Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11.

Trước khi Vương Nhất Bác đi, mấy người bạn của Đoàn công tử hẹn cậu, nói nhất định phải ăn một bữa cơm, Vương Nhất Bác vốn dĩ muốn trốn ở nhà cùng chị gái, từ chối nhiều lần, vẫn không lay chuyển được đành phải đồng ý.

Vẫn là quán rượu nhỏ do người Mỹ mở, Đoàn công tử gọi một chai rượu ngon, nói hắn mời khách, để Vương Nhất Bác uống thoả thích, những anh em khác cũng uống đến hồ ngôn loạn ngữ, vỗ vai cậu nói, đi Anh tìm một cô bạn gái người Tây, đổi đời làm chủ nhân rồi.

Lời nói của người trẻ tuổi, nói cái gì cũng không thể quá đáng.

"À, mấy hôm trước tao có thấy chị họ mày, ở tiệm trang sức á." Một nam sinh đẩy Đoàn công tử đang uống rượu, nói.

"Tiệm trang sức do người Ấn Độ mở? Ờ, chị ta chỉ thích mua mấy thứ đồ trang sức, nhìn thấy cũng không có gì lạ." Đoàn thiếu gia phản bác.

"Mày đoán xem tao thấy ai đi cùng chị ấy?"

"Tiêu Chiến a, còn có thể là ai nữa."

"Mày biết à?"

"Có thể không biết sao? Chị họ tao gần đây có thể nói là bộ dáng xuân phong đắc ý, tên Tiêu Chiến kia không biết phát điên cái gì, đột nhiên đồng ý gặp chị ấy, còn cùng chị ấy đi xem kịch nha." Nói đến đây, Đoàn thiếu gia dùng cùi chỏ thúc thúc Vương Nhất Bác, "Này, lớp học tiếng Anh của cậu, kết thúc rồi à?"

"Ừm." Vương Nhất Bác sắc mặt nhìn rất không ổn.

"Chả trách, tôi thấy anh ta nha, cũng xem như nghĩ thông rồi, hiện tại ở cái đất Thượng Hải to lớn này, ngoại trừ chú tôi, còn ai có thể bảo hộ được người a, bọn Nhật đánh đến, tôi thấy mẹ nó ai cũng phải chết." Đoàn thiếu gia uống nhiều rồi, nói chuyện trở nên suồng sã, giọng hắn cũng trở nên to hơn nhiều.

Lời sau cùng, không nói tiếp nữa, mọi người láo nháo ồn ào thành một đoàn, duy nhất Vương Nhất Bác, một mình ngồi ở bên, rượu đã uống một nửa, trên mặt có chút đỏ, trong lòng cậu vẫn không ngừng nghĩ đến khuôn mặt kia của Tiêu Chiến, quay đầu nói với cậu: "Tôi đầu hàng em vô điều kiện."

Đột nhiên cậu đứng dậy, nói: "Tôi đi trước đây."

"Hả? Phát điên gì vậy? Buổi tiệc này tổ chức vì cậu, cậu đi về là sao?" Đoàn thiếu gia không vui, đi qua kéo cậu lại.

"Tôi có việc, đi trước đây." Vương Nhất Bác hất tay hắn ra, nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc xưa này chưa từng thấy qua trên mặt Vương Nhất Bác, mấy người khác cũng không dám lên tiếng, đành phải gật đầu, nói bên ngoài mưa to, cậu nhớ chú ý an toàn.

"Vậy được, ngày mai dậy, tôi đi tìm cậu, tiễn cậu đến bến cảng." Đoàn thiếu gia thật sự xem cậu như anh em, cũng không so đo tính toán.

"Ừm." Vương Nhất Bác gật đầu, xem như cảm ơn, ôm hắn một cái, liền rời khỏi quán rượu.

Mưa rất to, lái xe vào đêm mưa tầm tã không dễ chút nào, Vương Nhất Bác bình thường rất ít lái, lại còn uống rượu, đành phải di chuyển chậm chạp, may là trên đường không nhiều người, cậu dựa vào ký ức lần đầu tiên đến đây, tìm được nhà Tiêu Chiến.

Đậu xe xong, từ trong xe lấy ra một chiếc ô, cửa sổ lầu hai của toà nhà bên đường vẫn còn sáng đèn, cậu bước qua con hẻm nước đọng lầy lội, bên cạnh còn có chó hoang đang run lẩy bẩy núp dưới mái hiên, cơn mưa xối xả ập đến quá bất ngờ, rất nhiều người bị ướt trở tay không kịp.

Căn nhà kia của Tiêu Chiến, từ bên trái bước qua cánh cửa thứ hai, Vương Nhất Bác thu ô, đứng ở trước cửa, suy nghĩ một lát, đã ấn chuông cửa, nhưng mở cửa không phải Tiêu Chiến, mà là một bà lão, nhìn cậu với vẻ mặt kỳ quái.

"Cậu là ai (1)?" Bà lão mở cửa hỏi.

"Cháu tìm Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác không biết nói tiếng Thượng Hải, nhưng cậu nghe hiểu câu này, bà lão vẫn có chút nghi ngờ nhìn cậu, qua một lát, phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc, là Tiêu Chiến.

"Ơ, sao em lại đến đây?"

Xa cách một tuần, lại lần nữa nhìn thấy khuôn mặt này, Vương Nhất Bác thoáng chốc ngẩn ngơ.

Tiêu Chiến và bà lão nói vài câu, đưa Vương Nhất Bác vào nhà, đây là một ngôi nhà rất cũ, Tiêu Chiến và chị anh sống ở lầu hai, lầu một là nơi bà cụ này sống một mình.

Cầu thang gỗ đã rất mục nát, giẫm lên còn có một số tiếng động rẻ tiền nguy hiểm, Vương Nhất Bác được Tiêu Chiến dẫn lên trên lầu.

"Con trai dì Thôi đã qua đời cách đây vài năm, trước đây bà ấy là bảo mẫu của mẹ anh, anh liền đón bà ấy qua, dù sao lầu một cũng không có ai ở." Tiêu Chiến tự mình giải thích.

Hai người một trước một sau lên lầu.

"Chị anh tối nay ra ngoài rồi." Tiêu Chiến cảm thấy chuyện Vương Nhất Bác đến cũng không có gì ngạc nhiên, dáng vẻ anh giống như đã hẹn với một người bạn cũ, đến như đúng hẹn.

"Trễ thế này?" Vương Nhất Bác được Tiêu Chiến dẫn vào phòng khách lầu hai, nói là phòng khách, thực ra chỉ là một gian phòng nhỏ, bày biện một chiếc bàn ăn, và một ghế sofa, rất sơ sài, trong gian phòng này không biết có phải do trời mưa hay không, thẩm thấu một mùi ẩm mốc như có như không.

"Ừm, chị ấy đến chỗ Đoàn tiểu thư, nói trời mưa to quá, ở lại qua đêm rồi." Tiêu Chiến xoay người đi vào phòng bếp bên cạnh, rót một ly nước, đặt trên bàn, nhìn Vương Nhất Bác, "Em đến tìm anh, là có câu hỏi tiếng Anh nào sao?"

"Chị anh có mối quan hệ tốt như vậy với nhà họ Đoàn từ lúc nào thế?" Vương Nhất Bác không trả lời anh, đổi lại một câu hỏi khác.

"Ờ, gần đây qua lại thân thiết hơn, tiểu thư nhà họ Đoàn con người rất tốt, bọn họ cả hai đều thích khiêu vũ, nói chuyện rất hợp nhau." Tiêu Chiến cũng không tránh né, trả lời thẳng thắn.

Ánh đèn trong phòng có chút ám mờ, bên trên bao phủ một tầng màu xám nhạt, cậu nhìn Tiêu Chiến, người này đang mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, tóc xoã trước trán, quầng thâm dưới mắt không rõ là do ánh đèn hay do mệt mỏi.

Vương Nhất Bác đứng dậy, bước đến trước mặt Tiêu Chiến, trên người cậu mang theo hơi nước mưa ở bên ngoài, giống như đang lồng một lớp sương mù, Tiêu Chiến lùi một bước, bị cậu quây lại nhốt trước tường.

"Anh không phải muốn đi Hồ Nam sao?"

"Phải."

"Có người nói với em, anh sẽ kết hôn với Đoàn tiểu thư."

"Vậy sao?"

Phản ứng của Tiêu Chiến, vượt quá dự đoán của Vương Nhất Bác, lúc đầu ở thời khắc cửa mở, cậu đã hơi hối hận rồi, về tình về lý, cậu đều không có lý do gì đến tìm Tiêu Chiến, phần sách đã lật, cũng không cần phải lật lại. Nhưng cậu vẫn bước lên, cậu nhìn thấy Tiêu Chiến, nhìn thấy khuôn mặt này, nhớ đến những chuyện kia, cậu dường như không có cách nào giả vờ cái gì cũng không biết.

Nếu cậu đi diễn, nhất định không phải là một diễn viên đủ tiêu chuẩn.

"Anh đến cùng đang nghĩ gì vậy?" Vương Nhất Bác kìm nén lửa giận không rõ trong lòng, đè ép cổ họng hỏi.

"Vậy em thì sao? Em đến cùng đang nghĩ gì vậy?" Tiêu Chiến quá thông minh rồi, anh không trả lời câu hỏi của Vương Nhất Bác, đem tất cả những câu hỏi không giải thích được quăng trở lại, ngay cả khi anh đã nhìn thấu Vương Nhất Bác, cũng sẽ không vạch trần dù chỉ một từ.

Tiêu Chiến đột nhiên xoay người bước vào phòng, sau một hồi sột soạt, lại bước ra ngoài, trong tay cầm một xấp thư đã cũ.

Anh bước đến trước mặt Vương Nhất Bác, đem xấp thư kia đưa đến trước mắt cậu, bên trên là kiểu chữ tiếng Anh đẹp đẽ của Tiêu Chiến, là một bài thơ tình.

"Lúc nhỏ khi học tiếng Anh, gia sư người Tây của anh đã dạy những bài thơ này, anh cảm thấy chúng rất hay, liền chép lại,"

Vương Nhất Bác trầm mặc, cậu đang đợi Tiêu Chiến nói tiếp.

"Hắn ta đánh bạc thua một số tiền lớn, tung tin đồn nói anh yêu thầm hắn, đã bắt chẹt rất nhiều tiền."

"......"

"Anh không thích đàn ông a, Vương Nhất Bác, cũng giống như em không thích đàn ông." Tiêu Chiến bước đến gần vài bước, anh đang nhìn vào ánh mắt Vương Nhất Bác, nhìn đến cậu không còn nơi nào để trốn thoát.

Vương Nhất Bác không rõ Tiêu Chiến tại sao đột nhiên muốn nói những điều này với cậu, cậu có hơi sững sờ, càng không lý giải được, tại sao lại cứ vào lúc này, Tiêu Chiến phải nói với cậu.

Hai bọn họ liền đứng đối mặt như vậy, khoảng cách quá gần rồi, Vương Nhất Bác cảm thấy bản thân như lại quay về mùa hè mấy tháng trước, cậu và Tiêu Chiến điên loan đảo phượng (2) ở trên giường, không hề biết ngày tháng xấu hổ, nhìn con người có phần lãnh đạm ở trước mặt này, Vương Nhất Bác cảm thấy toàn thân đều không thoải mái.

Cậu kéo Tiêu Chiến qua, kéo anh lên trên sofa, sofa nhỏ như vậy, hai người nam nhân trưởng thành ngã lên đó, một nửa người ở bên ngoài, tư thế vô cùng bối rối, Vương Nhất Bác không quản nhiều đến vậy, cậu đè Tiêu Chiến xuống liền bắt đầu hôn loạn, hôn đến người dưới thân không thốt ra được lời nào từ cái miệng lợi hại kia.

Nếu nói tất cả các cuộc đối thoại đều có tính bất ngờ, vậy chỉ có mỗi tình dục là thứ hai bọn họ quen thuộc nhất.

Mông Tiêu Chiến sinh ra đã rất ưa nhìn, lại tròn và vểnh, lúc bình thường được giấu dưới lớp quần áo, không dễ gì nhận ra, tay Vương Nhất Bác to, siết trong tay nhào nặn, bờ mông trắng nõn chen lách giữa những kẽ hở của ngón tay to dài, vừa gợi tình vừa đáng yêu.

"Ưm......nhẹ một chút." Tiêu Chiến vặn vẹo thân thể, bị cậu lột trần, đôi chân dài liền rơi ra khỏi sofa, bấu víu trên cổ Vương Nhất Bác, không để bản thân lăn xuống, Vương Nhất Bác cũng không dễ chịu, cậu vừa dùng ngón tay khuếch trương hậu huyệt của Tiêu Chiến, vừa gắt gao ôm anh, cơ bắp toàn thân đều kéo căng.

Trận hoan ái này không có quá nhiều màn dạo đầu, Vương Nhất Bác vào khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Chiến, liền đã đến điểm giới hạn, thứ trong đũng quần đã sắp xông ra ngoài rồi.

Cậu bế Tiêu Chiến lên, kéo anh đến bên cửa sổ, cửa sổ nhỏ trong căn phòng này không có hở lớn bằng ở nhà cậu, lớp kính không quá rõ bị mưa giội rửa đến không thể nhìn rõ gì cả.

Vương Nhất Bác đè Tiêu Chiến ở bên giường, đỡ hạ thể của mình đút vào bên trong, loại khêu gợi đáng khao khát này đã lâu không cảm nhận, khiến cậu không nhịn được rên rỉ thành tiếng, cậu cúi người, ôm lấy Tiêu Chiến, xoa xoa hai điểm trước ngực anh, dùng đầu ngón tay kẹp lấy day nhè nhẹ.

Những lời nói lúc nãy chưa nói xong, đều không còn quan trọng nữa, sung sướng tột cùng, ở vào thời khắc này, lại lần nữa quay về trong cơ thể anh, được hậu huyệt ướt át của Tiêu Chiến bao lấy hạ thể, mỗi một cái nhấp đều đâm sâu đến tận cùng, vừa siết chặt vừa nóng bỏng, vách thành bên trong hậu huyệt Tiêu Chiến nóng rực quấn lấy Vương Nhất Bác, cơ bắp chốc chốc bất giác bị khoá chặt, kẹp đến trên tay người phía sau lại dùng lực hơn.

"Là ở đây sao?" Vương Nhất Bác hôn tai Tiêu Chiến hỏi.

Tiêu Chiến cắn môi, cảm nhận khoái cảm giống như đã chìm ngập này, anh cảm thấy da đầu tê dại, nói không nên lời.

"Nhẹ, nhẹ chút......dùng lực quá rồi, ah......" Tiếng kêu bị Vương Nhất Bác đâm đến vụn nát, hai tay Tiêu Chiến nắm chặt lan can bên cửa sổ, mới không đến mức bị Vương Nhất Bác đỉnh đến ngã về trước, đầu gối anh hơi cong cong đang run rẩy, mông bị thao đến một mảng nhầy nhụa.

"Ngoan, đừng kẹp chặt như vậy có được không." Đây là sự dịu dàng của Vương Nhất Bác trong chuyện tình dục, cậu bị kẹp đến khó chịu, dường như sắp bắn ra, nói lời ngon ngọt dỗ dành Tiêu Chiến, lòng bàn tay to lớn vuốt ve bên mặt anh hết lần này đến lần khác.

"Anh không khống chế nổi......ô ô......."Tiêu Chiến không thả lỏng được, mỗi lần Vương Nhất Bác đỉnh vào, toàn thân anh liền co giật, điểm mẫn cảm trên cơ thể liên tục bị chọc vào, dây thần kinh kết nối với hạ thể giống như thông thẳng đến đại não, như muốn bật tung đỉnh đầu anh.

Một lần vẫn không đủ, cậu kéo Tiêu Chiến đến trong gian phòng nhỏ kia lại làm lần nữa.

Vương Nhất Bác dùng tất cả năng lượng, giống như muốn tra tấn Tiêu Chiến, cậu hận không thể đem thân thể người này chọc nát, biến thành một nắm tro, nuốt vào cơ thể mình, chảy trong máu huyết mình. Như vậy anh ấy sẽ không mỗi đêm xuất hiện trong mơ, ở trong mộng hỏi mình, chẳng phải nói muốn đón anh qua sao, làm sao đợi cả đời rồi em vẫn không đến?

Nhưng Tiêu Chiến là người tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy, người trong mộng là anh nhưng cũng không giống anh.

Vương Nhất Bác ôm chặt Tiêu Chiến ở trên người mình, bằng cách này có thể nhìn được chính diện khuôn mặt xinh đẹp của anh, bị mình đỉnh đến cả người nâng lên lại ngồi xuống, Tiêu Chiến cũng giống như phát điên rồi, anh đem mông dán chặt vào bụng dưới Vương Nhất Bác, nuốt hết vào thân thể thứ đáng sợ đang ở mức độ cực đại của cậu, trước sau đong đưa eo, để cho Vương Nhất Bác ở trong cơ thể mình tàn sát bừa bãi.

"Ah......Ah......" Tiêu Chiến ngẩng đầu, mặt đầy mồ hôi, nhỏ giọt trên da thịt của Vương Nhất Bác, tiếng rên rỉ bên miệng không kìm nén được, đôi chân thon dài cuộn vòng ở hai bên, ngón chân cũng co quắp.

Cảm nhận trên tay chạm phải dịch thể ướt át nào đó, Vương Nhất Bác chậm lại động tác, mở mắt ra, nhìn thấy Tiêu Chiến đong đưa trên người mình, trong đôi mắt vậy mà chợt có gì đó như nước mắt rươm rướm hai dòng dục vọng, khuôn mặt nhịn đến đỏ bừng, trước ngực toàn là vết tích đến từ sự gặm nhấm của mình.

Tiêu Chiến giống như ở trên cao đang nhìn xuống cậu, thân thể nương theo động tác đỉnh vào mà gợn sóng, trên gương mặt kia hiện ra một loại thần thái kỳ diệu, không thể nói được là vui hay buồn, "Em hoá thành tro, anh cũng sẽ nhớ em."

Chiếc giường nhỏ rẻ tiền đụng đến phát ra âm thanh ọp ẹp, trên ga giường có mùi ẩm ướt khó ngửi, hoàn toàn khác với mùi xà phòng nhập khẩu khi Tiêu Chiến ở nhà Vương Nhất Bác.

Đây chính là cuộc sống của Tiêu Chiến, anh cần một cuộc sống giải thoát và không có cách nào giải thoát, tất cả những phức tạp, ngây thơ và thông minh của anh, đều tồn tại nhờ cuộc sống này.

"Được, anh nói đấy."

Vương Nhất Bác đáp lại lời nói mê sảng của anh, vươn tay ra kéo cơ thể Tiêu Chiến xuống, ôm chặt trong lòng, hôn lên môi anh, ngậm lấy trong miệng dùng lưỡi liếm láp liên tục, hôn đến quá dùng lực, môi của anh hơi nóng lên, thân thể Tiêu Chiến cũng trở nên nóng hầm hập, chìm trong sự dâng trào của dục vọng.

"Vương Nhất Bác."

"Hửm?"

"Vương Nhất Bác."

"Ừm."

Một trận làm tình mãnh liệt chưa từng có trước đây, Tiêu Chiến cuối cùng trước khi đạt cao trào, mê sảng liên tục gọi tên Vương Nhất Bác, ngón tay tàn nhẫn cấu véo cỗ cơ thể trẻ tuổi này, cấu đến chảy máu.

———————
(1) Ở đây bà lão dùng từ 撒宁, trong phương ngữ Thượng Hải ý chỉ "ai".
(2) Điên loan đảo phượng (颠鸾倒凤) ẩn dụ sự thất thường theo thứ tự, nhưng trong tiểu thuyết dùng để nói về quan hệ tình dục giữa nam nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro