi quyết định chờ yên một chỗ, xem cậu ấy sẽ nói gì với tôi, năm phút sau, tôi nhận được tin nhắn đầu tiên của cậu ấy: "Xin chào, tôi là Châu Kha Vũ."
Lịch sự, khách sáo, nhưng hơi xa lạ, như thể chúng tôi chưa từng quen nhau, như thể chúng tôi chưa từng mập mờ, như thể chúng tôi chưa bao giờ qua lại, như thể chúng tôi chỉ vừa quen nhau ngày hôm nay.
Vì thế, tôi cũng trả lời: "Xin chào, Lưu Vũ."
Tôi mở vòng bạn bè của cậu ấy và dành ra hai giờ, xem từ đầu đến cuối, từ vòng bạn bè của cậu ấy, tôi biết được cậu ấy đã trở thành một phi công.
Tôi nghĩ tới đầu năm ba lúc ấy, chúng tôi nói chuyện phiếm, cậu ấy hỏi tôi: "Sau này cậu muốn làm cái gì?"
Tôi hỏi ngược lại: "Cậu hỏi lý tưởng, hay là ước mơ?"
Cậu ấy hỏi hai thứ này có gì khác nhau sao, tôi nói so với ước mơ, lý tưởng càng gần hơn, lý tưởng luôn ở bên cạnh, còn ước mơ thì chỉ có thể ở trong tim, sau đó cậu ấy cười cười bảo: "Vậy thì ước mơ đi."
Tôi bảo: "Muốn làm một phi công lái máy bay, bởi vì ngầu đó, nhưng trên người tôi nhiều vết thương lắm, nên đã định trước đó chỉ có thể là ước mơ thôi."
Cậu ấy dường như có chút đăm chiêu gật đầu, nhưng không nói gì, tôi đưa tay lắc lắc trước mặt cậu ấy, sau đó hỏi: "Còn cậu thì sao? Ước mơ của cậu là gì."
Cậu ấy bảo: "Tôi không có ước mơ."
Tôi nói: "Cũng phải, cậu xuất sắc như thế, muốn làm gì đều có thể làm được."
Tôi mở một tấm ảnh trên vòng bạn bè của cậu ấy, đó là một tấm ảnh profile mặc đồ phi công, cậu ấy dường như đã mặc vào bộ đồng phục mà tôi từng khao khát, trở thành bộ dáng mà tôi từng mơ ước, khí vũ bất phàm, anh tuấn phóng khoáng. Từ trong vòng bạn bè của cậu ấy, tôi có thể xác nhận rằng cậu ấy sống rất tốt, giống như tôi, có sự nghiệp, có chó cưng, có bạn tốt, có một cuộc sống bận rộn mà phong phú.
Ngày đó, chúng tôi trò chuyện đến đó cũng không tiếp tục nữa, ban đầu tôi cũng muốn hỏi han vài câu, nhưng tôi nghĩ lại, thường xuyên hỏi han thì có thể làm được gì chứ? Tôi chỉ cần xác nhận rằng chúng tôi đều đang sống tốt, chúng tôi đã từng có những hồi ức đẹp nhất, chúng tôi vẫn còn nằm trong danh sách bạn bè của nhau, còn có thể chia sẻ về cuộc sống của nhau, vậy là đủ rồi, còn những thứ khác dường như không còn quan trọng nữa.
Vài ngày sau đó, chúng tôi cũng không nói gì, chúng tôi từ đã từng nói chuyện tận mười hai tiếng một ngày trở thành người bạn chỉ like và bình luận trong vòng bạn bè.
Về sau có một ngày, tôi nhận được tin nhắn của cậu ấy, cậu ấy và tất cả các bạn bè không thường liên lạc đều khách sáo như nhau, đều nhắn "Có đó không?" để mở đầu, tôi trả lời "có" thì liền hỏi tôi: "Ngày mốt là ngày hội cựu học sinh sơ trung, cậu có đi không?"
Tôi xem qua lịch trình thì phát hiện ngày đó đúng lúc đoàn múa có việc, lúc ấy, tôi đột nhiên có chút buồn bã, tôi cho rằng thì ra duyên phận giữa chúng tôi so với dự tính của tôi lại còn nông* hơn.
*nông: kiểu không sâu đậm.
Nhưng tôi vẫn trả lời cậu ấy, tôi nói: "Ngày đó tôi có việc rồi, chắc là không đi được 😖."
Suy nghĩ một chút, tôi lại nhắn thêm: "Chúc cậu chơi vui vẻ nhé."
Cậu ấy trả lời: "Được rồi, vậy chúng ta lần sau có cơ hội thì hẹn lại đi." Tôi vốn tưởng rằng đây bất quá chỉ là một câu khách sáo thông thường thôi, giống như tất cả những người bạn xã giao kia, dùng "hẹn lần sau" để chấm dứt một cuộc trò chuyện không biết phải tiếp tục như thế nào, vì thế, tôi thật tự nhiên đáp lại cậu ấy: "Ha ha ha ha, được, lần sau có cơ hội thì hẹn!"
Mà điều làm tôi bất ngờ chính là, khoảng hai giây sau, cậu ấy lại nhắn thêm: "Chú ý eo, ăn cay ít thôi."
Và một câu: "Lần sau gặp."
Tôi không ngờ, cậu ấy nói chuyện với tôi dường như không chỉ có khách sáo, càng ngạc nhiên hơn, là chúng tôi đã lâu lắm rồi không gặp, cậu ấy thế nhưng lại còn nhớ rõ những tật xấu nhỏ của tôi, những lời này làm tôi cảm thấy, chúng tôi tựa như lại quay về sơ trung năm ấy, quay về lúc tôi vì chấn thương ở eo mà nhập viện, quay về tiết tự học mà cậu ấy lén lút giải tỏa cơn thèm ăn cho tôi rồi lại nhét cho tôi một miếng cao dán.
Đây là một loại cảm giác vừa thập phần quen thuộc vừa làm người khác thương tâm, quen thuộc đến mức tôi đối với sáu kí tự* ngắn ngủi kia mà cười ra dấu ngoặc nhỏ, thương tâm đến mức tôi từ trong ngăn kéo lấy ra một cái thùng carton chứa đựng ký ức thời sơ trung, cầm lấy miếng cao dán cho da chó kia nhìn thật lâu thật lâu.
*sáu kí tự: chú ý eo, ăn ít cay thôi (注意腰. 少吃辣)
Thời gian làm việc của tôi rất ổn định, nếu không có chuyện gì phát sinh, thường thì mười một giờ sẽ đi ngủ, nhưng tôi không biết tại sao, ngày hôm đó tôi nằm trên giường lăn qua lăn lại cũng không có buồn ngủ.
Tôi ngồi dậy, mở điện thoại, vậy mà đã là một giờ sáng rồi, tôi lại mở hộp tin nhắn của tôi và D ra, mở đi mở lại cuộc trò chuyện vốn không dài của chúng tôi đến vài lần, sau đó dừng ở câu "Chú ý eo, ăn ít cay thôi", nhấn vào đó mở ra phần tin nhắn chữ đen nền trắng thật to*, cuối cùng mang theo một chút lo sợ và bất an gửi tin nhắn cho D: "Nếu kết thúc sớm thì tôi sẽ tới."
*chữ đen nền trắng thật to: cái này tôi không chắc lắm nhưng mà như wechat tôi dùng thì bấm vào cái tin nhắn nó sẽ hiện ra cả màn hình to đùng luôn.
D trả lời: "Được, lúc đi không cần vội, chú ý an toàn."
Chỉ là ngày hội cựu học sinh đó, tôi rốt cuộc cũng không tới được, chờ đến lúc tôi xong việc chạy đến, đoàn người đã rời khỏi, các dải ruy băng trang trí trong khuôn viên trường cũng rải rác khắp sân, chờ nhân viên tới dọn dẹp sạch sẽ.
Tôi lấy điện thoại ra khỏi túi, mở vòng bạn bè lên, post đầu tiên chính là của D, ghi là: "Hoàn Châu line", cùng hình của cậu ấy với Z và Mo, trong ảnh chụp chung cậu ấy đứng ở phía trước, Z ôm eo Mo, Mo thân mật ôm cổ Z cười ngọt ngào. Tôi phóng thật to tấm ảnh rồi lại thu nhỏ lại, cuối cùng vào phần bình luận gửi một cái: "👍🏻👍🏻👍🏻"
D trả lời tôi rất nhanh: "Lần sau chờ cậu đến bù vào."
Tôi gõ ra "Được." Nhưng cuối cùng nó chỉ nằm ở bản nháp.
Tôi đột nhiên cảm thấy, "Có cơ hội lại hẹn"; "Lần sau gặp", nhưng trên đời làm sao mà có nhiều cơ hội như thế để cho bạn có thể nắm bắt, trong cuộc sống có được mấy cái "lần sau" đây?
Tôi thật sự không dám chắc chắn liệu chúng tôi có thật sự có thể có "lần sau" hay không, cho nên liền dứt khoát không nói những lời hứa hẹn dù cố gắng cũng không có kết quả này.
Châm ngôn của đời người: "Không có hy vọng, sẽ không có thất vọng."
Sau đó, đoàn múa đưa ra một vở kịch mới, tôi may mắn được chọn làm nam chính của vở kịch đó, nên cũng tự nhiên chuyển tiếp tên của vở kịch đến vòng bạn bè.
Từ trong đám người đồng loạt cổ vũ ở phần bình luận tìm thấy bình luận của D, cậu ấy nói: "㊗* cậu diễn xuất thuận lợi, tôi tin cậu là người giỏi nhất."
*icon đỏ là chữ zhu (祝): chúc
Tôi chỉ đơn giản trả lời cậu ấy: "Cảm ơn."
Qua một lúc sau, mở hộp tin nhắn riêng của chúng tôi ra, tôi thấy cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng tôi vẫn là ngày hội cựu học sinh sơ trung, cậu ấy gửi cho tôi một vài bức ảnh chụp chung với Mo và Z, tôi trả lời cậu ấy: "☺️☺️☺️"
Tôi thở dài, gửi tin nhắn cho cậu ấy: "Tôi còn thừa vé này, cậu muốn đến xem tôi diễn không?"
Tôi suy nghĩ một chút, lo lắng là mình mở đầu thẳng thắn như thế giống như thấy người sang bắt quàng làm họ vậy, vì thế tôi liền nói thêm: "Mo và Z đều đến."
Lúc trước tôi nói chuyện với cậu ấy, dù chỉ là nói hai ba câu thôi, cậu ấy cũng chỉ cần vài giây thôi là sẽ trả lời lại, nhưng lần này thì không như thế. Tôi nghĩ chắc là cậu ấy đang ở trên máy bay, điện thoại cũng bật chế độ máy bay, không có thời gian để trả lời tôi, nhưng khoảng mười phút sau tôi liền nhận được câu trả lời của cậu ấy: "😖😖 không may là hôm đó tôi phải bay mất rồi, chắc là không đến ủng hộ được."
Khi đó tôi cảm thấy, chúng tôi dường như luôn bỏ lỡ nhau. vô luận là chín năm trước hay là chín năm sau đều như thế, tôi thấy duyên phận của chúng tôi có lẽ là thật sự rất nông rồi, nông đến mức mặt trăng rơi xuống hồ, cũng không cần khỉ đi vớt*, dùng mắt thường liền có thể thấy được.
*mặt trăng rơi xuống hồ, cũng không cần khỉ đi vớt: một câu chuyện cổ tích, ý chỉ cả đời theo đuổi ảo mộng.
Chúng tôi thật sự đều đang hướng tới những cuộc sống khác nhau, quỹ tích của chúng tôi giống như từ hai đường thẳng song song trở thành hai đường giao nhau rồi hiện tại lại trở thành phần sau của hai đường giao nhau.
Tôi dường như là đang an ủi cậu ấy, tôi nói: "Không sao, nhớ rõ chú ý an toàn, quay về kêu Z gửi video cho cậu." Nhưng tôi cảm thấy tôi dường như đang an ủi chính mình, không sao, thật sự không sao cả.
Cậu ấy không trả lời tôi nữa, hẳn là thật sự lên máy bay rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro