6
Chương 6. Anh động một chút nha
"Tam ca?"
Mở ra cửa phòng tắm, hơi nước ấm ướt phả vào mặt, Nguyễn Thừa Giác không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm thân thể thiếu nữ lả lướt yểu điệu ẩn hiện trong hơi nước màu trắng.
Trong phòng tắm tràn ngập sương mù, tầm mắt mơ hồ, vẻ mặt ngây thơ trong sáng của thiếu nữ như ẩn như hiện, ngọt ngào gọi một câu tam ca.
Ngữ khí nàng tự nhiên, không mang theo một tia ngượng ngùng hoặc là xấu hổ khi thân thể trần trụi mềm mại bị nhìn trộm, giống như đúc với ngày thường.
Nguyễn Thừa Giác bước về phía nàng, nàng cũng không né không tránh, bị một tay hắn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh.
Vòi hoa sen phun ra bọt nước tưới lên ở trêи người hai người, quần áo trêи người Nguyễn Thừa Giác rất nhanh bị xối ướt nhẹp, ánh mắt hắn đen nhánh như mực, nhìn thiếu nữ trước mắt, hắn cúi người xuống, môi lưỡi hôn lên trêи da thịt ướt át mềm mại của thiếu nữ.
"Kiều Kiều, em nói muốn giúp tam ca thoải mái, hiện tại có thể chứ?" Nguyễn Thừa Giác đem tuấn nhan chôn ở trêи người nàng, hô hấp nóng rực phun ở trêи da thịt nàng, tiếng nói hắn có chút run rẩy, tay đặt ở trêи người nàng cũng đang run rẩy.
Nguyễn Kiều Kiều cúi đầu nhìn thiếu niên vùi đầu trước ngực nàng, hắn thật sự lớn lên rất đẹp, lông mi dài rậm cong vút lúc này dính bọt nước, đôi mắt đào hoa câu hồn nhϊế͙p͙ phách lúc này rũ xuống, sợi tóc đen nhánh mềm mại bị dính nước ướt nhẹp ở trêи trán trắng nõn.
Giờ khắc này, Nguyễn Kiều Kiều thật vì sắc đẹp mê hoặc mất quên đường về, nàng thưởng thức thân thể ướt át dụ hoặc của mỹ thiếu niên, đã quên trả lời vấn đề của hắn.
Không có được đến Nguyễn Kiều Kiều đáp lại, sợi dây thần kinh căng chặt kia của Nguyễn Thừa Giác chợt nổ tung, vừa rồi nàng đối với đại ca không phải như thế!
Nguyễn Thừa Giác không dám nhìn vẻ mặt Nguyễn Kiều Kiều, trêи thực tế đến bây giờ, lý trí cùng tình cảm của hắn còn đang kịch liệt tranh đấu, lý trí nói cho hắn không thể làm như vậy, không thể lợi dụng em gái ngây thơ vô tri làm loại chuyện không bằng cầm thú này, như vậy có khác gì Nguyễn Thừa An?!
Nhưng tình cảm lại đang kêu gào, không có nam nhân nào sẽ đối xử Kiều Kiều tốt hơn hắn, huống chi lúc nãy Kiều Kiều đã cùng đại ca làm rồi, vì cái gì hắn không thể?!
Một màn vừa rồi kia lại ở trong đầu hiện lên, rõ ràng làm chuyện ɖâʍ đãng, vẻ mặt Kiều Kiều lại hồn nhiên ngây thơ, đại não Nguyễn Thừa Giác sục sôi nhiệt huyết, cảm xúc kϊƈɦ động mãnh liệt ở trong lồng ngực, hắn ý thức được chính mình rõ ràng là ghen ghét đến sắp phát điên, mặc kệ là đêm qua nhìn thấy Nguyễn Thừa An, hay là hôm nay Nguyễn Thừa Minh.
Bọn họ đều từng thân mật khăng khít với Kiều Kiều, nếu hắn cũng có thể đem côn thịt thật sâu mà cắm vào tiểu huyệt nàng, cảm thụ cảm giác được Kiều Kiều gắt gao bao vây, trong lúc nhất thời xúc động chiếm thượng phong, Nguyễn Thừa Giác mở miệng liền ngậm lấy đầu иɦũ ɦσα dựng thẳng của Nguyễn Kiều Kiều, nhẹ nhàng ɭϊếʍ láp, đồng thời tay hắn sờ soạng giữa hai chân nàng, ở trêи nhuỵ hoa của nàng nhẹ nhàng vuốt ve.
Thiếu nữ phát ra một tiếng ưm.
"Thoải mái sao?" Nguyễn Thừa Giác hỏi nàng.
Nguyễn Kiều Kiều ừ một tiếng.
"Tam ca làm Kiều Kiều càng thoải mái một chút được không?"
"Được ạ." Nguyễn Kiều Kiều ngoan ngoãn mà đáp, ngữ khí còn lộ ra một tia chờ mong rõ ràng.
Cho dù Nguyễn Thừa Giác biết chính mình giờ phút này là điên cuồng, đánh mất lý trí, hắn cũng ngăn cản không được xúc động muốn tiến thêm một bước.
Nhưng bảo vệ che chở cô gái này, sớm đã trở thành tín niệm ăn sâu bén rễ của bốn nam nhân Nguyễn gia thậm chí trở thành một loại tín ngưỡng, Nguyễn Thừa Giác cho dù trong óc đã bị một ma quỷ chiếm lĩnh, ức chế không được xúc động ȶìиɦ ɖu͙ƈ nửa người dưới, muốn đem thiếu nữ trước mắt này nuốt vào trong bụng, hận không thể đem nàng khảm vào cốt nhục hung hăng yêu thương, hắn vẫn như cũ thật cẩn thận mà chạm đến da thịt bóng loáng của nàng, e sợ cho không cẩn thận một chút làm đau nàng.
Nhưng Nguyễn Kiều Kiều không thể nhẫn a!
Nàng vừa rồi làm bộ làm tịch đem Nguyễn Thừa Minh ăn, ai biết mặt hàng kia thế nhưng không kiên trì được hai cái liền đầu hàng, nàng lửa ɖu͙ƈ thiêu thân đâu, Nguyễn Thừa Giác miếng thịt tươi này lại chủ động đưa đến miệng nàng.
Nhưng hắn trêu chọc đến này bốc cháy, lại cọ tới cọ lui chậm chạp không chịu dập lửa, loại tác phong gãi không đúng chỗ ngứa này làm cho Nguyễn Kiều Kiều quên mất hình tượng, đôi tay nâng lên Nguyễn Thừa Giác còn chôn ở trước ngực nàng ɭϊếʍ иɦũ ɦσα cho nàng, đem hắn đẩy lên trêи tường, giống như bá đạo tổng tài, nhón chân liền nhiệt tình như lửa mà hôn lên.
"Tam ca... Em đã chuẩn bị tốt... Anh cắm vào nhanh lên nha..."
Nguyễn Kiều Kiều buông môi ra, mềm mại mà lẩm bẩm, hai chân câu lên eo hắn, tiểu huyệt cọ xát giữa háng hắn.
Nguyễn Thừa An đem tiểu thiên sứ đáng yêu của hắn dạy dỗ thành tiểu yêu tinh ɖâʍ đãng mà không tự biết như thế, Nguyễn Thừa Giác cáu giận nhưng lại hỗn loạn một loại cảm xúc nói không rõ, nếu không phải Nguyễn Thừa An, hắn cũng không có khả năng đối với Kiều Kiều...
Hắn thuận nước đẩy thuyền, đê tiện lợi dụng điểm này, hơn nữa thế nhưng mừng rỡ như điên, ɖu͙ƈ vọng dưới háng phóng xuất ra khát cầu mãnh liệt, lúc hắn vừa rồi âu yếm đã sờ được một tay ướt nhẹp.
Nguyễn Thừa Giác gấp không chờ nổi mà xoay người, đem Nguyễn Kiều Kiều đè ở trêи tường, môi mỏng giống như chết đói mà lấp kín cánh môi mềm mại của thiếu nữ, một tay bế thiếu nữ lên, một tay cởi quần ra, thả ra côn thịt cứng rắn nóng bỏng, hắn để ở chỗ hoa phùng kia, nhẹ nhàng cọ xát ở cửa huyệt, bởi vì kiệt lực nhẫn nại cùng khắc chế, trêи trán hắn chảy ra mồ hôi, toàn thân nóng đến tựa như phát sốt, đầu óc hắn choáng váng mê mang, thậm chí nhịn không được hoài nghi hết thảy chuyện này có phải ảo giác hay không.
Khi gậy thịt đâm vào đường đi chặt chẽ ướt nóng của thiếu nữ, phân thân mẫn cảm nháy mắt bị thịt mềm xoắn chặt đến sắp đứt, một loại kɧօáϊ cảm da đầu tê dại úp lại, Nguyễn Thừa Giác nheo lại đôi mắt đào hoa, nước ấm từ đỉnh đầu tưới xuống, không ngừng xối ở tứ chi trêи người hai người dây dưa.
Nguyên cây côn thịt của hắn rốt cuộc toàn bộ cắm vào tiểu huyệt, Nguyễn Kiều Kiều ghé vào trêи vai hắn, phát ra một tiếng than nhẹ tựa khó nhịn tựa vui thích, đôi tay Nguyễn Thừa Giác nâng ʍôиɠ nàng, cảm thụ hai người giờ phút này hạ thân thân mật dính chặt, hắn không có thuận theo xúc động sinh lý, ở đường đi của thiếu nữ cấp tốc thọc vào rút ra, hắn lo lắng Kiều Kiều chịu không nổi kịch liệt như vậy, hắn kiên nhẫn mà chờ nàng thích ứng hắn tiến vào, thích ứng cảm giác côn thịt của hắn tồn tại ở huyệt nàng.
Nguyễn Kiều Kiều sao lại đoán không ra suy nghĩ của hắn. Nam nhân cùng nàng lên giường đều xem nàng là vật dễ vỡ làm sao bây giờ?
Nhưng lão nương muốn mưa rền gió dữ dã man mà thao a a a!
"Tam ca, Kiều Kiều muốn anh động... Anh động một chút nha..."
Nàng phát ra ngây thơ mà thỉnh cầu, tiếng nói như móng vuốt mèo con, ở trong lòng hắn nhẹ nhàng mà cào một chút.
"Oanh" một tiếng, tự chủ của Nguyễn Thừa Giác tuyên cáo chung kết, hắn bắt đầu ở huyệt nàng va chạm, hạ thân hai người bởi vì cọ xát mà phát ra tiếng vang phụt phụt, tiểu huyệt Nguyễn Kiều Kiều theo côn thịt đỉnh nhập cùng rút ra, mang theo lượng lớn thủy dịch, còn có tϊиɦ ɖϊƈh͙ Nguyễn Thừa Minh bắn trong cơ thể nàng.
Nguyễn Thừa Giác nhìn bộ vị hai người giao hợp chảy ra chất lỏng nhớp nháp, không khỏi hồi tưởng hình ảnh vừa rồi nàng cùng Nguyễn Thừa Minh làm với nhau, tuy rằng Nguyễn Thừa Minh toàn bộ quá trình liên tục không đến vài phút, bị động đến giống tượng điêu khắc, nhưng mà tưởng tượng đến cái miệng nhỏ mất hồn này của nàng, vừa rồi bất kì phun ra nuốt vào côn thịt một nam nhân khác, liền kϊƈɦ thích đến trong lòng hắn lửa thiêu lửa đốt, càng thêm gia tốc eo hông lao tới, muốn dẫn đầu phóng thích một lần, đem dấu vết tiền nhân để lại hoàn toàn cọ rửa sạch sẽ, sau đó thay thế, đem tϊиɦ ɖϊƈh͙ của mình rót đầy tiểu huyệt thiếu nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro