The Moon Beckons(2)
Sau khi nói chuyện với vị linh mục và phát hiện ra một vài người sói từ đàn của Greyback đã xuất hiện tại ngôi làng vài tháng trước, Draco và Hermione ăn trưa nhanh tại một quán rượu trông rẻ tiền gần nhà thờ trong khi thảo luận bước tiếp theo của họ trong cuộc điều tra này, một cảm giác cấp bách dâng trào trong tâm trí cả hai.
"Có lẽ chúng ta nên gọi ai đó đến hỗ trợ? Nếu đây thực sự là người sói, ta không thể nào tự đối phó được." Hermione đề nghị.
"Không có ý xấu gì đâu Granger." Draco bắt đầu nói. "Nhưng rõ ràng sếp của cô chẳng thèm quan tâm đến vụ này. Nhìn cái cách ông ta sắp xếp chúng ta vào việc này mà xem: hai đứa chân ướt chân ráo mới vào nghề, vừa bước ra khỏi cổng trường cách đây không lâu."
"Ừ, tôi biết. Tôi nghĩ ông ta thà đốt từng lá thư tôi gửi còn hơn là thực sự đọc nó." Hermione thừa nhận, cô biết ông Collins ghét cay ghét đắng cô vì cái 'bản tính tự phụ chẳng bao giờ hết' của cô. Cô thở dài. "Thế còn hỗ trợ từ phía Thần Sáng thì sao?"
"Sau một vài trải nghiệm đau thương, tôi đã hiểu ra rằng lời nói của một cựu Tử Thần Thực Tử không có mấy sức nặng với Sở Thần Sáng."
"Điều đấy thật ngu ngốc. Harry nói anh là một trong những Thần Sáng có năng lực nhất trong kì huấn luyện!"
"Có năng lực à, có thể đấy. Nhưng không đáng tin, ít nhất là đối với Robard." Draco nhún vai, uống hết đồ uống của mình và cầm lấy miếng khoai tây bên đĩa của Granger, mặc kệ cái lườm của cô. "Điều quan trọng nhất là chúng ta sẽ phải xử lý việc này một mình."
"Này, ít ra thì chúng ta còn có nhau." Hermione cười động viên với anh chàng pháp sư tóc vàng. "Vì vậy, chúng ta nên nghĩ ra ý tưởng gì đó để bắt những con quái vật này, bất kể nó có là gì."
Hai người đồng nghiệp bước ra khỏi quán rượu với phần cơ bản của một kế hoạch: họ biết rằng hóa sói bản chất là một căn bệnh ma thuật. Nếu họ có thể tìm được các dấu hiệu ma thuật trên người một hoặc nhiều dân làng, họ có thể giảm thiểu được số đối tượng tình nghi và đem những người đó về Bộ Pháp Thuật để giải quyết đàng hoàng với những người sói chưa được đăng kí hoặc thậm chí có thể bắt được một hoặc vài thành viên trước kia của đàn Greyback.
Với lượng thời gian đang không ủng hộ họ, Hermione và Draco không trì trệ mà bắt tay ngay vào việc. Họ cố gắng hành động khéo léo nhất có thể, thi hành bùa chú dò tìm lên từng người qua đường, cố gắng thu thập các dấu hiệu ma thuật từ những nơi những con cừu đã bị tấn công hoặc trộm mất, luôn để mắt đến những người có sẹo hoặc trông bề ngoài như vừa mới đánh nhau. Tuy nhiên không ai từ ngôi làng muggle nhỏ bé đó dường như có một chút ma thuật nào bên trong họ, điều này khiến Hermione bối rối, nhưng cũng khiến cô tràn đầy hy vọng rằng có lẽ đây chẳng phải một vụ người sói ngay từ đầu.
Bầu trời buổi chiều đã chuyển màu hoàng hôn, cặp đôi biết rằng họ sắp hết thời gian. "Một điểm dừng cuối cùng thôi." Hermione cầu xin anh. "Có một ánh sáng phát ra từ khu rừng đêm qua. Tôi nghĩ có thể có manh mối gì đó quan trọng ."
"Tốt thôi, nhưng ngay sau khi kiểm tra nó, chúng ta sẽ quay trở lại! Tôi không muốn bị người sói cắn vào mông chỉ để cứu mấy con cừu vào lúc nửa đêm! " Draco đáp lại, dẫn đường qua khu rừng nơi ánh sáng đã xuất hiện.
Hai người không đi quá sâu vào trong rừng đến khi họ để ý thấy một ngôi nhà bỏ hoang được bao phủ bởi rêu và những bụi mâm xôi quá khổ. Ở tầng trên có một ô cửa sổ trong suốt, trong đó Hermione nhìn thấy một bóng đèn được treo trên trần nhà, đó hẳn là nguồn gốc của ánh sáng hôm nọ. Cô rút đũa phép ra để kiểm tra khu vực xung quanh, tuy nhiên, không có dấu vết nào của phép thuật trong và ngoài căn nhà.
Cô nín thở và nắm lấy tay Draco khi thoáng thấy một hình bóng trên ô cửa sổ. "Có ai đó sống trong căn nhà kia." Hermione cuối cùng cũng thở đều lại khi Draco kéo cô quay lại đường mòn để trở về ngôi làng.
"Mặt trời sắp lặn rồi, chúng ta không thể ở đây lâu hơn đâu!" Draco nói lớn.
"Nhỡ đâu đám quái vật là người sói thì sao? Chúng ta không thể để số phận quyết định xem đêm nay bọn chúng có giết người hay không!"
"Chúng ta không có lựa chọn! Dùng não của mình đi Granger, có thể đó là ai đó từ đàn của Greyback. Chúng ta không có cơ hội khi đối đầu với chúng! Cô không thể giúp mấy người muggle nếu cô chết!"
"Malfoy!"
"Granger!"
"Vợ chồng nhà Norfolk!"
Họ quay đầu lại, giật mình bởi giọng nói quen thuộc. Thomas Garrick, gã thợ săn tự phong đang đứng trước mặt họ, khẩu súng lục của anh ta sáng chói dưới ánh chiều tà, một nụ cười tự mãn hiện lên trên gương mặt ấy.
"Anh Garrick!" Hermione như muốn khóc với cơn đau đầu đang dần len lỏi vào não. "Anh đang làm gì ở đây vậy?"
"Săn đuổi một con quái vật nguy hiểm thưa cô! Giờ thì, CÔ đang làm gì ở đây vậy?"
"Chúng tôi chỉ đi dạo quanh rìa làng thôi." Draco nói dối một cách mượt mà. "Và chúng tôi chuẩn bị rời đi đây."
"Anh nên đi cùng chúng tôi, Thomas." Hermione thêm vào. "Anh không nên lang thang quanh rừng khi trời tối!"
Người đàn ông kia hướng ánh mắt nghi ngờ về phía cặp đôi, tức giận khoanh tay lại. "Đi dạo ư? Tôi không tin điều đó đến một chút nào! Tôi biết thừa kiểu của mấy người." Anh ta gào lên. "Hai người là hai kẻ ngoại đạo! Đang tìm kiếm bạn tình trong đêm!"
"Này anh!" Hermione kinh ngạc. Draco đứng chắn giữa cô và gã muggle.
"Này anh bạn, tôi nghĩ anh nên nghe lời vợ tôi và biến đi." Anh nói, nhìn xuống người đàn ông thấp hơn. "Hoặc là anh đi cùng chúng tôi, hoặc là tôi đi thẳng đến chỗ em trai của anh và nói cho anh ta biết anh đang ở đâu."
Người đàn ông kia hừ một tiếng, nhìn vào hai vị khách đang trừng mắt với anh ta, trong một bộ dạng thiếu ý tứ. Anh ta giơ hai tay-một cử chỉ cam chịu, rồi cùng đôi vợ chồng nhanh chóng quay lại làng. Hermione lo lắng nhìn lên trời, biểu thị rằng họ chỉ còn ít hơn một giờ trước khi mặt trăng lên, cô cảm nhận được Draco đang nắm chặt tay cô lại, cố an ủi cô. Cô cũng nắm lại tay anh.
Họ tách ra khỏi Thomas tại ngã rẽ của con đường lát sỏi. Người đàn ông muggle đi sang hướng về nhà anh ta còn cặp đôi trở về chỗ khách sạn của bà Oakes, đắm mình trong những tia nắng còn sót lại. Hermione thầm cầu nguyện cho sự an toàn của người dân muggle ( và cả những con cừu với gà nữa. Cô không thể vô tâm với động vật như Draco được)
-------
Họ leo lên cầu thang của khách sạn trong yên tĩnh, cả hai đều mang trên mình vẻ mặt cảnh giác. Bà chủ khách sạn cố làm họ vui lên bằng những tách trà nhưng thật may mắn vì bà đã không hỏi bất kì câu gì với cặp đôi. Trước khi Hermione và Draco có thể nghỉ ngơi vào buổi tối, cả hai đều nghe thấy một tiếng súng bên ngoài khách sạn, khiến họ phải nhảy khỏi giường để nhìn ra cửa sổ.
Bên rìa khu rừng, gần khu vực mà họ tìm thấy căn nhà bỏ hoang, nơi mà đang bị che khuất sau những tán cây lớn, họ có thể nhận ra hình bóng của Thomas đang nạp lại đạn vào khẩu súng của anh ta. Một viên đạn bạc phản chiếu ánh trăng tròn đầy kiêu hãnh của bầu trời đêm.
Đối diện với anh chàng muggle là một con quái vật, khởi nguồn nhiệm vụ của họ. Có thể thấy được đó là một người sói gầy gò đang hoảng sợ.
Tên người sói ấy có bộ lông màu đen, to gấp nhiều lần con người, bước đi khập khiễng, gầm gừ, nhe hàm răng của anh ta ra. Anh ta chỉnh lại tư thế của mình, chuẩn bị lao vào người thợ săn.
Không có cơ hội bàn luận một kế hoạch phức tạp với vị Thần Sáng bên cạnh, Hermione quyết định hành động nhanh chóng, độn thổ vào rừng rồi dùng phép Trói Thân ( Petrificus Totalus) lên người đàn ông muggle để ngăn anh ta bắn phát đạn thứ 2. Cô quay người lại để làm người sói bất tỉnh nhưng con quái vật đó đã lao sẵn về phía cô với cái miệng mở to.
Hermione, tê liệt bởi nỗi sợ hãi trước tên người sói, ngu ngốc nhắm chặt mắt lại, hoàn toàn sẵn sàng với ngày tàn của mình, nhưng cô không cảm nhận được bất cứ vết cắn nào trên da mình. Thay vào đó là một tiếng nổ lớn vang vọng trong không khí.
"GRANGER!" Draco nằm chật vật trên nền đất, đũa phép bị bắn ra xa. Gã người sói đã cắm chặt hàm dưới vào cánh tay trái của anh và bắt đầu gặm nhấm thịt anh . Giật mình và đau đớn, người đàn ông tóc vàng đấm vào mũi của sinh vật kia bằng cánh tay còn lại, trả tự do cho cánh tay kia.
Gã người sói khập khiễng lùi lại, choáng váng vì cú đấm vừa rồi và trở nên yếu đi vì viên đạn bạc nằm trong đùi hắn. Malfoy nhân cơ hội đó cố lại gần đũa phép của mình, giơ nó lên, sẵn sàng thi triển một thần chú tấn công nhưng vẫn chật vật cố giữ chắc cây đũa khi đang bị mất máu nghiêm trọng từ cánh tay của mình.
Giờ thì Hermione sẽ phải xử lý một Thần Sáng đang bị thương và chảy máu nghiêm trọng, một muggle hung hăng đã bị hóa đá ( nhưng vẫn tỉnh táo và chứng kiến toàn bộ) và một người sói cũng bị thương nhưng vẫn rất nguy hiểm. Cô thở sâu, cho phép bản thân được hoảng loạn trong 3 giây trước khi bắt đầu hành động.
Bằng một lời nguyền không phát ra tiếng, cô trói gã người sói lại bằng một sợi dây bạc cô đã biến đổi từ mấy viên đạn bạc trong túi da của Thomas. Cô xem xét vết bắn, chắn chắn rằng nó không bị chảy máu quá nhiều nên hắn ta có thể đợi trong tầm một đến hai phút.
Chuyển sang người bạn đồng hành đang bị thương của cô, Hermione rùng mình khi cô thấy anh chàng tội nghiệp đang quằn quại trong đau đớn do vết thương ở tay. Cô cố gắng ngăn lại những giọt nước mắt bất chợt trực trào bên khóe mắt, lẩm bẩm một cách yếu ớt 'Tôi xin lỗi' mà cô chắc rằng anh sẽ không nghe thấy bởi tiếng kêu khốn khổ từ chính anh.
Vết thương đó quá lớn cho một bùa chữa lành (Episkey) đơn giản, nên cô đã phải xử lý nó bằng các phương pháp muggle. Cô rút một vài miếng vải sạch mà cô đã cất giữ trong chiếc túi đính hạt đáng tin cậy của mình cho những trường hợp khẩn cấp ( và tạ ơn trời biết rằng cô đang trong tình trạng khẩn cấp! ) Và quấn nó quanh cẳng tay của anh, tạo áp lực rồi cố định miếng vải bằng miếng băng khác.
Việc cuối cùng là đối phó với thường dân muggle bị hóa đá. Cô thở dài, nhìn trừng trừng vào đôi mắt màu xanh mở to và đầy sợ hãi của anh ta. "Tôi đã nói với anh là đừng có đi vào rừng rồi! Nói liên tục!" Hermione quát vào mặt người thợ săn, bực bội đá vào một hòn đá gần đấy. Cô biết cô sẽ phải xóa ký ức của anh ta và cũng phải dựng lên ký ức rằng anh đã bắn phải một con sói xám bình thường và con vật đấy bị dọa sợ bởi tiếng súng lớn nên đã bỏ đi. ' Có lẽ nên cho nó trốn thoát từ một sở thú nào đấy?' Hermione nghĩ, cố đưa ra lý do nào đó cho vấn đề tại sao một con sói xám chết giẫm lại đi loanh quanh vùng Cao Nguyên Scotland.
Quyết định nghĩ chi tiết sau, cô xác định rằng sẽ tốt hơn khi quay lại phòng khách sạn để chữa trị tử tế cho vết thương của Draco. Cô đến gần vị Thần Sáng, lo lắng vì anh trông nhợt nhạt hơn, cô hỏi anh về tình trạng của anh.
"Tôi ổn mà Granger." Draco căng thẳng nói "Gã người sói chết tiệt đấy đã nhai tôi như một cái bánh burger, chỉ có thế thôi." Anh rên rỉ.
Hermione giúp anh chàng tóc vàng đứng dậy rồi nâng bổng cả gã thợ săn lẫn người sói với một lần vẩy đũa. Họ giấu hai cơ thể bằng bùa ngụy trang (disillusionment charm) rồi quay trở lại khách sạn.
"Khỉ thật." Draco cáu kỉnh, thấy cửa khách sạn đã đóng lại, với bóng dáng đầy đặn của bà Oakes ngọt ngào đang ngó nghiêng bên ngoài, cố xem vụ việc náo động ban nãy là gì.
"Chúng ta sẽ phải dùng Bùa mê ngải lú (confundus charm) lên người bà ấy." Hermione nhăn mặt.
"Lạy Merlin. Quá nhiều việc phải làm với muggle."
-------
Đường đi lên cầu thang khá vất vả nhưng họ đã đưa được hai cơ thể lên mà không đánh thức các vị khách khác và cả các cháu trai của bà Oakes, điều mà Hermione cho rằng là một thắng lợi.
Cô dùng chân đạp tung cánh cửa rồi đặt người sói xuống sàn để giam anh ta bằng những tấm bùa dán. Hermione lấy viên đạn bạc ra khỏi bắp chân của anh ta, cố gắng hết sức để phớt lờ những tiếng rên rỉ đáng thương từ gã người sói và nhanh chóng đóng miệng vết thương bằng bùa chữa lành. Cuối cùng, với chẳng mấy sự lựa chọn, cô phù thủy kéo người sói vào trong phòng tắm, đóng cửa lại, với mục đích ngăn chặn anh ta cố giết họ nếu anh ta thoát được khỏi sợi dây bạc.
Người thợ săn hóa đá được đặt ngồi lên chiếc ghế bành kinh tởm kia, vẫn còn khá tỉnh táo và đáng báo động. Hermione vẫn chưa muốn xử lý anh ta ngay và cô vẫn còn phải chăm sóc Malfoy, nên cô quyết định tạm thời, Thomas chỉ xứng đáng nhận một cái nhìn chết người, thứ sẽ khiến anh ta cho rằng mình sắp bị sát hại bởi cặp đôi 'ngoại đạo'.
Cuối cùng, cô phù thủy quay sang phía bạn đồng hành đang bị thương của mình, và dần cảm thấy tồi tệ khi cô thấy anh buồn bã nhìn vào cánh tay bị hủy hoại trong lúc cẩn thận nâng niu nó.
"À thì, Granger à, tôi vẫn luôn đoán trước được rằng đằng nào mình cũng sẽ bị nguyền rủa bởi người sói." Draco rên rỉ, rồi lại yên lặng, cố gắng không làm bẩn ga trải giường của khách sạn bằng máu của mình.
"Snape thậm chí còn dạy tôi cách để pha chế độc dược Bả Sói." Anh tiếp tục nói, không hề bối rối trước cánh tay vẫn đang chảy máu của mình. Hermione nghi ngờ anh vẫn đang ở trong một giai đoạn nào đó của sốc, nhưng cô không chắc mình nên phá hỏng sự tập trung của anh vào việc luyên thuyên.
"Sao anh lại nghĩ thế?" Hermione hỏi, trong lúc lục tung chiếc túi của mình để tìm lọ Tinh chất Bạch tiễn (Essence of Dittany) cô biết mình đã để vào trước chuyến đi. Cô tránh ánh mắt của anh, nhưng cô cảm nhận được đôi mắt xám ấy đang nhìn chằm chằm như muốn đục lỗ ở đằng sau đầu cô.
"Trong chiến tranh." Anh bắt đầu kể, với một chút nghẹn ngào trong giọng, thể hiện rõ vết thương kia đau đến thế nào. "Greyback từng chế nhạo tôi rất nhiều, nói rằng hắn ta sẽ vấy bẩn sự thuần khiết của gia tộc tôi bằng cách biến tôi thành người lai."
Hermione đã tìm thấy chiếc lọ, tiến lại gần anh chàng pháp sư nhưng anh vẫn khư khư giữ lấy tay mình. Anh vẫn tiếp tục nói nên cô tranh thủ ếm bùa làm sạch lên quần áo bẩn và dính máu của anh.
"Snape và tôi đều đồng tình rằng ông ta định thực sự làm thế. Voldermort có thể và có lẽ sẽ biến tôi thành một người sói để trừng phạt tôi hoặc cha tôi nếu chúng tôi không hoàn thành nhiệm vụ. Trong nhiều năm, tôi đã luôn lo sợ Greyback sẽ xuất hiện và cắn tôi trong lúc tôi đang ngủ."
Hermione nhẹ nhàng chạm vào cánh tay đang bị thương của anh. Draco rít lên vì đau đớn. "Xin lỗi" cô lẩm bẩm, nhưng anh vẫn tiếp tục cười.
Sự mất tập trung của Draco hết hẳn khi cô mở lọ thủy tinh ra. "Nó sẽ đau vl* đúng không?" anh hỏi, với giọng nói run rẩy.
*nguyên tác là "This is gonna hurt like a bitch, isn't it?" nên mình nghĩ dịch ra tiếng Việt nó cũng gần gần giống với từ trên, còn nếu mà các bạn thấy nó hơi thô hoặc chưa hiểu lắm thì cũng có thể hiểu là "Nó sẽ đau lắm đúng không?"
"Có thể. Đưa tôi xem tay của anh nào."
Anh chậm rãi giơ tay trái của mình lên, cánh tay mang dấu hiệu của Voldermort từ nhiều năm trước.
Cẳng tay của anh có một vết rách lớn chạy dài xuống cả tay và một vài vết lõm nhỏ nằm rải rác từ cổ tay đến khuỷu tay. Vết máu khô tương phản với làn da nhợt nhạt của anh, điều làm Hermione nhớ ra có lẽ cô nên cho anh uống thuốc bổ sung máu đề phòng nguy cơ anh chết vì mất máu.
Cô thoa Tinh chất Bạch tiễn và lùi lại khi nghe thấy âm thanh xèo xèo của vết thương đang dần đóng lại. Tay còn lại của Draco đang bám chặt vào khung giường, với đôi mắt nhắm chặt trong đau đớn. Cô cảm thấy mình cần xin lỗi lần nữa, nhưng cả hai đều biết cơn đau đó là cần thiết.
Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy mình nên xin lỗi. Anh đã bị thương nặng do lỗi của cô.
Với vết thương vẫn còn đang trong quá trình khép lại, Hermione cho thêm thuốc bổ sung máu rồi thở phào nhẹ nhõm khi thấy sắc thái của anh dần hồi phục và hơi thở của anh đều trở lại.
Sau vài phút, âm thanh từ tinh chất ngừng hẳn và vết thương đã khép lại. Anh chàng pháp sư mở mắt mình ra và nhìn chằm chằm vào cánh tay vừa được chữa trị của mình.
Giờ đây, anh đã có thêm một vết sẹo mới, ghê rợn hơn, lớn hơn với một màu đỏ-hồng trông khá khó chịu khi nhìn vào. Nhưng nó cũng làm biến dạng dấu vết hắc ám của anh, gần như xóa được toàn bộ hình đầu lâu và con rắn đã ám ảnh anh nhiều năm qua, thay vào đó là một vết sẹo mới.
Tuy nhiên, nụ cười nhanh chóng nhạt dần, thay vào đó là một cái cau mày ủ rũ. "Thật là tuyệt vời mà?" Anh nói nhỏ, trong khi nắm mở bàn tay, kiểm tra chuyển động của những ngón tay và cổ tay. "Giờ thì tôi sẽ bị xa lánh vì là một cựu Tử Thần Thực Tử, một kẻ phản bội huyết thống VÀ một người sói."
"Thôi nào." Hermione nói với tông giọng nhẹ nhàng nhất của cô, đặt tay mình lên vai anh, nhưng anh không nhìn cô. "Không phải vết cắn nào của người sói cũng lây nhiễm đâu! Đã có một vài trường hợp như thế rồi!" Anh nhìn cô, đôi mắt màu bạc ấy nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của cô. "Nên là có thể sẽ chẳng có điều gì xảy ra cả!"
Anh không nói gì, nhưng cái nhăn mày của anh đủ để cô hiểu rằng anh không tin cô. Hermione thậm chí có thể tưởng tượng ra lời nhận xét khó chịu của anh. 'Không phải ai cũng có thể lạc quan một cách mù quáng như cô, Granger' Cô đã gần như tuyệt vọng khi nhận ra anh sẽ tiếp tục lặng im.
"Kể cả NẾU anh có biến thành người sói." Cô tiếp tục nói, lo lắng cắn môi. "Nó cũng không phải ngày tận thế!"
Cô nghe thấy một tiếng hừm bất đồng, nhưng vẫn tiếp tục. "Có độc dược Bả Sói, thứ mà anh đã nói là anh biết pha. Và sẽ có một bộ luật Người sói mà tôi sẽ sớm giới thiệu với sếp, và cầu Merlin cứu rỗi ông ta nếu ông ta dám nói nó dở tệ vì nó hoàn hảo và tôi biết chắc là như thế."
Malfoy vẫn không thèm trả lời, giờ trông có vẻ chán nản, ánh mắt anh vẫn dính vào sàn gỗ ố màu. "Và cách xã hội nhìn nhận vấn đề này cũng cải thiện nhiều kể từ sau chiến tranh!" Anh khịt mũi, vẫn âm thầm không đồng tình với bạn đồng hành không thực tế lắm của mình.
"Và anh còn có tôi!" Hermione nói xong. Bàn tay cô nhẹ nhàng đặt dưới cằm anh, cố khích lệ để anh nhìn lên. "Tôi nói thật đấy Draco."
Anh chàng pháp sư nuốt cục nghẹn ở trong họng khi nghe thấy tên mình. Anh sẽ vĩnh viễn phủ nhận những giọt nước mắt sắp tuôn ra, cố chấp chớp mắt để chúng biến mất.
"Tôi là một kẻ thất bại Granger à." Anh nói nhỏ. "Cô có cả một tương lai trước mắt. Tôi sẽ không bất ngờ đâu nếu một ngày cô xông vào Cục Thần Sáng và thông báo với mọi người cô là Bộ trưởng Bộ Pháp thuật mới."
Cô mỉm cười trước lời khen của anh, cố gắng ngồi gần anh hơn. "Tôi thì thuộc một trường hợp khác rồi." Anh ngậm ngùi nói.
"Không, anh là..." Cô bắt đầu nói nhưng anh đã chen ngang vào.
"Một cựu Tử Thần Thực Tử! Tôi đã chọn sai phe trong chiến tranh và đã thua. Kể từ lúc tôi làm Thần Sáng và bắt đầu săn đuổi những Tử Thần Thực Tử còn đang hoạt động, tôi còn là một kẻ phản bội huyết thống!"
Đã đến lượt Hermione làm người giữ im lặng, nhíu mày, cắn môi và nắm hai tay mình lại để ngăn bản thân tiếp cận anh chàng phù thủy đang tức giận trước mặt. Thay vào đó, cô quyết định để anh nói ra những suy nghĩ khó chịu của mình, điều mà cô hy vọng là một hành động tỉnh táo.
"Tôi toàn đưa ra những quyết định sai Granger à! Ngoài cô, mẹ tôi và đôi khi là cả Potter, chẳng ai thèm nói chuyện với tôi! Mọi người thường quá sợ, quá tức giận hoặc quá thờ ơ để coi tôi là một con người. Và giờ!" Anh khịt mũi, với một nụ cười nhếch mép lạ lùng. "Bây giờ tôi còn chẳng phải là một con người hẳn hoi nữa, đúng không? Tôi là một người lai! Tôi sẽ phải nhốt mình lại trong ngục tối tại một nơi nào đó hàng tháng hoặc có nguy cơ bị bắn bởi một người muggle bất kì!"
Hermione không đáp lại lời nào. Thực ra thì, cô chỉ lắng nghe một nửa những lời nói của Draco.
Bằng một cách nào đó, bộ não được bơm đầy adrenaline thuyết phục cô nên tận hưởng ý nghĩ phân tích người đàn ông trước mắt: cách bàn tay to và đầy vết chai của anh di chuyển khi anh nhấn mạnh điều gì đấy trong lời nói của mình, cách bàn tay của anh trông đẹp và khỏe như thế nào, ở trong tay áo sơmi nhàu nhĩ được sắn lên và cách bờ vai rộng và khung xương cao lớn của anh làm Hermione cảm thấy an toàn trong suốt nhiệm vụ của họ. Anh mới dũng cảm và khỏe mạnh biết bao khi thực sự chiến đấu và vật lộn với người sói để cứu cô.
Đôi mắt nâu của cô hướng về phía bờ môi đang chuyển động của anh, thứ mà trông có vẻ mềm mại với từng từ mà anh nói trong cuộc trò chuyện. Cô không thể ngừng thắc mắc sẽ thế nào nếu đôi môi ấy được đặt đối diện môi cô.
"Tôi có thể hôn anh được không?" Hermione thốt lên trước khi có thể ngăn bản thân lại. Cô đỏ mặt khi anh nhướng mày, thay vào đó dừng giọng nói tự ti của anh để nhìn chằm chằm vào cô.
"Gì cơ?"
"Tôi xin lỗi! Chỉ là..." Hermione nhảy xuống giường, tránh xa anh. Cô bắt đầu nói, đầu óc quay cuồng tìm từ ngữ để giải thích cho bản thân.
"Anh đang nói những điều khủng khiếp về bản thân! Những điều không đúng sự thật! Và tôi muốn chắc chắn rằng anh biết anh đã sai như thế nào, nhưng tôi biết anh sẽ không nghe tôi, dù tôi có nói gì đi nữa, vì vậy tôi muốn để cho anh thấy tôi đánh giá cao anh như thế nào bằng một nụ hôn, nhưng tôi không muốn ép buộc bản thân vì điều đó sẽ là thô lỗ và thiếu tôn trọng và- "
"Và cô chỉ muốn hôn tôi vì cô thương hại tôi." Anh cay đắng nói.
"Tôi muốn hôn anh vì tôi quan tâm đến anh!" Hermione giận dữ nói, mặt cô đỏ bừng, tóc rối lên vì bực bội. "Và vì tôi muốn thế!"
Malfoy đơ ra trong vài giây. Đôi mắt thủy ngân của anh dán chặt vào đôi mắt màu whisky của cô, như thể đang cân nhắc những lựa chọn của mình.
"Được thôi. Vậy thì hôn tôi đi." Draco nhún vai, nghiêng người về phía cô phù thủy đang bối rối.
Toàn bộ máu của Hermione giờ đã dồn lên mặt và cô nín thở nhưng vẫn lại gần anh. Cô nàng gốc muggle định hỏi anh liệu anh đã chắc chắn chưa nhưng cũng lo lắng rằng anh sẽ đổi ý.
Có một sự thật là ngay cả khi anh đang ngồi trên giường và cô đang đứng trên đôi chân của mình, người đàn ông ấy vẫn gần như ngang tầm mắt với cô. Để tâm đến cánh tay vừa mới lành và có lẽ vẫn còn đau, cô nhẹ nhàng đưa bàn tay lên má anh, áp môi mình lên môi đối phương.
Đó là một nụ hôn đơn thuần, nhanh chóng và chưa đủ thỏa mãn. Cô lấy lại hơi thở, và lùi ra xa nhưng vẫn đặt tay mình lên má anh.
"Tôi cũng có thể hôn cô được chứ?" Draco hỏi, sau vài giây yên tĩnh.
"Tất nhiên rồi."
Anh nghiêng người, lần nữa chiếm lấy môi cô, lần này, với một lực thô bạo và cuồng nhiệt hơn, tiếng thở dốc cùng rên rỉ vang lên từ cổ họng của cô phù thủy. Cô có thể cảm nhận được nụ cười nhếch mép trên môi anh, và trả đũa bằng cách nắm lấy tóc anh và kéo nhẹ. Đến lượt mình, Draco vòng tay qua vòng eo nhỏ nhắn của cô rồi dùng tay phải bóp lấy mông cô.
Hermione cảm thấy vui vì cô đã đúng về độ mềm của đôi môi anh, thật thú vị và ngạc nhiên khi cảm nhận được sự ấm áp của anh, mặc dù anh trông lạnh lùng hầu hết mọi lúc. Cô thở dốc còn anh thì cười khúc khích khi anh cắn và liếm vùng dưới tai cô rồi cô nàng đáp trả lại bằng một nụ hôn lên quai hàm mạnh mẽ của anh.
Họ đang mơn trớn quần áo của nhau thì một tiếng đập mạnh đột ngột từ cánh cửa phòng tắm đóng kín nhắc nhở đôi trẻ rằng họ vẫn còn một người sói và muggle cần giải quyết.
"Chết tiệt." Cô thở dài, đồng thời, Draco tức giận nói. "Lạy Salazar."
Hermione thở dài, đặt trán của cô đối diện với trán của Draco. Nhìn thẳng vào mắt anh, cô thì thầm, với một nụ cười. "Em không thể hứa rằng mọi chuyện đều sẽ ổn. Và em biết rằng anh có thể sẽ phải biến thành người sói mỗi tháng kể từ giờ."
Anh buồn bã thở dài, nhắm đôi mắt lại, nhưng cử chỉ vuốt ve nhẹ nhàng trên gò má làm anh phải nhìn cô phù thủy trước mặt thêm lần nữa. "Nhưng em có thể cam đoan với anh rằng, anh không đơn độc, Draco. Anh có em. Và em hứa sẽ không để anh lại một mình!"
"Anh biết. Cảm ơn em, Hermione." Malfoy ngưởng đầu lên và đặt đôi môi mềm của mình lên trán Hermione.
Hermione và Draco cho phép bản thân dành một phút để hiểu rõ tình huống hiện tại và thậm chí còn cười đùa một chút trước vẻ mặt sửng sốt của gã muggle bị hóa đá. ( Điều đó không làm thay đổi gì nhiều, đằng nào anh ta cũng bị xóa ký ức sớm thôi)
Họ đã dành một đến hai tiếng để cân nhắc những kí ức giả mà họ định sẽ cấy vào não của người thợ săn để anh ta có thể quên đi sự thật là anh ta đã thấy một lượng ma thuật đáng kể và sự tồn tại của của người sói chỉ trong một đêm. Hermione giải phóng anh ta khỏi bùa Trói Thân, cho phép anh ta co dãn tay chân của mình.
"Tao biết ngay chúng mày là mấy kẻ *ngoại đạo mà!" Thomas hét với vẻ mặt cau mày, và Hermione tạ ơn Chúa vì mình đã nhớ đặt bùa Ù Tai lên căn phòng ngay khi bước vào trong.
*nguyên tác là heathens, mình có tra từ điển từ này và nó có nghĩa là người ngoại đạo và ở một trang web mình có tìm thấy cái này "Trong số hầu hết các nhóm người ngoại đạo hiện đại, con sói thường được coi là biểu tượng của sức mạnh, ý chí và lòng trung thành mãnh liệt" nên mình nghĩ nó cũng liên quan?? Nếu ai có cách phiên dịch nào khác, nếu có thể thì làm ơn bình luận giúp mình ạ. Mình cảm ơn nhiều!
*Bùa Ù Tai: Phát minh bởi Severus Snape, có tác dụng làm ù tai những người lân cận khiến họ không nghe được cuộc đối thoại của mình.
"Ừ, chắc rồi. Nhưng chúng tôi không định làm ở trong rừng!" Draco giận dữ đáp lại.
"Bọn mày đang định làm ngay bây giờ! Ngay trước mặt tao!" Người thợ săn định tiếp tục nói nhưng Hermione đã làm anh ta im lặng, trong sự khó chịu.
"Anh đã tự đặt bản thân vào tình huống này. Nên hãy im mồm vài giây đi để chúng tôi nghĩ cái nào!"
Trong khi họ vẫn đang cố gắng tạo ra một lời nói dối để thuyết phục người thợ săn và những người còn lại trong làng rằng không có con thú siêu nhiên nào làm hại gia súc của họ ( và bất cứ sinh vật nào từng gây hại thì giờ cũng đã biến mất ), họ nghe thấy một tiếng đập khác phát ra từ phòng tắm.
"Em nghĩ chúng ta nên kiểm tra qua gã người sói,"
"Sắp đến sáng rồi." Draco đáp lại, nắm chặt cánh tay với vết sẹo của mình trong e ngại. "Chúng ta không thể đợi đến khi anh ta biến lại thành người được à?"
"Vẫn còn một thứ mà em muốn kiểm tra." Hermione chạm vào cánh cửa đang đóng. "Ở ngôi nhà hoang vừa nãy, không có một dấu vết nào của ma thuật, nhưng lại có một người sói ở trong. Điều đó không thể xảy ra được."
Cô mở cửa căn phòng tắm âm u, để những ánh đèn lờ mờ từ phòng chiếu vào gã người sói màu đen vẫn đang bị trói lại. Anh ta đang ngủ trong chiếc bồn tắm cũ, vặn vẹo người để cố cảm thấy thoải mái với xiềng xích, nhưng chân anh ta quá dài còn phòng tắm thì quá nhỏ đến mức mỗi lần cử động hay chuyển vị trí, móng vuốt sắc nhọn từ bàn chân của anh ta sẽ đập vào cào vào cửa phòng.
Bị đánh thức bởi ánh sáng, gã quái vật mở đôi mắt vàng của anh ta, yếu ớt gầm gừ với cô phù thủy. Bây giờ, tình huống nguy hiểm đã qua, Hermione có thể nghiêm túc xem xét cách xử lý kẻ giết gia súc này.
Anh ta trông khá nhỏ so với một người sói trưởng thành.
Đương nhiên là anh ta vẫn trông to lớn hơn khi so sánh với con người, nhưng vẫn nhỏ hơn so với các thành viên trong đàn của Greyback. Thậm chí là nhỏ hơn cả chú Remus.
Và anh ta còn rất gầy nữa. Gầy và yếu ớt, xét theo cách Draco đã khiến anh ta chao đảo chỉ với một cú đấm đơn giản ( mặc dù nó đã được thực hiện tốt) vào mõm. Hermione nhíu mày, lo lắng cho sinh vật này. Anh ta trông bối rối và sợ hãi, khẽ thút thít như một chú chó lạc chủ.
Cô phù thủy lôi đũa phép của mình ra và người sói rên rỉ lùi mình vào bồn tắm, vùng vẫy khỏi xiềng xích, dường như đang muốn bỏ chạy. Draco tiến về trước, sẵn sàng dùng phép thuật, phòng trường hợp người sói lấy lại sức mạnh và sự hung hăng của mình, nhưng Hermione nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh.
"Không sao đâu." Cô thủ thỉ với người sói. "Chúng tôi sẽ không làm gì đâu."
Lầm bầm bùa dò tìm, cả cô và Draco nhướng mày khi cây đũa phép không thể thu nhận bất kỳ đặc tính ma thuật nào đến từ người sói.
"Có lẽ bùa không hoạt động?" Draco hỏi, nhưng đã bị phủ nhận khi Hermione thử nó lên người anh ta, và dấu ấn ma thuật của anh vẫn hiện lên bình thường.
"Chúng ta sẽ phải đợi đến bình mình. Xem xem người này có thể trả lời vài câu hỏi được không?"
------
Hóa ra thì, họ không phải đợi lâu. Mặt trời thậm chí còn chưa mọc đến đường chân trời khi người sói bắt đầu biến đổi, kêu gào và hú trong đau đớn, biến trở lại thành một con người, để lộ ra một người đàn ông trẻ tuổi cao và gầy với mái tóc đen. Cậu lặng lẽ nhìn cô phù thủy và anh chàng pháp sư với đôi mắt mở to và sợ hãi cùng với đôi môi nứt nẻ run rẩy.
Hermione nhanh chóng biến ra một số quần áo cho cậu ta mặc, và đắp chăn cho cậu, giúp chống lại cái lạnh. Cậu ho và cố gắng hắng giọng, cô đoán rằng cậu có thể bị khô họng( và đói ), vì vậy cô đã nhờ Draco lẻn vào nhà bếp để làm bữa sáng cho người sói.
Sau khi anh chàng pháp sư quay lại với kha khá đồ ăn và nước uống, cậu cuối cùng cũng được lấp đầy dạ dày mình với đồ ăn thật (thay vì ăn thịt sống từ những con cừu tội nghiệp), giúp tâm trạng cậu tốt lên và bớt cảnh giác với những người còn lại trong căn phòng khách sạn.
"Tên tôi là Roderick." Cậu bắt đầu nói. "Và tôi không biết điều gì đã xảy ra với mình."
Cậu dành gần một giờ để mô tả câu chuyện của cậu ấy cho vị Thần Sáng và cô nhân viên Bộ ( và cả người thợ săn muggle nữa mặc dù anh ta không thể trả lời và bị những người khác trong phòng phớt lờ ).
Roderick, một muggle 18 tuổi, quê ở một thị trấn nhỏ lân cận, cậu bị bắt cóc bởi một nhóm bảy người lạ mặt trong một chiều. Cậu không thể giải thích rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng ngay khi vầng trăng tròn hiện trên bầu trời, những người đàn ông kia hóa thành quái thú, rồi bắt đầu cắn xé và truy đuổi cậu, như một đám dã thú đang săn lùng con mồi.
Cậu đã bị đuổi theo và kéo đi bởi đám quái vật đấy vào trong khu rừng. Đến sáng sớm, họ lại trở lại thành người, vung vẩy những chiếc gậy kì quặc giống cái mà Draco và Hermione có. Với mấy cái gậy đấy, những người đàn ông đấy đã làm gì đấy với Roderick, vì tự dưng cậu không thể tìm ra đường về nhà, khiến cậu ta đi lang thang quanh khu rừng, cho đến khi cậu tình cờ tìm được ngôi nhà bỏ hoang mà cậu thường dùng để trốn và xử lý vết thương.
Kinh hãi, bị thương và cô độc, Roderick dành hàng tháng trời cô lập bản thân trong căn nhà đấy, sống sót nhờ những vụ trộm vặt trong khu trợ địa phương khi trời tối. Thi thoảng, vào những đêm trăng tròn, cậu thường cảm thấy vô cùng đau đớn và ngất đi rồi tỉnh dậy vào sáng hôm sau ở trong căn nhà, nhưng bị bao phủ bởi những vết máu và xác cừu, không có lấy một chút ký ức về sự việc đã xảy ra đêm hôm trước.
Cậu đã không ít lần phải dừng lại để lấy lại bình tĩnh khi nhắc lại về những ký ức đau buồn đấy. Hermione ngồi xuống bên cạnh anh với một cánh tay khích lệ ôm lấy vòng eo yếu ớt của cậu. "Đã có chuyện gì xảy ra với tôi? Các người là ai?" cậu run rẩy hỏi.
"Chúng tôi là những phù thủy." Draco nói, thông cảm cho cậu nhóc. Lúc đầu, anh tức giận với người sói, nghĩ rằng đây chắc hẳn là một tên tội phạm chạy trốn, một thành viên khát máu của bầy Greyback, đã tấn công và gây rối trong làng muggle chỉ vì mục đích xấu xa. Nhưng rõ ràng, đó không phải là sự thật.
Đây chỉ là một cậu nhóc người muggle đang hoang mang. Một người đen đủi.
"Phép thuật có thật ư?" Cậu hỏi, với đôi mắt bừng sáng như thể thế giới của cậu vừa thay đổi hoàn toàn. Giống với đôi mắt của Hermione đã từng sáng lên khi cô biết được mình là một phù thủy. Cô mỉm cười nhưng vẻ mặt của cô đã sớm trầm xuống.
"Và điều đã xảy ra với cậu..." Hermione lưỡng lự. "Điều đó hơi phức tạp."
Họ đã dành một khoảng thời gian để giải thích cho Roderick rằng cậu ấy giờ là một người sói, và cậu ta đã bị những người đàn ông đó nguyền rủa. Đôi mắt của cậu ấy đã sụp đổ khi cậu biết rằng không có cách nào chữa khỏi tình trạng của mình, và rằng cậu ấy bây giờ bị coi là một con quái vật.
"Và tôi cũng đã nguyền rủa anh, phải không ?" Cậu hỏi, hướng mắt về phía Draco và cánh tay chứa sẹo của anh. "Anh cũng sẽ biến thành người sói ư?"
Draco nhún vai và nói với cậu. "Đúng vậy, nhưng điều đó không quan trọng lắm. Tôi đã biết trước rằng công việc của mình sẽ nguy hiểm và hoàn toàn nhận thức được rằng tôi sắp phải đối đầu với điều gì khi lao vào một người sói. Nhân tiện thì, xin lỗi vì cú đấm."
"Tôi đoán là chúng ta giống nhau rồi." Roderick cố gắng đùa và mỉm cười một cách yếu ớt.
Hermione kêu gọi sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng bằng một cái vỗ tay. "Đúng vậy! Vẫn còn rất nhiều việc phải làm! Thomas, anh có lời nào muốn nói trước khi quên hết tất cả mọi việc về người sói và phép thuật không?" Cô hỏi sau khi gỡ bùa im lặng.
"Xin lỗi vì đã bắn cậu, nhóc." Thomas bẽn lẽn. "Tôi cảm thấy thật tồi tệ khi nghĩ về việc đó."
"Tốt là đằng nào anh cũng sắp quên nó rồi." Draco gắt gỏng nói.
"Vậy, câu chuyện là thế này đây: Đêm qua con chó hoang khổng lồ đã ăn trộm gia súc trong nhiều tháng nay đã mạo hiểm đến quá gần ngôi nhà bỏ hoang trong rừng và đuổi theo Roderick tội nghiệp ở đây. Người thợ săn nghe thấy tiếng kêu và tiếng hú, bắn con chó và giải quyết xong vấn đề thú dữ của làng." Hermione tiếp tục nói. "Chúng ta có thể biến xác những con cừu trong nhà trông giống như xác của một con chó hoang lớn và Roderick, điều này sẽ khép lại sự biến mất của cậu nhóc ở ngôi làng khác vào vài tháng trước."
"Thật tàn nhẫn." Roderick thở dài, và Draco đặt một tay lên vai cậu để khích lệ.
"Tôi rất tiếc nhưng nó còn đỡ hơn sự thật."
-------
Hermione và Draco lười biếng dạo quanh thị trấn, tay trong tay, giả vờ là một cặp vợ chồng mới cưới đang tận hưởng ngày cuối cùng của kỳ nghỉ trăng mật. Cả anh và cô phù thủy đều không đề cập đến việc liệu họ có phải tiếp tục giả vờ như đang yêu nhau nữa không, xét đến việc họ đang chuẩn bị rời đi, nhưng cả hai đều âm thầm hưởng thụ những cái nắm tay hay thi thoảng là cả những cái ôm.
Họ thậm chí còn nói lời tạm biệt với vị linh mục, Logan và cô con gái đáng yêu của anh (mặc dù cả Draco và Hermione đều nhanh chóng chạy bên kia của làng trước khi Elsie kịp chạm vào Draco)
Sau khi xóa sự việc hôm ấy và cấy những ký ức khác vào não của Thomas, Draco và Hermione đã thuyết phục cậu nhóc người sói kia nằm nghỉ trên giường của khách sạn với một liều độc dược Ngủ không mộng (dreamless sleep potion), trong lúc họ giải quyết nốt phần còn lại của kế hoạch.
Họ đặt người thợ săn vào ngôi nhà bỏ hoang, với những cái xác đã bị biến đổi ở bên cạnh anh, và quyết định sẽ tốt hơn nếu họ rời đi trước khi anh ta tỉnh giấc, đó chắc hẳn sẽ là một trong những cảnh tượng đáng sợ nhất trong cuộc đời anh ta. "À thì, chúng ta đã cảnh cáo anh ta đừng có đi vào rừng rồi mà!" Hermione nhấn mạnh.
Chẳng bao lâu, ba người họ đã bắt đầu đi bộ vào khu rừng để quay trở lại London. Cậu nhóc người sói đã nói chuyện suốt chặng đường, hỏi Draco và Hermione hàng trăm câu hỏi liên quan đến thế giới phép thuật này, và cặp đôi này đã trả lời từng câu hỏi với khả năng tốt nhất của họ.
-----
Ngay khi họ đặt chân đến London giới phù thủy, họ lập tức hướng đến bệnh viện St. Mungos, chữa trị vết thương của Draco và Roderick. Nơi mà họ đã xác nhận rằng Draco quả thực đã bị nguyền rủa, và lời nguyền Người Sói này có vẻ như còn có thể ảnh hưởng tới cả muggle. Draco đã chấp nhận số phận của mình từ trước nhưng Hermione khẳng định rằng cô vẫn sẽ luôn ủng hộ anh.
Những ngày sau đó, cả Draco và Hermione đều bận rộn, họ phải giao nộp tài liệu về nhiệm vụ đã hoàn thành tại ngôi làng ở vùng Tây Nguyên nước Anh, cập nhật thông tin cho cuộc điều tra về những kẻ đã chạy trốn trong bầy của Greyback, gửi báo cáo về việc sử dụng phép thuật để xóa ký ức và làm những cư dân muggle trong ngôi làng bối rối, đối phó với tất cả cấp trên về việc đem một muggle đến thế giới pháp thuật, và đăng ký cho cậu ấy với tư cách một người sói.
Đến cuối tuần, cả hai người đều kiệt quệ.
"Rồi giờ sao?" Draco hỏi, trong lúc cả hai rời khỏi căn nhà nhỏ mà anh tặng cho Roderick vào một buổi sáng đẹp trời. 'Vì tôi đứng đầu một trong những gia tộc phù thủy giàu có nhất, mặc dù đã bị thất sủng tại giới phù thủy Anh, nên hãy cho phép tôi được tiêu tiền của mình vào những thứ tôi thấy phù hợp." Anh chàng phù thủy tóc vàng mỉa mai khi đưa chìa khóa của căn nha cho cậu thiếu niên người sói.
"Giờ thì, anh có thể đưa em đi hẹn hò." Hermione cười, nắm lấy bàn tay của Draco. Anh cười đáp lại, một nụ cười vô tư lự.
"Một cuộc hẹn hò thực sự." Anh đùa. "Với ít cừu và drama hơn, nếu có thể."
------------------------------------------
Phần The Moon Beckons đã khép lại tại đây nhưng series Tales of full moon night vẫn tiếp diễn với nhiều câu chuyện ngắn khác nha. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ câu chuyện này nhiềuuuu!
Cảm ơn chị hanhjila vì đã giúp em beta mấy đoạn ...
Hẹn gặp lại mọi người vào chương sau!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro