Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46: Tâm thấu, nhẹ nhàng săn sóc ái nhân.

Nhuận Ngọc ở trong lòng ngực Húc Phượng, lại lần nữa nặng nề ngủ rồi. Húc Phượng trái ngược lại là một đêm vô miên, hắn si ngốc nhìn Nhuận Ngọc khóe mắt hãy còn mang theo nước mắt khó khăn nhắm lại dựa vào lồng ngực hắn thả nhẹ hô hấp, trong lòng vừa là vui sướng vừa là chua xót —— vui sướng với việc Nhuận Ngọc rốt cuộc nguyện ý buông xuống tầng băng cuối cùng, mà mở lòng ra tiếp nhận chính mình, lại không kìm được mà chua xót với vô vàn khổ sở đau đớn mà Nhuận Ngọc đã từng trải qua.

Tay phải đặt ở trên bờ ngực trắng hồng đang thả nhẹ hô hấp của Nhuận Ngọc—— đó là vị trí của trái tim, cũng là địa phương mang theo quá khứ đau xót mà Nhuận Ngọc chưa từng hướng người ngoài giãi bày, nơi đó có một đạo vết thương làm cho người ta sợ hãi, một vết sẹo lớn dữ tợn vô cùng chói mắt, mấy ngàn năm qua đi cũng đều không thể khép lại được. Mặc dù mới vừa rồi cùng hắn giao hoan tình nồng ý đậm, lúc ý loạn tình mê hất, hắn vẫn vẫn duy trì một chút thanh minh cuối cùng, hắn vẫn sử dụng phép thuật cố gắng che dấu đi đạo vết sẹo này.

Không cho Húc Phượng hắn nhìn thấy vết sẹo này, có lẽ là không nghĩ muốn Húc Phượng dùng ánh mắt thương cảm nhìn thấy vết sẹo này, cũng có lẽ là sợ Húc Phượng bởi vậy mà sinh ra chán ghét......

Nhưng hắn nào có biết, Húc Phượng sớm đã nhìn qua vết sẹo này.

Rất lâu trước đây từ mưới mấy năm trước khi hắn niết bàn.

Phép thuật này thi triển đến cực kỳ tinh tế, phủ lên trên da thịt nơi vết sẹo kia vô cùng hoàn hảo kín kẽ, nhìn qua cùng da thịt bên cạnh cũng không có điểm nào bất đồng, sờ lên xúc cảm cũng là yếu ớt nõn nà, không có một tia tì vết. Nếu không phải Húc Phượng trong lòng sớm vẫn luôn tồn tại nghi hoặc, ở thời khắc giao triền quấn quýt kia vô thanh vô tức xuất ra một tia nguyên thần cẩn thận điều tra, lúc này mới xác định vết sẹo này là rõ ràng chính xác tồn tại trên thân thể hắn.

Nhuận Ngọc đã từng phải chịu qua nỗi thống khổ xẻo giác rút lân, tất cả đều không phải giả dối.

—— đau lòng sao?

Tất nhiên là đau lòng.

Đau lòng, đau đớn tới nỗi bàn tay đang che trên vết sẹo kia của Nhuận Ngọc đều không khỏi nhẹ nhàng run rẩy.

Nếu hiện tại chỉ là thời điểm lúc ban đầu, hắn đối với cảnh tươngj trong ảo cảnh khi niết bàn kia hết thảy đều còn bán tín bán nghi, trong lòng còn mảy may sinh ra một niềm hy vọng rằng sự tình kia tất cả đều chỉ là mộng mà thôi...... Như vậy, nhưng vết sẹo này đã hoàn toàn đem mọi suy nghĩ của hắn đều đập nát hết thảy.

Nhuận Ngọc trải qua một quãng thơ ấu bi thảm tất cả đều là sự thật...... Mẫu Thần luôn luôn tâm niệm muốn diệt trừ hắn để có được niềm sảng khoái tất cả đều là sự thật.

Mà những cái đó chưa từng phát sinh...... Cũng có thể sẽ thật sự phát sinh.

Nhớ tới trong ảo cảnh Nhuận Ngọc đã từng đã chịu tam vạn thiên lôi nghiệp hỏa chi hình, càng hai lần thừa nhận Lưu Li tịnh hỏa của Mẫu Thần, Húc Phượng tâm liền giống như bị thiên đao vạn quả đau đớn vô cùng.

—— Vạn nhất, hắn có thể nhìn thấy một tia tương lai sẽ xảy ra này. Mà nay, dẫu hắn có phải chết cũng sẽ không để cho những cái tương lai đó phát sinh.

Hắn run rẩy đôi môi, mềm nhẹ mà thành kính hôn nhẹ lên một đạo pháp thuật đang che dấu bên trên vết sẹo của Nhuận Ngọc, một giọt nước mắt nóng bỏng, lặng yên không một tiếng động nhỏ giọt ở kia trên làn da non mịn không tỳ vết kia.

—— lại sẽ không, để cho ngươi phải chịu một tia đinh điểm thương tổn nào nữa.

Mặc dù, người kia có là Mẫu Thần đi chăng nữa.

Sáng sớm ngày thứ hai, ngày mới đã dần dần tới, Nhuận Ngọc liền cảm giác được bên người người có động tĩnh, "Giờ nào rồi?" Lời nói chưa dứt âm, liền bị thanh âm khàn khàn của chính mình dọa một phen.

Nghe thấy thanh âm hắn như thế, Húc Phượng vội vàng xuống giường rót ra một chén nước, cầm lấy bình nước rồi lại chợt sững người—— nước sớm đã nguội lạnh từ lâu, không khỏi vô cùng hoài niệm linh lực của chính mình, nếu là trước đây, chỉ cần hắn tâm niệm vừa động, đem chén nước này nấu đến sôi trào cũng bất quá chỉ là việc trong chớp mắt. Nhưng khổ nỗi hiện tại hắn chỉ là một thân phàm nhân, tự nhiên không có bản lĩnh cũng linh lực làm được thao tác này, đành phải thành thành thật thật đem ấm nước đặt ở trên bếp lò nhẹ nhàng đun ấm lên, lúc này mới một lần nữa đổ đầy một ly mang tới cho Nhuận Ngọc, một bàn tay đem Nhuận Ngọc nâng dậy, một cái tay khác bưng nước nhẹ nhàng uy đến bên miệng hắn.

Bị hành động phảng phất như xem mình giống với trẻ con của Húc Phượng làm Nhuận Ngọc không nén nổi ngượng ngùng, gương mặt không biết là xấu hổ hay là bất lực, bất đắc dĩ nói: "Ta chính mình uống là được rồi."

Nói đoạn duỗi tay đi tiếp nhận chén nước kia. Húc phượng lại cũng không cùng hắn tranh giành, để hắn cầm đi, xem hắn uống xong rồi, liền lại rót tiếp một ly nữa.

Nhuận Ngọc có lẽ là khát cực kỳ, liền một lúc uống tới ba bốn ly, mới cảm giác yết hầu dễ chịu chút ít, lúc này mới phát hiện chính mình hiện giờ tư thế thập phần bất nhã —— Húc Phượng ngồi ở sau lưng hắn, để hắn ỷ lại ở trên lồng ngực chính mình, hai tay mềm nhẹ vì hắn mát xa vòng eo đã sớm bủn rủn. Mới vừa rồi chỉ tập trung uống nước, thế nhưng chưa từng phát giác tư thế của hai người họ lại ái muội như thế, không khỏi đỏ mặt, xê dịch thân mình nghĩ muốn tự mình ngồi dậy, bất đắc dĩ đêm qua lại là lần đầu hắn thừa hoan địa phương khó nói kia tiếp nhận dị vật to lớn của Húc Phượng cả đêm tiến lui hiện tại chính là đau nhức vô cùng, cả người cũng thực sự vô cùng mệt mỏi, thế nên nhất thời muốn đứng dậy cũng thực là khó khăn.

"Canh giờ hãy còn sớm, huynh trưởng lại vẫn nên nghỉ ngơi trong chốc lát đi." Húc Phượng cẩn thận chu đáo dìu hắn một lần nữa nằm xuống, lại vì hắn mà dịch dịch góc chăn.

Nhuận Ngọc đảo mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một chút, bên ngoài sắc trời vừa mới mờ sáng, ước chừng mới chỉ là giờ Mẹo, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Ngươi vì sao lại dậy sớm như vậy?"

Húc Phượng khuôn mặt tràn đầy xuân phong đắc ý, liếc mắt đưa tình hai tròng mắt tràn đầy nhu tình mật ý, hai mắt quả thực giống như muốn dính vào trên người hắn, một khắc cũng không buông được để dời đi, "Ta cũng không nghĩ muốn dậy sớm như vậy, bất đắc dĩ hôm nay ta lại cần phải vào triều sớm. Huynh trưởng ngươi trước cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, Phượng nhi hạ triều liền trở về bồi ngươi tốt không?"

"...... Nếu như thế, ta cũng nên đứng lên đi thì hơn." Nhuận Ngọc lại chống tay ngồi dậy.

"Huynh trưởng?"

"Ta muốn đi nhìn Cẩm Mịch một chút, ta hồi thiên giới một chuyến kia, nhân gian hẳn là đã qua nửa năm, cũng không biết nàng kiếp độ này của nàng sẽ lại đến như thế nào?"

Húc Phượng ý cười nơi khóe miệng hơi đình trệ trong giây lát, ngay sau đó lại cố gắng tươi cười nói, "Có Phá Quân vẫn đang một bên quan sát nàng rồi không phải sao, hẳn là sẽ không có việc nghiệm trọng lắm đâu."

"Ta đáp ứng Thuỷ Thần tiên thượng rồi cần phải xem trọng cẩn thân để cho nàng cảm thấy thực tốt mới đúng, ta vẫn là muốn đích thân đi xem mới an tâm được." Nhuận Ngọc ôn nhu nói.

Húc Phượng trong lòng không khỏi trầm xuống, đột nhiên thấy bi thương không thôi —— như thế nào thế nhưng lại đã quên, huynh trưởng thích Đóa Sương hoa kia, vì Đóa Sương hoa này, thậm chí không tiếc vi phạm thánh ý, cố ý trộm hạ phàm...... Chung quy, không phải vì chính mình.

Việc đêm qua...... Ước chừng là vì Nhuận Ngọc chợt vừa nghe được chính mình vì hắn làm những chuyện như vậy, trong lòng sinh ra cảm động, lúc này mới...... Hắn trong lòng cực kỳ khổ sở, cực kỳ đau đớn, lại còn phải miễn cưỡng cười vui, giả bộ chính mình là một bộ dáng không thèm để ý.

Nhuận Ngọc từ trước đến nay tâm tư kín đáo, thất khiếu linh lung, lại như thế nào nhìn không ra hắn giả vờ? Không khỏi có chút áy náy —— rốt cuộc, hai người một đêm trước vừa mới tâm ý tương thông, đến mức vẫn còn đang ở trên giường chưa xuống, chính mình liền nói muốn đi xem Cẩm Mịch, cũng trách không được khiến cho trái tim hắn như chìm vào băng giá như vậy.

"Thực xin lỗi, Húc Phượng. Mặc kệ như thế nào, hiện giờ nàng là trách nhiệm của ta." Hắn duỗi tay đi qua giữ chặt tay Húc Phượng, áy náy nói.

"Ta minh bạch mà." Húc Phượng cười vỗ vỗ tay hắn, tươi cười này thế nhưng lại tràn ngập bi thương, "Ta sớm đã nói qua, huynh trưởng có thể tùy ý làm tất cả những việc ngươi muốn, yêu người chính mình muốn yêu...... Huynh trưởng không trách tội ta đêm qua mạo phạm, Húc Phượng đã cảm thấy đủ rồi."

"...... Ngươi đang nói cái gì?" Nhuận Ngọc nhìn húc phượng giật mình không thôi, cánh môi không khỏi run run, "Húc Phượng, ngươi lại là coi ta như thế sao?"

Một đêm trước hai người tâm ý tương thông nhu tình mật ý đều bị đốn quét không còn chút nào.

"Huynh trưởng......?" Nhuận Ngọc trong mắt tràn ngập bi thương lập tức giống như ngọn lửa thiêu cháy tâm can Húc Phượng, hắn có chút chân tay luống cuống, không biết chính mình nói sai cái gì rồi lại chọc đến huynh trưởng thương tâm.

Nhuận Ngọc nhắm hai mắt hít sâu một hơi, trợn mắt nhìn Húc Phượng thần tình túc mục nghiêm túc nói: "Húc Phượng, ngươi sớm đã biết ta không phải người trong lòng có thể chứa nhiều người như vậy. Việc đêm qua, ta cũng không phải nhất thời xúc động...... Ta chính là trong lòng liền đã quyết định, đợi khi Cẩm Mịch lịch kiếp kết thúc, liền thượng tấu Phụ Đế công bố chúng tiên, giải trừ hôn ước!"

Húc Phượng ngốc lăng đứng ngệt ra, trong lúc nhất thời thế nhưng không thể tin được lỗ tai chính mình, run giọng hỏi: "Huynh trưởng...... Ngươi, ngươi nói cái gì?"

Nhìn Nhuận Ngọc đắm đuối trong mắt lại mang theo một tia chờ đợi hèn mọn đến cực điểm.

——ánh mắt này, liền giống như một con tiểu thú khao khát muốn được tới gần, rồi lại sợ hãi bị vứt bỏ, thật sự là đáng thương cực kỳ.

Nghĩ đến việc một thân Hỏa thần này từ trước đến nay muốn cái gì sẽ có cái gì đó nay tịch thế nhưng lại vì chính mình lo được lo mất như thế, không tiếc khom lưng cúi đầu, Nhuận ngọc trong lòng đã là cảm động lại là chua xót không thôi, hốc mắt nóng lên, đuôi mắt nhiễm một mảnh đỏ thắm, nắm tay hắn nhẹ giọng nói, "Trong lòng ta đã có ngươi, tự nhiên không thể lại cùng người khác dây dưa không rõ."

Húc Phượng cảm giác tay chính mình đều ở phát run, trong mắt thế nhưng bất tri bất giác tích tụ một tầng sương mù, nức nở nói: "Nhưng...... Nhưng ngươi không phải...... Thích Cẩm Mịch sao?"

"Ta đối với Cẩm Mịch, tất nhiên là có thích." Nhuận Ngọc cười khổ, "Thế nhân toàn nói Dạ thần thanh lãnh cô tịch, đây Toàn Cơ cung này của ta mấy ngàn năm qua ngày ngày như một quạnh quẽ như vậy, Cẩm Mịch thiên chân vô tà, tính tình tuy là có chút tùy tiện nhưng lại thực sự vì vậy mà khiến Toàn Cơ cung tăng thêm không ít náo nhiệt. Húc Phượng, ngươi có lẽ sẽ là vô pháp lý giải, một người chưa từng có cảm thụ qua náo nhiệt, là sẽ không biết cái gì kêu tịch mịch. Sợ nhất chính là, sau khi đã nếm thử qua náo nhiệt rồi, lại ép buộc phải trở lại với cô tịch...... Việc này thật sự là quá mức lạnh băng. Sau lại biết được nàng là vị hôn thê của ta, nghĩ như vậy cũng hảo, Toàn Cơ cung ngày sau ít nhất sẽ không lại giống như quá khứ mấy ngàn năm rét lạnh kia rồi."

"...... Hiện tại ngẫm lại, ta đối với nàng phần yêu thích này, nguyên chỉ là xuất phát từ một phần tư tâm của chính mình...... Ta chỉ là không nghĩ chính mình lại cứ như vậy làm một kẻ ngốc mà thôi."

"Với ta mà nói, nàng là tiên hầu của Toàn Cơ cung cũng hảo, hoặc là vị hôn thê của ta cũng hảo, cả hai đều là giống nhau."

Trên mặt Nhuận Ngọc mang theo ý cười, nhưng tươi cười kia lại tịch liêu cô đơn như thế, Húc Phượng tâm thần khẽ nhúc nhích, Nhuận Ngọc dùng đầu ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt hắn, lúc này mới phát giác chính mình trong lúc bất tri bất giác thế nhưng chảy xuống vài giọt nước mắt, không khỏi có chút thẹn thùng, trong lòng lại tràn ngập mừng thầm rồi. Hắn trừu trừu cái mũi, nhẹ giọng nói: "...... Nếu giải trừ hôn ước, Toàn Cơ cung nhưng lại sẽ phải khôi phục quang cảnh thanh lãnh thuở dĩ vãng sao."

"...... Không còn quan trọng nữa, bởi vì ngươi đã ở tại trong lòng ta, tâm ta náo nhiệt, Toàn Cơ cung lại có thanh lãnh hơn nữa, ta cũng không sợ." Nhuận Ngọc nhẹ nhàng nâng mặt Húc Phượng, cười đến cong cong khóe mắt nhìn hắn, trong mắt phảng phất đựng đầy tinh quang.

Húc Phượng trái tim cứ như vậy hung hăng mà trừu động, nóng cháy tình yêu mãnh liệt mà tràn ra, rốt cuộc nhịn không được nhào qua đem người thương trong lòng dùng sức ôm chặt.

Hắn nhớ tới trong ảo cảnh Nhuận Ngọc có từng nói qua ——

"Không cần yêu ta đạm bạc, nhưng cầu yêu ta lâu dài."

Huynh trưởng của hắn, thật là người dễ dàng mềm lòng nhất trên đời này, cũng là người dễ dàng thỏa mãn nhất.

Hắn vùi đầu vào trong gáy Nhuận Ngọc, ở bên tai hắn nói giọng khàn khàn: "Ta sẽ yêu ngươi như mặt trời chói chang ấm ấp tỏa sáng, cũng sẽ yêu ngươi lâu lâu dài dài, chỉ cần ngươi vui vẻ vui sướng, chính ta đã cảm thấy đủ mãn nguyện rồi!"

Nhuận Ngọc ôm lại hắn, hai tròng mắt hiện lên nhàn nhạt sương mù, đuôi mắt phiếm lên một mạt đỏ thắm, lộ ra ôn nhu tươi cười.

"Lòng ta cũng như thế."

Hai người gắt gao ôm ấp ở bên nhau, nghe tiếng tim đập đang hòa nhịp lẫn nhau, phảng phất giữa trời đất này, chỉ có hai người bọn họ.

Tâm vô cùng yên ổn, thỏa mãn, chỉ nguyện giây phút này có thể là vĩnh hằng.

"Điện hạ? Canh giờ tới rồi, ngài chưa dậy sao?" Đột nhiên, một người tỳ nữ ở ngoài cửa thấp giọng kêu to, đánh vỡ không gian yên lặng của đôi tình nhân.

Nhuận Ngọc buông tay, nhẹ nhàng đẩy Húc Phượng ra, thấp giọng nói: "Không phải muốn lâm triều sớm sao? Mau đi đi."

Húc Phượng lưu luyến không rời, hai mắt thâm tình nhìn hắn: "Thật không nghĩ muốn rời đi a......"

Nhuận Ngọc hơi hơi mỉm cười, vuốt ve gương mặt hắn, ôn nhu nói: "Ta ở chỗ này chờ ngươi."

Húc Phượng ngẩn ra, "Không đi xem Cẩm Mịch nữa ư?"

"Ngẫm lại ngươi nói có đạo lý, có Phá Quân nhìn bên nàng rồi, Kỳ Diên cũng đã bị Lưu Anh giữ chặt ở Ma giới...... Nghĩ đến cũng sẽ không có cái gì đại sự, muộn chút qua nhìn nàng sau cũng không sao." Nhuận Ngọc bận tâm Húc Phượng tâm tình, cân nhắc một phen mới đem ý định lúc đầu buông xuống. Nhưng Húc Phượng như thế nào cũng không hiểu? Người muốn Cẩm Mịch chết nhất đó là Mẫu Thần, Mẫu Thần hiện giờ linh lực mất hết, phế bỏ hậu vị, giam cầm lại lao ngục Tì Sa, lại có Thiên Đế miệng vàng lời ngọc bảo đảm, Cẩm Mịch kế tiếp lịch kiếp cũng nên là thuận thuận lợi lợi.

—— hắn là thật sự đem ta để ở trong lòng.

Húc Phượng trong lòng ngọt ngào, lại nhịn không được thò lại gần, hôn hôn Nhuận Ngọc.

Trên mặt Nhuận Ngọc hai má lập tức ửng hồng, nửa đẩy nửa muốn liền cùng hắn dính lấy một hồi lâu, thẳng đến khi tỳ nữ ngoài cửa lại lần nữa thúc giục, mới đỏ mặt đẩy ra.

"Mau đi đi...... Ta ở chỗ này chờ ngươi trở về, nơi nào cũng không đi."

Được Nhuận Ngọc nhu tình như nước hứa hẹn, Húc Phượng trong lòng phảng phất nở rộ ngàn đóa vạn đóa phượng hoàng hoa, vui sướng không thôi.

"Ta kêu người chuẩn bị nước ấm cho ngươi tẩy rửa tốt không?"

Nhờ hắn nhắc nhở, Nhuận Ngọc lúc này mới cảm giác cả người dính nhớp, khó chịu vô cùng, đặc biệt là vị trí không thể nói giữa hai chân kia, còn không ngừng có dịch thể chảy ra, không thể thốt lên lời về nơi tư mật không ngừng chảy tràn dịch thể nhớp nháp kia, không khỏi vừa thẹn lại vừa bực trừng mắt nhìn người khởi xướng liếc mắt một cái. Húc Phượng cũng biết chính mình đêm qua ước chừng có chút mất khống chế, khoe mẽ nhìn hắn lấy lòng ngây ngô cười.

"...... Vẫn là đừng để cho người khác biết sự tồn tại của ta, tránh cho lắm việc thị phi xảy ra thì hơn." Hắn không được tự nhiên gom lại trên người cận tồn một kiện áo đơn.

Húc Phượng gật gật đầu, cầm kiện áo ngoài cho hắn phủ thêm, "Ta kêu Lưu Nguyên quân đi chuẩn bị, sau đó lại ra lệnh mọi người né xa ba thước, tất sẽ không tiến vào quấy rầy ngươi, ngươi tự có thể hảo hảo nghỉ tạm."

"Lưu Nguyên quân......" Nhuận Ngọc có chút do dự.

"Yên tâm, Lưu Nguyên quân là người trung thành và tận tâm, đáng giá tín nhiệm."

"Ta tất nhiên là biết Lưu Nguyên quân trung tâm, nhưng......"

"Ngươi là lo lắng chuyện của chúng ta bị hắn phát giác? Ta đối với ngươi nảy sinh tình ý, ta chưa bao giờ hướng hắn giấu giếm qua, hắn sớm đã biết được, hơn nữa, hắn vẫn luôn vì ta hiến ra mưu kế đây! Lần trước một màn mãn hồ hoa dăng hoa sen kia đó là hắn ra chủ ý đó."

Nhớ tới đêm dưới sao trời trên hà đăng hoa sen kia định tình, hai người nhìn nhau cười.

"Nếu như thế, ta liền không có gì cần phải lo lắng rồi."

Húc Phượng nhéo nhéo lòng bàn tay hắn, "Chờ ta trở lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro