
7.0
"Thái tử, không biết thân thể này của ngài có thể chịu bao nhiêu roi."Trương Gia Nguyên cười trên tay cần quân côn nhìn Nhậm Dận Bồng đang đứng giữa thao trường.
Cái gọi là quân côn chính là được đúc từ hợp kim đặc biệt, nhất định phải thật mạnh đánh lên thân người mới có thể được xem là hoàn thành hính phạt. Trương Gia Nguyên thiết lập số liệu trên quân côn rồi đi đến trước mặt Nhậm Dận Bồng.
"Muốn đánh thì liền đánh, không cần nói nhảm." Nhậm Dận Bồng trong lòng hiểu rõ đây là phụ vương muốn cho vị trưởng công chúa sắp hồi cung kia một cái công đạo mới ban hạ mệnh lệnh này. Chẳng qua trong lòng không khỏi tức giận tên công tước kia như vậy mà lại trút giận lên cô cô, nhưng vẫn là tức giận chính bản thân mình không thể xử lý tốt chuyện lần đó ở vũ hội.
Thời điểm Nhậm Dận Bồng vẫn còn đang trầm tư, phía sau lưng truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, nếu không phải do bản thân kịp thời phản ứng, một gậy này của Trương Gia Nguyên có thể đem anh đánh ngã trên mặt đất.
"Một."
Từ quân côn trên tay Trương Gia Nguyên vang lên một giọng nữ đầy máy móc
"Hai."
Lại một côn nữa hạ xuống Nhậm Dận Bồng rốt cuộc đã hiểu vì sao binh sĩ lại sợ hãi quân pháp như vậy...Thực sự là quá đau, mà Trương Gia Nguyên mỗi một côn đều như đòi mạng, nặng nề đánh xuống lưng mình.
"Ba."
Nhậm Dận Bồng thân thể đã muốn đứng không vững, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất. Anh xoay đầu trừng mắt nhìn Trương Gia Nguyên, chỉ thấy hắn nhếch môi giương lên quân côn trên tay ra hiệu chính hắn cũng không còn cách nào, đây chính là hình phạt được Quốc vương quyết định.
Nhậm Dận Bồng hung tợn nhìn hắn, sau đó miễn cưỡng mỉm cười.
"Bốn."
Tuyến thể trên gáy Nhậm Dận Bồng bắt đầu không khống chế được mà thả ra tinh tức tố mùi đàn hương, trong đầu cũng bắt đầu trở nên mê man. Từ ngày bị Trương Gia Nguyên đánh dấu, thân thể của anh vẫn không có hoàn toàn hồi phục, không dễ dàng gì nhốt mình trong phòng nghỉ ngơi được mấy ngày lại bị Quốc vương bố trí xử lý công vụ chạy Đông chạy Tây bận đến sức đầu mẻ trán.
Quan trọng nhất là, Nhậm Dận Bồng không có đi gặp bác sĩ, anh chỉ đơn giản cảm thấy một Alpha sẽ không bị kẻ khác tùy tiện đánh dấu, có lẽ mình chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày liền có thể hồi phục
"Năm."
Trong mê man Nhậm Dận Bồng dường như ngửi được một cỗ mùi hương thật dễ chịu. Xoay đầu liền trông thấy biểu tình khẩn trương của Trương Gia Nguyên, thuận theo ánh mắt của hắn Nhậm Dận Bồng trông thấy thấp thoáng bóng người đang chăm chú quan sát, dường như là thủ vệ bên người của Quốc vương.Nhậm Dận Bồng không khỏi nở một nụ cười tự giễu, nghĩ đến phụ thân lúc này có lẽ là rất tức giận đi, chắc hẳn sự tình ly hôn của trưởng công chúa đã làm cho hoàng tộc phải chịu một trận mất mặt, phụ vương mới giận lây sang mình. Bất quá có cần phải phái người lén lút theo dõi
"Sáu."
Gương mặt Nhậm Dận Bồng lúc này đã bắt đầu trắng bệch, nhưng cơ thể vẫn kiên định đứng giữa thao trường, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng về bóng người lén lút ở một góc hẻo lánh của thao trường. Có lẽ do ánh mắt của anh quá dọa người, người kia rốt cuộc cũng vẫn là nhanh chóng rời đi.
"Bảy."
Mùi đàn hương dày đặc không ngừng tỏa ra trong không khí, Nhậm Dận Bồng rốt cuộc cũng không chịu được đau đớn trên lưng mà ngồi xốm xuống. Trên mũi nghe được một cỗ mùi hương bạc hà dễ chịu triệu chứng không thoải mái trong cơ thể mới được xoa dịu không ít.
"Đánh tiếp."
Nhậm Dận Bồng cố chấp chống đỡ cơ thể mà đứng lên, Trương Gia Nguyên liền vội vàng dìu lấy tay người kia.
"Còn đánh cái mẹ nó, người cũng đã đi còn đánh. Ngài xem một chút bộ dáng bây giờ của ngài, đừng nói đánh tới hai mươi, chỉ đánh tới mười ngài đều có thể bất tỉnh ngay tại đây."
"Không được, quân côn chính là liên kết với hệ thống thông tin của triều đình, đánh không hết, phụ vương sẽ vẫn tức giận."
Nhậm Dận Bồng cả mặt đều trắng bệch, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mịn, "Phụ vương trừng phạt chính là để trút giận, ta bây giờ đã tốt hơn nhiều."
"Cái này mà gọi là tốt hơn nhiều?"
Trương Gia Nguyên nhíu mày đem người kia đỡ lên trên vai dìu đến trong phòng nghỉ bên cạnh thao trường. Nhậm Dận Bồng liên tục giãy dụa, nhưng mỗi lần động trên lưng liền truyền đến một trận đau đớn, đến cuối cùng cũng không còn di chuyển, bị Trương Gia Nguyên đem đến trong phòng nghỉ.
"Ngươi mang Thái tử hồi cung, bẩm báo hai mươi quân côn đã đánh xong." Trương Gia Nguyên phân phó thư ký đứng ở một bên, mặc cho Nhậm Dận Bồng phản đối, từ trong tủ thuốc lấy ra một liều thuốc ức chế tiêm lên cánh tay người kia. "Triệu hồi bác sĩ kiểm tra tình trạng của Thái tử, không cần đến bệnh viện, Thái từ nhất định sẽ không thích chuyện này lộ ra ngoài."
Thư ký ở một bên liên tục gật đầu, đỡ lấy Nhậm Dận Bồng đã lâm vào hôn mê.Trương Gia Nguyên đau đầu nhìn quân côn trong tay mà thở dài, từ văn phòng sát vách gọi đến một binh sĩ, "Cầm, đánh đến hai mươi."
"Nhưng mà...đánh như thế nào ạ..." Viên binh sĩ có chút luống cuống nhìn quân côn trong tay mình.
"Đánh người? Không biết?" Trương Gia Nguyên chỉ chỉ về phía sau lưng mình lên tiếng, "Đánh ta."
"Cái này..."
"Cái này gì mà cái này, bảo ngươi đánh thì liền đánh, nói nhảm nhiều như vậy để làm gì?"
Viên binh sĩ cầm quân côn gõ gõ phía sau lưng Trương Gia Nguyên, quân côn lại máy móc vang lên âm thanh cảnh báo ————— "Không hợp lệ"
"Ngươi dùng hết lực! Ta có thể chịu được!" Trương Gia Nguyên liếc viên binh sĩ một cái, một côn vừa rồi đánh xuống thực tế là quá nhẹ.
"Tướng...tướng quân, thần...Thần, thần, không dám..."
"Ta cho phép ngươi đánh!" Viên binh sĩ rốt cuộc đánh cuộc lá gan của mình trên lưng Trương Gia Nguyên đánh xuống một côn.
"Tám."
"Tiếp tục đánh!"
"Không hợp lệ."
"Ngươi mau đánh!"
"Chín."
*
Trong phòng nghỉ vang lên giọng nói đầy run sợ của viên binh sĩ, tiếng mắng chửi bất đắc dĩ của Trương Gia Nguyên, thỉnh thoảng xen lẫn giọng nữ máy móc cùng âm thanh đánh người.
"Hai mươi. Hoàn tất hình phạt."
Trương Gia Nguyên nhìn tên binh sĩ trước mặt trán đầy mồ hôi, thở dài một hơi, "Người huynh đệ, hình như ta mới là người bị đánh..."
"Thần....thần..."
"Ngươi đừng nói nữa, mau trở lại làm việc của ngươi đi." Trương Gia Nguyên cầm lấy quân côn bước ra khỏi phòng, hơi động động cánh tay liền đau đến kêu ra tiếng, "Làm cha như thế này cũng quá là tàn nhẫn rồi."
Hai mươi côn nếu đánh hết trên người vị tiểu vương tử kia...Trương Gia Nguyên lắc đầu, lại cười thành tiếng.
Được rồi, bảy lần cũng đủ cho Nhậm Dận Bồng rồi.
Quả thực là đủ cho Nhậm Dận Bồng...Cũng không biết có phải do thuốc ức chế quá mạnh hay không, Nhậm Dận Bồng ở trên giường mê man đến sáng sớm ngày thứ hai mới tỉnh dậy. Nhậm Dận Bồng nhìn mẫu hậu túc trực bên giường mình suốt một đêm trong lòng không khỏi lo lắng, lập tức cho thị nữa đem vương hậu đỡ về tẩm cung nghỉ ngơi.
Bảy côn này quả thật chính là đánh đến chật vật. Nhậm Dận Bồng nằm ở trên giường ngay cả đến xoay người cũng liền đau đến lợi hại. Hơn nữa trong đầu Nhậm Dận Bồng liên tục mê man, hoàn toàn không có được một chút tinh thần. Mà tin tức tố không biết vì sao lại mất khống chế, nếu không phải tất cả người hầu trong cung đều là Beta, không chừng đã xảy ra chuyện.
"Đây là mùi hương gì?" Nhậm Dận Bồng nằm ở trên giường, đầu tựa ở trên gối.
"Bẩm điện hạ, là hoa oải hương ạ."
Thị nữ nghi hoặc nhìn vị tiểu vương tử trước mặt, "Là điện hạ nói hoa oải hương giúp thư giãn tinh thần, hỗ trợ giấc ngủ, cho nên..."
"Khó gửi chết đi được! Ném đi cho ta!"
"Vâng ạ."
"Ngươi mang đến đây một chậu bạc hà, đặt ở đầu giường của ta.."
"Vâng ạ."
"Thôi được rồi, ngươi không cần đi, cứ tiếp tục công việc của mình."
Thị nữ nhìn xem tiểu vương tử đang nằm trên giường. Cũng không có vội vàng việc khác, ngược lại đi đến nhà kính cầm lấy một chậu bạc hà, nhân lúc tiểu vương tử ngủ say đặt lên đầu giường. Cũng không biết có phải hay không bạc hà có tác dụng an thần, tiểu vương tử cũng dần dần mà an ổn ngủ, chân mày cũng không còn như trước mà nhíu chặt.
Tiểu thị nữ ra khỏi phòng đúng lúc gặp được Trương Gia Nguyên đứng ở hành lang.
"Thượng tá đạ nhân." Tiểu thị nữ thi lễ. "Ngài đến thăm Điện hạ phải không ạ? Điên hạ vừa mới ngủ ạ."
"Thân thể của Thái tử như thế nào rồi?" Tiểu thị nữ mỉm cười lên tiếng, "Thân thể điện hạ đã tốt hơn khá nhiều, chẳng qua không biết vì sao chậu hoa oải hương trước khi lại nhất quyết không thích, sai nô tì đổi thành một chậu bạc hà, nhưng sau đó lại không muốn nữa...Nhưng mà nô tì vẫn là mang đến một chậu bạc hà, thật thần kỳ là điện hạ lúc đầu đều ngủ không yên, về sau liền an ổn mà ngủ!"
"Vậy sao?"
Trương Gia Nguyên mỉm cười, "Ta đi thỉnh an Thái tử một chút."
"Nô tì xin phép cáo lui." Thị nữ hướng hắn thi lễ rồi rời đi.
Thời điểm Trương Gia Nguyên đẩy ra cửa phòng, Nhậm Dận Bồng nằm ở trên giường nặng nề ngủ. Ánh nắng xuyên qua màn cửa rơi đến trên giường. Nhậm Dận Bồng không thích bóng tối, cho dù là ban đêm thì đầu giường luôn bật một cái đèn mới có thể yên tâm mà ngủ.
Một chậu bạc hà ở đầu giương thu hút sự chú ý của Trương Gia Nguyên, hắn ngồi đến bên giường chăm chú ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Nhậm Dận Bồng, cũng không biết là nhìn đến bao lâu, mới khẽ vươn tay vén lên mấy sợi tóc trên trán của người kia.
Một động tác này dường như đánh thức Nhậm Dận Bồng, anh mơ mơ hồ mồ mở to mắt, lại nhìn thấy trước mắt ngược sáng ngồi một người, nhìn không rõ là ai, theo bản năng liền tránh sang một bên, không để ý động đến vết thương trên lưng. Đến khi thấy rõ trước mắt là ai thì không kiềm được mà mắng thành tiếng, "Trương Gia Nguyên sao ngươi lại đến gây chuyện với ta!"
Trương Gia Nguyên cũng không có giận dữ, duỗi tay cầm lên chậu cây trên đầu giường, "Cây bạc hà....không sai." Nhậm Dận Bồng lúng túng cười cười, lỗ tai đều đỏ lựng cả lên, vươn tay muốn đoạt lại chậu bạc hà. Chậu cây liền bị Trương Gia Nguyên giơ lên đến qua khỏi đỉnh đầu, "Điện hạ, nếu ngài thật sự thích mùi bạc hà đến như vậy thì có thể trực tiếp cho truyền ta, ta nhất định sẽ không từc chối nha."
"Ngươi đi chết đi!". Nhậm Dận Bồng cầm lên gối đầu hung hăng ném về phía Trương Gia Nguyên, người kia bị gối đầu ném đến trên đùi mới đem chậu cây lần nữa đặt lại trên đầu giường.
"Ngài cũng không hỏi ta số quân côn còn lại đánh như thế nào sao?"
"Đánh như thế nào?"
"Ta cho gọi mười ba vị huynh đệ, mỗi một người chịu thay người một côn chứ sao." Trương Gia Nguyên hờ hững nhìn người trước mặt, nhưng mà cái nhìn này lại chính là trực tiếp chọc cho Nhậm Dận Bồng phát hỏa.
"Trương Gia Nguyên! Đây chính là phương pháp tốt của ngươi sao?" Nhậm Dận Bồng quả thực không dám tưởng tượng, vạn nhất chuyện này bị Quốc vương phát hiện được, với tính tình của ông ấy, đem mình ném ra bên ngoài lưu vong cũng không phải là chuyện không thể. Nhưng sự việc đã đến mức này bản thân cũng không còn cách nào khác, "Trương Gia Nguyên ngươi được lắm."
"Trưởng công chúa ngày mai sẽ hồi cung, ngài có thể đứng dậy đón ngài ấy sao?"
"Ngươi đã biết rõ còn cố hỏi, đây không phải là khẳng định là nhất định phải đi sao!" Nhậm Dận Bồng tức giận trừng mắt.
Trương Gia Nguyên cũng hướng người kia mà trưng mắt đáp lại, nhặt lên gối đầu ở trên người trực tiếp đánh lên trán Nhậm Dận Bồng, sau đó từ cửa ngông nghênh đi ra khỏi phòng, trước đó cũng không quên hướng người kia le lưỡi một cái. Nhậm Dận Bồng tức đến nghiến răng. Nhìn thấy chậu bạc hà trên đầu giường lại càng tức giận, giơ tay định đem nó ném xuống đấy, tay vừa cầm lên chậu bạc hà lại có chút chần chừ, cuối cùng vẫn là đặt xuất.
"Ta chính là không muốn làm phiền thị nữ dọn dẹp, mới không phải là thích ngươi!" Nhậm Dận Bồng hung hăn chọc chọc lá bạc hà, nằm ở trên giường mà hờn dỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro