Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15. Tái ngộ

Bầu trời Konoha chìm trong sắc đỏ u ám, những mảnh vụn từ các tòa nhà bị phá hủy bay lả tả khắp nơi. Trước mắt Pain, Naruto đang bị áp chế bởi sức mạnh Rinnegan. Cửu Vĩ bên trong Naruto dần mất kiểm soát, chakra đỏ cuộn trào bao trùm lấy cậu.

"Kết thúc rồi," Pain tuyên bố, giơ tay chuẩn bị tung đòn cuối cùng.

Nhưng trước khi hắn kịp ra tay, một luồng ánh sáng xanh lóe lên. Trong chớp mắt, cơ thể Naruto bị kéo ra xa khỏi tầm tấn công của Pain. Một bóng hình xuất hiện giữa làn khói, áo choàng đen bay phấp phới, đôi mắt Sharingan xoáy tròn phát sáng như hai ngọn lửa không thể dập tắt.

Pain nhìn chằm chằm vào kẻ lạ mặt, đôi mắt Rinnegan co lại.

"Ngươi—Ta biết ngươi

—Uchiha Shisui!"

Người đàn ông không trả lời ngay. Anh chỉ đứng đó, nhìn thẳng vào Pain, ánh mắt lạnh lùng.

"Rút lui, khi ta còn nhân nhượng cho ngươi một con đường sống."

Pain nheo mắt, giọng hắn trầm xuống. "Sharingan của ngươi... rất mạnh. Thật đáng tiếc khi nó không còn nguyên vẹn."

"Chúng ta sẽ xem điều đó đúng đến đâu," Shisui đáp, đôi tay chắp lại.

Pain không chần chừ, tay giơ ra và hàng loạt thanh sắt bay ra từ các phía. Nhưng ngay khi làn sóng sức mạnh lan tới Shisui, anh biến mất như một bóng ma.

"Ở đây." Giọng nói vang lên sau lưng Pain.

Hắn quay phắt lại, chỉ kịp thấy một cú đá cực mạnh từ Shisui đánh trúng hắn, khiến cơ thể hắn văng đi xa, chân sượt trên đất cát.

Pain gạt bụi đất khỏi áo choàng của mình, ánh mắt Rinnegan lóe lên một tia cảnh giác. Sáu cơ thể khác của Lục Đạo xuất hiện sau hắn, vây quanh Shisui từ mọi phía. Mỗi cơ thể đều sẵn sàng hành động, sức mạnh của Rinnegan dồn ép không khí xung quanh nặng nề hơn.

"Uchiha Shisui," Pain nhấn mạnh từng từ. "Ngươi từng được gọi là 'Thuấn thân Shisui'. Nhưng thời đại của Sharingan đã qua. Đây là kỷ nguyên mới."

Shisui nhún vai không biểu lộ cảm xúc.

Ngay khi lời cuối cùng của hắn dứt, một cơ thể của Pain lao đến với tốc độ kinh hoàng, tung một cú đấm mạnh mẽ, cơ thể Shisui đơn giản chỉ mờ dần như một ảo ảnh. Thay vào đó, anh xuất hiện ngay sau lưng, áo choàng đen bay phất phới và bàn tay chém ngang, hạ gục nó trong tích tắc.

Anh lại shunsin trở lại sau lưng Pain, một cơ thể khác lao vào anh và anh đá nó ra ngay tức khắc

"Ngươi - chưa đáng để bị giết ngay lúc này. Người không thể đánh bại ta, vậy nên, rời đi trước khi ta đổi ý Uzumaki Nagato."

Shisui giơ tay, đặt một ấn chú vào một bên Rinnegan đang xoáy thẳng vào anh. Một tia sáng lóe lên từ lòng bàn tay anh, nhấn chìm cả hai trong một luồng sáng đỏ rực.

Kotoamatsukami.

Sáu cơ thể của Pain lần lượt biến mất, cho đến khi chính hắn cũng mờ dần không khoảng lặng. Chỉ còn lại không gian trống rỗng, làn khói đỏ nhạt mờ dần đi trong ánh sáng của một thế giới đã thay đổi mãi mãi.

Shisui đứng đó, khí chất uy nghi, ánh nhìn sắc bén, và một sức mạnh vô hình khiến mọi thứ xung quanh như chùng xuống. Naruto, vừa gượng dậy sau trận chiến khốc liệt, cơ thể loạng choạng nhìn người lạ trước mặt với vẻ bối rối.

"Anh là ai?" Naruto hỏi, đôi mắt xanh ánh lên sự nghi ngờ. "Và tại sao anh lại giúp tôi?"

Trước khi Shisui kịp trả lời, Kakashi xuất hiện giữa cả hai, đẩy Naruto ra phía sau mình, ánh mắt Sharingan của anh ngay lập tức nheo lại.

"Shisui - Làm sao cậu có thể còn sống?"

Naruto quay sang Kakashi, hoang mang hơn bao giờ hết. "Kakashi-sensei, thầy biết người này sao?"

Kakashi gật đầu, giọng bình tĩnh "Uchiha Shisui, được cho là đã chết mười một năm trước."

Shisui chỉ đáp đơn giản "Hatake-taichou."

"Tôi không còn là taichou của cậu nữa."

Anh cười xòa, tay gãi sau đầu "Từ bao giờ taichou nói chuyện nghiêm túc như thế vậy? Được rồi, Hatake, hay kiếm một nơi thật riêng tư để ta có thể nói chuyện. Tôi vẫn chưa thể lộ diện ngay lúc này."

Naruto sửng sốt khi cậu quay xung quanh và la oai oái "Ớ, thế đây là ảo thuật ư???"











Kisame liếc nhìn Sakura, đôi mắt anh vẫn lạnh lùng nhưng cũng đầy sự quan tâm. "Cô ổn chứ?"

Sakura gật đầu, dù bên trong mình cảm thấy ngột ngạt. "Tôi có thể tiếp tục, chỉ là... thiếu chakra quả thật rất khó khăn."

"Ồ" Kisame gật gù như thể hiểu ra, rồi hắn quay sang Itachi nói lớn "Oi Itachi! Kunoichi bé nhỏ của cần cần được bế!"

Một giây sau và một thanh kunai sượt qua cổ hắn chính xác ngay giữa tĩnh mạch. Kisame im phăng phắc, nhìn sang cô y nhẫn đang còn đỏ mặt với ánh mắt cầu cứu.

"Đáng đời!" cô dậm chân mình lên chân hắn. "Hứ!"

Itachi, không nói một lời, tiếp tục dẫn đường. Sự im lặng của anh như một dấu hiệu cho việc anh không muốn tham gia vào cuộc tranh cãi này, và nếu như Kisame tiếp tục lải nhải thì anh sẽ giết hắn không còn một giọt máu, thế là không ai hó hé với nhau câu nào.

Và đương nhiên cũng không ai để ý cái nhếch mép nhỏ trên mặt anh rồi.


Khi họ đến gần ngôi đền cổ, không khí dần trở nên nặng nề. Các dấu hiệu của lời nguyền đã hiện rõ trong những bức tường rêu phong của ngôi đền, những biểu tượng kỳ quái ẩn giấu trong những khối đá cổ. Trong lòng ngôi đền, không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Những bức tường đá xung quanh, với những hoa văn kỳ bí, dường như không thể che giấu sự tồn tại của một lực lượng khác.

Nhưng mà vấn đề là,

Sakura sợ ma!

Mỗi bước đi, mỗi dấu vết trên mặt đất càng khiến Sakura cảm thấy sợ hãi. Cô không thể tránh khỏi cảm giác rằng ngôi đền này không chỉ là một ngôi đền cổ đơn thuần mà là một nơi mang đậm những bí mật tối tăm—và có lẽ, những điều mà họ tìm kiếm không phải lúc nào cũng dễ dàng đạt được. Cô cảm thấy sự hiện diện của những sinh vật vô hình đang theo dõi họ.

Ực, không muốn đâu. Ma thì làm sao bị ảnh hưởng bởi nắm đấm được!

Cô vô thức nép lại phía sau Kisame và hắn ngay lập tức chế nhạo cô, Sakura tức giận và cô chẳng thể làm được gì, không chakra, không đồng đội, không vũ khí, thứ duy nhất cô có là hai bạt nhẫn cấp S đã nhiều lần tấn công làng và sẵn sàng giết bất kì ai có ý đồ xấu với họ.

"Nín họng đi Kisame, cấm anh cười!" Cô bực bội. Nhưng ngay lúc đó có tiếng tặc lưỡi, và Sakura ngay lập tức bị kéo trở lại bằng một bàn tay chai sần, to lớn, mà ấm áp.

"Đi lên đây, đừng có ngả về phía đó." Itachi nói, tay vẫn nắm chặt tay cô khi chân cô bước đồng điệu với anh.

"Có ma ở dưới đó." Anh nói tiếp.

Sakura vẫn chưa kịp hoàn hồn sau cú kéo bất ngờ của Itachi, cơ thể cô theo phản xạ chùn lại một chút, nhưng đôi tay của anh, mạnh mẽ và ấm áp, khiến cô không thể rút ra. Cô cảm thấy hơi ngượng, nhưng lại không thể phủ nhận rằng sự an tâm bắt đầu len lỏi vào lòng khi bàn tay của Itachi nắm chặt lấy tay cô. Cảm giác của anh thực sự rất khác biệt, không chỉ đơn thuần là sự bảo vệ mà dường như còn có gì đó an toàn, chắc chắn mà cô chẳng thể tìm thấy ở nơi khác.

Cô nghe thấy một tiếng tặc lưỡi từ Kisame phía sau, nhưng không cần nhìn lại, Sakura biết hắn đang mỉa mai mình. Nhưng lúc này cô chẳng buồn bận tâm đến hắn. Thực ra, cô chẳng thể hiểu nổi chính mình nữa. Sao tên này dạo này làm mấy cái hành động kì quặc thế nhỉ? Trước hắn còn chửi mình là đồ đần mà.

Nhưng thực sự là có ma à? Eo ơi, thôi, đúng là đi bên Itachi chắc ăn nhất.


Kisame chán nản nhìn hai con người trước mắt, rồi trề môi thầm nghĩ.

Đấy thấy chưa. Ta mới là cẩu độc thân ở đây!


Đi được một khúc nữa, cánh cửa đá lớn hiện ra trước mắt họ, khiến mọi sự chú ý của nhóm dồn vào đó. Cánh cửa ấy không có khóa, nhưng lại có một hình vẽ kỳ dị khắc trên bề mặt. Itachi đứng trước cánh cửa, tay chạm nhẹ vào đá, cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ lạ, không phải của thời gian, mà là của một sức mạnh vô hình ẩn chứa bên trong.

"Chúng ta đến rồi." Itachi lên tiếng, âm thanh trầm thấp nhưng đầy uy lực, như thể anh đang đối mặt với điều gì đó mà mình không thể kiểm soát.

Sakura chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào các kí tự và nét vẽ kì quặc trên tảng đá, nó rất quen mắt, rất quen mắt.

trong 運命 tức mệnh trong số mệnh.

"Đây, có lẽ là nơi chôn cất em của kiếp trước"

Iza██████đãphávỡquy██████bánhxel██████theoIzanami██████trườngđịa██████

Yeah đương nhiên, mình ghét môn cổ tự nhất ở Học viện. Sakura nhăn mặt nhìn những kí tự chằng chịt, cố đoán ý nghĩ của nó.

"Nếu có chakra tôi sẽ phá được nó, nhưng tôi nghĩ-"

"Ta sẽ làm" Kisame nói, đặt thanh Samehada xuống và thao một phần băng ra, để lộ lưỡi kiếm sắt bén.

"Khoan—"

Itachi, với bản năng nhạy bén của mình, bỗng dừng lại giữa bước đi. Đôi mắt anh sáng lên, ánh nhìn như xuyên thấu qua những lớp đá, xuyên qua không gian tối tăm bao phủ ngôi đền.

Một cảm giác lạ lùng xâm chiếm anh—có ai đó đã vào trước họ. Cảm giác này không lạ, mà là một thứ gì đó rất quen thuộc. Đó là khí tức mà anh đã cảm nhận từ lâu, một khí tức mà dù đã từng xa cách, nhưng không thể xóa nhòa trong tâm trí anh.

"Đã có người thâm nhập từ trước..." Itachi thì thầm, giọng nói thoáng dè chừng

Kisame và Sakura, dù không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, cũng dừng lại theo phản ứng của Itachi. Sakura nhìn vào anh, đôi mắt cô đầy lo lắng, không rõ vì sao Itachi lại có vẻ căng thẳng đến vậy.

"Ai vậy?" Kisame hỏi, giọng anh thấp, cảnh giác.

Itachi không đáp lời, chỉ im lặng, đôi mắt anh dán chặt vào những bóng tối phía xa, nơi có một cảm giác lạ đang trỗi dậy. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi vị quen thuộc mà anh không thể nhầm lẫn được.

"Tránh mau Sakura!" Giọng anh hét lên và ngay lập tức, Kisame không hỏi, không nói, mà hành động nhanh như chớp, ôm lấy cô và nhảy lùi về phía sau, tạo khoảng cách an toàn khỏi lưỡi kiếm chớp nhoáng vừa xẹt qua.

Chưa kịp định thần, Sakura chỉ kịp thấy một tia sáng lóe lên, và một luồng sấm sét mạnh mẽ, cứ như thể trời đất bị xé rách. Đó là một lưỡi kiếm sáng loáng, di chuyển với tốc độ không thể tưởng tượng được, và nếu không có Kisame, có lẽ cả ba người đã không thể trốn thoát.

"Chết tiệt!" Kisame thở hổn hển, ánh mắt hướng về phía kẻ vừa tấn công họ. "Không phải hắn nữa chứ."

Và rồi, giọng nói đó vang lên trong không gian tĩnh lặng, mang theo một sự chế giễu lạnh lùng:

"Bất ngờ lắm ư, anh trai?"

Sakura nghe thấy âm thanh của tiếng gọi ấy, và dù không thể tin được, cái tên đó vẫn đủ khiến lòng cô thắt lại—Sasuke. Nhưng cô biết rõ, điều này không chỉ là sự trùng hợp.

Itachi đứng im, không hề di chuyển, nhưng từ đôi mắt anh, một tia sáng lướt qua—không phải của sự bất ngờ, mà là của sự nhận ra điều gì đó mà ngay cả bản thân anh cũng không thể tránh khỏi.

"Sasuke..." anh thì thầm, như thể cái tên ấy vừa mở ra một cánh cửa mà anh đã cố gắng khóa kín bấy lâu.

Một bóng người bước ra từ trong bóng tối, và khi ánh sáng từ những viên đá lấp lánh chiếu vào, cái bóng ấy hiện lên rõ rệt. Sasuke đứng đó, vẻ mặt không thay đổi, ánh mắt đỏ rực như một ngọn lửa thiêu đốt mọi thứ xung quanh. Cả cơ thể anh tỏa ra một khí tức nguy hiểm, khiến không khí trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.

"Sasuke-kun?" Sakura lắp bắp, không thể tin vào những gì mắt mình đang thấy. "Cậu... sao lại ở đây?"

Nhưng Sasuke chỉ mỉm cười lạnh lùng, và không đáp lại câu hỏi của Sakura. Đôi mắt anh khóa chặt vào Itachi, không có chút gì gọi là tình anh em, mà chỉ là sự lạnh lùng tuyệt đối.

"Anh vẫn cứ như vậy. Bảo vệ những thứ vô nghĩa." Sasuke hạ thấp giọng, ánh sáng trong đôi mắt anh dường như muốn thiêu đốt mọi thứ. "Để xem lần này anh sẽ làm gì, Itachi."

Itachi vẫn đứng im, không thay đổi biểu cảm, nhưng ánh mắt anh không thể che giấu sự căng thẳng. "... Sasuke."

"Đưa Sakura đi đi."

Sakura cảm thấy tim mình đập mạnh, nhưng không phải vì sự sợ hãi. Cảm giác phẫn nộ trào lên trong lòng cô, và không thể kiểm soát được bản thân, cô hét lên. "Không! Tôi không đi! Kisame—Đặt tôi lại ngay lập tức, nếu không anh sẽ hối hận!" Giọng cô vang vọng trong không gian u tối của ngôi đền, đầy kiên quyết và không một chút sợ hãi.

Kisame quay lại nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng, nhưng hắn không nói gì. Chỉ một cái nhíu mày thoáng qua, và rồi lại chuyển sự chú ý vào Sasuke. Đúng lúc đó, giọng nói của Sasuke vang lên, đầy sự chế giễu:

"Cô sẽ làm gì, Sakura?"

Câu hỏi của Sasuke như một cú đánh vào lòng cô, và Sakura cảm thấy một luồng giận dữ dâng lên. Cô không phải là một người dễ bị khiêu khích, nhưng khi Sasuke thách thức như vậy, nó như một sự sỉ nhục không thể chịu đựng được. Đôi tay cô siết lại, mắt ánh lên sự quyết đoán. "Tôi sẽ không để các người đấu đá trong khi tôi chỉ đứng nhìn. Dù thế nào đi nữa, tôi không rời đi!"

Kisame không nói gì thêm, chỉ hơi giật mình khi nhận thấy quyết tâm trong mắt Sakura. Hắn quay lại nhìn Itachi, người vẫn đứng yên, đôi mắt không rời khỏi Sasuke. "Cậu không nghe cô ấy sao?"

Itachi không vội trả lời, vẫn nhìn vào Sasuke, người vẫn đứng đó, ánh mắt không hề mềm yếu, trái lại, dường như càng thêm phần kiên quyết.

"Anh không nghe thấy tôi sao, Itachi?" Câu nói của Sasuke lúc này đầy sát khí. "Ngày hôm nay sẽ là ngày tôi trả thù cho những gì anh đã làm."

Itachi, với vẻ mặt không thay đổi, cuối cùng lên tiếng, giọng anh trầm, đầy sự chấp nhận. "Em có lý do của riêng mình, Sasuke, ta hiểu." Anh nhìn về phía Sakura và Kisame, rồi nói nhẹ nhàng: "Kisame, mang cô ấy đi."

Sakura vẫn không chịu rời đi, đôi mắt cô kiên quyết, không chịu nhường bước dù chỉ một chút. "Tôi không đi đâu hết! Tôi sẽ không rời bỏ các anh, và tôi sẽ không để cậu ấy làm gì cả!" Cô quay lại nhìn Itachi, rồi lại hướng ánh mắt về Sasuke, nhưng trong mắt cô là sự quyết tâm mãnh liệt. "Tôi không thể để anh, Itachi, chịu đựng một mình."

Kisame đứng yên, nhìn vào cô rồi nhìn sang Itachi, không chắc chắn phải làm gì tiếp theo. Đó là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đầy sự căng thẳng, khi mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Itachi. Anh không nhanh chóng ra quyết định, mà chỉ đứng đó, im lặng nhìn Sasuke.

Sasuke không chờ lâu hơn. Cậu giơ tay lên, và một luồng khí lạnh bất ngờ bao trùm cả khu vực. Một con rắn khổng lồ, có thể cảm nhận được sự nguy hiểm trong không khí, đột ngột xuất hiện, mắt sáng rực, hướng thẳng về phía Sakura và Kisame.

"Chạy đi!" Itachi gầm lên, ném thanh tanto của mình chặn đòn đánh, không còn thời gian suy nghĩ nữa.

Hắn vội vã nắm tay Sakura, kéo cô ra khỏi nguy hiểm, nhưng cả cơ thể cô dường như bị đóng băng lại bởi khí lạnh từ con rắn và đôi mắt đầy sát khí của Sasuke.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro