Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Trên đường về nhà, Tiêu Chiến mang theo Vương Nhất Bác đường đi qua siêu thị mua Hương Thung mầm (Xuân mầm), vòng vo hai chỗ đều không có.

Vương Nhất Bác chính mình đều mất đi kiên nhẫn: "Quên đi, đổi món khác vậy."

"Lại dạo quanh mua đồ đi, đừng nóng nảy. Dù sao hai ta trở về cũng không có việc gì, ba mẹ về nhà cũng không sớm." Tiêu Chiến đối này đệ đệ vĩnh viễn đều có kiên nhẫn, cậu ra bất kỳ yêu cầu gì đều tận lực thỏa mãn, đối với cậu luôn luôn mang theo ôn nhu cười: "Em theo anh chứ?"

"Đi thôi." Vương Nhất Bác càng thêm sẽ không cự tuyệt Tiêu Chiến yêu cầu, chỉ cần có thể bồi ở anh bên người, đi chỗ nào đều không sao cả.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng kéo Vương Nhất Bác từ trên phần đường gồ ghề xuống: "Cẩn thận một chút, không cần đi trên đấy, cẩn thận đau chân. Tới chợ phía trước nhìn xem đi."

Vương Nhất Bác mỗi lần nghĩ muốn cho Tiêu Chiến chú ý, liền thích đi lên phần đường răng cưa gồ ghề, hoặc là bước ra khỏi lối đi bộ trung ương. Tiêu Chiến là cái phi thường cẩn thận đích người, cậu giẫm lên lộ hình răng cưa đều sợ cậu đau chân, chạy ra khỏi lối cho người đi bộ thì sợ cậu bị phía sau đụng tới. Mỗi lần cũng đều không nề hà phiền phức đem cậu nhẹ nhàng kéo trở lại chính mình bên người, lại dặn vài câu, giống như dặn dò tiểu hài tử bình thường.

Vương Nhất Bác trong lòng nghĩ muốn: Của anh ôn nhu săn sóc, nếu như chỉ thuộc về một mình em thì tốt biết bao.

Cái này chợ rau rất lớn, quản lý lại tốt, người bên trong bầy rộn ràng lại thật sạch sẽ. Tiêu Chiến hai năm này cũng là thường xuyên mang theo Vương Nhất Bác đến đi dạo cái này chợ, dù sao trong siêu thị bên cạnh đồ không có toàn diện như bên này, có một bộ phận càng thêm là không có bên này mới mẻ. Bởi vì hai vị phụ huynh bận rộn công việc, Tiêu Chiến từ lúc đi theo cha Tiêu gia nhập Vương Nhất Bác gia đình, liền gánh vác ca ca chức trách, tận tâm tận lực chiếu cố lấy Vương Nhất Bác ẩm thực sinh hoạt thường ngày. Kia thật là lại làm cha làm mẹ cộng thêm làm ca ca, vì vậy muốn bù đắp hết thẩy những gì còn thiếu cho cậu.

Hai người như ý mua được Hương Thung mầm, Tiêu Chiến phảng phất thấy được hình ảnh món ăn hoàn thiện cùng bộ dạng ngấu nghiến ăn ngon lành của Vương Nhất Bác, không khỏi cười đến càng vui vẻ: "Bác Bác, em còn muốn ăn gì không?"

"Cơm tối ăn đơn giản vậy là được rồi." Vương Nhất Bác tâm tình tốt cũng không có cùng Tiêu Chiến so đo xưng hô: "Dù sao anh kiếm tiền cũng không dễ dàng." Ngoài miệng là nói như vậy, tiền của ca ca đều bị cậu dùng để mua giầy phiên bản giới hạn cùng ván trượt mất rồi, cũng không nghe cậu nói tiết kiệm.

"Anh tùy tiện một cái bản thiết kế, cũng đủ cho em mấy năm no nê." Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác đây là tạm thời không nghĩ tới món ăn gì khác.

Vương Nhất Bác nghĩ thầm: "Nguyên lai bản thiết kế của anh càng ngày càng đáng tiền, vậy em phải dùng nhiều một điểm, để anh không có tiền nhàn rỗi mà đi yêu đương." Vì thế cậu che dấu ác liệt cẩn thận suy nghĩ, xoay người hướng Tiêu Chiến nói: "Em không thể lại ăn nhiều cơm, em đều dài mập giày đều không vừa chân, em nghĩ lại mua đôi giày."

Vừa rồi hai người là song song đi, Vương Nhất Bác xoay người lúc sau đối mặt Tiêu Chiến, vừa nói chuyện vừa đi giật lùi. Tiêu Chiến tùy thời chú ý cậu phía sau đám người, mắt thấy một vị đại tỷ đến gần rồi, anh đưa tay giữ chặt Vương Nhất Bác cánh tay kéo chính mình bên người: "Cẩn thận một chút." Vương Nhất Bác thuận thế xoay người, tiếp tục cùng Tiêu Chiến song song đi phía trước đi.

"Cơm là phải ăn rồi, giầy cũng phải mua, mua thêm mấy đôi không đổi kiểu sao?" Tiêu Chiến chính mình mở studio riêng là vì kiếm tiền dưỡng đệ đệ đích, mua mấy đôi giày lại tính là cái gì.

"Kia mua giày mới, trong nhà ván trượt liền không xứng với giày mới. . ." Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến ở chung thời điểm, hoàn toàn không có tí điểm cao lãnh như ở vườn trường, chính là cái đáng yêu lại phiền người đích đệ đệ.

"Kia có thể lại mua mấy cái ván trượt." Tiêu Chiến không mang do dự nói.

Vương Nhất Bác vừa nghe liền mặt mày hớn hở: "Ca, hôm nay buổi tối em tự mình xuống bếp giúp anh nấu cơm đi!"

Vừa nghe cậu muốn tự xuống bếp, Tiêu Chiến răng liền chua xót. Cũng không biết này tiểu bằng hữu lấy đâu ra tự tin, một cao hứng liền muốn tự mình xuống bếp. Có thể cậu liền thiên vị cái kia giấm chua đi, làm cái gì đồ ăn đều muốn thả giấm chua, cậu nói, giấm chua là một đạo đồ ăn đích linh hồn. Hết lần này tới lần khác Tiêu Chiến không quá ưa thích ăn thả giấm đồ ăn, thế nhưng là lại không thể đả kích đệ đệ tính tích cực, cho nên mỗi lần đều muốn phát huy mình lớn nhất diễn kỹ, cười đem đồ ăn ăn xong, còn muốn trái lương tâm khích lệ cậu. Vì thế mẹ Vương là phi thường "khinh bỉ" Tiêu Chiến, nói anh chiều đứa nhỏ không vừa, đem đứa nhỏ đều chiều đến mù quáng tự tin.

Tiêu Chiến đùa cậu nói: "Em làm cái gì đồ ăn a? Giấm chua trộn rau hương thung sao?"

"Rau hương thung của chúng ta mới không như vậy ăn! Là hương thung ốp trứng chiên." Vương Nhất Bác cảm thấy được này đồ ăn vẫn là thật đơn giản, chính mình tuyệt đối có thể hoàn thành. Lần trước cậu tâm huyết dâng trào cấp cho Tiêu Chiến làm điểm tâm, định rán một quả trứng, nhưng khi lấy trứng ra khỏi chảo, quả trứng không chín một mặt, còn dính cả vào đáy chảo. Chính cậu cũng không không biết xấu hổ bưng lên bàn, trực tiếp thật đến thùng rác trong, vẫn là Tiêu Chiến một lần nữa tiến phòng bếp làm trứng rán. Mẹ Vương nói Vương Nhất Bác: Làm cũng không được, ăn cũng không xong. Tiêu Chiến liền không vui: "Mẹ, em còn có con mà, con biết làm cơm là được rồi." Mẹ Vương lúc ấy nói: "Làm gì có ai không giỏi cái gì, mà là bởi vì có con thay nó làm, nó liền không cần quan tâm, thành ra không lưu ý, không chịu học cho đến nơi. Con còn quản nó cả đời sao? Xa con là nó liền đói chết."

"Vẫn là để anh đi, này rau hương thung ốp trứng dễ tóe ra dầu, sẽ bị bỏng." Tiêu Chiến tìm lấy cớ này quả thực sứt sẹo, nhưng là lừa gạt một chút Vương Nhất Bác vẫn là dư sức có thừa. Anh chỉ là sợ Vương Nhất Bác đem hương thung mầm cho sắc khét, lại đả kích lòng tự tin của cậu.

-

Hai người cùng một chỗ đến nay đã hai năm, đều là bình thản ấm áp ở nhà cuộc sống, đây là chân thật nhân gian khói lửa. Oanh oanh liệt liệt cố nhiên hấp dẫn người, nhưng là đa số chỉ biết giống pháo hoa giống nhau giây lát lướt qua. Bình bình đạm đạm ngẫu nhiên có sóng gió nhỏ, mới là tế thủy trường lưu chân thực nhân sinh.

Năm ấy hai người cùng nhau qua xong hai cái nghỉ hè, cùng nhau khai giảng. Vương Nhất Bác lớp 11, Tiêu Chiến 12, bọn họ nhân sinh tân đích khởi điểm chính là từ gặp lại lúc sau bắt đầu.

Vào ngày 1 tháng 9, mùa hè đã trôi đi, và sớm muộn gì cũng trở nên rất mát mẻ. Vương Nhất Bác từ sáng sớm đã đến nhà Tiêu Chiến trên ván trượt, muốn đợi anh ấy cùng đi học.

Tiêu Chiến đeo túi xách vội vàng đi ra, nhìn thấy Vương Nhất Bác liền nở nụ cười, tự nhiên tiếp nhận Vương Nhất Bác đích túi sách trên tay: "Đi thôi."

Vương Nhất Bác đem ván trượt ôm lấy đến đi theo Tiêu Chiến: "Phía trước có cái biển báo dừng, sáng mai đi biển báo dừng tập hợp đi."

"Tốt."

"Anh có mã xe buýt không?"

"Còn chưa tải xuống"

"Em có, để em xoát cho."

Tiêu Chiến vừa đến trường học, chính là dẫn người chú ý tồn tại. Tuy rằng tất cả mọi người thân thống nhất đồng phục, nhưng là hắn cao gầy, đôi mắt như tia lửa tháng bảy, rơi ở chân trời lấp lóe lại không chói mắt. Bên môi ngậm lấy như có như không cười yếu ớt, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái như cái này tháng chín sáng sớm gió nhẹ. Còn có một chút, chính là anh cùng trường học băng sơn nam thần Vương Nhất Bác cùng đi. Vương Nhất Bác đi theo bên cạnh anh, mặc dù vẫn như cũ không có khuôn mặt tươi cười, nhưng là trong mắt quang mang so sánh bình thường nhu hòa rất nhiều.

Bên cạnh nữ sinh bắt đầu nghị luận đều:

"Cái kia Vương Nhất Bác cùng nhau chính là ai a?"

"Không biết, trước kia chưa thấy qua."

"Khẳng định là người mới chuyển tới. . ."

"Đúng, bằng không trường học có như vậy cái nam thần không có khả năng nhìn không tới."

Vương Nhất Bác mơ hồ có thể nghe được mọi người nghị luận, hắn nhấp hé miệng nhìn về phía Tiêu Chiến: "Chiến ca, em dẫn anh đi gặp văn phòng giáo viên cấp ba." Tiêu Chiến là học sinh mới, khai giảng ngày đầu tiên dù sao cũng phải từ chủ nhiệm lớp mang theo tiến lớp hướng mọi người giới thiệu một chút.

"Vậy phiền em." Tiêu Chiến đối Vương Nhất Bác nói chuyện khi, trên mặt có rõ ràng ý cười.

Chờ hai người hơi chút cách đám người xa, Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn thoáng qua, xác định phía sau khi không có ai mới mở miệng: "Chiến ca, này trường học rất nhiều nữ sinh cũng không hảo hảo học tập, mỗi ngày nghĩ yêu sớm." Anh không cần thích loại này nữ sinh.

"Trường học nào đều có người như vậy. . ." Tiêu Chiến phát hiện Vương Nhất Bác cúi đầu sắp đi tới bồn hoa, tùy tay kéo cậu cánh tay một phen: "Đi vào trong, lát nữa ngã xuống."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên hỏi: "Chiến ca trước kia có bạn gái sao?"

"Không có." Tiêu Chiến đáp thực rõ ràng, nghĩ lại lại hỏi: "Em thì sao?"

Vương Nhất Bác nghe nói mơ hồ nhẹ nhàng thở ra, mang cho nhiều điểm ý cười: "Em nhỏ như vậy, đương nhiên không có." Nói xong lại cúi đầu nhìn đường: "Chiến ca, anh trung học sẽ yêu đương sao?"

"Đương nhiên là không!" Tiêu Chiến trả lời dị thường chắc chắn.

Vương Nhất Bác nhìn con đường, khóe miệng khẽ nhếch lên ý tứ trăng hoa: "Chỉ là, mấy tiểu nữ sinh còn phải mỗi ngày hống, rất phiền toái. Lại nói trường học chúng ta thế nhưng là cấm yêu sớm, một khi bị phát hiện nhẹ thì gọi gia đình, nặng thì thôi học."

"Anh cũng không tính toán yêu sớm, không gặp được tâm động đích người." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác liếc mắt một cái: "Lại nói anh phải chuyên tâm học tập, dù sao anh trước kia trường học cùng bên này tài liệu giảng dạy không giống nhau, anh phải cố gắng đuổi theo, mới có thể thi vào tốt đại học."

Không gặp được tâm động đích người? Vương Nhất Bác ẩn ẩn có chút thất vọng mất mát cảm xúc, bất quá cũng là thoáng qua liền mất: "Giữa trưa em đi tìm anh, mang anh đi căn tin ăn cơm."

Tiêu Chiến đương nhiên nguyện ý cùng Vương Nhất Bác cùng nhau: "Được."

Vừa lên lớp Vương Nhất Bác đều có điểm tâm không ở yên, cũng không biết Tiêu Chiến tới rồi lớp mới có quen không, có hay không gặp được không hữu hảo đích người, hoặc là cái gì khó chơi đích người.

Tiết 4: Chuông tan học vang lên, tại lão sư tuyên bố tan học trong nháy mắt, Vương Nhất Bác liền liền xông ra ngoài. Cậu không để ý mọi người ghé mắt, một đường chạy tới Tiêu Chiến cửa lớp học. Lúc này, những người trong lớp đã rời đi được một lúc, nhưng Tiêu Chiến đã không thấy người đứng đợi ở cửa. Đứng ở cửa lớp, Vương Nhất Bác nhìn vào, vừa thấy Tiêu Chiến đang bị vây quanh bởi một số cô gái, ngươi một lời ta một câu líu ríu. Mà Tiêu Chiến mang theo xấu hổ mà không mất đi lễ phép mỉm cười đáp lại. Vương Nhất Bác nhìn thấy kia vòng nữ sinh liền có chút không vui, cảm giác các nàng làm trễ nãi mình mang Chiến ca ăn cơm.

"Chiến ca!" Vương Nhất Bác đứng ở cửa hô một câu.

Nhất bộ phân người nghe được Vương Nhất Bác hô, lập tức tìm tiếng nguyên nhìn lại đây, có chút người bắt đầu nhỏ giọng nghị luận: "Oa, hai người bọn họ nhận thức a?"

Tiêu Chiến nhìn đến Vương Nhất Bác cười đến rõ ràng chân thành, anh đột phá vòng vây bước nhanh đi đến Vương Nhất Bác bên người: "Nhất Bác, đi thôi."

Đi căn tin trên đường Vương Nhất Bác nhịn không được hỏi: "Chiến ca, vừa rồi kia một đám vây quanh ngươi nói cái gì?"

Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười cười: "Ai nha, các nàng đối bạn học mới cũng quá nhiệt tình, không cần mời anh ăn cơm trưa."

Vương Nhất Bác tùy ý đá một cước ven đường hòn đá nhỏ: "Vậy anh?"

"Anh khẳng định không đáp ứng, anh nói anh đã hẹn người." Tiêu Chiến cảm giác Vương Nhất Bác không cao hứng, liền quay đầu nhìn cậu, trông thấy cậu không còn đá nữa, trong ánh mắt lại có  ý cười.

"Nữ sinh ở phương Nam cũng như vậy nhiệt tình sao?" Vương Nhất Bác thuận miệng vừa hỏi.

Tiêu Chiến nhìn đến có học sinh vội vã mà chạy tới, tự nhiên hướng Vương Nhất Bác tới gần từng bước, sợ cậu bị người đụng vào: "Phía nam đích nữ sinh cũng có nhiệt tình a."

Vương Nhất Bác cảm thấy được Tiêu Chiến tới gần, đoán rằng anh là nghĩ muốn bảo hộ chính mình, tâm tình tốt lắm rất nhiều: "Phương Bắc nữ sinh ngay thẳng lại nhiệt tình, anh lần này nếu cùng nàng cùng nhau ăn cơm, nàng liền nghĩ đến anh là coi trọng nàng, về sau sẽ vẫn dây dưa."

"Ngay thẳng như vậy sao?" Tiêu Chiến có điểm kinh ngạc.

"Đương nhiên. Hơn nữa về sau nếu anh cự tuyệt cùng nàng một chỗ, nàng vừa muốn nói anh tra." Dù sao Tiêu Chiến mới đến, cũng không biết bên này tình huống, nghĩ muốn như thế nào lừa anh liền như thế nào lừa anh đi. Thật vất vả tìm được một người để mình cùng nhau đùa, như thế nào có thể làm cho anh đi tìm người khác đâu?

"Anh cũng không tính toán cùng các nàng ăn cơm, anh có em làm bạn là đủ rồi." Tiêu Chiến đến bên này hai tháng, duy nhất nhận thức đích bằng hữu cũng chính là Vương Nhất Bác. Hai người mỗi ngày bên nhau lại hợp ý như vậy, anh cũng không nghĩ tới đi tìm người khác.

Vương Nhất Bác nghe xong lời này, hoàn toàn yên tâm, lúc này mới nhớ tới trơ mắt chuyện trọng yếu nhất: "Chiến ca, anh có biết mọi người vì cái gì chạy không?"

Tiêu Chiến nhìn nhìn, thỉnh thoảng chạy tới đồng học, hiểu rõ tại tâm: "Đại khái sốt ruột đi ăn cơm, ăn xong đi học tập đi."

"Không riêng gì vì sốt ruột đi học tập, chủ yếu là đi chậm, đồ ăn ngon liền hết mất."

"Kia hai ta cũng đi nhanh một chút đi."

"Tốt! Hôm nay ăn cái gì đồ ăn nha?"

"Đều được đi, tốt nhất là cay một chút."

"Vậy anh đi theo em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro