Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

09.

Phần lớn lúc Tiêu Mẫn không phát điên, nói chuyện mạch lạc, thường thường sẽ khiến Tiêu Chiến quên mất cô có bệnh.

Hai chị em ngồi trên ghế trong khu vườn nhỏ mát mẻ của nhà họ Vương, Tiêu Mẫn mang một đôi giày sandal mới, nước da trắng như tuyết nhờ đó đặc biệt tôn thêm phần xinh đẹp, chân còn lả lướt trên mặt đất.

"Nhất Bác sẽ đi Anh sớm hơn phải không?" Tiêu Mẫn hỏi.

"Phải, nói mùa thu sẽ đi."

"Vậy chưa đến hai tháng nữa." Ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, là nhiệt độ của tháng Tám, mùa hạ đã qua, mùa thu liền tới.

"Chị, mấy ngày trước anh họ ở Hồ Nam gửi thư đến, hỏi chúng ta có muốn đến đó không, tình hình Thượng Hải trước mắt cũng không ổn định cho lắm."

"Chị không đi." Lời Tiêu Chiến chưa nói xong, đã bị chị gái cắt ngang, "Thượng Hải dù loạn, cũng là Thượng Hải, cái gì cũng có, lúc có tiền, vẫn có thể khiến bọn nước ngoài cúi đầu, chị không muốn đi Hồ Nam."

Tiêu Chiến liếc nhìn chị gái, không nói nữa.

"Vương Nhất Man, có ý với em?"

"Em, không biết nữa." Anh làm sao không biết, chỉ là không muốn nói những chuyện này với chị gái mình thôi.

"Lần trước uống trà với chị, lúc nói đến em, hỏi rất nhiều, chút tâm tư đó của chị ấy, làm sao có thể che giấu được?" Tiêu Mẫn mỉm cười, lúc cô cười đôi mắt cong cong rất giống Tiêu Chiến, là di truyền từ cha họ.

"Chị Nhất Man là đại tiểu thư nhà họ Vương, em......"

"Em sống trong nhà chị ấy lâu vậy rồi, còn không rõ sao?"

"Cái gì?"

"Vương gia rất trọng nam khinh nữ, điều duy nhất họ xem trọng là con trai nhà bọn họ. Nhất Man tuy rằng ăn sung mặc sướng, cũng chỉ là ngoài mặt, nhà ai thật sự xem con gái như của báu, sẽ để cô ấy xuất đầu lộ diện như vậy, đem con trai giấu ở Hong Kong 20 năm, lại muốn tạo điều kiện gửi đi Anh, chỉ lo nó phải chịu chút khổ cực."

"Chị, đừng nói nữa." Tiêu Chiến không muốn nghe nữa, nhưng Tiêu Mẫn không hề muốn kết thúc chủ đề này.

"Vương Nhất Man đã bao nhiêu tuổi, ở bên ngoài nhưng bao nuôi không ít tên tiểu bạch kiểm (1) và diễn viên, lão nhân nhà cô ấy đều mắt nhắm mắt mở, cũng là trong lòng biết đẩy cô ấy ra ngoài làm việc bẩn thỉu, đã nợ cô ấy, nếu cô ấy thực sự muốn đối tốt với em, cũng sẽ không có ai dám nói nhiều nửa câu."

"Chị đây là muốn em cũng làm tiểu bạch kiểm của chị ấy?" Tiêu Chiến nghe lời chị mình nói, có chút giật mình hoảng hốt.

"Em trai của chị thông minh đến vậy, lại đẹp trai, ở rể, làm một người anh rể cũng không quá phận."

Nắng tháng Tám rất gắt, chiếu đến mức Tiêu Chiến không mở mắt ra được, anh liếc qua đầu, nhìn thấy từ xa có một chiếc ô tô đi vào từ cổng, Vương Nhất Bác đang ngồi trên xe, thông qua cửa kính cũng nhìn thấy bọn họ.

"Chiến Chiến, chị chán ngấy ngày tháng hiện tại rồi." Giọng nói của Tiêu Mẫn trầm xuống, cảm xúc của cô thay đổi thường xuyên. "Em không phải cũng muốn sống những ngày tháng tốt đẹp sao?"

Tiêu Chiến quả thực muốn sống những ngày tháng tốt đẹp, ai lại không muốn chứ?

Người nói không muốn hoặc là thật sự ngây ngô hồn nhiên, hoặc chính là giả vờ thanh cao, chỉ có người giàu mới có tư cách nói bản thân không yêu tiền tài, người nghèo không thể nói những lời xằng bậy ra vẻ đạo mạo như vậy.

Nhưng "ngày tháng tốt đẹp" của anh, vậy mà phải cần nương thân nơi nữ nhân, đây thật sự có tính là ngày tháng tốt đẹp hay không?

"Nếu Thượng Hải thất thủ, cuộc sống của chúng ta sẽ chỉ khổ hơn, chị quá sợ hãi, những người Nhật Bản kia sẽ bắt giữ phụ nữ, không xem bọn chị là người." Tiêu Mẫn đột nhiên siết tay Tiêu Chiến, "Nhà họ Vương, ít nhất có thể đưa chúng ta đến Hong Kong."

Tiêu Chiến nhìn chị mình, lòng bàn tay thấm một tầng mồ hôi, vị tỷ tỷ này của anh quá thông minh, thông minh đến mức có chút khiến em trai ruột thịt cũng hoảng sợ, cô quá hiểu làm sao để Tiêu Chiến thuận theo, không phải đe doạ, không phải dụ dỗ, mà là dùng sự "đáng thương" của bản thân để tra tấn lòng đồng cảm của Tiêu Chiến.

Xe của Vương Nhất Bác dừng ở bên cạnh căn nhà, tài xế mở cửa xe cho cậu, bước xuống, cậu mặc một bộ đồ vest ba mảnh (2) được may cắt hoàn hảo, hai tay đút vào trong túi quần, nhìn Tiêu Chiến từ đằng xa, sau đó quay người bước vào cửa.

Hai chị em sẽ không trở mặt thành thù chỉ sau một đêm, Vương Nhất Bác quay về từ khách sạn, ngoan ngoãn xin lỗi chị gái, mua bánh ngọt cho Vương Nhất Man, vui vẻ dỗ dành cô. Vương Nhất Bác ở phương diện biết dỗ người này, cũng không biết đến cùng là giống ai.

Tiết học tiếng Anh vẫn tiếp tục, Vương Nhất Bác rất nhanh đã học xong một cuốn sách dày cộp, năng lực học tập của cậu thực tế rất mạnh, khiến Tiêu Chiến cũng không nhịn được mà cảm thán.

Chuyện Vương Nhất Man ở nhà, cũng không gây thêm phiền não nào cho Vương Nhất Bác, cậu vẫn mỗi đêm chạy đến phòng Tiêu Chiến, làm tình với anh không ngừng nghỉ, sơ mi của Tiêu Chiến bị cậu xé rách, hai chân kéo cao đến trên vai, nức nở không dám phát ra tiếng, lắc đầu chỉ có thể bức ra nước mắt.

Lời nói của chị tiến vào tâm tư anh, anh ôm Vương Nhất Bác, đáp lại nụ hôn của cậu, cố gắng mở rộng bày ra cơ thể, để phục vụ cậu.

Anh đang nghĩ, nếu những điều đó thành sự thật, anh có phải cũng sẽ ở trên giường với Vương Nhất Man như thế này, vẫn là phục vụ, chỉ khác đối tượng, nghĩ đến đây, anh đột nhiên cảm thấy buồn nôn, vô thức đẩy Vương Nhất Bác ra.

"Làm sao vậy?" Vương Nhất Bác dừng động tác, nhìn Tiêu Chiến đang nhíu mày, phản ứng của người dưới thân có chút kỳ quái, ngay cả hạ thể đang giương cao ngẩng đầu cũng mềm đi một nửa.

Vương Nhất Bác đè lên người anh, mồ hôi nhễ nhại, trong mắt mang theo dáng vẻ ân cần và ham muốn, khiến Tiêu Chiến hoang mang, anh ma xui quỷ khiến đưa tay lên, ôm lấy Vương Nhất Bác, cứ như vậy nhìn cậu.

"Em mùa thu sẽ phải đi London đúng không?"

"Sao lại hỏi cái này?" Vương Nhất Bác không thích nói chuyện này cùng Tiêu Chiến, vươn tay sờ soạng hạ thể anh, nhẹ nhàng xoa nắn, khiêu khích dục vọng của Tiêu Chiến, nụ hôn vụn vặt rơi trên đôi lông mày đẹp đẽ kia, Tiêu Chiến bị hôn chỉ có thể nhắm mắt.

"Sau khi em đi, anh sẽ đến Hồ Nam."

Lần này đến lượt Vương Nhất Bác sững sờ, cậu nhìn Tiêu Chiến, nhìn chằm chằm một hồi lâu, chỉ từ trong miệng nặn ra một chữ: "Ờ."

Một tay ôm Tiêu Chiến, đem thứ đồ kia lại đút sâu vào trong, tiếng da thịt va chạm vô cùng dâm mỹ, giống phần phối nhạc độc quyền chỉ có trong băng hình khiêu dâm.

Ngày tháng cứ thế trôi qua không gợn sóng, cánh cửa lớn của nhà họ Vương đóng lại, những gió giục mây vần kia của Thượng Hải ẩn núp ở những nơi không ai biết được, đều bị chặn lại ngoài cửa.

Vương Nhất Man vẫn rất bận rộn, không ngừng xã giao, uống đến say khướt mới về nhà, thỉnh thoảng nói vài câu với Tiêu Chiến, nhưng cũng sẽ không vượt quá - - thân phận đại tiểu thư con nhà danh giá, cho dù động tâm thế nào với một nam nhân, cũng sẽ không như sói đói bổ nhào vào thức ăn.

Tiêu Mẫn đã bỏ công việc dạy khiêu vũ, cô cảm thấy mệt mỏi, vẫn gửi gắm hy vọng vào em trai, có thể để cô quay lại sống những ngày tháng tốt đẹp.

Thời đại rối ren, người người đều rất xốc nổi, trước mắt mới là quan trọng nhất, ai lại có thể quản xa đến sau này như vậy?

Vốn dĩ Tiêu Chiến cho rằng, thẳng đến trước khi anh đi Hồ Nam, cuộc sống vẫn sẽ vậy, cho đến một buổi chiều, Vương Nhất Man dẫn Vương Nhất Bác ra ngoài rồi, má Trần đột nhiên gõ cửa phòng Tiêu Chiến.

"Làm sao vậy, má Trần?"

"Thiếu gia Chiến, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Má Trần mở miệng nói, vẻ mặt của bà so với ngày thường có chút khác biệt, đôi mày trùng xuống thuận theo đường mắt.

"Dì nói đi."

"Chuyện của cậu và tiểu thiếu gia, tôi biết rồi."

Tiêu Chiến sững lại, nội tâm anh hoảng hốt một trận, có chút không biết phải làm sao mà nhìn má Trần, nói không nên lời, trên mặt cũng đỏ bừng.

"Cậu đừng sợ, tôi không muốn làm gì cả." Má Trần nhìn ra tâm tư của anh, lập tức bổ thêm một câu: "Thiếu gia Nhất Bác con người cậu ấy, rất ham chơi, lão gia và phu nhân, bao gồm cả tiểu thư, đều rất nuông chiều cậu ấy, làm chút chuyện hoang đường cũng sẽ không trách cứ cậu ấy."

Chuyện hoang đường, là chỉ mối quan hệ của cậu và Tiêu Chiến.

"Thiếu gia Chiến, tiểu thiếu gia nhà chúng tôi, là người cả nhà đặt trên đầu quả tim, cậu khẳng định cũng nhìn ra được, cậu ấy không nghe lời tiểu thư, nhưng chuyện này, cũng sẽ khiến tiểu thư khổ não." Má Trần liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Tiêu Chiến, "Lão gia có một người quen cũ ở Anh, nhà bọn họ là thiên kim, thật ra có rất nhiều chuyện, sớm đã sắp xếp xong rồi, cậu muốn leo cành cao, tôi hiểu, nhưng thiếu gia nhà chúng tôi, sợ là không được."

"Ừm." Tiêu Chiến đang đợi bà nói xong.

"Thiếu gia Nhất Bác tính tình ương ngạnh, có những lời nghe không thể lọt tai, càng không muốn cậu ấy làm, cậu ấy nhất định sẽ càng muốn làm, cậu xem như là làm việc thiện tích đức đi."

Tiêu Chiến đột ngột đứng dậy, biểu tình trên mặt hơi dãn ra, anh mỉm cười một cái: "Má Trần, dì quá xem trọng con rồi, con chẳng qua chỉ là thiếu gia nhà dì vui chơi qua đường, làm sao đến lượt con làm việc thiện tích đức được, không bằng dì đi khuyên nhủ cậu ấy làm việc thiện tích đức đi, bỏ qua cho con được không? Lại nói, muốn nói leo cành cao, Tư lệnh Đoàn gần đây nghe nói đã thăng chức, con trực tiếp đến nhà ông ấy ở rể, há chẳng phải nhanh hơn?"

Má Trần vạn vạn không ngờ tới Tiêu Chiến sẽ nói như vậy, bà một mặt kinh ngạc nhìn con người ngày thường dịu dàng ổn trọng này, nửa ngày nhịn không nói được lời nào, thở dài một hơi, rồi bước ra ngoài.

Tiêu Chiến nhìn cánh cửa đóng lại, biểu tình lãnh đạm, nụ cười nơi khoé miệng nhanh chóng biến mất.

Mọi người đều nói anh hoà nhã, trái lại trở thành một loại sụn sườn ai cũng có thể leo lên đầu tiểu lên mặt?

Từ chị gái anh đến Vương Nhất Bác, lại đến má Trần, làm sao mỗi người đều cho rằng, anh chính là loại người nên buông xuôi bỏ mặc? Nhượng bộ một lần hai lần, chẳng qua là niệm chuyện tình cảm, không muốn so đo quá nhiều, nhượng bộ đến thịt nát xương tan, vậy thôi, cảnh kịch này không hát nữa cũng được.

Ban đêm, Vương Nhất Bác đi dự tiệc sinh nhật của Đoàn công tử, uống cũng xêm xêm, cậu được đưa về nhà, lần mò cầu thang cũng không quay về phòng mình, trực tiếp đi tìm Tiêu Chiến, bình thường giờ này Tiêu Chiến sớm đã ngủ rồi, hoặc nằm nhưng chưa ngủ, đang đợi cậu.

Mò mẫm đi vào phòng, đèn sàn bỗng sáng lên, Vương Nhất Bác bị doạ giật thót, nhìn thấy Tiêu Chiến nửa ngồi trên giường, đang nhìn cậu.

"Doạ em giật cả mình, sao còn chưa ngủ." Đóng cửa lại, bước qua, cậu trực tiếp hôn lên mặt Tiêu Chiến.

Lời đến bên miệng rồi, không biết làm sao lại không nói ra được, Tiêu Chiến bỗng hít sâu một hơi, chỉ nói câu mùi rượu nặng quá, liền thuận theo bị Vương Nhất Bác ôm lăn đến trong chăn.

Hai cỗ thân thể đã quá thân thuộc, ở trên giường sớm đã phối hợp đến không chê vào đâu được, Vương Nhất Bác đè Tiêu Chiến trên giường, từ phía sau tiến vào, tư thế này dễ đâm vào nơi nhạy cảm nhất của Tiêu Chiến, mấy tháng trôi qua, trong chuyện ân ái cậu sớm đã không chỉ để ý đến khoái lạc của riêng mình nữa, cậu muốn Tiêu Chiến cũng vui vẻ, cậu thậm chí mê luyến Tiêu Chiến bởi vì cậu mà mất trí, khoái cảm vượt qua cả xuất tinh.

"Thoải mái không?" Vương Nhất Bác kéo tóc Tiêu Chiến, thắt lưng dùng lực đỉnh vào trong, phát ra âm thanh bạch bạch.

"Ưm......a.......không muốn nữa." Nơi nhạy cảm nhất trong cơ thể Tiêu Chiến bị đỉnh hết lần này đến lần khác, toàn thân anh run rẩy, sắp phát điên rồi, đôi mắt gần như bị ép lòi ra ngoài.

"Kẹp chặt thế này, làm sao có thể không muốn nữa a?" Vương Nhất Bác rất thích dùng lời nói trêu chọc anh, vừa nói tay còn dùng lực vỗ một cái, mông thịt mềm mại bị vỗ nảy nhẹ. Cậu một tay kéo Tiêu Chiến về phía sau, kéo theo đến nơi hai người giao hợp, một mảng nhớp nháp, thứ đồ kia lui ra ngoài một chút, vừa hay để ngón tay Tiêu Chiến có thể chạm đến: "Anh xem, của em đút vào hết rồi này."

Người dưới thân lại siết chặt một trận, kẹp đến mức Vương Nhất Bác thở gấp, cậu hất tay Tiêu Chiến ra, thúc vào sâu trong cùng, điên cuồng thao lộng.

Tiêu Chiến nức nở nghẹn ngào, anh có chút buông xuôi mặc kệ, Vương Nhất Bác nhìn anh dáng vẻ mất hồn, thì ngừng lại.

"Đủ rồi?"

"Ưm......" Vương Nhất Bác lúc uống rượu còn kịch liệt hơn so với ngày thường, Tiêu Chiến thật sự không chịu được nữa.

Cảm giác người phía sau không hề động đậy, cũng không nói gì, Tiêu Chiến hơi hơi nghiêng đầu, muốn nhìn xem, kết quả bàn tay to vươn tới, bóp mặt anh, thân thể cũng dán vào sau lưng anh, ghé đến lỗ tai anh, thở hổn hển nói: "Đủ rồi cũng muốn thao, em còn chưa đủ."

Lại là một trận co rút không mang theo chút thương tiếc nào, Tiêu Chiến cắn ngón tay Vương Nhất Bác, toàn thân rung giật bị thao đến xuất tinh.

Hai người thở hổn hển nằm trên giường, vừa mới kết thúc một cuộc làm tình kịch liệt, đều có chút chưa hồi thần kịp, quần áo nhăn nhúm còn đè dưới thân, hơi khó chịu, Tiêu Chiến cử động một cái, Vương Nhất Bác đã giật quần áo ra, ném xuống đất, ôm lấy anh.

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến đột nhiên gọi cậu.

"Hả?" Vương Nhất Bác một tay ôm Tiêu Chiến, lòng bàn tay như có như không vỗ nhẹ tấm lưng đầy mồ hôi của anh.

"Em lần trước không phải đã nói, muốn đưa anh đi Anh sao?"

Bàn tay đang vỗ lưng dừng lại, Vương Nhất Bác không lên tiếng.

Tiêu Chiến bỗng hiểu ra, mỉm cười: "Em cũng chỉ là nói vậy mà thôi a."

Vương Nhất Bác trên mặt có chút không nhịn được, qua một lúc sau, cậu nói: "Nếu anh thật sự muốn đi cùng em, có thể đợi em qua đó ổn định xong, sẽ đón anh qua."

Lời này cũng không thể hoàn toàn nói là lừa anh.

Tiêu Chiến không tiếp lời, lật người đè lên người Vương Nhất Bác, bờ mông ẩm ướt còn dính tinh dịch của Vương Nhất Bác, liền như vậy cọ xát nơi bán mềm kia.

Vương Nhất Bác tỉnh rượu rồi, cậu chưa bao giờ thấy qua Tiêu Chiến thế này, Tiêu Chiến làm nũng, khiến cậu có chút không thích ứng được, mặt khác, lòng tự tôn nam nhân mạnh mẽ của cậu, lại ở trong loại ngôn ngữ gần gũi thân cận này của Tiêu Chiến, bành trướng đến vô hạn.

Đỡ lấy bờ mông mềm mại, lại đem hạ thể cương cứng tiến vào trong, đút đến người ở trên run rẩy, bàn tay vuốt ve tóc mái che khuất tầm mắt của người này, lộ ra đôi mắt xinh đẹp long lanh, bên trong có nước rịn ra.

"Thích không?"

Tiêu Chiến không đáp, âm thanh bên trong cổ họng biến thành rên rỉ, trợ hứng cho cuộc ân ái lần thứ hai của đêm nay.

Đây là bởi vì cái thích do mê luyến da thịt đem tới, rút thân dưới ra, lại có vài phần dằn lòng cân đo đong đếm, Vương Nhất Bác không biết, Tiêu Chiến càng không biết hơn.

Lần thứ hai làm rất lâu, toàn thân Tiêu Chiến mềm nhũn đến mức hoá thành một vũng nước, dán chặt trên người Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác biết, cuộc trò chuyện tưởng như bình thường của đêm nay, đã biểu thị rằng đoạn quan hệ này không thể tiếp tục mơ hồ được nữa.

Tiêu Chiến là một nhân vật lợi hại, không thể cứ mặc người xâu xé, chuyện này cậu sớm đã biết.

"Vương Nhất Bác, đều trách em, anh không có cách nào làm tình với phụ nữ nữa rồi." Tiêu Chiến vừa rên rỉ vừa lên án.

"Dám làm tình với phụ nữ liền thao chết anh." Vương Nhất Bác mạnh mẽ va chạm, bẻ mặt Tiêu Chiến qua để anh nhìn mình, khuôn mặt xinh đẹp này lúc ân ái đặc biệt khiến người ta hài lòng, loại vẻ đẹp không thể nhìn thấy vào ban ngày, thậm chí có chút đáng sợ, bởi nó sẽ giống như một con rắn khoan vào trái tim Vương Nhất Bác.

"Em còn có thể quản anh một đời." Trên miệng không khoan nhượng, nhưng thân thể vặn vẹo quấn lấy, đôi chân mảnh mai câu lấy phần eo cường tráng, đem Vương Nhất Bác kéo đến bên mình, phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái: "Không sao, dù sao em cũng không thể làm tình với phụ nữ được nữa."

Gió thổi từ cửa sổ vào, đã không còn oi bức, Thượng Hải tháng Chín, có chút bóng dáng của mùa thu rồi.

————————
(1) Tiểu bạch kiểm ý chỉ đàn ông được phụ nữ bao nuôi.
(2) Vest ba mảnh gồm ba phần: áo khoác, quần tây dài và áo ghi lê.

Minh hoạ vest 3 mảnh😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro