Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Làm trò Tiêu con mẹ nó mặt bị Tiêu Chiến khiên ở tay, Vương Nhất Bác chột dạ muốn tránh, lại bị Tiêu Chiến khấu nhanh không thể giãy.

Tiêu mẹ tầm mắt đảo qua kia nhanh khấu mười ngón, yên lặng cất bước hướng trong đi, Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến lôi kéo đi theo phía sau.

Vào thang máy lúc sau không khí quỷ dị trầm mặc, Vương Nhất Bác trộm phiết Tiêu mẹ liếc mắt một cái, liền cúi đầu.

Tiêu Chiến xem không được làm cho Vương Nhất Bác chịu ủy khuất, dẫn đầu mở miệng: "Bác Bác, buổi tối muốn ăn cái gì nha, trong chốc lát anh làm cho em."

"Cái gì đều được." Vương Nhất Bác vừa nghe Tiêu Chiến hỏi trước chính mình, càng chột dạ  —— phía sau, chẳng lẽ không hẳn là hỏi trước a di sao: "A di muốn ăn cái gì em liền đi theo ăn."

Tiêu Chiến cười nhìn về phía mẹ: "Mẹ thích ăn đồ ăn anh biết, không cần hỏi, trong chốc lát anh một khối làm là đến nơi." Sau đó lại quay đầu lại nhìn thấy Vương Nhất Bác nói: "Mẹ thích ăn đồ ăn, em nhưng ăn không hết, rất cay."

Nghe chính mình đứa con nói, còn nhớ rõ chính mình thích ăn đồ ăn, mẹ tâm tình thoáng tốt lắm một chút: "Mẹ nếm qua, đây là chuyên môn làm con từ trước thích ăn đồ ăn đưa tới."*

Vương Nhất Bác có thể cảm giác đi ra Chiến Ca mẹ không phải đặc biệt thích chính mình, trong lòng cân nhắc nếu cậu không đồng ý, chính mình cùng Chiến Ca chuyện, hẳn là làm sao bây giờ đâu? Dù sao trăm khoanh vẫn quanh một đốm, chính là yếu thế đi?

Tiêu mẹ đi ở phía trước chính mình dùng cái chìa khóa mở ra cánh cửa, đến huyền quan thay đổi một đôi dép lê liền hướng trong đi.

Tiêu Chiến vào cửa trước cầm trong tay gói to thả cửa ải ngăn tủ để trên, sau đó xoay người từ hài cái để trên cầm song dép lê đưa tới Vương Nhất Bác dưới chân, tự nhiên cánh trên đi thoát cậu hài.

"Chiến Ca. . ." Bình thường bị Tiêu Chiến nuông chiều, loại này việc nhỏ nhân Vương Nhất Bác cũng không có cảm thấy được có cái gì không ổn. Chính là hiện giờ tưởng tượng đến trong phòng còn có Tiêu mẹ đâu, sẽ không tự tại muốn tránh.

Tiêu Chiến cầm cậu mắt cá chân, cánh trên đem cậu hài cỡi ra phóng tới hài cái để trên, sau đó đem dép lê bộ đến cậu trên chân. Bào chế đúng cách, đưa tay muốn đi trảo cậu người mắt cá chân.

"Em chính mình sẽ. . ." Em sẽ đổi dép lê nha, ngươi không cần làm trò mẹ anh mặt như vậy a, nói như vậy làm cho nàng lại càng không thích em. Em không phải mỗi ngày như vậy nuông chiều, em cũng thường có chính mình đổi dép lê thời điểm, anh như vậy nàng sẽ đã cho em là cuộc sống không thể tự gánh vác cự anh.

Tiêu Chiến làm theo ý mình giúp cậu đem một khác con dép lê cũng mặc vào: "Em sẽ cũng không ảnh hưởng anh muốn giúp em đổi a."

Tiêu mẹ đã muốn không biết nên hình dung như thế nào tâm tình của mình, nhắm mắt làm ngơ đi, nàng xoay người ngồi xuống phòng khách sô pha để trên.

Tiêu Chiến đem Vương Nhất Bác mang đi vào lúc sau, đối sô pha để trên Tiêu mẹ nói: "Mẹ, người tọa một chút, con mang Bác Bác đi phòng bếp đem này đó đồ ăn trang bàn thu thập một chút."

Tiêu mẹ cười mở miệng: "Liền trang cái đồ ăn còn dùng làm cho Bác Bác đi nha? Làm cho Bác Bác cùng mẹ tọa trong chốc lát đi."

Tiêu Chiến vừa muốn mở miệng, Tiêu mẹ giành trước nói: "Con sợ mẹ ủy khuất con đệ đệ a?"

Vương Nhất Bác trong lòng là cự tuyệt, chính là Tiêu mẹ nói ra làm cho bồi nàng tọa trong chốc lát, này cũng không phải cái gì vô lý yêu cầu, tổng không thể mở miệng cự tuyệt. Cạu nhìn về phía Tiêu Chiến: "Chiến Ca anh đi đi, em bồi a di tọa một chút."

"Kia đi," Tiêu Chiến nghĩ chính mình cũng chính là đi cái phòng bếp, đem Bác Bác ở tại chỗ này cũng không có gì: "Anh rất nhanh đi ra."

Vương Nhất Bác có chút co quắp ngồi ở một khác đầu sô pha để trên, hơi hơi cúi đầu trầm mặc không nói. Cậu vốn còn có chút sợ người lạ, hơn nữa không phải hay nói người, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói cái gì cho phải.

Tiêu mẹ dẫn đầu mở miệng: "Nhất Bác a, con nhiêu tuổi a?"

"Con so với Chiến Ca ít một tuổi, con lập tức 20 một tuổi." Tuy rằng này vấn đề có chút kỳ quái, nhưng là Vương Nhất Bác vẫn là ngoan ngoãn trả lời.

"Nga," Tiêu mẹ cười đến rất được thể: "Con nhìn thật nhỏ"

Vương Nhất Bác sửng sốt, nghĩ thầm rằng: Là chê mình cự anh sao? Tiêu mẹ sở dĩ không thích cậu, chính là bởi vì cậu lão làm cho Chiến Ca chiếu cố đi? Chê cậu liên lụy Chiến Ca?

Nhìn hắn không nói lời nào, Tiêu mẹ tiếp theo nói: "Con Chiến Ca từ nhỏ lão thành, vừa lúc có thể nhiều chiếu cố con một chút."

Vương Nhất Bác trong lòng có điểm không vui, lại có chút ủy khuất —— con chưa từng có làm cho anh ấy chiếu cố con nha, là anh ấy không nên chuyện gì đều thay con làm. Người ghét bỏ con có cái gì dùng, vì cái gì không đi nói anh ấy? Đôi ta quan hệ nghĩ đến người cũng đoán được, như bây giờ nói đông nói tây, rốt cuộc là muốn biểu đạt đồng ý nha, vẫn là không đồng ý?

Tiêu mẹ vừa thấy Vương Nhất Bác nửa ngày không mở miệng, trong lòng cũng phạm vào nói thầm —— ở con ta trước mặt còn có nói có cười ánh mặt trời sáng sủa, ở người khác trước mặt chính là cứ miệng hồ lô sao? Cái này một bộ đê mi thuận nhãn ta thấy mà yêu dáng vẻ, trách không được nhi tử ta thích a.

"Nhất Bác ngươi bình thường thích làm cái gì a?" Tiêu mẹ cảm giác hai người đều trầm mặc tổng không phải biện pháp, tiếp tục mở miệng.

"Ngoạn ván trượt." Người hỏi cái gì con đáp cái gì, ngôn nhiều lời thất, dù sao con tựu ít đi nói chuyện thì tốt rồi.

Tiêu mẹ trong lòng yên lặng thở dài: Quả nhiên vẫn là cái đứa nhỏ nha! Con ta cũng không con đương ca ca cậu cùng bạn trai, còn phải lại đương cha lại đương mẹ đi? Thật là có phúc khí.

Tiêu Chiến tuy rằng tiếng người ở tại trù phòng, nhưng là anh không có đem phòng bếp môn quan để trên, thời khắc nghe phòng khách trong động tĩnh đâu. Nghe chính mình bảo bối nhân trầm mặc nửa ngày thật sự là không có nói, chạy nhanh đi ra cho cậu giải vây: "Bác Bác, đi trở lại đường ngay, chuẩn bị ăn cơm."

Tiêu mẹ kiên trì nói chính mình ăn cơm xong, Tiêu Chiến chỉ có thể mang theo Vương Nhất Bác để trên bàn ăn. Anh trước sau như một hầu hạ Vương Nhất Bác ăn cơm, nói cho cậu không cần kiêng ăn.

"Ann đừng cho em đĩa rau. . ." Nhà ăn cùng phòng khách là hợp với, ở Tiêu mẹ nhìn chăm chú hạ, Vương Nhất Bác như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

"Làm sao vậy a? Không đồng nhất thẳng như vậy sao?" Tiêu Chiến cố ý hỏi như vậy. Kỳ thật anh biết Vương Nhất Bác là vì cái gì, nhưng là anh cũng không muốn nhận liễm. Anh chính là nghĩ muốn ở mẹ trước mặt cho thấy lập trường: Anh chính là thương cậu, anh chính là sủng cậu, bất luận kẻ nào phản đối đều không có hiệu quả.

"Em ăn no, không muốn ăn." Vương Nhất Bác buông xuống chiếc đũa.

"Như thế nào ăn ít như vậy?" Nhìn cậu không ăn, Tiêu Chiến cũng buông xuống chiếc đũa.

"Hôm nay có điểm mệt mỏi, em nghĩ nghỉ ngơi hạ. Anh bồi a di đi." Vương Nhất Bác đứng dậy đi đến phòng khách đối Tiêu mẹ nói: "A di, con Chiến Ca thật vất vả trở về Trùng Khánh, người cùng anh ấy hảo hảo trò chuyện đi."

Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác cảm xúc hạ, đã nghĩ đuổi theo đi dỗ cậu, nhưng là ngại với chính mình mẹ ở bên cạnh đâu, cũng chỉ tốt từ bỏ. Cũng là hẳn là cùng mẹ hảo hảo tán gẫu một chút.

"Mẹ, chúng con quan hệ người cũng biết đi?" Tiêu Chiến ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề.

"Cái gì quan hệ? Không phải con đệ đệ sao?" Tiêu mẹ trang khởi ngốc đến.

Tiêu Chiến tự nhiên biết chính mình mẹ không muốn đối mặt vấn đề này, nhưng là việc này phải nói rõ: "Không phải, chúng ta là người yêu."

"Người yêu," Tiêu mẹ nhìn thấy Tiêu Chiến: "Trách không được như vậy thân mật. Khi nào thì bắt đầu?"

"Xác định quan hệ gần một tháng." Tiêu Chiến tưởng tượng đến chuyện này, không tự chủ được mang cho ý cười.

"Mới một tháng? Năm trước cậu ấy bị cảm, con liền vô cùng lo lắng suốt đêm bay trở về đi chiếu cố, khi đó cũng chưa xác định quan hệ?" Tiêu mẹ có điểm không tin.

"Khi đó còn không có." Khi đó chính mình là vừa hiểu được chính mình tâm ý mà thôi.

"Con ba cùng mẹ nó đồng ý?" Hai người bọn họ liền như vậy cùng một chỗ, chẳng lẽ sẽ không người phản đối sao?

"Đồng ý." Tiêu Chiến mỗi khi nhớ tới chuyện này, đều đối hai vị cha mẹ xuất môn cảm kích, là bọn họ cho cũng đủ tôn trọng cùng lý giải, mới có thể làm cho Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác như thế thuận lợi: "Người đồng ý không?"

"Mẹ?" Tiêu mẹ bất đắc dĩ cười cười: "Con chính là ở nói cho mẹ biết kết quả, cũng không có trưng cầu của mẹ ý kiến nha."

"Mẹ, con cùng em ấy một chỗ là trải qua nghĩ sâu tính kỹ. Con đời này con thương em ấy một người, cũng chỉ sẽ cùng em ấy cùng một chỗ. Bất luận kẻ nào phản đối đều không có dùng." Tiêu Chiến ngữ khí trở nên có chút cường ngạnh.

"Cho nên con còn hỏi mẹ làm cái gì đâu?" Tiêu mẹ trong lòng cảm thán, đứa con thật là trưởng thành nha.

"Con hy vọng cảm tình của con có thể được đến con thân nhân chúc phúc." Tiêu Chiến xem giống Tiêu mẹ nó trong ánh mắt tràn ngập kí hi.

Tiêu mẹ đón Tiêu Chiến ánh mắt, chậm rãi nói: "Mẹ nguyên lai dự đoán, con tương lai một khác nửa nhất định là cái ôn nhu thiện lương cô nương. Nàng không cần cỡ nào xinh đẹp, chỉ cần có thể dịu dàng ở nhà, có thể chiếu cố con là tốt rồi." Không phải loại này lại diêm dúa lẳng lơ lại yếu ớt nam đứa nhỏ: "Của con đệ đệ người bộ dạng thực xuất chúng, lại đĩnh. . . Ỷ lại con. . ." Cậu ấy hoàn toàn là cái dài không lớn đứa nhỏ, cự anh.

"Con không cần người khác chiếu cố." Tiêu Chiến nói dị thường khẳng định: "Con từ vừa thấy em ấy liền phi thường thích, em ấy là con dùng ba năm thời gian tiêu phí toàn bộ tâm tư mới dụ tới tay. Không phải em ấy ỷ lại con, là con ỷ lại em ấy, con nửa đời sau tất cả kế hoạch đều là quay chung quanh em ấy triển khai."

Tiêu mẹ vừa cười cười: "Mẹ đây còn có thể nói cái gì?" Đứa con này đệ đệ, vừa thấy chính là bị anh ngàn kiều vạn sủng lớn lên. Chính anh nguyện ý xuất phát từ nội tâm đào phế đối anh đệ đệ tốt, người khác có năng lực nói cái gì đâu? Một cái thông minh mẹ, khẳng định sẽ không đối đứa con ưa chọn ba lấy bốn, như vậy chỉ biết phá hư thân tử quan hệ.

Tiêu Chiến không nói chuyện, vẫn nhìn chăm chú vào chính mình mẹ, chờ nàng mở miệng.

Tiêu mẹ nhìn thấy đứa con trầm mặc vài giây: "Chúc phúc các con."

Tiêu Chiến nháy mắt mặt mày hớn hở:"Mẹ, cám ơn mẹ!"

Tiêu mẹ nhìn thấy đứa con kia phát ra từ nội tâm cười, tâm tình cũng biến tốt lắm rất nhiều: "Không cần cảm tạ mẹ, đương mẹ nó đều là hy vọng đứa nhỏ có thể hạnh phúc mà thôi. Con nguyện ý đối cậu ấy trả giá nguyện ý chiếu cố, đó là chuyện của con." Tuy rằng đương mẹ nó cũng không hy vọng đứa con bên người đi theo cái hồn xiêu phách lạc hồ ly tinh, nhưng là đứa con cam tâm tình nguyện, ai có thể ngăn cản? Hiển nhiên anh này đệ đệ không chỉ có thể câu anh linh hồn nhỏ bé, còn có thể bắt lấy anh tâm, từ đã sớm đắn đo anh chết tử, làm cho anh không có xoay người đường sống.

Vương Nhất Bác ở trong phòng lo sợ bất an —— Chiến Ca mẹ giống như thật là không thế nào thích cậu, có phải hay không muốn cho Chiến Ca cùng cậu chia tay? Nếu không cậu tiên hạ thủ vi cường?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro