21
Trên đường về nhà suy nghĩ lời nói của Hoàng Tử Thao cả nghìn lần, không biết là chỗ nào không ổn, Biện Bạch Hiền lại sinh khó chịu.
"Sao về trễ vậy?"
Về đến nhà đã thấy Phác Xán Liệt ngồi trên ghế salon, quả nhiên lại đang đọc báo, please anh không thể quay sang đây nhìn người ta một cái sao.
Biện Bạch Hiền không để ý đến hắn rầu rĩ trở về phòng, hừ, chính là không thèm để ý đến anh.
"Em hôm nay làm sao vậy?"
Thanh âm của Phác Xán Liệt vang lên ở phía sau, còn tưởng rằng hắn sẽ không để ý.
"Không sao"
"Vậy tại sao vẻ mặt mất hứng?"
Hắn đi tới bên cạnh Biện Bạch Hiền ngồi xuống, Biện Bạch Hiền nghĩ hắn hôm nay tâm tình tốt hay sao, ôn nhu như vậy. . .
Nhưng là Tiểu Bạch vẫn quyết định ngạo kiều một chút không nói với hắn.
Này này, Phác Xán Liệt toát mồ hôi, hắn đã như vậy mà tiểu tử này vẫn còn xị mặt, thật sự rất lạ, cậu ấy bình thường sẽ không như vậy.
"Phác Xán Liệt"
Biện Bạch Hiền xoay người lại vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn.
"Ừm?"
"Anh thích em sao?"
". . . "
Phác Xán Liệt sợ nhất loại câu hỏi này, bởi vì hắn không biết trả lời thế nào, hắn căn bản còn không hiểu rõ lòng mình.
"Anh không định nói gì sao?"
"Tôi. . . không biết"
Biết ngay Phác Xán Liệt sẽ phản ứng như vậy mà! Gì chứ, dứt khoát một chút được không, thích thì bảo thích mà không thích thì bảo không thích!
Bộ dạng như vậy. . . chính là không thích đi.
Biện Bạch Hiền lập tức cảm thấy ủy khuất, mũi cũng ê ẩm, chỉ chốc lát nước mắt liền trào ra.
Không thích tại sao phải cùng một chỗ với tôi, tại sao phải cùng một chỗ với tôi!
Thấy Biện Bạch Hiền ở bên cạnh khóc nức nở, Phác Xán Liệt lập tức trở nên luống cuống, lần đầu tiên hắn thấy Biện Bạch Hiền khóc, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng ngần, cái mũi vì khóc mà trở nên ửng đỏ, miệng mím chặt nhưng vẫn phát ra thanh âm nghẹn ngào, làm cho hắn có chút không đành lòng, có chút tự trách chính mình vì đã làm cho cậu ấy khóc.
"Ôi ôi, em đừng khóc"
Phác Xán Liệt cẩn thận vỗ vỗ vai Biện Bạch Hiền, còn chưa nói dứt lời, Biện Bạch Hiền đã khóc to hơn.
"Hừ, anh, anh đừng xía vào, huhuhu TvT"
Phác Xán Liệt thề đây là lần đầu tiên hắn an ủi người khác, người ta lại còn khóc kinh khủng hơn TvT
Thật ra thì mỗi người đều đã từng khóc, chẳng qua là từ nhỏ đến lớn Phác Xán Liệt vẫn luôn kiên cường cho nên chưa từng khóc qua mà thôi = =.
"Đừng khóc. . . "
Nhìn Biện Bạch Hiền khóc nức nở Phác Xán Liệt lòng đã mềm nhũn, người này thật sự quá đáng yêu, khiến cho hắn muốn. . . ôm cậu ấy vào lòng.
Hắn lại vươn tay về phía Biện Bạch Hiền, nhẹ nhàng kéo cậu qua bên này, cả người liền rơi vào trong ngực hắn.
Được rồi, thật ra Biện Bạch Hiền cũng sợ ngây người, thoáng cái quên cả khóc, trong đầu nghĩ, đây là chuyện Phác Xán Liệt sẽ làm sao! !
"Không khóc không khóc. . . "
Phác Xán Liệt vừa ôm vừa vỗ vai cậu, Biện Bạch Hiền ngây người bị hắn ôm vào ngực.
"Cho tôi chút thời gian được không, tôi sẽ trả lời em"
Ít nhất hiện tại thì chưa được.
Hắn cảm thấy người trong lòng ngây ngốc gật đầu, cũng ngừng khóc, lần đầu tiên hắn thấy Biện Bạch Hiền ngoan như vậy.
Cũng là lần đầu tiên thấy Biện Bạch Hiền khóc TvT.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro