Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13.

Vương Nhất Bác tốn rất nhiều sức lực mới về đến Thượng Hải, thế cục đã không còn ổn định, rất nhiều toà nhà trong Tô giới Pháp đều trống không, vài gia đình giàu có, không phải đi Mỹ thì đã chạy đến Hong Kong, tóm lại ai cũng không muốn đợi ngọn lửa chiến tranh cháy lan đến người mình.

Thượng Hải cũng không còn phồn hoa tựa gấm giống trước đây, Vương Nhất Bác vì chênh lệch thời gian mà cả đầu đều rất choáng, nhìn thấy những khuôn mặt châu Á thân thuộc ở trên đường phố, vậy mà thoáng chốc không phân rõ đây là hiện thực hay trong mộng.

Cậu cũng không quen tài xế lái xe, đã đổi thành người khác, không đưa cậu đến nhà họ Phó, mà lái đến toà nhà kia của nhà họ Vương, cậu xuống xe, má Trần liền chạy ra, khóc đến mặt mũi tèm lem, bổ nhào lên người cậu, cả người đều nói năng lộn xộn.

Vương Nhất Bác cố hết sức mới có thể xoa dịu bà, cậu liếc nhìn cánh cửa khép một nửa, chân bắt đầu phát run, loại cảm giác hoảng sợ kia lại quay về trong cơ thể cậu, xung quanh hỗn loạn, cậu bỗng dừng lại, hít một hơi thật sâu, mới thu hết dũng khí bước về trước, đẩy cánh cửa hở kia ra.

Vương Nhất Man đã tự sát.

Cô gả đến nhà họ Phó dường như không có ngày nào tốt đẹp, đại thiếu gia nhà họ Phó là một kẻ ngốc có xu hướng bạo lực, vô duyên vô cớ liền sẽ đánh người, Vương Nhất Man thường bị đánh đến trên người mảng đỏ mảng tím, má Trần mỗi ngày ở trong phòng cô khóc, khuyên cô ly hôn. Nhưng cô chỉ lắc đầu, nói ly hôn rồi, không ai có thể bảo vệ nhà họ Vương nữa, sau đó uống rượu bất kể ngày đêm.

Vào ngày xảy ra chuyện, Phó đại thiếu gia lại đánh người, má Trần bị khoá ở ngoài cửa, chỉ nghe bên trong có tiếng khóc dữ dội của Vương Nhất Man, người hầu nhà họ Phó đi ngang qua cũng không dám quản, bước chân vội vã sợ bắt gặp ánh mắt của má Trần.

Nửa đêm, trong phòng truyền đến vài tiếng la hét, đến hôm sau người hầu gõ cửa không mở được, tìm người phá cửa, mới phát hiện đại thiếu gia nhà họ Phó đã nằm trong vũng máu, bất tỉnh nhân sự, ngồi trong góc bên cạnh là Vương Nhất Man tóc tai bù xù, dáng vẻ giống như phát điên, trong tay cô cầm một con dao, máu còn nhỏ giọt.

Không báo cảnh sát, không làm ầm lên, Vương Nhất Man bị nhốt lại, đêm đó, cô đã treo cổ tự vẫn trong căn phòng kia. Lão gia và phu nhân nhà họ Vương cửa chốt then cài, xem như chuyện này không xảy ra, mọi người đều biết, Vương gia ở bến Thượng Hải đã hết hy vọng, liều mạng muốn bảo vệ cũng không thể qua được đứa con độc tôn kia, Vương Nhất Man đã trở thành một công cụ.

"Tiểu thư cô ấy không nợ nhà họ Phó, cũng không nợ nhà họ Vương." Nói đến chuyện sau đó, má Trần đã khóc thành tiếng, "Thiếu gia, tiểu thư cả đời này thật sự rất cay đắng, có lần cô ấy đã uống rượu và nói với tôi, tâm nguyện lớn nhất chính là mong cậu có thể hạnh phúc."

"Bọn họ không muốn để cậu biết, nhưng tôi quả thực quá đau lòng cho tiểu thư, con gái nuôi cũng là con gái, làm sao lão gia và phu nhân có thể nhẫn tâm như vậy a."

Vương Nhất Bác ngồi đó không lên tiếng, cậu ôm má Trần, vỗ vai bà an ủi người phụ nữ đã chăm sóc hai thế hệ này, "Má Trần, dì nghỉ ngơi đi, con xin nghỉ học rồi, lần này quay về sẽ ở lại lâu hơn."

Sau khi sắp xếp cho má Trần vào phòng nghỉ ngơi, Vương Nhất Bác định đi đến phòng chị gái ngồi, vừa hay đi ngang qua căn phòng khoá kín cửa ở tầng hai, cậu dừng bước đứng ở cửa, suy nghĩ một lúc, đẩy cửa ra.

Bởi vì quá lâu không có người ở, đồ đạc trong phòng đã phủ một lớp bụi mỏng, trên giường phủ một tấm vải trắng, cậu vén mở, nhìn thấy tấm ga trải giường hoa văn sẫm màu quen thuộc kia, liền ngồi lên đó.

Có lẽ vì sai biệt múi giờ và vì tâm trạng, Vương Nhất Bác cảm thấy mệt mỏi chưa từng có, cậu ngửa về sau, cứ vậy mà ngả người lên giường, nửa người vẫn đè lên tấm vải màu trắng đã tích bụi, cậu nghiêng người, tựa hồ như bên cạnh có người, vươn tay ra, nhắm mắt lại.

Vương Nhất Bác ngủ một giấc này, không biết đã ngủ bao lâu, đến khi cậu mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối, cả căn phòng cũng chìm vào bóng tối.

Không biết ai đã đóng cánh cửa vốn mở toang kia, cậu hơi đau đầu, ngẩng đầu xoa xoa thái dương, lại dựa người về sau, nằm trở lại.

Két———

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng ghế di chuyển, Vương Nhất Bác giật mình, cậu ngồi dậy khỏi giường, nhìn về phía cửa sổ.

"Tỉnh rồi?"

Vương Nhất Bác nháy mắt giống như bị đông cứng, cậu giữ nguyên tư thế đó rất lâu không động, từ góc độ này nhìn thấy, trong vô tri vô thức không thể nhìn rõ khuôn mặt người đang ngồi bên bàn kia, chỉ có thể nhìn thấy đường nét sơ bộ.

Cậu đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, bước đến trước mặt người kia.

Dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt kia vẫn mơ hồ như cũ, ngẩng đầu, nhìn Vương Nhất Bác, nở nụ cười xinh đẹp giống như trước đây.

Trái tim Vương Nhất Bác thắt lại, chậm rãi vươn tay, ôm chặt Tiêu Chiến vào lòng, cậu cảm thấy loại cảm giác này vẫn không đủ thật, tay siết chặt, lại chặt hơn nữa, ôm đến mức người trong lòng phát ra tiếng rên rỉ kêu đau.

Hai người, một đang ngồi, một đang đứng.

"Anh không phải đi Hồ Nam rồi sao?" Vương Nhất Bác vuốt tóc Tiêu Chiến hỏi.

"Không có, anh sợ em quay về đến tìm anh lại không tìm được, không đi đâu cả." Giọng của Tiêu Chiến không hề có chút oán trách và uỷ khuất nào.

Vương Nhất Bác buông lỏng một chút, cậu cúi đầu, cẩn thận tỉ mỉ ngắm khuôn mặt Tiêu Chiến, hai năm rồi, không có bất kỳ thay đổi nào, vẫn là vẻ đẹp ẩn trong sóng mắt lưu chuyển làm lòng người phấn chấn.

Dưới ánh trăng, cậu nhìn thấy trên bàn đặt một cuốn sổ ghi chép quen thuộc, trên trang lật ra có một lỗ hổng, bên trên có chỗ đã bị xé rời.

Trong tay Tiêu Chiến cầm thứ gì đó, lòng bàn tay anh hướng lên trên, từ từ xoè ra, Vương Nhất Bác mất một lúc lâu, mới nhìn rõ là cái gì — một mảnh giấy nhỏ được xé tuỳ tiện, bốn phía có chút nhăn nhúm, bên trên chỉ viết một chữ mờ nhạt: Surrender.

Là chữ viết tay của Vương Nhất Bác.

Bàn tay không tính là lớn kia dần dần khép lại, hơi khoa trương làm ra tư thế "nắm chắc", sau đó siết thành nắm đấm. Vương Nhất Bác miễn cưỡng đè nén cảm xúc trong lòng, dùng bàn tay to lớn của mình bao lấy nắm đấm kia, chậm rãi đưa đến bên miệng mình, hôn vài cái.

"Em đầu hàng anh vô điều kiện." Vương Nhất Bác như thuộc lòng câu nói vậy, chậm rãi đọc lên.

"Được a." Tiêu Chiến gật đầu, mỉm cười đáp.

Cốc cốc cốc

"Thiếu gia, cậu tỉnh rồi sao?"

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Vương Nhất Bác giật mình một cái bật dậy khỏi giường, cả người cậu vã mồ hôi, sau lưng ướt đẫm, tay bởi vì duy trì cùng một tư thế quá lâu, có chút tê dại, cậu vô thức quay đầu nhìn về phía cửa sổ, bên đó trống rỗng, cái gì cũng không có, chỉ có một cơn gió thổi vào qua khung cửa sổ hé mở.

Không có Tiêu Chiến.

"Thiếu gia? Cậu ăn gì không?" Ngoài cửa lại truyền đến tiếng của má Trần, có chút lo lắng, Vương Nhất Bác giờ mới hồi thần, bước xuống giường đi mở cửa.

"Má Trần, lúc nãy ngủ thiếp đi mất, con xin lỗi."

"Không sao, thiếu gia, cậu cũng mệt rồi, tôi mới nấu cháo, cậu xuống dưới ăn không?"

"Ừm, vất vả cho dì rồi." Vương Nhất Bác vỗ vai má Trần, xoa xoa giúp bà.

Đi theo má Trần xuống lầu, Vương Nhất Bác suy nghĩ cả nửa ngày, mới hỏi: "Bạn của chị con, có biết chuyện này không?"

Không ngờ đến má Trần đang đi ở phía trước, bỗng dừng lại, "Đại tiểu thư không còn bạn nữa rồi."

"Nghĩa là sao?"

Hai người một trước một sau đi đến phòng ăn ở tầng một, má Trần xoay người qua, thở dài một hơi, trong mắt nhoè nước mắt, khuôn mặt này trông đã già đi rất nhiều, "Người bạn duy nhất của đại tiểu thư, tiểu thư Tiêu Mẫn, cũng xảy ra chuyện rồi."

"Hả?"

"Sự tình cụ thể tôi cũng không biết, chỉ nghe nói xảy ra trên đường, bị người ta ám sát."

"Cái gì? Chị ấy không phải, không phải đã đi Hồ Nam sao?" Vương Nhất Bác nhìn má Trần một cách không tin được, nhiều tin tức như vậy, cậu nhất thời không thể tiêu hoá nổi.

"Đã đi rồi, sau đó cô ấy một mình chạy về lại, tôi ở nhà họ Phó suốt, cũng không biết nhiều lắm."
Má Trần xua xua tay, như thể không muốn nói về mấy chuyện thương tâm này nữa. "Thiếu gia, cậu dùng bữa không?"

Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, cậu túm lấy áo khoác trên sofa, cầm chìa khoá xe, bước ra ngoài.

"Thiếu gia, cậu đi đâu? Muộn thế này rồi." Má Trần bị doạ giật thót, đi theo phía sau hỏi.

"Con đi có chút việc, dì nghỉ ngơi trước đi." Nói xong, cậu liền chui vào xe.

Vương Nhất Bác dựa vào trí nhớ tìm được con hẻm, gió đêm nay thổi khiến người ta có chút oi bức, Vương Nhất Bác đậu xe ở lối vào con hẻm, đi về phía căn nhà kia.

Cậu không hề biết Tiêu Chiến có ở đó hay không, cũng không biết bản thân chạy đến đây rốt cuộc mưu cầu cái gì, Vương Nhất Bác đứng ở ngoài cửa, cậu giơ tay lên muốn gõ cửa, lại buông xuống, cậu dựa vào cái gì mà đến đây, Tiêu Chiến dựa vào cái gì vẫn ở đây?

Giữa bọn họ, xưa giờ đã không phải là một mối quan hệ cam kết, ngay cả đôi câu vài lời trên giường, lấy kính lúp cũng không soi được chút "tình yêu" có lý hay có cơ sở nào.

Nếu cậu thật sự yêu Tiêu Chiến, tại sao cậu không vội quay về tìm Tiêu Chiến, giống như những gì được viết trong các loại kịch bản kia, sau đó cao chạy xa bay, nếu những kịch bản kia đã cường điệu hoá "tình yêu", vậy như thế nào mới là thật sự yêu một người?

Nghĩ đến đây, bước chân Vương Nhất Bác lùi lại.

Vào lúc này, cánh cửa đột nhiên bật ra, hoàn toàn không có sự chuẩn bị nào trước, cánh cửa trước mặt Vương Nhất Bác đã mở ra rồi.

Người trong cửa, không có bất kỳ khác biệt nào với trong ký ức của cậu, chẳng qua thời gian hai năm, lại giống như chỉ qua một đêm, Tiêu Chiến đã ốm đi một chút, vẫn xinh đẹp như xưa, trước đó, Vương Nhất Bác chưa từng nghĩ qua cảnh tượng bọn họ gặp lại nhau, cậu đã từng cho rằng bọn họ sẽ không gặp lại nữa.

Cơn gió lùa thổi qua, trán Vương Nhất Bác rịn một tầng mồ hôi mịn, cậu đang nghĩ, có phải lại giống như chiều nay, là một giấc mơ hay không, lòng bàn tay lén nhéo một cái, có cảm giác đau.

Cái cảm giác mắc nợ kia vẫn luôn quẩn quanh trong lòng cậu, vào khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Chiến, đã dâng trào đến tột cùng.

"Em đến rồi a." Là giọng nói của Tiêu Chiến, không phải là mơ.

Cuộc sống của Tiêu Chiến, không nói là tốt, nhưng cũng không thể nói là xấu.

Anh đã đưa dì Thôi và chị gái đến Hồ Nam, sống ở nhà chú họ một thời gian, trong nhà chú họ làm ăn nhỏ, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài, ở phía sau gia đình chú họ từ lâu đã trở thành đảng phái ngầm, làm công việc lén đưa vật liệu và tình báo.

Ông ấy mời Tiêu Chiến bọn họ đến Hồ Nam, cũng là muốn bọn họ gia nhập tổ chức.

Tiêu Mẫn chắc chắn không muốn, cô khóc lóc ầm ĩ ở Hồ Nam suốt ba ngày, sau đó thừa lúc Tiêu Chiến đang ngủ, một mình xách túi chạy ra ngoài, cũng không biết cô làm cách nào lên tàu, sau đó chạy về Thượng Hải, Tiêu Chiến thu xếp ổn thoả cho dì Thôi ở Hồ Nam xong, từ chối khéo chú họ, một mình quay về Thượng Hải.

Anh không thể cứ vậy bỏ rơi Tiêu Mẫn, ngay cả khi trong lòng anh sớm đã cảm thấy, chị gái không hề quan tâm đến anh.

Sau khi trở về Thượng Hải sinh sống, tình hình trở nên ngày càng loạn, rất nhiều người đã rời đi, một ngày trước khi Vương Nhất Man gả cho đại thiếu gia nhà họ Phó, cô đã tìm Tiêu Chiến, hai người ở trong sảnh phụ nhà họ Vương, trò chuyện như lần đầu gặp nhau.

"Chị Nhất Man, chị thật sự muốn gả cho hắn ta." Tiêu Chiến ngồi ở sảnh phụ, nhìn Vương Nhất Man, trên khuôn mặt này không có một chút vui sướng của cô dâu, nhưng cũng không thể nói là đau buồn.

"Phải a, cái này cũng không phải chị có thể quyết định được." Vương Nhất Man ôm con mèo Ba Tư trong lòng, con mèo uể oải ngủ gà ngủ gật, hết lần này đến lần khác bởi vì kinh hãi bởi động tĩnh mà mở đôi mắt to tròn, nhìn Tiêu Chiến. Tiêu Chiến thích động vật nhỏ, anh vươn tay ra, vuốt ve nó.

"Em là một đứa trẻ hoà nhã." Vương Nhất Man cũng cười, con mèo trong lòng dường như rất thích Tiêu Chiến, đầu không ngừng dụi vào bàn tay anh, híp mắt, phát ra tiếng kêu meo meo mãn nguyện, "Chị sắp kết hôn rồi, em có thể giúp chị chăm sóc bé con không?"

"Em chưa từng nuôi động vật, không biết có thể nuôi được không." Tiêu Chiến có chút thụ sủng nhược kinh, "Hơn nữa, tình hình trong nhà em, nó đi theo em, sẽ phải chịu khổ."

"Không, em sẽ đối xử tử tế với bé con, chị biết, chị sẽ không nhìn lầm người." Vương Nhất Man đặt con mèo lên đùi Tiêu Chiến, con mèo kia thuận theo liền nằm trong lòng Tiêu Chiến, có vẻ thật sự rất thích anh.

"Được, vậy em cung kính không bằng tuân mệnh." Tiêu Chiến dùng ngón tay vuốt ve cằm con mèo, trêu chọc nó.

"Em không hỏi chị, tại sao muốn gọi em đến à?"

"Không phải muốn giao mèo cho em sao?" Tiêu Chiến không nhìn lên, tiếp tục nựng mèo.

"Em thật sự rất thông minh, loại chuyện nhìn rõ mà không vạch trần này, rất ít người có thể làm được." Tiêu Chiến ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười kia của Vương Nhất Man, rất giống khuôn mặt đang cười của Vương Nhất Bác, anh thoáng chốc thất thần.

"Nhất Bác đang ở Anh, cuộc sống hẳn không tính là đặc biệt tốt."

"Hả?"

"Em ấy sống đến bây giờ, chưa gặp phải bất cứ khó khăn nào, nhưng cũng không có quá nhiều bản lĩnh đủ để tự mình lựa chọn, có lẽ đây chính là số mệnh của tụi chị, nhìn thì có vẻ tốt, nhưng thật sự ra sao, cũng chỉ có bản thân mới biết."

"Đời người, đều là quá trình đang thoả hiệp với số phận, người có thể phản kháng, chỉ là số ít."

"Nhìn thấu mọi chuyện quá, đến cùng là chuyện tốt hay là chuyện xấu?" Vương Nhất Man mỉm cười hỏi.

"Chuyện trên đời này, thật sự chỉ chia thành tốt xấu thôi sao?" Tiêu Chiến dừng tay vuốt ve mèo, nhìn Vương Nhất Man, nghiêm túc nói.

"Chiến Chiến, nếu không phải sinh ra ở thời loạn này, em nhất định có thể hơn người."

"Hơn người, cũng không bằng người tự do."

"Phải a, người tự do." Vương Nhất Man nhẹ nhàng lặp lại lời nói của Tiêu Chiến, nụ cười trên mặt phai dần đi.

Lúc xảy ra chuyện, Tiêu Chiến đang ở nhà, anh biết được tin tức từ hàng xóm, chị Tiêu Mẫn bị người ta sát hại trên đường, cô giấu Tiêu Chiến tham gia đảng ngầm của người Nhật, nói sau khi xong việc có thể đưa cô đi Mãn Châu, thoát khỏi cuộc sống ở đây.

Nhưng cô chỉ là mồi nhử, ngòi nổ của một trận đối đầu, chết giống như một trò đùa.

"Đêm đó, anh đã gọi cho em, đổ chuông vài tiếng, lại cúp máy." Tiêu Chiến ngồi trên sofa, nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhất thời cứng họng, hoá ra những cuộc gọi cậu tưởng là má Trần ấn nhầm kia, là của Tiêu Chiến.

"Nhưng anh thật sự không có gì muốn nói với em, chúng ta vốn không phải loại quan hệ cần phải vương vấn không dứt được." Tiêu Chiến thẳng thắn nói, anh dường như không cảm thấy chuyện này có gì khó mở miệng, hoặc khiến anh cảm thấy mất mặt.

Vương Nhất Bác ngồi đó, tay siết thành nắm đấm, nỗ lực để bản thân khống chế cảm xúc đang bùng cháy trong lòng, cậu lặng lẽ nghe Tiêu Chiến nói.

"Em đừng tưởng rằng anh đang đợi em a, anh không muốn đợi em, chỉ là anh không biết phải đi đâu." Tiêu Chiến đứng dậy, bước tới rót nước, anh quay mặt đi, khuôn mặt vừa hay bị chặn ở đường sáng trong bóng tối, "Anh cũng không có dũng khí và chí hướng lớn đến vậy, đi làm đảng ngầm, lòng can đảm của anh rất nhỏ."

Vương Nhất Bác đứng dậy theo, cậu tiến lại gần Tiêu Chiến, từ góc độ này nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy phần da thịt sau gáy anh lộ ra, cậu vươn tay, gần như run rẩy ôm lấy Tiêu Chiến.

Xa cách hai năm, khi Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến một lần nữa, cậu cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể tưởng rằng đã sớm dập tắt, lại đột ngột bốc lên thình thịch, cỗ thân thể này được ôm trong lòng một cách chân thật, cậu có thể ngửi thấy khí tức của Tiêu Chiến, cảm nhận được máu thịt và xương cốt anh dưới lớp quần áo, còn có tiếng hít thở khác thường.

Vương Nhất Bác cảm thấy loại cảm giác kiên định kia, dường như cuối cùng đã tìm về một chút, cậu hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, hết mực dịu dàng hôn lên tai và cổ Tiêu Chiến.

Người trong lòng xoay người lại, đôi mắt xinh đẹp kia tĩnh lặng đến mức không hề mảy may ngạc nhiên.

Tiêu Chiến xinh đẹp như vậy, trong loại xinh đẹp này mang theo sự dịu dàng, thông minh bẩm sinh đã có cùng sự nổi loạn và quật cường không để người khác biết được, mỗi đặc điểm đều đem con người này điêu khắc thành một sự tồn tại không có cách nào khiến người ta tuỳ tiện phớt lờ được.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến đến trước mặt, hôn lên mặt anh, liên tục liếm đôi môi kia, gọi tên anh một cách lộn xộn.

"Ừm." Người bị hôn đến mơ hồ, trên mặt nổi lên huyết sắc nhàn nhạt, ngưỡng cổ, tay tắm túm lấy quần áo Vương Nhất Bác, siết chặt.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác tiếp tục hôn, cậu muốn hạnh phúc với Tiêu Chiến, loại hạnh phúc thuần khiết kia, chỉ khi ở bên người này, mới có thể đạt được.

Quần áo đã cởi sạch, hai người cứ như vậy vừa ôm vừa hôn, lăn lên giường, giường của Tiêu Chiến vẫn có mùi hương thuộc về nơi này, Vương Nhất Bác vân vê hai điểm trước ngực Tiêu Chiến, một tay vuốt ve hạ thể đã ngẩng đầu của cậu, đem hạ thể bản thân sớm đã cương cứng đến phát tía cọ xát bên ngoài đùi Tiêu Chiến, bôi dịch thể của tuyến tiền liệt lên da anh.

"Chịu được không?" Vương Nhất Bác nhét một ngón tay vào trong cơ thể Tiêu Chiến, chậm rãi trêu chọc anh, cậu nhìn khuôn mặt đã đỏ bừng của Tiêu Chiến, đang cắn chặt môi, bản thân cũng không chịu được, nhưng vẫn đang nhẫn nhịn, cậu nỗ lực muốn đem đến cho Tiêu Chiến một chút vui vẻ.

"Ưm...Ưm..." Tiêu Chiến rên rỉ nhìn Vương Nhất Bác, anh lời nào cũng không cần nói, chỉ bày ra biểu tình như vậy, đã đủ để lòng tự tôn nam nhân kia của Vương Nhất Bác ở trên giường, đạt được thoả mãn vô cùng.

Tiêu Chiến đem chân câu lên người Vương Nhất Bác, kéo cậu đến trước mặt mình, "Vào, vào đi."

"Để anh vui vẻ trước một lần có được không?" Vương Nhất Bác không tiến vào, cậu hôn lên mắt, lên trán Tiêu Chiến, thuận theo hôn đến cổ, lồng ngực anh, sau đó dùng lưỡi liếm láp eo anh.

Cậu quá thích dáng vẻ của Tiêu Chiến ở trong chuyện tình dục, làm sao có người có thể mang đến cho cậu cảm giác như vậy, cậu từ khi sinh ra đến giờ chưa từng nghĩ, cảm giác an toàn của cậu, vậy mà đến từ việc giao hoà với người khác trong lúc làm tình.

Hạ thể bị ngậm vào khoang miệng ướt át, Tiêu Chiến trái lại hút một ngụm khí lạnh, tay anh và Vương Nhất Bác mười ngón đan xen, siết chặt, Vương Nhất Bác chưa từng làm loại chuyện này cho ai, răng không cẩn thận đụng đến, lại sợ Tiêu Chiến đau, vội vàng rút ra, rồi lại ngậm vào, lặp lại như vậy, không thành thạo lại nghiêm túc, nước bọt chảy xuống bên trong đùi Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thở dốc, run rẩy kéo Vương Nhất Bác lên, ôm cổ Vương Nhất Bác, vén tóc mái ướt đẫm mồ hôi của cậu, nói: "Không cần như thế này."

"Sao cơ?" Vương Nhất Bác không biết ý tứ của anh, lại tiến tới hôn anh.

"Em không nợ anh gì cả, đừng đem anh nghĩ đến vĩ đại như vậy, anh không đau khổ." Tiêu Chiến đã động tình không ngớt, anh vừa sờ cánh tay Vương Nhất Bác, vừa nhìn vào mắt cậu, chậm rãi nói.

Cỗ cảm xúc kia trong lòng Vương Nhất Bác, cũng không còn cách nào kìm nén được nữa, câu nói này của Tiêu Chiến giống như một cây kim nhỏ, đâm vỡ quả bóng bay căng phồng kia, đâm vào trong tim cậu.

"Nhịn một lúc, chỉ một lúc thôi." Vương Nhất Bác nhấc một bên chân Tiêu Chiến lên, đem hạ thể thô cứng của bản thân đâm vào trong, quá lâu không trải qua việc làm tình, hai người đều phát ra tiếng rên rỉ không biết là đau hay là thoải mái, cơ bắp toàn thân Tiêu Chiến siết chặt, mồ hôi nhễ nhại.

"A...Làm sao, làm sao cương như vậy." Tiêu Chiến vặn vẹo người, anh bị đỉnh đến không có nơi nào để chạy trốn, chiếc giường nhỏ này vốn dĩ không lớn, chứa hai nam nhân cao to, đã không còn không gian nào khác để di chuyển, đầu anh bị đụng đến đầu giường, một đôi bàn tay vươn qua, ngăn cách giữa anh và ván giường.

"Có phải thao đến mức anh rất sướng hay không?" Vương Nhất Bác vẫn thích nói mấy lời thô tục trong lúc làm tình, cậu nâng chân Tiêu Chiến lên cao, Vương Nhất Bác dùng lực đỉnh vào trong.

"Thích không?"

Tiêu Chiến đang nhìn người ở trên, khuôn mặt vẫn còn trẻ này, dường như đã trải qua một số bể dâu mà người ngoài không biết được, trong đôi mắt vĩnh viễn không thể thuần phục của thiếu niên kia, đang loé sáng.

"Thích." Tiêu Chiến nhẹ nhàng đáp lại, dùng ngón tay lau đi nước mắt trong khoé mắt Vương Nhất Bác.

Con mèo Ba Tư trốn ở lầu dưới nhảy lên cầu thang, hai mắt tròn xoe nhìn cánh cửa chưa đóng chặt, bên trong có hai cỗ cơ thể dán chặt lấy nhau, hôn đến không nỡ tách rời.

Tiêu Chiến cựa quậy thân thể, toàn thân anh không còn chút khí lực, ngã vào vòng tay của Vương Nhất Bác. Người bên cạnh đem anh ôm chặt, tay không ngừng vuốt ve tới lui trên lưng anh.

Tiêu Chiến vươn tay ra, từ trong tủ đặt đầu giường, lấy ra một mảnh giấy nhỏ, hình thù kỳ quái, cũng có chút ố vàng, bên trên chỉ một từ: Surrender.

Lúc Tiêu Chiến rời khỏi nhà họ Vương, cái gì cũng không mang theo, chỉ xé bỏ góc này trên cuốn sổ ghi chép kia.

Vương Nhất Bác nắm lấy mảnh giấy trong tay, xoay người qua đè trên người Tiêu Chiến, nhìn anh.

"Nếu em không đến tìm anh, anh sẽ vẫn đợi em sao?" Rất lâu sau, cuối cùng cậu đã hỏi câu hỏi nén trong lòng cả một đêm.

"Sẽ không."

Vương Nhất Bác cúi người xuống, tựa đầu vào vai Tiêu Chiến, cậu bật cười.

"Hả?" Tiêu Chiến bị cậu dụi rất thoải mái, híp mắt, phát ra một tiếng khịt thân mật chất vấn.

"Là phúc phần của em." Vương Nhất Bác chậm rãi nói.

Trong tờ báo vẫn còn phản chiếu ngọn đèn khuya, người biên tập vừa mới hạ bút, giao bản thảo cuối cùng liên quan đến chiến sự cho xưởng in.

Nơi đây sắp thất thủ rồi, ngày tháng tốt đẹp của rất nhiều người cuối cùng đã sắp đến hồi kết, khu Tô giới giống như hòn đảo biệt lập, cuối cùng vẫn phải nối liền với lục địa sắp đi đến kết cục.

Vương Nhất Bác không nói cho Tiêu Chiến, hai năm này ở Anh, cậu chưa từng mơ thấy anh, cũng giống như Tiêu Chiến không nói cho Vương Nhất Bác, hai năm qua, anh thường xuyên mơ thấy cậu.

Nhưng điều này có gì quan trọng, bọn họ không phải diễn viên trên khán đài, hát đến oanh oanh liệt liệt chỉ để giành được tiếng vỗ tay tán thưởng của khán giả bên dưới, càng không phải nằm ở hai đầu trái phải của bập bênh, lệch hướng một bên liền phải lệch về bên còn lại mới được xem là đúng.

Ở trước mặt hai người sớm đã trong cơn bất tri bất giác bị thiêu cháy thành tro, máu thịt hai bên dán vào nhau, chữ yêu này có vẻ tuỳ tiện lại không đủ đàng hoàng.

"Vương Nhất Bác."

"Em đi đến đâu, anh cùng em đi đến đó." Người kia nửa mơ nửa tỉnh vươn tay ra, ôm lấy người bên cạnh, nói líu ríu.

"Chỉ là gọi em thôi." Tiêu Chiến tựa người sang bên cạnh, tay liền rơi vào lòng bàn tay to lớn của đối phương, cẩn thận vuốt ve.

Đêm đó, Tiêu Chiến lần đầu tiên không mơ thấy Vương Nhất Bác, anh ngủ rất ngon.

Vương Nhất Bác có một giấc mơ, cậu mơ thấy hai năm trước, mình đậu xe ở đầu một con hẻm, không khí nóng ẩm của tháng Sáu chui vào từ cửa kính xe mở một nửa, có một người phụ nữ hướng cậu vẫy tay, nam nhân đang đứng bên cạnh, cũng nhìn sang, khuôn mặt xinh đẹp thế kia, đang hướng cậu mỉm cười.

Đó là lần đầu tiên cậu thấy Tiêu Chiến.

Chó hoang ngoài hẻm sủa mấy tiếng, không được đáp lại, loạn cào cào bỏ đi. Bầu trời phía xa đã hừng đông, hiện ra một tầng ánh sáng trắng vừa xám vừa phảng phất mưa bụi.

HOÀN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro