Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

09.

Sư phụ tiểu Vương từ sau Tiểu thử bắt đầu suy nghĩ muốn viết thơ cho Tiêu Chiến.

Giữa mùa hè Sơn Thành nổi lên mưa giông, có một lần, sư phụ tiểu Vương ngồi ở trong ký túc xá bứt rứt cả nửa ngày, không dễ gì nặn ra được hai câu, vừa định động bút ghi lại, "đùng đoàng" một tiếng sấm lớn đánh xuống khiến Vương Nhất Bác rùng mình, quên hết trơn, nửa chữ cũng không còn.

Cậu một mình ở ký túc xá tức giận đến mức nghiến răng, bữa tối cũng không ăn.

Sư phụ tiểu Vương nghĩ Quách Tĩnh khẳng định giống y hệt mình, chuyện làm thơ còn khó hơn so với luyện Giáng long thập bát chưởng.

Nếu bạn muốn biết tiểu lang quân rốt cuộc viết ra bài thơ gì, khi nào mới hoàn thành bản thảo, vậy thì đợi Tiêu Chiến ngày sau đến trả lời.

Lại nói đến Tiểu thử năm 1992, vội vàng gặp Vương Nhất Bác một cái, Tiêu Chiến cả một ngày tâm tình gió mát trời trong, gặp ai cũng đều mỉm cười.

Buổi trưa gặp Lý ca ở nhà ăn, vừa nghe nói vợ Lý ca tháng này sắp sinh con, Tiêu Chiến không nói hai lời liền đòi thay Lý ca trực ca đêm, ca đêm tháng này đều ôm hết, chính là muốn đợi Vương Nhất Bác trở về cùng anh trò chuyện, tháng tới mỗi đêm đều có thể nói chuyện điện thoại.

Tiêu Chiến ở Cục đường cao tốc là người chuyên nghiệp, đáng tin cậy cũng như danh giá, tiền trợ cấp rất nhiều, đơn vị thường xuyên phát trái cây và gạo, nhưng mức lương đến tay không đuổi kịp Vương Nhất Bác chạy đường dài, tính thêm số tiền phụ cấp Vương Nhất Bác dạy học ở trường lái xe, tháng trước cậu đã kiếm được số tiền nhiều gấp bội Tiêu Chiến.

Sư phụ tiểu Vương thẳng thừng, không để Tiêu Chiến tiêu một đồng, các cuộc gọi đường dài từ Trùng Khánh đến Nhã An đều do Vương Nhất Bác gọi, Tiêu Chiến bắt máy.

Chiều tối chuông báo tan làm, Tiêu Chiến liền tính toán dù Vương Nhất Bác có nhanh cỡ nào, chạy một chuyến khứ hồi Khang Định cũng phải đến 9 giờ đêm mới có thể quay lại Nhã An, tan làm liền ngồi xe cơ quan về nhà, hôm nay là sinh nhật em gái anh.

Nhà Tiêu Chiến có một khoảng sân nhỏ, ngôi nhà được đơn vị của cha phân cho, cây hoa lựu lần trước Vương Nhất Bác nhìn thấy, nằm ở góc tường, xe tải dừng nơi đầu ngõ liền có thể thấy, tháng này hoa lựu đã nở rộ.

Tiêu Chiến nghĩ đợi thêm chút nữa, đến sinh nhật Vương Nhất Bác hoa lựu liền đỏ rực.

"Mẹ, anh về rồi, chúng ta ăn thôi."

Cha, mẹ, em gái và em rể đều ở đây, em rể đang trò chuyện cùng Tiêu Chiến và cha, mẹ làm một bàn lớn các món, cá hấp, gà cay, thạch trộn......đỏ cả một mảng.

Tiêu Chiến thay quần áo xong một tay giúp dọn món lên, còn chỉ vào hai món không quá cay nói với mẹ:

"Mẹ, món cải muối thịt sợi còn có bánh hoa cúc trong bếp còn không? Có thể gói cho con một ít, con mang về cục được không?"

"Anh, hôm nay anh vẫn phải trực ban à?"

"Đơn vị có chút chuyện, ăn xong liền phải quay về."

"Ta thấy con là bị ma quỷ ám!"

Cha từ trên ghế salon gỗ đứng dậy, sắc mặt ông từ khi Tiêu Chiến bước vào cửa đã trở nên không tốt, có con rể ở đây, nên mới không nói gì.

Lúc này đám tiểu bối đều đã ngồi vào bàn ăn, người cha luôn nghiêm khắc còn chưa ngồi xuống, liền hướng Tiêu Chiến giáo huấn một câu, ngữ khí cứng rắn, cả nhà đều im lặng.

Nửa năm này, Tiêu Chiến luôn chạy ra ngoài.

Đông chí năm ngoái vô duyên vô cớ xin nghỉ phép, nghe người ở Cục đường cao tốc nói nhìn thấy anh đi cùng một tài xế xe tải, đi cả nửa tháng mới gọi về nhà một lần, về nhà cũng hỏi không nói, cả ngày lơ ngơ.

Cha quản thúc con cái rất chặt, nổi giận vài lần, Tiêu Chiến liền không nói gì, chỉ nói sau này không vậy nữa.

Hơn một tháng trước Tiêu Chiến lại bỏ dở buổi họp thường lệ, hơn mười ngày không quay lại làm việc, nói là nghỉ ốm, cũng không về nhà, sớm có không ít người phàn nàn với cha anh, nói anh kết giao bạn bè với "đủ hạng người".

Mẹ anh lại khuyên giải, nói đứa nhỏ lớn rồi có kế hoạch của riêng mình, cha nói lời mặn nhạt rầy la, nhưng không nổi giận quá đáng, hôm nay là sinh nhật em gái, nghe nói Tiêu Chiến buổi đêm lại phải quay về đơn vị, cha tức giận lâu ngày cuối cùng đã bùng nổ.

Có lẽ cha Tiêu ở thành phố nhỏ khá được tôn trọng, gửi gắm nhiều hy vọng đối với con trai.

Cha nói một tiếng, đám tiểu bối không ai dám mở miệng, vẫn là mẹ cầm cái thìa từ trong bếp đi ra:

"Lão Tiêu, cả nhà tổ chức sinh nhật cho con gái, ông la hét cái gì! Làm lãng phí bàn ăn lớn của tôi......Tiêu Chiến, mẹ gói rau cho con mang về đơn vị, có muốn súp không, đã ninh tuỷ xương rồi, mẹ gói cho con luôn nhé."

"Cảm ơn mẹ."

Em gái và em rể đều giúp giảng hoà, rốt cuộc vẫn là người thân cốt nhục, cha không nói thêm nữa, một lúc sau chỉ nói đến việc gia đình.

"Anh, quà của em đâu?"

"Lớn to xác còn đòi quà."

"Lớn bao nhiêu cũng đòi! Anh, anh mau lấy ra đây, em biết anh nhất định có chuẩn bị mà, sinh nhật mỗi năm đều thích quà của ca ca nhất."

Tiêu Chiến từ nhỏ đã thương em gái kém mình 3 tuổi, đi làm lĩnh lương không tiếc tiêu tiền, đến em rể cũng từng mỉm cười oán trách, mình không có lòng bằng Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đứng dậy quay lại phòng ngủ, mở ngăn kéo bàn làm việc ra, hai chiếc hộp cùng kích thước, một chiếc dán nhãn màu đỏ, Tiêu Chiến lấy ra chiếc còn lại.

"Anh, cái còn lại là gì vậy? Cho em xem thử."

Em gái không biết từ lúc nào đã đi theo Tiêu Chiến vào phòng, lấy ra chiếc hộp giấy trong ngăn kéo, nhanh tay mở bọc ra, là một chiếc đồng hồ nam chất liệu thép.

Dây đeo bằng thép, mặt đồng hồ màu trắng, kiểu dáng đơn giản, nhưng cũng có thể nhìn ra là hàng tinh xảo.

Cô nhà thật sự không có hứng thú với đồng hồ nam, nhìn xong le lưỡi trả lại cho Tiêu Chiến ngay.

Lại mở chiếc hộp mà Tiêu Chiến đưa cho mình, đồng hồ nữ thạch anh tinh xảo, dây đeo bằng da màu nâu, trên mặt đồng hồ khảm xà cừ có chữ số Ả Rập tuyệt đẹp.

"Cảm ơn ca, thật đẹp! Mấy cái này không rẻ nha, anh chảy máu rồi."

"Biết không rẻ, thì em trân trọng chút."

"Cái kia cho ai vậy? Anh tự mình đeo sao?"

Tiêu Chiến không đáp, dí dí trán em gái, hai anh em cùng nhau quay lại phòng khách.

Cả nhà ăn bữa tối khoảng 1 tiếng đồng hồ, Tiêu Chiến uống vài ly rượu trắng cùng cha và em rể, ti vi đang bật, ngay khi tin tức kết thúc, Tiêu Chiến liền xách theo vài hộp đồ ăn mẹ chuẩn bị đi ra cửa, cũng cầm theo chiếc đồng hồ kia.

Buổi tối ở thành phố không dễ tìm xe, Tiêu Chiến cầm hộp cơm đứng ở ngã tư đường ra khỏi thành phố đợi một hồi mới gặp một chiếc xe chạy qua.

Đến cục, vừa qua 8 giờ rưỡi.

Vừa xuống xe, liền nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi xổm ở trên bậc thềm chỗ cổng Cục đường cao tốc.

Trời đã tối om, bóng đèn trong hành lang Cục đường cao tốc treo trên cao, ánh đèn màu vàng khiến bóng của Vương Nhất Bác đong đưa trên mặt đất.

Cậu đang gục đầu, trong tay cầm một cành cây, chọc xuống lớp bùn trên mặt đất.

Nghe thấy tiếng bước chân vội vã đi đến gần, ngẩng đầu nhìn, trong mắt lại có tia máu đỏ.

"Nhất Bác, em cũng quá nhanh rồi, không thể lái xe nhanh như vậy nha."

Vương Nhất Bác ngồi xổm trên mặt đất không nói gì, liền ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.

"Đi thôi, anh đem cho em mấy món ngon, mẹ anh làm." Tiêu Chiến giơ hộp cơm lên cho Vương Nhất Bác nhìn.

Vương Nhất Bác đi theo vào ký túc xá của Tiêu Chiến, trên đường không đụng phải ai, đèn trong ký túc xá sát vách của Lý ca cũng tối om, vừa vào cửa cậu liền dựa lên tường, một câu cũng không nói.

"Được rồi, Nhất Bác, là anh không tốt, không nên bỏ đi. Em đợi bao lâu rồi, đói không?"

"Ừm."

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng nói một chữ, cậu hơn 8 giờ đã đến, trên đường nước cũng uống ít đi, không muốn dừng xe, đợi một lúc ở cổng Cục đường cao tốc, do dự hồi lâu, vẫn là chạy vào tìm một đồng chí mặc đồng phục hỏi, nói Tiêu Chiến đã tan làm về nhà từ lâu rồi.

Câu trả lời này đã nghe thấy từ nửa năm trước, ngồi xổm ở cổng đã nghĩ qua, Chiến ca về nhà cũng rất tốt đi.

Âu Dương Phong trình lên sính lễ quý giá nói với Hoàng Dược Sư: "Ta và người được gọi là Đông Tà và Tây Độc, trên giang hồ vô luận võ công hay tà môn đều tương xứng, chuyện hôn sự của Khắc nhi và Dung nhi chính là trời đất tác thành."

Hoàng Dung bĩu môi, kéo lão ăn mày Hồng Thất Công nói: "Thất Công, ông nói với cha ta, Tĩnh ca ca cũng muốn cầu hôn!"

Vương Nhất Bác cần bình tĩnh một chút, nhưng cậu quả thực rất thích Tiêu Chiến hỏi cậu có đói không.

Tiêu Chiến ấn vai Vương Nhất Bác để cậu ngồi ở trước bàn làm việc, lấy hộp cơm ra từ túi vải, lần lượt bày ra trên bàn, lấy ra hai bộ bát đũa từ trong ngăn kéo.

"Quên lấy cơm rồi, Nhất Bác, em đợi chút, anh đến nhà ăn xem thử, có còn bữa khuya không."

"Không cần, đừng đi." Vương Nhất Bác cầm đũa, mắt nhìn các món ăn trên bàn, tay túm lấy ống tay áo của Tiêu Chiến.

"Em ăn không đủ no, sư phụ tiểu Vương."

"Em không đói lắm." Vương Nhất Bác vẫn không buông tay.

Tiêu Chiến liền ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, hai tay giữ cậu nói:

"Nhất Bác, anh sẽ không hồ đồ nữa, lúc nào em đến, anh đều ở đây."

Vương Nhất Bác thật sự đói rồi, ăn như hổ đói, Tiêu Chiến rốt cuộc không đi đến nhà ăn, rót cho cậu một ly nước, cảm thấy cậu dường như ăn sạch món chay lẫn mặn.

Ngoài hai món ăn Tiêu Chiến đã gọi tên, mẹ còn chuẩn bị hai món khác, cũng không cay. Trong đó có món trứng xào cà chua lúc tối không dọn lên bàn, Tiêu Chiến đoán là món xào đặc biệt.

Nhìn Vương Nhất Bác ăn cơm, Tiêu Chiến chống trán suy nghĩ, đây có phải là mẹ biết anh muốn mời người khác ăn cơm hay không?

"Chiến ca, anh cũng ăn đi."

"Được, anh ở nhà đã ăn một chút rồi, em ăn thêm đi." Tiêu Chiến gắp một miếng bánh hoa cúc cho vào miệng.

"Chiến ca, mẹ anh nấu ăn rất ngon. Nhưng mà, em vẫn thích ăn đồ anh nấu hơn."

"Em còn có thể kén chọn nha, sư phụ tiểu Vương. Xem ra anh không thể làm biếng rồi."

Tiêu Chiến sắp sẵn một bát canh sườn, múc một muỗng nếm thử, đưa cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cầm lấy bát canh và cái muỗng, ở chỗ cạnh mà Tiêu Chiến vừa ăn liền để bên miệng, Vương Nhất Bác trong lòng ngứa ngáy, ừng ực ăn hết nước canh và thịt.

"Chiến ca anh làm việc bận rộn thì đừng nấu, em ghé qua ăn màn thầu cũng ngon rồi."

Tiêu Chiến im lặng một lát, gọi cậu: "Nhất Bác."

"Hả?" Vương Nhất Bác đáp một tiếng, ăn bánh hoa cúc, đây là món điểm tâm chính cống của vùng Tứ Xuyên - Trùng Khánh, Vương Nhất Bác hôm nay lần đầu nếm thử, đợi một lúc thấy Tiêu Chiến không lên tiếng, liền ngẩng đầu hỏi anh: "Chiến ca, làm sao vậy?"

"Không có gì......chỉ là muốn nói với em, em rất tốt, đặc biệt tốt."

Ăn xong, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến thu dọn và cọ rửa, lại cùng nhau đi đến phòng nước lấy nước tắm rửa, người qua đêm trong cục hôm nay rất ít, phía sau sân bóng rổ tối đen chỉ có hai ba ngọn đèn.

Bọn họ lúc đi đường gần sát nhau, vai kề vai.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nói về chuyện thú vị của em gái, em gái có lần phá bài tập của Tiêu Chiến, sợ bị cha mắng, trốn dưới gầm giường không dám ăn cơm, nhất định muốn ca ca nằm dưới đất ăn cơm với mình.

"Chiến ca, vậy em không ăn cơm nằm dưới đất, anh cũng dỗ em đi."

"Dỗ thế nào?"

"Anh dỗ thế nào cũng được, dỗ một cái là được."

Tiêu Chiến cầm hộp cơm trong tay, dùng cùi chỏ chọc vào bụng Vương Nhất Bác, vừa nói chuyện vừa náo, bóng đổ dưới ánh trăng, lúc tiến lúc lùi, nhưng đều thành cặp.

Trước khi ngủ không có chuyện gì, hai người ngồi trên giường, Vương Nhất Bác dựa vào tường, Tiêu Chiến chống cằm trên đầu gối, đọc sách cho Vương Nhất Bác nghe, là tác phẩm《Tam Tam》mà bọn họ đều thích:

"Em không đến thành phố, anh cũng sẽ không đi. Thành phố vốn được chuẩn bị cho người trong phố, chúng ta có xưởng xay gạo và mì, đương nhiên sẽ không rời đi."

Vương Nhất Bác hôm nay không quá thưởng thức cuốn sách này, chỉ cảm thấy Tiêu Chiến ôm gối cuộn thành một đoàn, như con mèo nằm sưởi nắng trên ụ lúa ở quê nhà, giọng nói dịu dàng, đọc cái gì cũng len lỏi vào tim cậu.

"Tĩnh ca ca, huynh đi nhanh lên", "Tĩnh ca ca, huynh nói chuyện đi", "Tĩnh ca ca, huynh đừng nhìn muội nữa."

Quách Tĩnh cảm thấy chỉ cần Hoàng Dung gọi mình, liền nghe thấy cả giang hồ.

"Nhất Bác, đừng đọc nữa, nghỉ ngơi đi."

"Được." Vương Nhất Bác chui ra khỏi giường Tiêu Chiến, muốn leo lên giường tầng trên.

Tiêu Chiến người ngồi trên giường, thẳng lưng kéo cánh tay cậu lại: "Nhất Bác, hôm nay ngủ cùng nhau có được không?"

Máu toàn thân Vương Nhất Bác đều xông lên đại não.

Con mèo nằm phơi nắng đã tỉnh, chui vào vòng tay cậu một cách mềm mại, trong lòng vô cùng ngứa ngáy, đầu óc rối bời, chuyện không được làm càn đã nghĩ xong giờ cũng quên mất.

"Anh muốn ngủ cùng em." Mặt Tiêu Chiến tựa trên cánh tay cậu, sáp đến rất gần.

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến nằm ở trên giường, mặt đối mặt.

Giường ký túc xá hẹp, sau lưng Tiêu Chiến dính vào tường, lúc này xúc cảm ở sống lưng là cảm giác mát mẻ duy nhất giữa hai người họ.

Tiêu Chiến gối đầu trên cánh tay Vương Nhất Bác, đưa tay chậm rãi sờ mặt Vương Nhất Bác, ngón tay vừa nóng vừa run rẩy.

Ngón tay chạm qua lông mày, mắt, mũi, miệng...... của Vương Nhất Bác, sư phụ tiểu Vương liền cảm thấy bản thân giống như ớt được rắc vào chảo dầu nóng, nổ kêu tanh tách.

Mỗi một cái chạm đều khiến da đầu cậu tê dại, đồ vật dưới hạ thân dựng đứng trong quần, vừa ôm lấy Tiêu Chiến liền cứng đến trướng đau.

"Nhất Bác, em hôn anh, được không?"

Một viên đá quấy nhiễu lên ngàn lớp sóng, đã nói một vạn lần đừng càn quấy, Vương Nhất Bác vẫn không chịu đựng được.

Cánh tay hơi cong, siết chặt vai Tiêu Chiến, cơ thể đè lên trên, áp Tiêu Chiến vào bức tường trắng, đã 7 tháng rồi, sư phụ tiểu Vương đang cố gắng hết sức để hôn.

Chiếc lưỡi lo lắng không yên đưa vào miệng Tiêu Chiến, miệng hai người đều có mùi kem đánh răng mới nãy, hương mộc lan trộn lẫn với tinh dầu bạc hà, mùi vị tỉnh táo nhất, hiện tại biến thành mùi hương ghẹo người nhất.

Đến cả nước bọt của Tiêu Chiến cũng là mùi vị này, Vương Nhất Bác đang nếm giống như vị ngọt của kẹo ô mai, giống như vị của bát bánh trôi nước đã ăn khi vừa đến Trùng Khánh, khuấy trộn thành một ngụm lớn nuốt vào cổ họng mình.

Thân thể Tiêu Chiến giống như mới được vớt ra khỏi nước nóng, làn da lộ ra đều ửng đỏ, trên trán, trên cổ, mồ hôi không ngừng chảy.

Chết người nhất là Vương Nhất Bác vừa mới hôn xuống, Tiêu Chiến liền giơ cánh tay lên ôm lấy cổ cậu, sau đó không thể tách rời, hôn một hồi liền nghe thấy tiếng thở dốc trong miệng anh biến thành nhịp điệu, tiếng rên yêu kiều vừa xốp giòn vừa tê tái, đều đang thiêu đốt đũng quần của sư phụ tiểu Vương.

"Nhất Bác, ưm......Nhất Bác, ......Nhất Bác."

"Chiến ca, em đây, em ở đây."

Môi rõ ràng mím chặt, Tiêu Chiến vẫn ở giữa mỗi lần thay đổi nhịp thở, hết lần này đến lần khác gọi tên Vương Nhất Bác.

Đã trả lời rất nhiều lần "Em ở đây", Tiêu Chiến vẫn đang gọi cậu, Vương Nhất Bác cũng không quản được nữa, dù có xuống địa ngục gặp Diêm Vương cũng phải hôn Tiêu Chiến cho đủ.

Tay Vương Nhất Bác luồn vào trong quần áo Tiêu Chiến, thuận theo eo sờ hướng lên trên, lòng bàn tay ấn lên lưng anh.

Nửa năm xa cách, sớm tối ở cùng nhau vẫn phải ngày ngày nhẫn nhịn, rõ ràng muốn đến phát điên, lại lo lắng Tiêu Chiến sẽ trốn tránh sau khi làm vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui cho đến đêm nay, so với Tiêu Chiến ở trong vòng tay gọi tên cậu, mọi thứ đều không quản nữa.

Tiêu Chiến bị lòng bàn tay nóng như lửa đốt của Vương Nhất Bác trêu ghẹo đến thấp giọng thở hổn hển, ôm mặt Vương Nhất Bác, đưa toàn bộ lưỡi vào miệng Vương Nhất Bác, thẳng eo, dính sát vào lồng ngực cậu.

Vương Nhất Bác sợ hãi, anh càng sợ hơn, Vương Nhất Bác đợi không nổi, anh càng không muốn đợi.

Anh đã đợi nụ hôn này rất lâu, da mặt mỏng, đọc sách nhiều, khiến Tiêu Chiến rất khó mở lời, cùng với đó đã suy nghĩ đủ thứ.

"Chiến ca, anh uống rượu à?"

"Ừm, ở nhà uống một chút."

Trán Vương Nhất Bác chạm trán Tiêu Chiến, kéo mở khoảng cách giữa hai đôi môi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến câu lấy cổ Vương Nhất Bác, sáp lại gần, muốn tiếp tục liếm môi cậu, Vương Nhất Bác lại kéo lê chân sau nửa tấc, ngón tay đè trên lưng Tiêu Chiến run rẩy.

"Nhất Bác, anh đã uống hai ly. Không phải vì rượu......là vì anh, muốn hôn em, vẫn luôn muốn hôn em."

Một câu nói, bởi vì ngượng ngùng, Tiêu Chiến nói ngắt quãng một lúc lâu.

Nói xong Vương Nhất Bác liền bổ nhào đến, cắn lấy môi Tiêu Chiến, ngậm hơi thở trong miệng, không một chút kiêng dè, so với trước đây thì mỗi lần đều dùng lực, tiếng rên rỉ trầm thấp trong miệng Tiêu Chiến không nghe thấy được, bị cậu cùng lúc nuốt chửng.

Hạ thân Vương Nhất Bác trướng đến nỏng bỏng, cơ thể đè lên trên, đỉnh vào bụng dưới Tiêu Chiến vừa mài vừa cọ, Tiêu Chiến phát run trong vòng tay cậu, sự run rẩy khiến Vương Nhất Bác càng thêm hưng phấn, thắt lưng thúc đến càng lúc càng nhanh.

"Anh, anh làm cho em, muốn anh."

Vương Nhất Bác chắn trên môi dưới Tiêu Chiến, giọng nói cậu lúc bình thường đã trầm, lúc này hàm chứa dục vọng còn trầm hơn, đem câu nói này tống vào đại não Tiêu Chiến.

Trên mặt và trên người Tiêu Chiến toàn là mồ hôi, bên môi còn lưu lại không biết là nước bọt của ai, bị lời này làm cho xấu hổ đến mức vừa lo vừa hoảng, tay đưa xuống chạm vào chiếc quần ngăn cách, ngại ngùng trực tiếp đưa tay vào.

Vương Nhất Bác giơ tay lên cởi áo trên, cũng cởi luôn áo Tiêu Chiến, mồ hôi trộn lẫn với nhau.

Vương Nhất Bác túm lấy tay Tiêu Chiến, từ từ đưa vào trong quần lót mình, phủ lên, lại kéo tay Tiêu Chiến, cởi quần lót của mình.

Trán Tiêu Chiến tựa trên vai Vương Nhất Bác, giống như mất hồn, ngón tay cứng đờ, không hề có lực, nắm lấy theo Vương Nhất Bác, rất nóng, rất thô, nảy lên trong tay anh.

Vừa mới chạm vào liền ngẩng đầu trong tay anh, lại lớn thêm một vòng.

Tiêu Chiến một tay giữ lấy, tay còn lại đặt trên ngực Vương Nhất Bác, đại não một mảnh trống rỗng, trong miệng không ngừng kêu "Ưm ưm a a".

"Anh ơi, anh động tay đi, đừng chỉ cầm, khó chịu."

"Nhất Bác, anh......."

"Chiến ca, ca ca tốt."

Một tiếng gọi này làm cho bụng dưới Tiêu Chiến như chịu đựng xé thành từng mảnh, tay Tiêu Chiến bắt đầu thao lộng lên xuống, động tác rất chậm, trúc trắc lại đơn lẻ, đồ vật trong tay anh lại thập phần hưởng thụ, tăng tốc độ một chút, liền nghe thấy Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, đè sau ót Tiêu Chiến, hôn sâu hơn.

Động tác trong tay rõ ràng đã rất nhanh, di chuyển một hồi Vương Nhất Bác vẫn còn tinh thần, trong mắt Tiêu Chiến ngấn những giọt lệ vui sướng, cúi đầu dựa vào trước ngực Vương Nhất Bác.

Nước mắt của anh thấm ướt ngực Vương Nhất Bác, phóng hoả một phát, ngọn lửa này đốt cháy đến mức củi khô đánh tiếng kêu tách tách, đến mức Vương Nhất Bác đỏ mắt nóng đầu.

Nhìn thấy một mảng đỏ rực, cũng không quay đầu liền lao vào biển lửa, thiêu thân cùng Tiêu Chiến, có hoá thành tro cũng phải ở bên nhau.

Tiêu Chiến cũng đã sớm cứng, vặn eo cọ xát lên người Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác vươn tay cởi quần anh, nắm trong tay.

Cánh tay trong chăn lồng vào nhau, động tác như nhau, tiết tấu của Vương Nhất Bác nhanh hơn, Tiêu Chiến theo nhịp điệu động tác lại không nhịn được kêu thành tiếng, bị Vương Nhất Bác hôn lấy, ngậm môi nói:

"Ca, nhỏ một chút, đừng để người khác nghe thấy."

"Nhất Bác, anh là làm sao vậy......"

Tiêu Chiến biết đêm nay ít người ở lại ký túc xá, nhưng chung quy vẫn có, ký túc xá tập thể diện tích nhỏ, phòng này bên cạnh phòng kia, có lúc phòng sát vách đẩy ghế cũng có thể đánh thức Tiêu Chiến, nhớ đến âm thanh vừa rồi bản thân không nhịn được, Tiêu Chiến vừa xấu hổ vừa sợ hãi, khuôn mặt kiềm nén càng đỏ hơn.

"Ca, kêu rất hay, chỉ được cho mình em nghe, nằm đây đi."

Tay phải Vương Nhất Bác tiếp tục kích thích cơ thể Tiêu Chiến, tay trái vòng qua anh, áp người ở bên tai mình, để Tiêu Chiến nằm đó, nghe anh gọi, nghe anh vì mình mà mà kêu rên.

Hai người đều là lần đầu trần truồng thân mật với người khác, lần đầu chạm vào bộ vị quan trọng của đối phương, Tiêu Chiến cơ bản không kêu rên những lời ân ái, chỉ mấy câu "Nhất Bác...", "Ưm ưm...a", "Nhẹ chút"......

Đơn giản, chí mạng, liền kích thích Vương Nhất Bác đến tận tâm can, giường dây thép trên dưới đong đưa kêu cót két.

Tay càng lúc càng nhanh, tai bắt đầu nổ vang, trước mắt đều là gương mặt của hai bên, như thể đã nhìn thấy trận tuyết lớn Đông chí năm ngoái, tuyết trắng xoá lăn xuống vách núi.

Đôi môi lại cắn nhau, chỉ có từ trong miệng đối phương mới có thể hít thở không khí để sống tiếp.

Tiêu Chiến vẫn không nhịn được, một lát lại kêu ra tiếng, Vương Nhất Bác ấn vào gáy anh, cậu so với Tiêu Chiến càng không muốn để người khác nghe thấy âm thanh này hơn, vừa nghĩ đến người khác nghe thấy Tiêu Chiến rên như thế này, Vương Nhất Bác liền tức giận.

Tiêu Chiến bị ấn giữ liền mở miệng cắn lên vai Vương Nhất Bác, hai người gần như đồng thời đạt cao trào.

Chất nhầy màu trắng bắn lên trên bụng dưới, cũng rơi vãi trong lòng bàn tay, trong chăn cũng ướt một mảng lớn, giường đệm và cơ thể đều lộn xộn.

Ai cũng không thèm quản, vẫn đang hôn nhau, dịch nhầy trên tay chà lên lưng, lên chân, lên eo nhau.

Cứ như vậy một đêm không tách ra, ôm nhau thẳng đến khi cơn kích tình dập tắt, thẳng đến khi sắc trời hừng đông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro