
8.0
Thời gian chờ đợi thật sự rất lâu, tổ chương trình và cảnh sát ở một bên ghi chép, Châu Kha Vũ ngồi trên hàng ghế dài, trong đầu rối tung cả lên, cái gì cũng không nghe lọt.
Tay cậu bị thương, trợ lý tìm một y tá sát trùng đơn giản cho cậu, mùi thuốc nồng nặc làm cho cậu có chút chán ghét muốn nôn.
"Chúng tôi lát nữa còn có một việc muốn hỏi Lưu Vũ tiên sinh."
"Hỏi cái gì?" Châu Kha Vũ nghe được tên Lưu Vũ rốt cuộc cũng có phản ứng, cậu đứng lên, mang theo chút áp bách nhìn vị cảnh sát đến hỏi, "Chẳng phải đã nói với các người rồi sao, cái kia..."
Châu Kha Vũ nổi nóng được một nửa thì cậu nhớ lại tất cả hình ảnh lúc xảy ra sự cố, bỗng nhiên khôi phục được một chút bình tĩnh, "Người kia cũng đến bệnh viện, tôi nghĩ là các anh có thể làm kiểm tra nước tiểu một chút."
Ý tứ của Châu Kha Vũ rất rõ ràng, cảnh sát nghiêm nghị hỏi cậu: "Cậu căn cứ vào cái gì?"
"Lúc tôi đánh tên đó thì thấy cậu ta không có phản ứng, trong miệng lầm bầm cái gì đó tôi nghe cũng không hiểu, tình trạng tinh thần không đúng."
Đối phương lập tức cảnh giác: "Hình như cậu đối với mấy cái này rất hiểu biết?"
"Daniel hồi trước đóng phim điện ảnh từng có phân cảnh về mấy cái này." Trợ lý đứng chặn giữa cảnh sát và Châu Kha Vũ, ngữ khí rõ ràng có chút bất mãn, "Tôi nghĩ các anh vẫn nên làm kiểm tra trước thì hơn."
"Còn nữa." Châu Kha Vũ bày ra thái độ ngay thẳng, tha thiết mà nói. "Tạm thời xin đừng quấy rầy... bạn của tôi."
"Người nhà Lưu Vũ có đó không?"
"Tôi!" Châu Kha Vũ gần như là quay lại ngay tức khắc, "Tôi là... bạn của anh ấy, xin hỏi anh ấy sao rồi?"
"Liên quan một chút đến vết thương cũ." Bác sĩ cầm bệnh án, "Cậu ấy là vũ công đúng không?"
Châu Kha Vũ gật đầu, "Phải."
"Hai tháng này nên nghỉ ngơi, rồi xem tình trạng khôi phục sau đó."
"Vậy là ổn hay không ổn?" Trái tim của Châu Kha Vũ như treo trên cao, "Đối với việc nhảy múa của anh ấy có ảnh hưởng không?"
Bác sĩ lại nhấn mạnh lần nữa: "Bây giờ tôi không thể kết luận được, chỉ có thể quan sát."
Châu Kha Vũ cảm thấy hơi choáng váng, một vài ký ức hiện lên trong đầu --------- đó là một Lưu Vũ đã tan vỡ, cánh bướm của anh vỡ vụn.
Cậu nhẫn nại hỏi thêm một câu: "Thế có thể nói cho tôi biết anh ấy có thể hồi phục được bao nhiêu không."
Có lẽ là dáng người cao gần một mét chín mươi này quá khẩn trương và đáng thương, bác sĩ nghiêm túc đánh giá một chút, "Cụ thể thì tôi đã nói với bệnh nhân rồi. Nếu cậu ấy tích cực phối hợp đồng thời ngoan ngoãn ngừng luyện tập thì hai tháng sau có thể có bảy mươi phần trăm cơ hội hồi phục."
"Bảy mươi?"
Bác sĩ nói: "Đúng bảy mươi."
Tỉ lệ bảy mươi là rất cao nhưng Châu Kha Vũ vẫn cứ lo lắng, "Thế bây giờ anh ấy sao rồi?"
"Vừa mới tiêm thuốc tê, gần đây có phải tinh thần của bệnh nhân có chút căng thẳng không, trạng thái cơ thể cậu ấy không tốt lắm." Bác sĩ nói xong cũng không hỏi Châu Kha Vũ phải có một đáp án, hướng về cảnh sát phía sau cậu nói, "Nếu không thật sự nhất thiết, tôi đề nghị là không nên quấy rầy bệnh nhân."
Cảnh sát gật đầu, chào hỏi rồi rời đi.
Châu Kha Vũ cúi người với bác sĩ: "Cảm ơn."
Phó Dương và các MC khác bởi vì sợ fan bao vây nên không tới được, Châu Kha Vũ từ chối ý tốt của tổ chương trình về việc đưa cậu về trước, là người đầu tiên đi vào phòng bệnh, Lưu Vũ đã cởi chiếc hoodie rộng thùng thình ra, bên trung mặc một cái áo thun màu trắng, mặt mày cũng tái nhợt, nghe thấy tiếng mở cửa thì ánh mắt mới mở ra một chút.
"Châu Kha Vũ a."
Cổ họng của Châu Kha Vũ giống như bị kẹt thứ gì đó, trong đầu cậu kêu gào "Nói cái gì đi, mau nói đi!" Nhưng cũng không nói được gì.
"Em vừa gửi tin nhắn cho AK, anh ấy sẽ lái xe đến đây nhanh nhất có thể."
Lưu Vũ mím môi, có chút không đồng ý, "Buổi tối anh ấy phải diễn, dù sao thì ngày mai anh cũng có thể về Bắc Kinh rồi, em giúp anh nói với anh ấy là anh không sao, về nhà gặp, đừng dằn vặt."
Trong lòng Châu Kha Vũ bị một tảng đá lấp kín, có chút không thở nổi. Cậu muốn nói rằng Lưu Vũ sao anh lại còn như thế này nữa, lần nào cũng không sao, lần nào cũng tự mình trốn đi.
Nhưng những lời này đều không đúng lúc, cậu chỉ có thể hơi giận dỗi mà nói: "Chờ tổ chương trình đem điện thoại tới rồi anh tự nói đi, còn có bọn Lâm Mặc cũng hỏi em, em nói hết rồi, nói chi tiết luôn."
"Qua không được thì bọn họ nhất định là sốt ruột lắm." Lưu Vũ nói, "Đợi lát nữa anh còn phải nói với bọn họ một chút."
"Anh thậm chí!"
"Ừ?"
Châu Kha Vũ che đầu, rốt cuộc cũng chịu thua anh, "Anh có thể... Nói về bản thân trước, rồi hãy nhớ đến người khác được không."
Lưu Vũ không nói gì.
Trầm mặc một lúc lâu, tiếng gõ cửa cuối cùng cũng vang lên, tổ chương trình nói với Lưu Vũ về phương thức xử lý.
Sự lan truyền trên mạng quá lợi hại, Lưu Vũ selfie một tấm, phát weibo báo bình an, tổ chương trình cũng phát bản tuyên bố.
Dưới tình huống như thế này, dưới cái hình huống mà chính mình chỉ còn bảy mươi phần trăm khả năng để có thể tiếp tục đứng trên đỉnh cao sân khấu trong mộng, Lưu Vũ thế nhưng lại ở đây mà chu toàn cho người khác.
Cảm giác chán ghét của Châu Kha Vũ ngày càng nhiều hơn, cậu quay đầu ra khỏi phòng.
Phòng vệ sinh cũ kĩ ở cuối hành lang không có người, Châu Kha Vũ liền trốn vào đó, sờ soạng trên người cả một hồi lâu, cuối cùng lại cáu kỉnh hung hăng nắm tóc của mình.
"Làm một điếu không?"
Thanh âm bất ngờ vang lên dọa cho Châu Kha Vũ giật cả mình, cậu lúc này mới để ý tới một người đàn ông đang ngồi xổm trong góc, thần sắc tiều tụy, lắc lắc hộp thuốc lá màu đỏ trong tay với cậu, "Hút không?"
Mùi thuốc lá cực kỳ sặc, Châu Kha Vũ hút một hơi liền đứng lên ho khan, chọc cho người đàn ông kia nhìn qua, hỏi cậu: "Hút không quen?"
"Cũng được."
Hơi đầu tiên không quen, nhưng thật sự cũng được.
Người đàn ông kia cũng không quản cậu, hút xong điếu thuốc của mình liền rơi đi.
Trong bệnh viện, đến và đi, mỗi người đều có niềm vui và nỗi buồn, ai cũng không quản được đau khổ của người khác.
Mà nỗi quan tâm của Châu Kha Vũ chính là Lưu Vũ.
Lưu Vũ không phải là người dễ dàng yếu thế, anh duy trì bộ dáng Thái Sơn sụp đổ, mặt không biến sắc đó đã hơn hai mươi năm rồi. Nếu không đến gần anh ấy, bạn căn bản không thể cảm nhận được sự yếu đuối của anh.
Lần đầu tiên Châu Kha Vũ nhìn thấy sự tan vỡ của anh chính là tháng thứ ba sau khi quen biết, Lưu Vũ đi luyện tập, cậu ở nhà đợi đến nửa đêm cũng không thấy người về, điện thoại gọi không được, cậu liền chạy xe điện đến phòng tập múa.
Đã nửa đêm rồi, đèn của phòng tập múa không còn mở, lúc Châu Kha Vũ đến cũng chưa nhìn thấy người, cũng may là cậu gọi cho Lưu Vũ lần nữa thì nghe thấy tiếng chuông, mới biết được Lưu Vũ đang ở đây.
Anh mặc đồ tập màu đen, tóc bị mồ hôi thấm ướt, nho nhỏ một mẩu lui vào một góc, trong ánh mắt không có cảm xúc gì.
Châu Kha Vũ chưa từng nhìn thấy Lưu Vũ như thế này, cậu có chút sợ hãi, trong nhất thời căn bản không dám nói lời nào, nhưng Lưu Vũ nhìn thấy cậu cũng không có phản ứng gì, cậu chỉ có thể thật cẩn thận đến hỏi: "Anh sao thế, Vũ ca?"
Lưu Vũ trực tiếp chôn đầu vào trong cánh tay.
Anh hiếm khi thất lễ với người khác, huống chi người đó còn là Châu Kha Vũ.
Người kia ngồi xổm ở đó hơn nửa ngày, chân tay luống cuống, rồi mới lắp ba lắp bắp mà nói, "Hôm nay em cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy, Tiểu Vũ, Vũ ca, ... có thể ôm em một cái không?"
Có thể ôm em một cái không?
Em ấy đang nói: anh có thể ôm em.
Lưu Vũ không hề động đậy, Châu Kha Vũ còn đang suy nghĩ tiếp theo nên nói gì, thì trong ngực đột nhiên bị va chạm đến thiếu chút nữa ngã ngồi trên sàn.
Một lúc lâu sau, Lưu Vũ mới phát ra tiếng khóc nghẹn ngào, sau đó thanh âm càng lúc càng lớn.
Một tia sáng từ ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên nửa người Lưu Vũ, tai của anh ấy cũng trở nên trong suốt.
Châu Kha Vũ nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh, dỗ dành anh, "Không sao cả, Tiểu Vũ, không sao."
Lưu Vũ hét lên như trút hết ra: "Anh không làm được, động tác đó anh không làm được, không muốn múa nữa."
Châu Kha Vũ trầm mặc hai giây rồi nói với anh: "Mệt mỏi rồi thì không múa nữa, dù sao thì anh vĩnh viễn đều là người giỏi nhất."
"Anh không phải."
"Anh phải."
"Anh cố gắng đến như thế, anh đã cố gắng đến như thế."
"Cho nên là anh làm tốt lắm mà a." Châu Kha Vũ ôm anh lên, tìm một tư thế mà hai người đều thoải mái để ngồi trên sàn, "Anh có nhớ lần trước anh nói gì với em không?"
"Anh nói, có một số việc mà nếu em cứ chạy trốn, thì cả đời này sẽ không vượt qua được."
"Em khi đó chỉ biết Lưu Vũ có ma pháp, nói một câu là có thể làm người ta sống lại."
"Ở nơi này của Châu Kha Vũ, Lưu Vũ chính là giỏi nhất, không có chuyện Lưu Vũ không làm được."
Thanh âm của cậu thật dịu dàng, trong giọng nói còn khó nén đi sự kiêu ngạo.
"Em..." Lưu Vũ đẩy cậu ra, ngồi dậy, "Cái gì vậy chứ?"
Anh không khóc nữa, bởi vì bị nói đến ngượng, ánh mắt tuy đỏ lên nhưng lại rực rỡ.
Châu Kha Vũ hăng hái bảo, "Cũng không có nói quá đâu a, Vũ ca điếu tạc thiên*!"
*điếu tạc thiên: ngôn ngữ mạng bên Trung, ý diễn tả một người rất lợi hại hoặc một cái gì đó rất ngạc nhiên.
"Lưu Vũ giỏi nhất thiên hạ!"
"Lưu Vũ, là thần của em!"
..........
Vì để làm Lưu Vũ vui vẻ, cậu cái gì cũng nói ra, chỉ còn thiếu một câu thật lòng nhất "Em yêu anh" là chưa nói ra.
"Anh xin em đó." Lưu Vũ không chịu nổi cậu, hai tay tạo thành hình chữ thập, "Im miệng đi."
Mà Châu Kha Vũ chỉ cười.
Ngày đó bọn họ cưỡi xe điện nhỏ đi về nhà, hai người đội mũ bảo hiểm ngốc nghếch, Châu Kha Vũ dọc đường đi cứ nói lải nhải, làm cho khí chất cao lãnh thường ngày vỡ vụn.
Dường như chính là từ lúc ấy trở đi, Châu Kha Vũ vẫn luôn cùng Lưu Vũ đi đến phòng tập, mang theo Bản Ngũ Tam*, ngồi trên băng ghế nhỏ, đôi chân dài không có chỗ để đành phải khoanh chân lại.
*Bản Ngũ Tam: tên một quyển sách mô phỏng đề thi đại học
Đó là Châu Kha Vũ năm mười bảy tuổi, là thiếu niên ngẩng đầu cổ vũ Lưu Vũ trong lúc giải mớ bài tập khô khan.
Châu Kha Vũ tìm trợ lý thay quần áo rồi mới quay lại phòng bệnh, người của tổ chương trình đã đi rồi, Lưu Vũ nằm trên giường bệnh cứng rắn, nghe được tiếng mở cửa liền quay đầu.
Ánh mắt ửng đỏ.
Châu Kha Vũ luôn có thể phá vỡ mặt yếu ớt của anh.
Nhưng thân phận của hai người cũng không còn như trước, Lưu Vũ vội vàng quay đi, điềm nhiên như không mà nói: "Anh tưởng em đi rồi."
Châu Kha Vũ vẫn hoàn toàn như trước đây mà chăm sóc cho anh, chỉ hỏi anh rằng: "Có đói bụng không?"
Lưu Vũ lắc đầu, hỏi cậu: "Tay em có đau không?"
"Không đau." Châu Kha Vũ ngồi trên ghế, "Em kêu trợ lý đi mua cháo."
"Cảm ơn."
Châu Kha Vũ không tiếp lời, hai người lại lâm vào trầm mặc một lúc lâu. Trợ lý tới rất nhanh, Lưu Vũ chỉ ăn một chút liền bảo no, Châu Kha Vũ không động gì vào các đồ vật khác, nhìn thấy anh ăn xong liền giúp anh đem rác vứt đi, rồi lại ngồi xuống.
Lưu Vũ thấy cậu làm những việc này, chỉ có thể nói lời cảm ơn lần nữa.
"Không cần nói cảm ơn." Châu Kha Vũ rốt cuộc cũng nói chuyện, sau đó chuyên chú gõ chữ trên điện thoại.
Lưu Vũ nằm xuống, cảm giác đau đớn trên thắt lưng làm cho anh càng tỉnh táo hơn.
Con người sẽ không gặp may mắn mọi lúc, anh có thể hồi phục một lần, không có nghĩa là có lần thứ hai.
Nhiều năm như vậy anh đều gặp may mắn rồi.
Được ông bà yêu thương nuôi lớn, có anh trai ấm áp, kết giao được những người bạn vô cùng tốt.
Còn gặp được Châu Kha Vũ.
Tuy rằng thời gian ngắn ngủi, nhưng lại gặp được một Châu Kha Vũ tốt như thế.
"Anh còn cần em không?"
Thanh âm của Châu Kha Vũ cắt đứt suy nghĩ của Lưu Vũ, anh cảm thấy có chút lạnh, liền nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Nếu có việc thì em có thể đi trước, anh trai anh không nghe lời, đã ngồi trên xe rồi."
"Ý em là, anh còn cần em không?"
Cũng là lời nói đó, nhưng Lưu Vũ rốt cuộc cũng nghe hiểu được ý tứ của Châu Kha Vũ thật sự muốn biểu đạt.
Hình như là con thuyền phiêu bạt nhiều năm bỗng dưng cập bến, trái tim anh một lần nữa rơi vào bàn tay ấm áp của người tên Châu Kha Vũ.
Anh bỗng nhiên muốn khóc, bởi vì anh chợt nhận ra Châu Kha Vũ là nguyện ý dịu dàng với anh, bất kể là xuất phát từ tình yêu hay từ cái gì, Châu Kha Vũ vẫn như cũ mà giữ đúng lời hứa đã từng ------- em ấy nói: "Nếu anh cần, em vĩnh viễn sẽ ở phía sau đón lấy anh."
"Em... Em còn..."
Em còn yêu anh không?
"Anh trai em bảo em không có tiền đồ." Dường như biết điều Lưu Vũ không nói ra là gì, "Em quả thật không có tiền đồ, dè dặt lâu như vậy, anh vừa gặp chuyện em liền không giả bộ nổi nữa."
Anh vừa rơi lệ, Châu Kha Vũ liền không còn kiêu ngạo nữa.
"Nhưng nếu anh không cần, em cũng sẽ không đuổi theo nữa." Châu Kha Vũ nói, "Về sau..."
Châu Kha Vũ chưa nói xong câu tiếp theo, bởi vì vế sau là: làm bạn thì không cam lòng, làm người lạ thì lại nhớ nhung.
"Anh cần em." Lưu Vũ bỗng nhiên nói, "Anh cần."
Về việc đưa ra quyết định thì tình cảm lại nhanh hơn lý trí, Lưu Vũ không nghĩ đến việc phải kết thúc như thế nào, ngay trong giờ khắc này, anh không muốn Châu Kha Vũ đi.
Châu Kha Vũ bước đến bên giường, đưa tay lau sạch giọt nước mắt trên khóe mắt anh, dém bốn góc chăn xong, "Muộn rồi, ngủ đi, em ở đây với anh."
Họ giống như nhiều năm trước đây, không cần phải nói nhiều, nhưng họ hiểu được ý tứ của nhau.
Sau nửa đêm Lưu Chương mới chạy tới, khi anh tiến vào đã rất khống chế âm thanh, nhưng Châu Kha Vũ nằm trên ghế vẫn động đậy, ngón trỏ đè lên môi ý bảo anh nhỏ giọng, sau đó đứng dậy nhận lấy balo trong tay anh rồi đưa anh đi xem Lưu Vũ trước.
"Chuyện gì thế này?"
"Ra ngoài rồi nói." Châu Kha Vũ kéo người ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
............
"Vậy là mấy con chó đó thật sự chơi thuốc à, còn theo dõi chụp ảnh Tiểu Vũ?" Lưu Chương tức giận, xoay một vòng mà không tìm được thứ gì để đá.
"Nhiều cảnh sát sẽ không nói đâu, em tính ngày mai sẽ về Bắc Kinh, bên Gia Nguyên nhi hẳn là có thể nghe thêm nhiều tin tức." Châu Kha Vũ nói, "Muốn an tâm thì phải xác định đám súc sinh đó sau này không ra được."
"Còn phải tìm bác sĩ." Lưu Chương nhấn mạnh lần nữa: "Tìm người giỏi nhất."
"Em liên hệ xong rồi, ngày mai quay về Bắc Kinh sẽ đi, bên kia đưa ra chẩn đoán lạc quan hơn, nhưng mà hai tháng này anh ấy không được nhảy, phải nghỉ ngơi thật tốt."
Từ lúc biết được kết luận của bác sĩ, thần kinh Châu Kha Vũ chưa từng thả lỏng, nhờ mấy mối quan hệ, thu xếp tốt mọi chuyện sau đó.
"Cảm ơn, bro." Lưu Chương cúi đầu, tựa như muốn kiếm gì đó để nói mới có thể yên tâm, "Vốn là định nói kết thúc buổi diễn này, hai tụi anh liền về quê An Huy thờ cúng bà, vé máy bay cũng phải dời rồi."
Châu Kha Vũ sửng sốt một chút: "Em không biết chuyện của bà... là lúc nào thế."
Bà từng đến Bắc Kinh tặng quà thứ này thứ kia cho Lưu Vũ, Châu Kha Vũ đã gặp qua rồi, là một bà lão hiền lành đoan trang.
"Thì... Năm Tiểu Vũ thi đại học ấy, lúc mà hai đứa còn sống chung." Lưu Chương gãi đầu, "Em không biết à?"
Năm năm trước, lúc đó, Lưu Vũ từ An Huy trở về, hai người chia tay.
Một tia sáng xẹt qua trong lúc đó, Châu Kha Vũ bỗng nhiên bắt được một ý: "Là trước ngày 21 tháng 7 à?"
"Ngày 13."
Tay cậu bắt đầu run rẩy, hình ảnh của đêm chia tay đó lập tức hiện ra rõ ràng.
Thời gian sẽ viết lại ký ức, cậu chỉ nhớ rõ sự quyết liệt của Lưu Vũ, nhưng vẫn quên mất, Lưu Vũ của ngày đó yếu ớt đến đáng sợ, như thể chỉ cần một chạm liền vỡ tan.
Châu Kha Vũ không nhịn được mà nghĩ: Ngộ nhỡ Lưu Vũ gạt cậu thì sao? Nếu như Lưu Vũ yêu cậu thì sao?
Vậy năm năm qua của bọn họ được coi là gì?
Cậu không thể khống chế được suy nghĩ này trong đầu, giống như điên mà suy nghĩ đến khả năng này, nhưng có nghĩ nhiều hơn cũng chỉ làm cho cậu càng khổ sở.
Dứt bỏ hết thảy, điều khiến Châu Kha Vũ khó có thể chấp nhận nhất chính là, nếu thật sự có nguyên nhân khác, vậy Lưu Vũ chịu đựng hết thảy như thế nào đây, có phải anh ấy còn khổ sở hơn cả mình không?
———————————
Hình như tôi hợp dịch mấy cái fic buồn bã như này hơn á ta 👉🏻👈🏻
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro