Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.0

"Điện hạ, ngài hà tất gì cứ phải chấp nhất con bạch lang kia" một vị quý tộc đem con hoẵng mình săn được đưa đến trước mặt Nhậm Dận Bồng, "Qua rất nhiều cuộc đi săn trước đây, rất hiếm người có thể săn được con bạch lang này."

Nhậm Dận Bồng lạnh lùng nhìn hắn, vị quý tộc kia liền đem lời còn lại mà nuốt xuống, xoay người liền nhìn thấy thân ảnh của Trương Gia Nguyên cũng đang đi đến.


"Điện hạ, Trương trung tá cũng đến."


"Hừ." Nhậm Dận Bồng lại càng tăng tốc, bỗng nhiên nghe được một tiếng tru vang lên liền lập tức ngừng bước, "Xuỵt, nó đến."


"Trương trung tá là đến bảo hộ điện hạ sao?"


Vị quý tộc kia lại không biết sống chết mà hỏi tiếp, Trương Gia Nguyên nhẹ gật đầu. Chỉ là dáng vẻ này lại chọc cho Nhậm Dận Bồng tức giận, "Thật kinh tởm."


Suốt đoạn đường bước chân Nhậm Dận Bồng cũng không có chậm lại. Bất quá Trương Gia Nguyên lại không nghĩ rằng người kia sẽ nói ra lời như vậy, hắn thoáng nhíu mày, cuối cùng vẫn là cười cười đuổi theo Nhậm Dận Bồng băng qua cảnh rừng âm u.


Bên trong rừng sâu mọc lên vô số cây cối cùng cành lá rậm rạp đang xen vào nhau, chồng lên thành tầng tầng lớp lớp, trời xanh trên đầu một chút cũng không nhìn thấy, chỉ có một chút ánh nắng xuyên qua được khe hở của tầng tầng tán lá rơi xuống mặt đất. Nhậm Dận Bồng bước chân thật nhanh dường như muốn bỏ lại hai người sau lưng, đi được một đoạn mới tựa vào một gốc cây hai tai không ngừng lắng nghe động tĩnh xung quanh.


"Ai!" Họng súng của Nhậm Dận Bồng nhắm vào động tĩnh từ phía lùm cây.


"Là thần" Trương Gia Nguyên chậm rãi bước ra từ sau lùm cây, "Điện hạ, đây là lần thứ hai ngài đem nòng súng đặt lên người thần."


"Xuỵt, có động." Nhậm Dận Bồng ra hiệu cho hắn không được lên tiếng, Trương Gia Nguyên lập tức im lặng.



Lần đầu Nhậm Dận Bồng nhìn thấy bạch lang là khi anh còn rất nhỏ, có một vị dũng sĩ của đế quốc săn được một con bạch lang. Bạch lang sau đó lại được ban thưởng cho Nhậm Dận Bồng khi đó chỉ là một đứa trẻ ốm yếu quanh năm nhiều bệnh tật. Bộ lông trắng như tuyết được may thành một kiện áo choàng, đến giờ vẫn còn nằm ở trong tủ quần áo của anh.


"Cẩn thận!" Trương Gia Nguyên đẩy Nhậm Dận Bồng sang một bên, móng vuốt sắc bén của bạch lang để lại trên thân cây mấy đạo vết cào sâu hoắm.


Nhậm Dận Bồng lúc này mới lấy ra súng lục trên người, bên trong chứa đầy đạn gây mê.


Chỉ là tốc độ của bạch lang quá nhanh, lại thêm ánh sáng không chiếu được xuống mảng rừng này cho nên cả hai một chút cũng không thể tiếp cận nó.


Nhậm Dận Bồng chỉ nghe thấy một cỗ nồng đậm hương bạc hà tỏa ra trong không khí, anh nhìn xem Trương Gia Nguyên đã không còn dáng vẻ cười đùa hằng ngày, nét mặt cũng dần trở nên vô cùng nghiêm túc. Hắn phát hiện con sói này đang né tránh ánh nắng, lẽ nào nó sợ hãi ánh sáng?


Bạch lang trước mặt hung ác nhìn hai người trong nháy mắt đem hai cả hai biến thành con mồi của nó, Nhậm Dận Bồng chính là vô cùng chán ghét loại cảm giác này thế nhưng bản thân lại biết không thể hành động thiếu suy nghĩ.


"Cẩn thận." Bạch lang tấn công thực sự là quá nhanh, Trương Gia Nguyên trên tay lưu lại một đạo vết cào, máu nhuộm đỏ tay áo, lá cây như đang che đi ánh nắng chiếu xuống, "Thứ này thị lực ban đêm cực tốt, nhược điểm của nó là đôi mắt."


"Bên trong súng của ta là đạn gây mê."


"Đã hiểu." Trương Gia Nguyên móc từ trong ngực ra một cái ống đánh lửa*, Nhậm Dận Bồng cũng không có trêu ghẹo hắn, họng súng liên tục nhắm vào đôi mắt của bạch lang nhưng thế nào cũng không thể bắn trúng, "Điện hạ, ngài không phải là vô cùng lợi hại sao, sao lại đều bắn không trúng vậy?"


(*Người Trung Quốc thời xưa gọi là "hỏa chiết tử" 火折子: Là một cái ống nhỏ bên trong có chứa vật liệu dẫn cháy: dùng đất thô vụn được quấn chặt bởi giấy bản sau khi được đốt lửa rồi thổi tắt, lúc đó sẽ còn lại những tàn lửa lốm đốm đỏ trong lòng ống. Khi muốn có lửa chỉ cần thổi hơi mạnh là ngọn lửa sẽ bốc lên)


Nhậm Dận Bồng cũng không cách nào trả lời vấn đề này, nhưng là nhớ đến cung tên vẫn còn đeo ở trên lưng, chỉ là tên trên người sớm đã không thấy đâu, "Có hay không một nhánh cây tương đối lớn?"


Trương Gia Nguyên cũng không có nhìn lên, nhưng mà tay cầm ống đánh lửa đốt một nhánh cây. Một sói hai người căng thẳng giằng co.


"Không đủ thẳng, nhưng vẫn có thể bắn vào mắt nó", Trương Gia Nguyên vẫn luôn che lấy miệng vết thương trên tay, máu đã đần chuyển từ đỏ sang đen. Lúc này hắn nhận ra rằng vuốt sói nhất hẳn là có độc, đành phải dùng răng xé một mảnh áo mà buộc lại."Vương tử thân yêu, mạng này của ta đành giao vào tay ngày vậy,"


"Câm miệng!" Nhậm Dận Bồng giương cung nhắm vào mắt bạch lang. Nó như cảm phát hiện được cử động của anh liền hướng phía cả hai mà tấn công. Trương Gia Nguyên cũng không tiếp tục trêu chọc Nhậm Dận Bồng cả người vào thế chuẩn bị chiến đấu.


Nhưng trong khoảnh khắc tên trên tay Nhậm Dận Bồng bắn trúng mắt của nó, bạch lang vùng vẫy chạy loạn giữa khu rừng. Nhân lúc này Trương Gia Nguyên rút ra súng từ bên hông hướng về phía bạch lang nổ liền hai phát súng. Bạch lang giãy giụa một hồi lâu cuối cùng cũng ngã trên đất.


Trương Gia Nguyên so với Nhậm Dận Bồng một thân đầy vết thương thì lại càng nhiều đến dọa người. Chỉ kịp hướng lên trời bắn một hồi pháo hiệu rốt cuộc bởi vì không chống đỡ được nữa mà ngã nằm xuống.


Nhậm Dận Bồng ngược lại cũng không có kiểm tra con bạch lang kia mà lại đi đến trước mắt Trương Gia Nguyên.


"Nếu ngài muốn giết thần, bây giờ nổ súng hẳn là còn kịp đi..." Nhậm Dận Bồng đem họng súng nhắm lên lồng ngực người trước mặt.


"Nhưng là nếu thần đoán không sai, bên trong súng hẳn là chỉ có đạn gây mê." Trương Gia Nguyên hổn hển thở ra "Ngài cảm thấy rằng đạn gây mê có thể giết người sao?"


"Nếu như bên trong là đạn thật thì sao?"


"Điện hạ thân yêu thần có nói qua chĩa nòng súng vào người khác chính là không lễ phép nhỉ?" Trương Gia Nguyên biểu tình nghiêm túc lên tiếng.


"Hẳn là có nói qua đi..." Nhậm Dận Bồng đem súng ném qua một bên, cười cười nhìn về phía hắn, "Nhưng nếu ta muốn ngươi phải chết không nhất thiết phải là nổ súng..."


Lưỡi kiếm sáng loáng thẳng tắp chỉ lên trán của hắn.


Nhậm Dận Bồng ghét nhất người có thể uy hiếp được mình.


Mà Trương Gia Nguyên cũng ghét nhất bị người khác uy hiếp.


Khi vị Tiểu vương tử trước mặt hắn bày ra ánh mắt hung ác này Trương Gia Nguyên rốt cuộc cũng hiểu ra ngươi kia đối với hắn chính là tột cùng chán ghét. Thế mà hắn còn tưởng rằng bao nhiêu trò ngáng chân mà Nhậm Dận Bồng ném ra trước mặt hắn là cùng hắn đùa giỡn, lại cũng chính là mỗi một cái bẫy đều là muốn đưa hắn vào chỗ chết. Bản thân mình lại cảm thấy Nhậm Dận Bồng như một con sủng vật dịu dàng ngoan ngoãn.


Đế vương tương lai làm sao có thể là một con sủng vật dịu dàng ngoan ngoãn.


Thời điểm lưỡi kiếm kia đâm về phía mình Trương Gia Nguyên dùng hết một nửa khí lực của bản thân mới nắm chặt được lưỡi kiếm, vết thương chậm rãi mà chảy máu, từng chút từng chút nhỏ xuống trên mặt hắn.

Thanh kiếm bị Trương Gia Nguyên giằng lấy ném sang một bên. Hắn chống đỡ thân thể mà đứng dậy đột nhiên cảm thấy cuộc đi săn nhàm chán này cuối cùng cũng có chút thú vị. Dù sao vị Tiểu vương tử trước mặt hắn so với con bạch lang kia lại càng thú vị hơn.

Đàn hương cùng bạc hà cùng một chỗ hòa vào nhau, mùi cỏ cây xung quanh như hoàn toàn bị che lấp. Nhậm Dận Bồng một quyền đấm xuống trên mặt Trương Gia Nguyên, ngược lại người kia trên miệng vẫn còn cười, thế nhưng đáy mắt lại tràn đầy lạnh lẽo. "Có chút thú vị a." Hắn phun ra một miệng đầy máu, mu bàn tay qua loa lau đi vết máu còn đọng trên khóe miệng.

Mặc cho một bên tay vẫn còn chảy máu Trương Gia Nguyên liền đoạt lấy đòn đánh phủ đầu đem Nhậm Dận Bồng quật ngã xuống đất. Hai bàn tay liền ở trên cổ người kia mà bóp lấy. Khóe miệng trào phúng chất vấn, "Điện hạ thân yêu của thần, không biết thần đã làm gì để đắc tội với ngài a. Vì lẽ gì mà ngài luôn nhắm vào thần."


Nhậm Dận Bồng hoàn toàn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, gắt gao túm lấy đôi bàn tay đang nắm lấy cổ mình.


"Điện hạ thân yêu, danh sách bị thay đổi, tài liệu thất lạc, thậm chí vũ khí trong kho bị mất trộm cũng là do ngài làm sao? Cứ như vậy muốn thần bị xử phạt? Thật không biết Quốc vương vì sao lại lựa chọn ngươi làm người thừa kế, dù sao cũng không có loại người thừa kế như ngươi bởi vì ân oán cá nhân mà làm ra chuyện gây tổn thất cho đế quốc."


Nhậm Dận Bồng đã sớm không còn khí lực mà lâm hôn mê. Trương Gia Nguyên cũng bởi vì cánh tay nhiễm độc tố mà bất tỉnh ngã vào bên người Nhậm Dận Bồng.


Đợi đến khi Trương Gia Nguyên lần nửa mở mắt hắn cùng Nhậm Dận Bồng vì săn hạ được con bạch lang kia mà trở thành dũng sĩ mới của Đế quốc.


Mà bởi vì thế Trương Gia Nguyên hắn cũng được phá lệ đề bạt làm Thượng Tá.


Trương Gia Nguyên cười cười nhìn trên áo của mình nhiều thêm một cái huân chương. Nội tâm nghĩ đến vị Tiểu vương tử lòng dạ nhỏ mọn kia không khỏi lại dấy lên tức giận. Vết thương trên cánh tay trải qua trị liệu cũng không còn trở ngại gì, bất quá chỉ là lưu lại mấy vết sẹo.


Trương Gia Nguyên cũng chẳng hề để tâm trên người mình có hay không thêm vài vết sẹo, trong đầu luôn chỉ có ánh mắt hung ác ngày đó của Nhậm Dận Bồng.


"Thật ngang ngược."


Sớm biết liền bóp chết anh ta.


Quên đi, dù sao cũng là người thừa kế của Đế quốc.


Bất quá Trương Gia Nguyên cũng đã không có ý định tiếp tục dùng thái độ hoà nhã mà đối đãi người kia, dù sao người kia cũng thật là muốn giết hắn. Kỳ thật khi vũ khí trong kho bị mất trộm hắn nên sớm chấp nhận điều này. Quốc vương áp chế tranh cãi giữ lại cho hắn quân hàm trung tá, nhưng mà chính hắn trong nhà ngục chịu vô số hình phạt, cho đến khi được thả ra khỏi ngục đám vũ khí kia hoàn hảo không sức mẻ mà quay về.


"Quên đi, đây cũng là do mình không làm tròn trọng trách." Trương Gia Nguyên nhìn huân chương thượng tá trên ngực áo không khỏi trầm tư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro