9
Chương 9. Kϊƈɦ thích một chút
Hai nam sinh đã chờ ở cửa công viên trò chơi, bị mạnh mẽ kéo tới vốn dĩ vẻ mặt không kiên nhẫn, cảm thấy đến công viên trò chơi với con nít, còn phải bị nhét cẩu lương, vô cùng không tình nguyện, mà khi tầm mắt rơi xuống trêи người Nguyễn Kiều Kiều đứng ở bên cạnh Tô Tuyết, hô hấp hắn cứng lại, nhất thời hai mắt đều nhìn thẳng.
Cho nên nói bàn tính của Nguyễn Thừa An coi như gọi lộn số, hắn không biết trêи đời có người mê hương vị nữ nhân, nhưng cũng có người mê loli.
Mà thiếu niên kia vừa vặn là thích truyện tranh trò chơi, điên cuồng mê luyến thế giới giả tưởng.
Mà Nguyễn Kiều Kiều đứng ở trước mắt hắn, nghiễm nhiên chính là mỹ thiếu nữ đi ra từ truyện tranh, quả thực phù hợp ảo tưởng hoàn mỹ của đối với hắn trong mộng tình nhân.
Đừng nói nam sinh này, ngay cả bạn trai Tô Tuyết Tần Mục Nhiên, đều rõ ràng sửng sốt một chút.
Lúc trước hắn nghe Tô Tuyết nhắc tới quá ở Nguyễn gia dạy cô gái này, bởi vì ấn tượng phiến diện của Tô Tuyết, ấn tượng của hắn cũng không tính quá tốt, nghĩ là bé gái không quá thông minh bị nuông chiều từ bé.
Nhưng ánh mắt Nguyễn Kiều Kiều trong vắt sáng ngời, tràn ngập linh khí, vốn dĩ Tô Tuyết ở trong đám người vốn dĩ nổi bật, dưới sự đối lập, ánh sáng của Tô Tuyết đều ảm đạm rồi.
Ấn tượng đầu tiên của một người tự nhiên đều là trông mặt mà bắt hình dong, Nguyễn Kiều Kiều dung nhan thiên sứ, dẫn tới người qua đường đều nhịn không được liên tiếp quay đầu.
Thời điểm đối phương đang đánh giá nàng, Nguyễn Kiều Kiều cũng xem kỹ hai nam sinh.
Tô Tuyết kéo người kia đó là bạn trai nàng, nhìn Tần Mục Nhiên, Nguyễn Kiều Kiều không khỏi nhớ tới nam chính đã từng nào đó gặp được ở thế giới vườn trường.
Hệ thống nhắc nhở nói: "Cố Tuyển Tây."
Nguyễn Kiều Kiều nghĩ thầm, xem ra giáo thảo nam thần phần lớn là loại hình này, dung nhan thanh tuấn, thoạt nhìn chính là con ngoan trò giỏi, nhưng cả người lộ ra hơi thở lãnh đạm, nếu ở vườn trường, có thể nói với hắn vài câu, các nữ sinh đều có thể thụ sủng nhược kinh vui vẻ đến không được.
Một thiếu niên khác diện mạo còn xem như thanh tú liền trở nên đơn giản nhiều, cảm xúc đều viết ở trêи mặt, áo sơmi ô vuông thêm quần jean, gương mặt tái nhợt dáng người gầy yếu vừa thấy liền rất ít ra ngoài, tên gọi tắt là trạch nam.
Hai mắt Nguyễn Kiều Kiều tùy tiện nhìn bọn họ liền đem toàn bộ lực chú ý phóng tới đủ trò chơi mọi màu sắc, đem một cô gái ngây thơ hoạt bát diễn đến giống như đúc.
Không cần Tô Tuyết cùng Tần Mục Nhiên thỉnh cầu, nam sinh bị gọi tới kia lập tức hưng phấn giống như tiêm máu gà, chạy đến một bên mua một đống đồ ăn vặt kẹo kem, ân cần mà đưa đến trước mặt Nguyễn Kiều Kiều.
Tô Tuyết cùng Tần Mục Nhiên đi ở phía trước, Nguyễn Kiều Kiều cùng nam sinh tự nhiên đi ở phía sau, nàng nắm một cây kem ốc quế, cái miệng nhỏ ɭϊếʍ kem, Tần Mục Nhiên vừa vặn quay đầu lại, liền thấy trong ánh mắt bạn bè hắn lập loè hưng phấn lại mang ánh sáng quỷ dị, nhìn chằm chằm Nguyễn Kiều Kiều không bỏ.
Gia hỏa này không chút nào che dấu vẻ mặt thèm thuồng mà nhìn chằm chằm người ta, dọa đến tiểu cô nương thì làm sao bây giờ?
Khóe miệng Tần Mục Nhiên giật giật, liền đi tới bên Nguyễn Kiều Kiều, rút tờ khăn giấy cho nàng, đồng thời cảnh cáo mà trừng mắt nhìn bạn hắn một cái.
"Cảm ơn ca ca."
Hắn nghe được thiếu nữ nói lời cảm tạ, tiếng nói ngọt thanh.
Tần Mục Nhiên cúi đầu nhìn về Nguyễn Kiều Kiều, liền thấy thiếu nữ tươi cười xinh đẹp nhìn hắn, bên cạnh đôi như môi hồng hào như màu hoa anh đào còn dính một chút vết sữa không lau đến, nàng thu hồi khăn giấy hồn nhiên không biết, còn vươn đầu lưỡi ɭϊếʍ kem kia, hắn có thể tinh tường nhìn thấy nàng cuốn đầu lưỡi nhỏ phấn hồng đem chất lỏng hòa tan ngọt ngào màu trắng ngà vào khoang miệng sau đó cùng nhau nuốt xuống như thế nào.
ĐM!
Tần Mục Nhiên ở trong lòng mắng câu thô tục lần đầu tiên trong cuộc đời.
Hắn thế nhưng bị tên kia lây bệnh, trong đầu hiện lên liên tưởng không thích hợp, hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, xua tan cảm giác quái dị này.
Mới chơi hai trò chơi nhẹ nhàng, đặc tính trạch nam của bạn Tần Mục Nhiên biểu lộ ra ngoài, thể lực chống đỡ hết nổi, ngồi ở ghế trêи thở dốc. Nhưng Nguyễn Kiều Kiều vẻ mặt hứng thú bừng bừng mà muốn đi chơi trò kϊƈɦ thích.
Nhìn đến đường tàu lượn siêu tốc uốn lượn phập phồng từ trêи xuống dưới kia, sắc mặt Tô Tuyết cũng trở nên có chút khó coi, nàng nhưng không muốn sợ tới mức hoa nhan thất sắc hu hu kêu to, quá không có hình tượng.
Nhưng cố tình mặc kệ nàng khuyên nhủ như thế nào, Nguyễn Kiều Kiều thật sự tựa như đứa bé, càng kϊƈɦ thích càng kìm nén không được mà muốn chơi.
Thấy Tô Tuyết không đồng ý, Nguyễn Kiều Kiều chu miệng.
"Không được chơi, em muốn về nhà."
Nàng vừa thốt ra lời kia, Tô Tuyết thấy không lay chuyển được, đành phải nói với Tần Mục Nhiên.
"Mục Nhiên, anh chơi với cô ấy đi, em có chút mệt mỏi."
Vì thế, bất tri bất giác, từ tàu lượn siêu tốc bắt đầu, liền biến thành Tần Mục Nhiên mang theo Nguyễn Kiều Kiều một đường chơi các loại trò chơi mạo hiểm.
Trong quá trình hai người chơi, Tần Mục Nhiên chú ý che chở tiểu cô nương, không tránh được tứ chi tiếp xúc, hai người cũng quen thuộc không ít.
Chờ hai người khi trở về, Nguyễn Kiều Kiều đã thân mật mà kéo cánh tay Tần Mục Nhiên, kêu mãi không ngừng Mục Nhiên ca ca.
Thật là tâm tính con nít, ai chơi với nàng thì nàng thích người đó.
Tô Tuyết trong lòng hừ lạnh một tiếng, áp xuống cảm giác ghen tuông dâng lên trong lòng.
Mà một nam sinh khác khác phản ứng trực tiếp rất nhiều, sớm biết rằng có thể thân cận giai nhân, cho dù hắn liều mạng cũng nên phụng bồi a!
Nhưng mà khi bốn người đi vào trước mặt nhà ma âm khí dày đặc, nam sinh tức khắc lại thay đổi suy nghĩ, càng đi tới, thân thể hắn càng cứng đờ, nếu không phải hai chân nhũn ra, hắn rất muốn cất bước liền chạy.
"Mục... Mục Nhiên..."
Tô Tuyết căn bản không muốn đi nhà ma, con gái đều sợ quỷ, cho dù biết rõ là giả, nhưng mà nàng không lay chuyển được Nguyễn Kiều Kiều.
Nhưng nàng vừa vặn có thể thực thi nàng kế hoạch, đây cũng là mục đích nàng mang Nguyễn Kiều Kiều ra đây.
Tần Mục Nhiên là bạn trai nàng, hai người bị Nguyễn Kiều Kiều nhìn thấy hành động ái muội giữa người yêu, nàng vừa vặn mượn đề tài, đem một ít hành vi chỉ thích hợp tình lữ người yêu mới có thể làm ám chỉ với Nguyễn Kiều Kiều.
Chỉ cần nắm chắc đúng mực, chỉ cần mồi lửa, vậy Nguyễn Kiều Kiều về sau liền biết mấy chuyện đó không thích hợp, mà cự tuyệt Nguyễn Thừa An.
Nguyễn Thừa An gặp phải thất bại, nàng vừa vặn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, tiến hành khai sáng,
nàng cảm thấy chỉ cần có thời gian, nàng nhất định có thể đem quan hệ không bình thường của hai cha con này đảo ngược.
Cho nên nói trong đầu Tô Tuyết chính là chỉ biết yêu đương lên giường, bằng không trong nguyên tác, sao có thể trêu chọc được mấy nam nhân Nguyễn gia, ngay từ đầu lòng nàng mang một trái tim thánh mẫu, muốn trấn an cõi lòng bọn họ, an ủi an ủi này thì cống hiến thân thể. Mà sau đó mặc kệ bị tra tấn ngược đãi như thế nào, nàng cũng không căm hận bọn họ được.
Tựa như nàng thích Nguyễn Thừa An, cho dù bắt gặp hắn dụ dỗ gian ɖâʍ con gái, cũng cho hắn não bổ ra lý do nhìn như về tình cảm có thể tha thứ, không những không tổn hại hình tượng của hắn ở trong cảm nhận của nàng, còn phỏng đoán hắn cùng nữ nhi sớm chiều gặp mặt mới sinh ra suy nghĩ sai lầm như vậy, cho nên trong lòng sinh ra đồng tình.
Mà nàng cũng nhân tiện đem hành vi hiện tại của chính mình hợp lý hoá, nàng là đang cứu vớt Nguyễn Thừa An nhầm đường lạc lối.
Nguyễn Kiều Kiều sao lại đoán không ra tâm tư Tô Tuyết, nữ chính truyện người lớn NP, tam quan không phải người bình thường có thể lý giải.
Hệ thống đúng lúc phun tào: "Ký chủ tam quan của ngươi cũng không bình thường."
Người ta đều bị phong cách của ngươi làm cho nhầm đường lạc lối.
Nó vốn dĩ là hệ thống thuần khiết hàng thật giá thật, kết quả hiện tại đang đi về phương hướng đáng khinh không có giới hạn một đi không trở lại.
Nhà ma đi được một nửa, tầm nhìn bỗng nhiên một mảnh đen nhánh.
Tần Mục Nhiên có chút lo lắng Nguyễn Kiều Kiều, nhưng Tô Tuyết gắt gao mà ôm cánh tay hắn, cùng hắn một tấc cũng không rời.
Bốn phía dị thường an tĩnh, đột nhiên từ giữa không trung rớt xuống một cái đầu người, ánh sáng đỏ lập loè, đầu người giả kia máu tươi đầm đìa, thoạt nhìn dị thường dữ tợn xấu xí, treo ở không trung lắc lư hai hạ, nháy mắt lại một mảnh hắc ám.
Quả nhiên, giọng nữ chói tai thét chói tai từ phía sau truyền đến.
Nhưng Tô Tuyết bên cạnh hắn lại không rêи một tiếng, hắn tuy rằng có chút lo lắng em gái kia, nhưng rốt cuộc bên người này chính là bạn gái, bàn tay to của hắn cầm tay nàng.
"Đừng sợ, có anh đây."
Hắn lại kêu tên người bạn một tiếng, sau khi được đến đáp lại hắn nhẹ nhàng thở ra.
Người bên cạnh đột nhiên hành động, đi tới trước mặt hắn, một cái cánh tay choàng lên bờ vai của hắn, tựa hồ đang nhón chân, hắn cho rằng nàng muốn nói cái gì với hắn, liền khom lưng xuống, nhưng trêи môi truyền đến xúc cảm non mềm làm Tần Mục Nhiên ngẩn ra.
"Mục Nhiên ca ca, cảm ơn anh."
Cả người Tần Mục Nhiên như bị sét đánh, người bên cạnh hắn thế nhưng là Nguyễn Kiều Kiều?!
Vừa rồi nàng hôn hắn?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro