Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10.

Lúc Vương Nhất Bác về đến nhà, Tiêu Chiến và chị gái đang ngồi trong sảnh phụ, bầu không khí không được tốt lắm, vốn dĩ muốn chào hỏi rồi mới rời đi, không ngờ đến Vương Nhất Man gọi cậu lại.

"Nhất Bác, em qua đây một lát." Giọng nói của Vương Nhất Man có chút mất tinh thần, cảm thấy rất mệt. Vương Nhất Bác bước qua, cậu nhìn thấy Tiêu Chiến ngồi ở đó, mắt không nhìn cậu.

"Làm sao vậy, tỷ tỷ."

"Mới nãy Chiến Chiến nói với chị, em ấy muốn thôi việc làm gia sư."

Vương Nhất Bác nhìn về phía Tiêu Chiến, có chút không thể tin được.

"Em ấy mới đưa chị xem ghi chép bài tập và bài học của em, nói em đã nắm được cơ bản rồi, sau này ôn tập cũng có thể tự mình học." Vương Nhất Man chỉ chỉ mấy quyển tập trên bàn.

Tiêu Chiến vẫn không nhìn cậu, thản nhiên uống trà, biểu tình hờ hững ung dung.

"Trong nhà có việc gì sao?" Vương Nhất Bác nhớ đến Tiêu Chiến từng nhắc qua bệnh tình của chị anh.

"Không phải, bài học của em quả thực đã dạy hết rồi, bản thân anh cũng có dự tính của riêng mình." Lần này khi Tiêu Chiến mở miệng, anh nhìn Vương Nhất Bác, đặt tách trà xuống, "Anh chuẩn bị đi Hồ Nam."

"Khi nào đi?"

"Tuần sau."

Sau đó chỉ còn lại Vương Nhất Man không ngừng nói những lời khách sáo, cô quả thực rất thích Tiêu Chiến, vào một lúc nào đó cũng đã từng động tâm, nhưng đối với cô người bị gia đình triệt để lợi dụng và bỏ rơi, nhu cầu về mặt tình cảm vốn không thể đặt ở vị trí hàng đầu. Cô đã gặp qua những người sóng to gió lớn, người như Tiêu Chiến, làm sao lại giống như những diễn viên kia, muốn có thì có, muốn bỏ thì bỏ.

"Chiến Chiến, làm sao lại đi bất ngờ như vậy, chị em......"

"Chị em sẽ đi cùng em."

"Chị ấy......đồng ý sao?" Vương Nhất Man hiểu Tiêu Mẫn, cô không nghĩ rằng Tiêu Mẫn sẽ đồng ý buông bỏ cuộc sống ở Thượng Hải, để đi Hồ Nam.

"Chị ấy sẽ đồng ý." Tiêu Chiến mỉm cười, cảm ơn lo lắng của Vương Nhất Man, nói xong anh ngẩng đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác: "Anh còn có vài quyển sách bên đó, sau này chắc cũng không dùng làm gì, lát nữa em đến phòng anh, anh đưa cho em nhé."

Vương Nhất Bác nhìn anh, trong lòng ngũ vị tạp trần, đành phải gật đầu.

Vương Nhất Man lại nói vài câu, muốn Tiêu Chiến ngày mai ăn cơm trưa rồi hẵng đi, xoay người liền quay về phòng mình, Vương Nhất Bác đi theo Tiêu Chiến về phòng anh, lúc hai người lên lầu không nói một lời, đi theo phía sau Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cảm thấy bóng lưng Tiêu Chiến trông như có một loại thần thái vô cùng thoải mái, cậu cảm nhận chưa bao giờ thấy qua Tiêu Chiến như vậy.

"Tại sao đột ngột như vậy?" Vào phòng rồi, Vương Nhất Bác khoá trái cửa.

"Không đột ngột đâu a, anh không phải đã nói với em sao?" Tiêu Chiến thật sự ở chỗ tủ sách tìm sách, tìm được rồi, cầm sách bước đến trước mặt Vương Nhất Bác, cười híp mắt nhìn cậu.

"Đừng cười như vậy." Vương Nhất Bác trong lòng một trận bực bội, nhíu mày.

"Sao vậy, không đẹp sao?"

"Anh sao vậy......" Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, "Làm sao đột nhiên giống như biến thành một người khác."

Loại biến hoá này quá rõ ràng, nếu nói Tiêu Chiến trước đây dịu dàng như nước, bạn quấy nhiễu như thế nào anh ấy đều có thể thuận theo tình hình biến động, Tiêu Chiến lúc đó, giống như một cây nến đang cháy, lập loè chói mắt.

"Em biết anh vốn dĩ là người như thế nào sao?"

Vương Nhất Bác không nói thành lời, cậu cũng không tức giận, chỉ cảm thấy hơi chán nản, điều này xuất phát từ sự thoải mái lộ ra ngoài quá mức của Tiêu Chiến, giống như giả vậy.

"Em còn chưa trả lời anh nha."

"Cái gì?"

"Anh cười lên có đẹp không?" Tiêu Chiến lui đến bên giường, ngồi trên giường, một chân bắt chéo, đang nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bước đến, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Chiến, cậu cảm thấy khuôn mặt tươi cười này thực sự có chút miễn cưỡng quá mức, vươn tay ra, cậu đột nhiên ôm Tiêu Chiến, để mặt Tiêu Chiến áp lên trên áo khoác của cậu.

"Đẹp."

Lá cây ngoài cửa sổ bắt đầu ngả vàng, phong cảnh của căn phòng nhỏ này thực ra rất nhạt nhẽo, một nửa ánh mặt trời luôn bị cành của cái cây lớn kia cản lại. Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến, đối phương cũng không tránh né, để mặc cho cậu ôm, qua một lúc sau, cũng ngẩng đầu giơ hai tay ôm ngược lại cậu.

Nhìn như vậy, ở trong sự tĩnh lặng, có chút tư thế của người tình.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến mỉm cười.

"Cười cái gì?" Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng cười của Tiêu Chiến, cúi đầu nhìn anh, tay vuốt ve mái tóc đen dày của anh.

"Chúng ta như thế này giống như đôi tình nhân không nỡ chia ly." Trên mặt Tiêu Chiến treo một nụ cười xinh đẹp, ngẩng đầu, nâng cằm, đang nhìn Vương Nhất Bác, sắc xuân trong mắt và ánh sáng mùa thu trong phòng, không hề ăn khớp nhau.

Vương Nhất Bác không nói gì, cậu cúi người, hôn Tiêu Chiến, đối phương cũng lịch sự đáp lại nụ hôn của cậu.

Đây là lần đầu tiên họ hôn nhau như thế này, không cởi quần áo, không lăn lộn trên giường, chỉ là hôn nhau.

Vương Nhất Bác trong lòng biết rõ, bất kể sau này ai đi trên con đường dương quang, ai bước trên cây cầu độc mộc, cuộc đời của cậu và Tiêu Chiến, tuyệt đối không có cách nào trùng điệp.

Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác, vừa hôn cậu, vừa mơ hồ nói một câu.

"Cái gì?" Vương Nhất Bác nhẹ nhàng kéo anh ra, hỏi anh.

"Là phúc khí của anh."

Nói xong, Tiêu Chiến cười còn rạng rỡ hơn, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Vương Nhất Bác: "Có bắt đầu có kết thúc, hiện giờ dường như rất thích hợp để nói câu thoại này."

"Chả trách chị em thích anh, anh thật sự rất hợp với diễn xuất, khẳng định nhập diễn như thật." Vương Nhất Bác niết cằm Tiêu Chiến, lại hôn anh, rồi mới buông tay.

Thời loạn quả thực có thể giành được giai nhân, nhưng cậu và Tiêu Chiến tuyệt đối không thuộc về loại câu chuyện này, tiểu thuyết ngôn tình lưu danh muôn đời, không dung nạp nổi bọn họ, cho dù là cảnh kịch tình yêu mang sắc thái bi thương, đoạn mở đầu cũng quá sơ sài rồi.


Ngày hôm sau, Tiêu Chiến chuyển về nhà, lúc đi, hành lý của anh nhẹ hơn rất nhiều, sách đều để lại cho Vương Nhất Bác.

Kể từ ngày má Trần nói mấy chuyện đó với anh, trái lại cũng không tìm anh nữa, làm người hầu trong nhà giàu, cáo giả oai hùm xong rồi, tiếp tục hướng bạn nở nụ cười, bề ngoài tuyệt đối không làm tổn hại đến hoà khí.

Vương Nhất Man vẫn rất bận, buổi trưa đã ra ngoài, sắp xếp tài xế đưa Tiêu Chiến về nhà, còn muốn má Trần chuẩn bị rất nhiều đồ ăn để anh mang theo, lúc lên xe rời đi, Tiêu Chiến còn tốt bụng nói lời cảm ơn má Trần, mặc kệ có như thế nào, mấy tháng nay, ở trong cuộc sống thường ngày, bà đối với Tiêu Chiến đã xem như thập phần khách khí.

Vương Nhất Bác không đến tiễn Tiêu Chiến, cậu nói không thoải mái, liền ngủ ở trong phòng, nằm trên giường, cũng không ngủ, chỉ nghe thấy dưới lầu Tiêu Chiến và má Trần đang chào hỏi, sau đó là tiếng mở cửa xe, rồi đóng lại, tiếng xe chạy xa dần.

Đợi đến khi dưới lầu không còn tiếng động gì, má Trần cũng đã lên lầu, Vương Nhất Bác mới trở mình khỏi giường, cậu bước đến bên tủ sách, cầm lên mấy quyển sách và một quyển ghi chép Tiêu Chiến để lại, mở ra, trên đó toàn là chữ viết tay và đánh dấu dày đặc của Tiêu Chiến, có những chỗ rất khó nhìn.

Cậu nhớ đến Tiêu Chiến ngồi ở căn phòng dưới lầu, lên lớp cùng cậu, làm tình cùng cậu, thỉnh thoảng có lúc đấu khẩu, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Phát ngốc một lúc, nghe thấy có âm thanh phía sau mình, quay đầu lại, là chị Vương Nhất Man đang đứng ở cửa.

Vương Nhất Bác đóng sách lại, bước qua.

"Chị đã về rồi."

"Ừm, vừa tiễn gia đình chú Lý lên thuyền, bọn họ cũng chuyển đi rồi, chuẩn bị đi đường vòng qua Hong Kong đến San Francisco sinh sống." Vương Nhất Man xoa xoa cổ, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Sắc trời bên ngoài đã tối sầm, gió thổi bất thình lình, sách trên bàn bị thổi mở ra một cách bừa bãi, Vương Nhất Man trầm mặc một lúc, nói: "Em cũng thu dọn đi, tuần sau quay về Hong Kong một chuyến, sau đó đi Anh nhé."

Vương Nhất Bác im lặng một lúc, mở miệng nói: "Chị thì sao?"

"Cha muốn chị ở lại Thượng Hải."

"Tỷ tỷ." Vương Nhất Bác hét một tiếng, muốn nói lại thôi, gió ngoài cửa sổ thổi vào mang theo chút cảm giác lạnh lẽo.

"Đừng trưng ra bộ mặt như vậy, chị có thể được nhận nuôi ở Vương gia, trải qua ba mươi năm sống cuộc đời đại tiểu thư, đã tốt hơn nhiều so với các cô gái ở cô nhi viện rồi." Vương Nhất Man bước đến trước mặt Vương Nhất Bác, xoa đầu cậu.

"Ở trong lòng em, chị chính là chị ruột em." Vương Nhất Bác cúi đầu, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Biết Vương Nhất Man không phải chị ruột mình, là chuyện năm 15 tuổi, vô ý bắt gặp cuộc trò chuyện của cha mẹ, cậu mới biết rõ bí mật lớn nhất trong nhà - lúc đó mẹ vẫn không hoài thai được, bác sĩ chẩn đoán nhầm thành vô sinh, trong lúc tuyệt vọng đã nhận nuôi Vương Nhất Man từ cô nhi viện, nuôi dưỡng ở Thượng Hải hơn mười năm, sau đó mang thai Vương Nhất Bác, mới đến Hong Kong.

"Nhất Bác, ở trong lòng chị, em cũng là em trai ruột thịt của chị." Vương Nhất Man vỗ nhẹ vai Vương Nhất Bác, người ở trước mặt sớm đã không còn là cậu bé lẽo đẽo theo sau cô đòi chị mua kem cho mình nữa, cậu đã là một người trưởng thành, "Em có thể sống tốt, chị cũng rất vui."

Nhìn thấy Vương Nhất Bác không nói gì, Vương Nhất Man bỗng nhiên giương cao giọng, mỉm cười nói: "Nói chút chuyện vui cho em, cha đã sắp xếp một mối hôn sự cho chị, là đại thiếu gia của nhà trưởng quan Phó, hình như còn nhỏ hơn chị nửa tuổi nha, chị em cuối cùng có thể làm cô dâu rồi."

Vương Nhất Bác không cười nổi, ai mà không biết, đại thiếu gia kia của nhà trưởng quan Phó là một kẻ ngu ngốc, người 30 tuổi còn muốn mẹ đút ăn, không vừa ý liền sẽ đập phá đồ đạc ra tay đánh người, nói trắng ra, đây chính là một cuộc hôn nhân chính trị, Phó trưởng quan như mặt trời ban trưa, nhà họ Vương dù có lớn mạnh đến đâu, cũng cần phải bám vào tầng mạng lưới quan hệ này, may thay trong thời loạn không bị rơi xuống bất cứ lúc nào.

"Chị, chị đi Anh cùng em không được sao?" Vương Nhất Bác trong lòng khó chịu.

"Không được a, đợi em đi Anh rồi, chị sẽ trở thành bà Phó, làm dâu nhà người khác, làm sao còn có thể chạy cùng em trai đây? Đáng tiếc em không thể nhìn thấy chị xuất giá, thật sự muốn để em nhìn thấy, chị mặc áo cưới đẹp biết bao."

"Chị ơi, chị nhất định là cô dâu đẹp nhất trên đời." Vương Nhất Bác không nói gì nữa, cậu kéo tay chị gái, khẳng định một cách chắc chắn.

"Nhất Bác, sinh ra ở nhà họ Vương, có rất nhiều thứ từ lúc sinh ra đã có sẵn khiến người khác ghen tỵ, nhưng cũng có rất nhiều chuyện không thể thuận theo ý em." Vương Nhất Man lật tay lại nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng vỗ nhẹ hai cái, mắt cô liếc nhìn cuốn sách bị gió thổi mở ra, trên đó có ghi chép của Tiêu Chiến.

"Quên nó đi."

"Hả?" Vương Nhất Bác không hiểu ý tứ của cô.

"Má Trần đã nói với chị, chuyện của em và Chiến Chiến."

Vương Nhất Bác sững sờ, rụt tay lại vì sợ hãi.

"Em đừng sợ, chị không tức giận, nói đến thật buồn cười, người này làm sao lợi hại như vậy, chị cũng suýt đã đắm chìm rồi." Vương Nhất Man mỉm cười, "Em ấy là một đứa trẻ tốt, em cũng là một đứa trẻ tốt."

"Em xin lỗi, tỷ tỷ." Vương Nhất Bác cảm thấy rất xấu hổ và tức giận, cậu vốn cho rằng là chuyện giấu diếm, nhưng không ngờ đến mọi người đều chỉ vì nuông chiều cậu, lại vờ như không biết gì.

"Em đã cứu chị một mạng nha, nếu chị thật sự thích em ấy, nói không chừng chị chính là Đoàn tiểu thư thứ hai rồi, vậy làm sao có thể gả cho Phó thiếu gia, há không nên làm ầm ĩ." Vương Nhất Man cố gắng nói nhẹ nhàng, cô đứng dậy, đường nét cơ thể xinh đẹp được sườn xám ôm lấy một cách vừa vặn, giày cao gót giẫm trên sàn nhà, phát ra tiếng lộc cộc.

"Tiêu Mẫn mắc bệnh ảo tưởng rất nghiêm trọng, chị sớm đã biết rồi, chỉ là không đành tình chị em nhiều năm như vậy, cô ấy vẫn luôn muốn sống ngày tháng tốt đẹp, nhưng ở đâu có chuyện dễ dàng thế kia." Vương Nhất Man tự nhủ, đi đến bên cửa sổ, "Chiến Chiến là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô ấy, cô ấy muốn dựa vào em ấy để có cuộc sống tốt đẹp, em biết không, Tiêu Mẫn thậm chí đến nói với chị, để Chiến Chiến ở rể nhà chúng ta."

Tuy đã sớm biết, nhưng nghe được chị gái nói những lời này, Vương Nhất Bác vẫn có chút bất ngờ.

"Cái chết của mẹ ở trước mặt cô ấy đã kích động rất lớn, cô ấy đã điên lâu rồi, tình thân tình bạn cũng không quan trọng bằng một cây son Pháp."

"Chiến Chiến cơ bản không phải sẽ đi Hồ Nam, chị hỏi thăm rồi, em ấy đã đáp ứng chị mình, đi uống trà xem kịch cùng Đoàn tiểu thư, chuyện tốt có lẽ cũng gần đến rồi. Dẫu sao Đoàn tiểu thư phát điên vì em ấy, có thể làm cho đứa con gái vui vẻ hơn, Tư lệnh Đoàn cũng không có cách nào khác."

"Vậy cũng không tốt lắm, anh ấy luôn muốn sống cuộc đời tốt đẹp." Vương Nhất Bác mặt vô biểu tình nói.

"Đúng a, ở thời đại như thế này, ai lại thực sự có thể làm chủ cuộc đời mình, người nghèo cũng được, người giàu cũng vậy, cởi bỏ lớp vỏ kia, chẳng qua đều là con thuyền nhỏ bị dòng nước đẩy về phía trước mà thôi."

Cô bước đến bên cửa sổ, đẩy cửa cái đùng, gió to từ bên ngoài thổi vào, thổi đến mức Vương Nhất Bác nhất thời không mở mắt ra được, ghi chú trên bàn cũng bị cuốn xuống đất, lật ra ở một trang nào đó, bên trên có một chỗ nhỏ bị xé dọc theo mép, lộ ra một cái lỗ kỳ quái.

"Nhất Bác, thời tiết sắp thay đổi rồi."

Nói xong, cô quay đầu nhìn em trai và mỉm cười, dung mạo kia vậy mà có vài phần thật sự giống với Vương Nhất Bác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro