Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.0

Cứ mỗi ba năm Đế quốc sẽ tổ chức một cuộc đi săn quy mô lớn chỉ Alpha mới có thể tham gia, mục đích để từ trong cuộc đi săn này tuyển chọn ra nhân tài ưu tú, hiện tại cao tầng của quân đội đều không thiếu dạng người xuất sắc này. Nhưng lão Quốc vương đối với hoạt động lần này chính là mười phần để bụng, bởi vì vương thất rốt cuộc cũng có một Alpha có thể tham gia, nhưng ngược lại cũng vô cùng lo lắng Nhậm Dận Bồng có thể trổ hết tài năng ở hoạt động lần này hay không. Bất quá đối với Nhậm Dận Bồng lão Quốc vương cũng không có yêu cầu gì quá lớn, dù sao cũng là lần đầu tiên vị tiểu hoàng tử tham gia loại hoạt động này, nghĩ đến đây lão quốc vương vẫn là thở dài một tiếng.



Nhậm Dận Bồng biết lần đi săn này đối với mình quan trọng như thế nào, liên tục hết ngày dài lại đêm thâu liều mạng mà luyện tập. Cưỡi ngựa không có vấn đề, chỉ là từ trước đến nay anh luôn được coi là Omega mà giáo dưỡng, lễ nghi học được cũng là loại đặc thù dành cho Omega, đối với loại huấn luyện dành cho Alpha này rất hiếm khi được tiếp xúc, cho dù bản thân trước kia cũng đã từng âm thầm vụng trộm học được chút ít. Nhưng đối với việc sử dụng súng bất quá vẫn còn lạ lẫm, Nhậm Dận Bồng buồn bực nhìn bia bắn trên sân tập làm sao cũng không thể bắn trúng hồng tâm. Thời điểm anh còn đang loay hoay không biết làm sao, Trương Gia Nguyên từ sau lưng hai tay vòng lấy vai Nhậm Dận Bồng thuận tiện cầm lấy tay của anh.



"Ngươi làm gì?" Nhậm Dận Bồng theo bản năng đẩy Trương Gia Nguyên ra, đem họng súng nhắm ngay đầu người kia.



"Tâm của ngài không đủ tĩnh, nóng lòng cầu thành, tự nhiên sẽ không bắn trúng." Trương Gia Nguyên cầm lấy súng trên tay Nhậm Dận Bồng, một phát dứt khoát hoàn mỹ bắn về phía hồng tâm, sau đó đem súng đặt lại vào tay anh. "Sức mạnh thì đủ, nhưng là kỹ thuật chưa đủ thành thục."



Nhậm Dận Bồng trên mặt vẫn cười, nhưng trong lòng lại một mực yên lặng niệm, mình là một quân vương chân chính, không thể vì bị người khác khiêu khích mà trong lòng liền mang bất mãn. Đợi đến khi Trương Gia Nguyên đi được một quãng xa mới đem súng trên tay vứt sang một bên "Súng hỏng, đổi cái khác."



Thư ký nhỏ nơm nớp lo sợ đưa lên một khẩu súng mới.



"Điện hạ, hai giờ nữa có lịch tiếp ngài Công tước tước láng giềng, ban đêm còn có dạ tiệc, ngài..."



Nhậm Dận Bồng không để ý đến thư ký nhỏ, mắt trái nhắm lại mà bóp cò, nhìn bia ngắm ngã xuống vì lực bắn, tâm tình mới khá hơn một chút "Đi thôi."



Trong phòng hội nghị Nhậm Dận Bồng cùng vị công tước kia đàm luận đến là vui vẻ, rất có loại cảm giác hận không thể gặp nhau sớm hơn. Chẳng qua là vừa trở lại cung điện liền đem một thân âu phục thay ra ném trên mặt đất rồi hạ lệnh "Mang đi vứt bỏ." Khi thị nữ chuẩn bị nhặt lên âu phục dưới đất thì anh lại dịu giọng "Được rồi, ngươi mang quần áo đem đến phòng giặt thanh tẩy một chút, sau đó treo lên. "



Đến khi thi nữ ra khỏi cửa, Nhậm Dận Bồng mới ngồi xuống trước bàn sách, nghĩ đến vị công tước kia liền cảm thấy muốn đau đầu. Nước láng giềng đã chiếm đoạt một vùng lớn lãnh thổ đất đai màu mỡ ở phía Bắc đế quốc, bây giờ lại phái tới một vị công tước đến hòa giải, hết lần này đến lần khác nhưng vị công tước kia lại là hôn phu của cô ruột.



Để củng cố quyền lực của mình, vị vua trước của đế quốc đem tiểu công chúa phân hóa thành Omega cưỡng ép gả sang nước láng giềng, anh từng nghe mẫu hậu nói qua, vị công chúa kia trong lòng vốn đã có người mình yêu thích...Trên thực tế thì bất cứ vị quân vương nào đều cũng sẽ dùng cái phương pháp thông gia này để củng cố thế lực của mình. Nếu như bản thân anh phân hóa thành Omega, nói không chừng cũng đã bị phụ vương xem như lễ vật đưa đến nước láng giềng.



Nghĩ đến đây, Nhậm Dận Bồng đầu lại bắt đầu đau. Bất quá không phải bởi vì vùng đất kia, mà là bởi vì người cô đang ở một đất nước xa lạ kia. Mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng Nhậm Dận Bồng có thể dự đoán được tình cảnh của người.



Bất quá vùng đất kia nhất định phải lấy lại.



Lãnh thổ của đế quốc, là nơi mà các chiến sĩ đã thề dù sống hay chết cũng phải bảo vệ.



Dạ tiệc vũ hội diễn ra theo đúng dự kiến, thời điểm kim đồng hồ điểm sáu giờ, bên trong cung điện vô số quý tộc được mời đến, Nhậm Dận Bồng mặt không đổi sắc bên trong một đám quý tộc vòng quanh chào hỏi, trên mặt bày ra nụ cười khéo léo. Lão quốc vương ngồi trên ngai vàng vui mừng quan sát tiểu hoàng tử, thậm chí đã bắt đầu tính toán tìm kiếm một Omega quý tộc có chút gia thế, tài năng, học vấn cùng ngoại hình xuất sắc, chỉ có dạng này Omega mới có thể trở thành hoàng hậu tương lai của đế quốc.



Dạ tiệc kéo dài đến hơn tám giờ, dựa theo lịch trình định sẵn của vũ hội đã đến lúc Nhậm Dận Bồng bắt đầu trình diễn. Trên sân khấu trung tâm của yến phòng Nhậm Dận Bồng cảm nhận nhiệt độ tỏa ra từ ánh sáng của chiếc đèn chùm trên cao, ưu nhã cầm lấy cây vĩ đàn cello kéo lên một bản nhạc.



Tiếng cello tao nhã nương theo tiếng đàn của vị thiên kim tiểu thư nào đó vang vọng trong yến phòng, bên dưới mọi người cũng dần bước lên sàn nhảy mà bắt đầu khiêu vũ.



Trương Gia Nguyên đứng tại vườn hồng bên cửa ra vào, nhìn xem Nhậm Dận Bồng kéo đàn cello, bút trên tay nhẹ nhàng vẽ lên giấy. Dạ hội lần này hắn hiển nhiên có tên trong danh sách khách mời, thế nhưng hắn không muốn giao tiếp cùng đám quý tộc giả tạo kia, chỉ đành phải ở trong hoa viên mà đi dạo. Khi tiếng cello êm tai kia vang lên, hắn liền hỏi thị nữ mang bút vẽ cùng giấy, ở tại một góc khuất bên cửa ra vào mà vẽ.



"Đôi tay này có lẽ thật sự không nên cầm súng." Trương Gia Nguyên bỗng nhiên mãnh liệt ho khan, đưa tay ôm lấy ngực há miệng thở dốc, tình huống dạng này gần đây xuất hiện rất nhiều lần, bác sĩ cũng đã giúp hắn kiểm tra nhiều lần, thế nhưng kết quả đề là không có vấn đề gì. "Thật kỳ quái."



Đêm khuya khi yến hội kết thúc, vị công tước láng giềng liền ngăn Nhậm Dận Bồng muốn ra khỏi cửa "Hoàng tử kính mến, không biết ngài nghĩ như thế nào về lời đề nghị kia?"



Nhận Dận Bồng đương nhiên biết được hắn muốn nói đến cái gì, còn không phải là đem phần đất cằn cỗi nhất ở phía Nam nước hắn đổi lấy vùng đất màu mỡ này của đế quốc sao, loại điều kiện vô lý này, dù là đứa trẻ trên đường cũng sẽ không đồng ý.



Thấy Nhậm Dận Bồng im lặng không nói gì, vị công tước kia liền mở miệng lần nữa "Ta nghĩ, trưởng công chúa không hi vọng nhìn thấy hai quốc gia chúng ta chiến tranh đi."



Trưởng công chúa trong miệng hắn chính là người cô của Nhậm Dận Bồng.



"Ta bình sinh ghét nhất bị người khác uy hiếp, cũng hận nhất kẻ đem Omega xem như điều kiện." Trên mặt Nhậm Dận Bồng không một ý cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. "Đất của đế quốc chính là quê hương của con dân đế quốc, cho dù hi sinh trên chiến trường cũng phải bảo vệ, về phần vùng đất kia nhân dân đế quốc không có hứng thú, đế quốc chúng ta chỉ muốn thứ thuộc về chính mình."



Tin tức tố vị đàn hương mang theo cảm giác áp bách mãnh liệt ép gã công tước không dám nói thêm lời nào, cỗ tin tức tố vị đàn hương này thậm chí ép đến một vị thiên kim tiểu thư hai chân đều nhũn ra. Nếu như không có Trương Gia Nguyên đuổi tới mà đỡ lấy cánh tay của nàng, chỉ sợ nàng liền ở trước mặt mọi người chịu một trận mất mặt.


Gã công tức tức giận rời đi, Nhậm Dận Bồng cũng nhanh chóng rời khỏi sàn khiêu vũ bước nhanh về hướng vườn hồng.



Ngoài dự liệu không phải là hương hoa hồng, Nhậm Dận Bồng nghe được một cỗ vị mùi bạc hà.



"Điện hạ phải học cách khống chế tâm tình của mình, làm cho một cô gái trước mặt mọi người mà mất mặt, thật không phải là việc một quý ông nên làm."



"Cút!" Nhậm Dận Bồng dường như lại càng tức giận, quay người trừng mắt nhìn người kia cười đến vui vẻ.



Trương Gia Nguyên phất phất tay, đem bảng vẽ trong tay đưa cho Nhậm Dận Bồng "Tặng ngài, điện hạ tôn kính của thần."



Nhậm Dận Bồng nhìn người trong bức họa trên tay, nhẹ nhàng kéo đàn cello, trên mặt là nụ cười tự tin.



"Tên khốn, tên khốn mắt mù!" Chính mình khi đó tự ép căn bản không hề cười.



Thời điểm Nhậm Dận Bồng về đến phòng liền một tay ném bức họa trong tay lên ghế salon.



"Đem đi vứt." Anh hạ lệnh cho người hầu, nhưng lại nghĩ bên trong là vẽ chính mình, bị người khác nhặt lại sẽ không hay liền nói tiếp "Đem đi thiêu hủy!"



"Điện hạ...Trong tranh chính là ngài..." Thị nữ cầm bức họa trên tay, có chút không biết làm gì nhìn về phía Nhậm Dận Bồng.



"Ném vào phòng kho! Đừng để ta trông thấy nó lần nữa!"



Về đến nhà Trương Gia Nguyên nhớ tới hình ảnh Nhậm Dận Bồng trên sân khấu kéo cello, liền mang ra guitar của mình vừa gảy đàn vừa ghi nhớ giai điệu.



Ngoài cửa sổ trăng sáng treo ở trên bầu trời, Trương Gia Nguyên thầm nghĩ làm sao lại giống gương mặt của Nhậm Dận Bồng như thế.



"Thật là đẹp mắt."



Trương  Gia Nguyên bật cười. Ân, ta chính là đang nói mặt trăng đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro