
Chương 20 + 21
Thân thể của Ngụy Vô Tiện run rẩy dữ dội, Lam Vong Cơ hung dữ cắn lại y, không biết qua bao lâu từ phía sau của Ngụy Vô Tiện truyền đến một cảm giác đau đớn, sau đó một trận sảng khoái liền đến.
Y rên lên một tiếng "Ahhh", cả người bị Lam Vong Cơ đặt dưới thân, y liền trở nên mềm mại như một chú mèo con, Lam Vong Cơ thuận tay mở y phục phía trên của Ngụy Vô Tiện ra, y phục phía trước đã ướt đẫm từ khi nào, hiện tại phần ngực trần đã lộ ra. Lam Vong Cơ một bên sờ, bên còn lại Ngụy Vô Tiện thì đang mẫn cảm không chịu nổi.
Lam Vong Cơ áp thân mình xuống, rồi lặp lại như thế. hương vị ngọt ngào của như điểm tâm thật quá giống nhau. Ngụy Vô Tiện rên lên rồi thuận theo đáp lại Lam Vong Cơ, quấn lấy lưỡi của y không rời, hai bên tai của hắn đỏ lên, sau đó sắc mặt cũng đỏ.
Lam Vong Cơ đưa tay vuốt lên phần lưng của Ngụy Vô Tiện, bất tri bất giác đã đụng đến phía dưới của y, Ngụy Vô Tiện thốt lên rồi phối hợp đẩy lên cọ xát với thắt lưng của hắn. Lam Vong Cơ thấy thế hôn lại càng sau, gắt gao đêm người ôm vào lòng.
Ngụy Vô Tiện cả thân thể đều đã trần trụi, cũng bởi cơn tình triều mà hưng phấn hơn. Lam Vong Cơ nhìn lấy thân thể của y, từng chỗ từng chổ để lại một dấu hôn, thật giống như những đứa hoa mai ở trên tuyết trắng, y ôm lấy Lam Vong Cơ, muốn đòi hỏi hơn nữa.
Lỗ nhỏ ở dưới đã bắt đầu chảy nước, Khôn Trạch lúc đang phát tình cả người đều ham muốn, Ngụy Vô Tiện cố gắng cọ xát với thắt lưng của Lam Vong Cơ, giọng nói cũng mềm mại hơn "Nhị ca ca, đừng hôn không chứ. . .Ngươi mau vào trong đi"
Lam Vong Cơ cũng đang chịu đựng, ngón tay thon dài di chuyển ra phía sau để thăm dò một chút, căn bản chỗ đó hiện tại không cần khuếch trương cũng đủ mềm mại rồi.
Nhưng Lam Vong Cơ sợ làm Ngụy Vô Tiện bị thương, chỗ đó lâu rồi chưa từng được đụng qua, trực tiếp tiến vào chắc chắn sẽ khiến y bị thương, nhưng mà Ngụy Vô Tiện đã bị kiềm chế biết bao nhiêu ngày, trong lòng cũng vô cùng thương nhớ Càn Nguyên của mình.
Tai của Lam Vong Cơ đỏ bừng, trong đôi mắt hiện lên ham muốn tình dục, bộ dạng lạnh lùng của trước đó với hiện tại có chút không giống nhau. Đôi mắt của Ngụy Vô Tiện hé mở, nhìn thấy bộ dạng của Lam Vong Cơ thì y liền nâng người lên hôn một cái, đó không phải là một nụ hôn nhẹ mà nó mãnh liệt như một con sư tử vồ lấy con mồi vậy.
Bộ dáng mềm mại của bản thân đều lộ ra bên ngoài khiến Lam Vong Cơ cảm thấy yêu chiều, động tác cũng ôn nhu hơn, Ngụy Vô Tiện lại không muốn sự ôn nhu, nhưng y không biết đằng sau hắn là tảng băng.
Ngụy Vô Tiện tay chân vung ra loạn xạ, không nghĩ đến lỡ cọ qua thân dưới của hắn, Ngụy Vô Tiện vừa cảm nhận xong thì rụt lại nhưng sau đó lại cẩn thận tiến đến, sau đó cố gắng để phơi bày nó ra, động tác vô cùng phóng túng.
Lam Vong Cơ thật muốn trực tiếp đi vào.
Đôi mắt của Ngụy Vô Tiện dường như đã có lại một chút thanh tỉnh, miệng liền bắt đầu kiếm chuyện, y nhẹ nhàng mà nói: "Nhị ca ca, ta dùng tay giúp ngươi có được không?"
Lam Vong Cơ không viết Ngụy Vô Tiện học cái đó từ đâu ra, nhưng hiện tại chỉ cần một câu của y đã khiến hắn muốn bạo phát, hắn mút lấy điểm đỏ trên ngực không ngừng.
"Đừng nói nữa"
Vong Cơ chỉ dùng tay làm loạn phía sau liền khiến Ngụy Vô Tiện không chịu nổi.
Ngụy Vô Tiện tay cũng nóng lên, cầm lấy tiểu đệ của Lam Vong Cơ, giọng nói mang đầy sự dâm mỹ mà nói: "Nhị ca ca, ngươi đừng như vậy nữa, ngươi mau vào đi. . ."
Mạt ngạch của Lam Vong Cơ vẫn còn trên trán, ngoài miệng không nói lời nào nhưng động tác tay của hắn vẫn như cũ, cả căn phòng đều là mùi của hai người, mùi đàn hương cùng mùi hoa sen triền miên cùng một chỗ.
Không biết qua bao lâu, Ngụy Vô Tiện mới cảm giác phía sau lỗ nhỏ của mình có một thứ gì đó nóng bỏng tiến đến, bắt đầu tiến vào bên trong.
Một phát liền đi vào khiến Ngụy Vô Tiện thở không nổi, tiểu đệ của Lam Vong Cơ thật sự quá lớn, lỗ nhỏ của y bao bọc lấy nó không nổi.
Sự thúc đẩy liên hồi, một lần lại sâu hơn lần trước, không chừng muốn xâm nhập hết tất cả. Ngụy Vô Tiện cả người cảm thấy như sắp chết, nhưng khi rút ra thì y lại gọi, lúc cả hai chạm đỉnh thì cũng rên lên đầy thỏa mãn, y vùi đầu vào gối rên rỉ không ngừng, mỗi lúc thì giọng của y càng mềm mại hơn. Tín hương thơm ngọt câu dẫn Lam Vong Cơ đến phát cuồng, hắn lại hạ xuống hôn y, sức mạnh cũng càng lúc không khống chế.
Lúc đầu nhịn nhục khoái cảm, cả người đều gồng lên để chống đỡ, Lam Vong Cơ vì thế mỗi lần thúc lại càng hung dữ, đem tiếng khóc của y nuốt vào trong miệng mình, hắn lật người của Ngụy Vô Tiện lại, không lưu tình mà làm dâu lên thân thể của y, đem dấu hiệu của mình để lại.
"Lam nhị ca ca. . . ." chưa nói hết đã bị Lam Vong Cơ hôn lấy, cả người đều rơi xuống gần mép xuống, cái giường sắp không chịu nổi nữa rồi. Ngụy Vô Tiện cứ như thế mà rên rỉ, thỉnh thoảng mình thúc vài cái thật mạnh khiến y thở không nổi.
"Không, không được đâu, Nhị ca ca. . .người mau ngừng lại một chút. . ." Y hiện tại bị dục vọng của Lam Vong Cơ chiếm lấy, chỉ có thể cầu xin hắn.
Lam Vong Cơ đột nhiên bị kích thích, chút nữa đã bị tước đi vũ khí, hắn cầm lấy lưng của Ngụy Vô Tiện thúc lên.
Ngụy Vô Tiện liền hét lên.
Tiểu đệ của Lam Vong Cơ vẫn được vùi bên trong lỗ nhỏ của Ngụy Vô Tiện, chỗ đó mềm mại lại chảy ra rất nhiều dâm dịch, đem cả hai người gắn kết lại hoàn toàn. Hắn lúc này thật sự đang rất hung dữ, Ngụy Vô Tiện đành ôm lấy cổ của hắn mà cầu xin: "Đau. . "
Nghe thấy Ngụy Vô Tiện nói vậy thì động tác của hắn liền ôn nhu hơn, nhưng Ngụy Vô Tiện lại muốn Lam Vong Cơ hung dữ như lúc này, ngoài miệng lại bắt đầu muốn kiếm chuyện: "Nhị ca ca, bên trong. . .của ta. . .thoái mái không?"
"Ta. . .làm sao. . .có thể khiến ngươi cảm thấy thoải mái?"
Lý trí săn sóc của hắn cuối cùng cũng bị tháo rời, người nọ không kiềm chế nữa, thân dưới lại bắt đầu nóng lên, biên độ cũng bắt đầu nhanh hơn, cũng không kìm lại tốc độ cùng lực đạo của mình, tiểu đệ của hắn lại bắt đầu đứng lên, một phát quay cuồng đâm lấy lỗ nhỏ đầy dâm dịch.
"Chậm một chút đi mà" Cả mặt của Ngụy Vô Tiện đỏ bừng, nghe thấy lời này của Ngụy Vô Tiện khiến hắn hoãn lại sức lực, nhìn qua thì phía dưới của y đã bị chà đạt đến đỏ lên.
Đôi chân thon dài cũng không còn khí lực nhưng Lam Vong Cơ đã nhah chóng đem chân của y kéo lên hông, còn bản thân bắt đầu theo nhịp mà va chạm vào chỗ cần thiết.
Đến lúc Ngụy Vô Tiện không còn ý thức nữa, Lam Vong Cơ cũng lo lắng thân thể của Ngụy Vô Tiện, cố nén lại ham muốn của mình, sau một hồi đâm rút cũng đi ra ngoài.
Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện đi tắm, tẩy trừ một chút rồi xem xem thân dưới của y kĩ càng, làm mạnh như vậy cũng đã khiến chỗ đó sưng lên không ít.
Ngụy Vô Tiện mơ màng nằm trong ngực của Lam Vong Cơ, chóp mũi đầy mồ hôi, tóc tai cũng bù xù, thoạt nhìn như bị người ta khi dễ vậy.
Lam Vong Cơ trong mắt hiện sự đau lòng, ôn nhu hôn lên đỉnh đầu của y.
Chờ sau khi cả người Ngụy Vô Tiện đã được thay tẩy sạch sẽ, y phục bên trong của y đã không còn thể mặc nữa, cho nên hắn thay đồ của mình cho y, nhưng mà y phục này đối với hắn có chút lớn cho nên khiến y lọt thỏm vào trong bộ đồ.
Đem y trở lại bên giường lại hôn y một hồi, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Ngụy Anh, ngủ ngon"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro