Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.0

"Tiểu Vũ!"

Thiếu niên cầm một que kem còn đang phủ lớp nước áp lên mặt anh, dường như đang có tâm tư trêu trọc anh, Lưu Vũ giơ tay muốn cầm lấy que kem, cậu liền nâng cao cả hai tay khiến cho Lưu Vũ chỉ bắt được một khoảng không.

Lưu Vũ có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể vỗ nhẹ lên cánh tay của cậu, "Đừng náo nữa."

"Em không!" Thiếu niên rất biết cách làm thể nào để nuông chiều bản thân, "Anh hôn em một chút, thì em cho anh."

"Không cần." Lưu Vũ nhìn xung quanh, mùa hè nóng bức, mặt trời giữa trưa như muốn thiêu đốt cả mặt đất, trên phố chỉ có lác đác vài người cúi đầu đi, không ai chú ý bên này.

"Vũ ca ~"

Lại nữa rồi, cậu luôn ỷ vào việc mình nhỏ hơn hai tuổi mà làm nũng, bình thường thì vui vẻ mà kêu Tiểu Vũ, vừa đến mấy thời điểm như thế này thì kêu "ca", cậu biết rõ là Lưu Vũ sẽ đồng ý.

Lưu Vũ chiều cậu, cậu biết.

Nhưng lần này Lưu Vũ không nhượng bộ ngay.

Bởi vì anh đột nhiên nhận thức được những gì đã xảy ra giữa bọn họ.

Anh nhớ ra rằng ngay giây tiếp theo anh sẽ hôn lên hai má của cậu, đối phương cũng sẽ ôm anh lên mà xoay vòng, mà ở bên đường đối diện cũng sẽ có người nhìn thấy tất cả.

Sau đó mọi chuyện bắt đầu lặng lẽ thay đổi.

--------------------

Sự trầm mặc bất ngờ của Lưu Vũ khiến cho chàng trai trước mặt hoảng hốt, cứ gọi đi gọi lại tên anh.

"Tiểu Vũ!"

"Tiểu Vũ?"

"Lưu Vũ!"

"Lưu Vũ a!"

Lưu Vũ từ trong giấc mơ bị tiếng gọi của Tiết Bát Nhất làm cho bừng tỉnh, lúc đó đã là hai giờ hai mươi phút chiều, không hơn không kém, còn mười phút nữa là đến giờ tập diễn.

Tiết Bát Nhất búi tóc thành một búi nhỏ, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp phóng đại trước mắt anh, "Quản lý tìm cậu có việc, bảo tớ qua kêu cậu."

Lưu Vũ ngồi trên ghế, đôi mắt buồn ngủ lơ là, trang phục luyện tập trên người bị đè ra vài nếp gấp, anh mời vừa tỉnh lại, mơ và thực đan xen với nhau, anh cũng không nghe rõ Tiêt Bát Nhất nói cái gì.

"Cái gì cơ?"

Âm thanh mang theo chút giọng mũi, Tiết Bát Nhất đặt tay lên trán anh sờ thử, sau đó đem chiếc cốc giữ ấm nhét vào trong lòng anh, có chút tức giận nói: "Lần sau đừng ngủ trong phòng tập."

Lưu Vũ cười cười, không nói gì.

Đây là phương thức làm nũng mà anh thường dùng, khóe miệng chu về phía trước, ánh mắt thì nheo lại, giống như một bé cún con đang lấy lòng người, khiến cho người khác không nỡ nặng lời.

Tiết Bát Nhất bất lực, "Ít nhất cũng phải đắp chăn."

"Tớ vừa bảo là, quản lý tìm cậu có việc."

Lưu Vũ là ứng cử viên không thể thay đổi cho vị trí trưởng đoàn múa, quản lý thiên vị anh, Tiết Bát Nhất cũng cười nói với anh rằng lần này là chuyện tốt.

Quản lý cũng xuất thân từ một vũ công rời nghề, đối với bọn họ tốt lắm, mỗi năm đoàn múa đều có một khoảng thời gian phải chạy đại giang nam bắc biểu diễn, có quản lý bảo đảm việc ăn, ở, đi lại cũng không tồi.

"Tiểu Vũ a." Quản lý bảo cậu ngồi xuống, nhiều năm làm vũ công làm cho ông thoạt nhìn trẻ hơn tuổi rất nhiều, nụ cười trên mặt cũng đầy vui sướng.

"Quản lý, có chuyện gì sao ạ?" Lưu Vũ hỏi.

"Chuyện tốt, là chuyện tốt." Quản lý lặp lại hai lần là chuyện tốt đẹp, sau đó đem đưa một tập tài liệu cho anh, "Có chương trình truyền hình muốn mời đoàn múa của chúng ta hợp tác, lên chương trình tạp kỹ, quảng bá truyền thống dân tộc a."

Lưu Vũ nhìn tập tài liệu trên tay, chương trình có tên là 《Văn hoá truyền thống của chúng ta》, là chương trình hàng đầu của một đài lớn, xếp hạng của mùa một đã được báo cáo, thì mùa hai vốn đầu tư liền được tăng lên nhiều, là đại IP*, là một hạng mục lớn

*IP: Intellectual Property: sở hữu trí tuệ

Đại IP: chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay.

"Bên đoàn múa phải cử ra một đại diện đi, anh nghĩ là về ngoại hình hay khả năng, thì em đều là người thích hợp nhất, tăng chút nhiệt, đối với sự nghiệp sau này của em cũng rất có ích, đối với đoàn múa của chúng ta cũng là chuyện tốt a."

————————

"Sau đó thì sao? Anh đồng ý rồi à?" Lâm Mặc cắn một miếng thịt bò, cay đến làm cho cậu vội vàng uống một ngụm bia to, "Lưu Vũ, lần sau có thể chia ra không, của anh thì cay một cách biến thái còn của em thì chỉ hơi cay thôi a!"

Lưu Vũ vừa kết thúc tất cả buổi diễn trong nửa cuối năm nay, cho nên không cần giữ dáng nữa, có thể gọi bạn bè tới quán đồ nướng ồn ào, ăn một vài món mà bình thường không thể ăn.

"Có cái gì đâu mà không đồng ý." Lưu Vũ ăn một miếng dưa hấu, "Cơ hội nổi tiếng kiếm tiền mà còn không nắm chắc thì đúng là đồ ngốc."

"Này!" Hồ Diệp Thao bị Lưu Vũ chọc cười phát run lên, "Muội bảo nói đúng đó! Có tiền mà còn không tranh được thì là đồ ngốc." Cậu nâng ly, "Chúc chúng ta đều có thể trở thành người có tiền."

Bọn họ cụng ly với nhau, lúc Lâm Mặc đặt ly rượu xuống còn không quên chọc cho Hồ Diệp Thao một gậy, "Không phải là cậu có tiền rồi à?"

Hồ Diệp Thao híp mắt lắc đầu, "Đó là tiền của Hùng Hùng nhà tớ, không phải của tớ."

Hồ Diệp Thao và Oscar vừa tốt nghiệp đã cùng nhau đi lĩnh chứng, Oscar đưa người qua Brazil, vừa trở về liền đem giấy chứng nhận đặt trước mặt mọi người, nói: "Cuối tuần này tụi tôi làm tiệc rượu, nhớ mang tiền mừng theo nhé."

Hai người bọn họ mang kính râm, dáng dấp kiêu ngạo, bọn họ làm chuyện ngạo mạn thì đương nhiên sẽ bày ra dáng vẻ ngạo mạn, một giây sau liền ở trong tiếng ồn ào và hoan hô của mọi người mà cùng nhau đỏ mặt.

Cho tới hôm nay, Hồ Diệp Thao vẫn rất hạnh phúc, Oscar đã làm cho một Hồ Diệp Thao tự ti, nghi ngờ chính mình một lần nữa trở thành một thiếu niên kiêu ngạo phóng túng.

Thật tốt.

Lưu Vũ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Hôm nay không có sao.

"Thế cái chương trình đó của anh có minh tinh không?" Lâm Mặc hỏi một câu.

"Đương nhiên là có rồi."

"Để em tìm thử xem." Lâm Mặc lên weibo tìm tên chương trình, thật sự nhìn thấy weibo chính thức của chương trình vừa đăng một bài post mới nửa tiếng trước.

"Lưu Vũ, bọn họ đang công bố khách mời này."

Hồ Diệp Thao sáp lại, "Có ai? Có ai?"

"Sáu vị minh tinh khách mời... Hiện tại đã công bố năm người rồi... Người thứ sáu là... Ể ể ể, đổi người mới... rồi?

Lưu Vũ nghe hai người bọn họ líu ríu cũng chẳng hề cảm thấy ồn ào, nhưng âm thanh của cả hai đột nhiên nhỏ lại khiến anh không khỏi chú ý đến, anh ngẩng đầu lên, bởi vì đồ ăn cay quá, từ môi cho đến khóe mắt và chóp mũi đều hồng hồng.

"Bảo bối, hay là anh đừng đi?"

"Nói cái gì thế! Anh ký hợp đồng rồi." Lưu Vũ bật cười, trong chốc lát lại có một phỏng đoán.

"Vị khách mời thứ sáu đó là ai vậy?" Tim anh đột nhiên đập nhanh lên, nhưng trên mặt bình tĩnh đến tự nhiên.

Lưu Vũ cùng với giới giải trí không hề có một giao điểm nào, nếu nhất định phải nói có, thì có rapper underground Lưu Chương, trước mắt là thư ký trường quay Lâm Mặc và chàng nhạc sĩ vừa có chút tiếng tăm Trương Gia Nguyên thì mới miễn cưỡng gọi là có.

Mặt khác thì...

"Là Châu Kha Vũ." Hồ Diệp Thao dứt khoát giải quyết luôn, tuyên án kết quả cuối cùng.

Nhịp tim vừa rồi mới đập rất nhanh dường như ngừng lại trong chốc lát, cả người Lưu Vũ đứng lên rồi lại xuống ngồi, cả nửa ngày mới bình tĩnh trở lại.

"Là cậu ấy."

Anh cứ điềm nhiên như không mà nói, nhưng que sắt trong tay lại không cẩn thận mà đâm một chút vào cằm.

"Ể! Muội bảo!" Hồ Diệp Thao nhanh chóng chạy lại xem, "Cũng không thể phá hỏng khuôn mặt xinh đẹp này nha!"

Hồ Diệp Thao cố gắng điều chỉnh bầu không khí xấu hổ.

Lưu Vũ cảm thấy được điều đó, vì thế cũng cười cười, "Em cũng không thể vì anh không có khuôn mặt xinh đẹp này mà không yêu anh nữa a Thao Thao."

Tuy anh chỉ cười nói, nhưng Lâm Mặc và Hồ Diệp Thao có thể cảm nhận được sự mất tự nhiên của anh.

Sau đó họ liền chuyển sang đề tài khác, Lâm Mặc và Hồ Diệp Thao cả buổi đều rất cẩn thận chăm sóc tâm tình của anh.

Kỳ thật cái cảm giác này cũng không tốt lắm, sẽ làm Lưu Vũ cảm thấy mình trở thành một thứ liên lụy.

Cái lần chia tay với Châu Kha Vũ, Hồ Diệp Thao và Oscar cũng đang ở gần đó nên cả hai cũng không có gì để giấu nhau, nhưng Lưu Vũ cũng có rất nhiều chuyện không nói với Hồ Diệp Thao.

Lâm Mặc thì không giống như thế, từ khi cái tên Châu Kha Vũ xuất hiện, cậu đã vô cùng lo lắng, sau khi tan tiệc, cũng khăng khăng muốn đưa Lưu Vũ về nhà.

Lâm Mặc tính cách cố chấp, Lưu Vũ cũng tùy cậu.

Cả ba đều uống một chút rượu, Hồ Diệp Thao thì có Oscar đón, chỉ còn hai người bọn họ gọi xe, ngồi ở phía sau, một người thì giả vờ ngủ, một người thì nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Cái hợp đồng kia của anh vi phạm thì đền bao nhiêu?"

Câu này cũng chỉ là lời thừa vô dụng, bởi vì tiền vi phạm hợp đồng của chương trình lớn, không cần nghĩ cũng biết họ đền không nổi.

Lưu Vũ đang tựa đầu vào vai Lâm Mặc, run run ngồi dậy, "Khẩn trương như vậy làm gì a Mặc Mặc. Năm năm rồi, đều qua cả rồi."

"Anh qua hay không em không biết chắc?"

Lưu Vũ không nói.

Tâm hồn của anh và Lâm Mặc quá giống nhau, thế nên bao lớp ngụy trang của anh đều bị Lâm Mặc nhìn thấu.

Mà lần này Lâm Mặc không có định giả ngu.

"Anh không buông xuống được." Lưu Vũ nhắm mắt lại, một giọt lệ men theo khóe mắt rơi ở trên vai Lâm Mặc, "Anh muốn gặp em ấy một lần."

"Vậy thì đi thôi." Lâm Mặc nói.

Tâm hồn bọn họ rất giống nhau, chỉ cần một câu đã hiểu được ý tứ của đối phương.

Lưu Vũ tính cách cố chấp, Lâm Mặc cũng tùy anh.

Lâm Mặc về đến nhà gọi điện cho Châu Kha Vũ, nói đến cũng thật lạ lùng, lúc trước cả sáu người bọn họ đều đường ai nấy đi, thế nhưng đến bây giờ vẫn duy trì quan hệ bạn bè.

Tình nghĩa nhiều năm, vô cùng đáng quý.

Ngoại trừ Châu Kha Vũ và Lưu Vũ, bọn họ khéo léo mà bỏ qua những sợi dây đan xen này, ảnh chụp trong vòng bạn bè chung, sinh nhật trong vòng bạn bè chung, ngay cả hôn lễ của Oscar và Hồ Diệp Thao, bởi vì tổ chức hai lần, nên hai người bọn họ cũng một người tham gia hôn lễ ở Brazil, một người thì tham gia hôn lễ trong nước.

Thật sự ứng với câu "cả đời không qua lại với nhau."

—————

"Alo, Lâm Mặc." Bên kia điện thoại là những âm thanh ồn ào, "Tôi bên này có buổi diễn đêm."

"Cậu có phải vừa nhận một chương trình tống nghệ văn hóa truyền thống không?" Lâm Mặc nói thẳng, không hề quanh co lòng vòng.

"Ừ."

"Lưu Vũ cũng tham gia chương trình đó."

Bên kia điện thoại trầm mặc thật lâu, mãi sau đó Châu Kha Vũ rốt cuộc cũng mở miệng: "Tôi biết."

Giống như là đang xác nhận với một người nào khác, cậu còn nói lại một lần, "Sao tôi có thể không biết được?"

Lâm Mặc cúp điện thoại, Trương Gia Nguyên cũng gửi tin nhắn tới hỏi: "Về đến nhà chưa?"

Lâm Mặc trả lời: "Tới rồi."

"Ngủ sớm một chút nhé!"

"Được."

Lâm Mặc đi kéo màn cửa, trong chốc lát nhìn thấy giữa bầu trời vừa rồi toàn là mây đen dày đặc bỗng xuất hiện một vì sao.

Trốn ở vầng trăng non bên cạnh, là một vì sao nhỏ lấp lánh.

———————

Hôm sau lúc Lưu Vũ tỉnh lại, cổ họng quả nhiên hơi khó chịu, điều hòa thổi gió lạnh, lại ăn cay như vậy, lúc xuống giường anh cảm giác mình hơi mất sức, cầm cái ly mà tay cũng phát run.

Anh không dám lơ là thân thể của mình, liền đặt app đưa thuốc đến tận nhà, gọi thêm một phần cháo thanh đạm, trước khi hai món tới thì tự rót cho chính mình hai ly nước ấm.

Dù sao cũng là thứ bảy, anh nằm trên ghế sô pha đợi đồ đến, vừa chờ vừa suy nghĩ, thừa dịp bị bệnh lén lút lười biếng một chút.
















"Thứ bảy này chúng ta cùng đi chơi đi!" Chuông tan học vừa vang lên, Hồ Diệp Thao liền vội vã chạy về phía anh, " Hùng Hùng tìm được một quán billard á! Sau kì thi tháng chúng ta thư giãn một lần đi, tuyệt vời!"

"Lưu Vũ... Lưu Vũ... cùng đi nhé?" Châu Kha Vũ cũng đi theo Oscar qua đây, "Chúng ta có thể cùng nhau, tiết kiệm tiền xe."

Cái cớ dở tệ.

Oscar giống như bị sặc nước tới nơi, khom lưng ho kịch liệt, đôi mắt hướng về phía Châu Kha Vũ, "man, tôi phục."

Hồ Diệp Thao nghiêm khắc trừng Oscar một cái.

"Được thôi."

Lưu Vũ giải thoát cho Châu Kha Vũ nhưng lại làm cho cậu càng thêm luống cuống, còn thuận tiện đánh thức luôn Lâm Mặc đang ngủ bên cạnh, "Đi chơi kìa."

"Đi đâu?" Đầu Lâm Mặc cọ cọ giữa hai cánh tay, "Trương Gia Nguyên nhi thì sao?"

"Chúng ta ai cũng đi thì nó sao mà không đi được." Châu Kha Vũ lúc này lại nói chuyện rất lưu loát, "Nó đi xuống mua bánh mì cho cậu rồi, nó bảo là cậu chưa ăn sáng."

Lâm Mặc giơ tay làm dấu OK rồi lại cúi đầu ngủ tiếp.

Oscar và Hồ Diệp Thao náo xong liền đi, Châu Kha Vũ thì ở lại đối diện với Lưu Vũ.

"Lưu Vũ... cái kia, buổi trưa anh ăn gì?"

"Ăn mì đi." Lưu Vũ nói, "Anh muốn ăn mì."

"Châu Kha Vũ tiếp lời: "Em cũng muốn ăn mì."

"Cùng nhau đi đi."

"Cùng nhau."

Châu Kha Vũ lớn như vậy rồi còn ngồi xổm trước bàn học của anh, đôi mắt nhìn cái gì cũng thâm tình kia tủm tỉm cười nhìn anh viết ghi chú vào sách, "Cái này em chưa nghe kĩ, tí nữa cho em mượn chép đi."
















Tiêng chuông di động cắt ngang đoạn hồi tưởng trong mơ, Lưu Vũ cầm điện thoại lên xem, là một dãy số xa lạ.

"Alo? Cậu có phải là Lưu Vũ không?"

"Là tôi."

"Tôi từ bên tổ chương trình《Văn hóa truyền thống của chúng ta》, là thế này, thứ hai chúng tôi muốn gặp cậu để duyệt quy trình của chương trình, cậu bên đó có tiện không?"

"Được." Lưu Vũ xì xì mũi, "Các anh xem thời gian đi."

"Buổi sáng chín giờ được chứ?

"Được."

"Vậy bên tôi sẽ cho xe đi đón cậu, có thể camera cũng sẽ quay qua cảnh trong nhà cậu, việc này có tiện không?"

Lưu Vũ dừng một chút, "Tôi không biết thứ hai này anh trai tôi có về không, để tôi xác nhận lại cái đã."

"Ok, vậy chúng ta thêm wechat đi, bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ."

"Được."

Lưu Vũ cảm thấy thân thể mình tốt hơn nhiều, anh vươn vai, gửi tin nhắn cho Lưu Chương.

Lưu Chương hằng năm đều đi diễn ở bên ngoài, về trễ cũng không muốn quấy rầy gò bó Lưu Vũ, cũng có chỗ ở riêng, nhưng cũng hay trở về.

Bên Lưu Chương có chút ồn ào, Lưu Vũ phải nói vài lần anh mới nghe được, "Gần đây anh cùng với anh em trong label đi diễn, không về được."

"Vâng"

Ngay sau đó anh liền nhắn cho người bên tổ chương trình. "Anh trai tôi không về, mọi người có thể quay phim."

——————
Cái phần hồi tưởng tôi in nghiêng với cách ra thế thì mọi người có bị khó đọc không, nếu có thì nói với tôi để tôi sửa nhaaaa
Độ tuổi trong fic thì là AK lớn nhất, sau đó là Lưu Vũ, những người còn lại thì bằng tuổi nhau (Diệp Tư, Nguyên Lâm, Châu Kha Vũ), nên là tôi vừa mới sửa lại hết xưng hô trong fic

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro