08.
Vương Nhất Bác cãi nhau một trận với chị mình.
Tiêu Chiến đang ngủ trưa ở trong phòng, thì nghe thấy trong sảnh phụ truyền đến tiếng cãi vã rất lớn, anh rời giường, bước xuống, vừa hay nhìn thấy má Trần vẻ mặt lo lắng đứng ở bên ngoài, đối mắt nhìn cậu một cái, chỉ chỉ vào bên trong.
Hai chị em ở trong sảnh phụ cãi nhau rất dữ dội, phần lớn là Vương Nhất Man đang nói, nói Vương Nhất Bác không nghe lời, có lỗi với kỳ vọng của cha mẹ và cô ấy.
"Các ngươi có bao giờ nghĩ đến ý kiến của em không? Từ đầu đến cuối đều là mấy người sắp xếp, đều là mấy ngươi quyết định." Vương Nhất Bác hấp tấp, cậu hét vào mặt Vương Nhất Man.
"Nhất Bác, chúng ta là vì muốn tốt cho em." Giọng nói của Vương Nhất Man có chút bất lực.
"Các ngươi chỉ muốn tốt cho bản thân."
Vương Nhất Bác lao ra khỏi sảnh phụ, đụng phải Tiêu Chiến, cậu sững sờ, nhưng bước chân không dừng lại, hừ lạnh một tiếng, xuống lầu, đóng sầm cửa bỏ ra ngoài.
Má Trần lắc đầu nói: "Tôi xuống lầu đi lấy thuốc cho tiểu thư, cô ấy chắc lại sắp đau đầu rồi." Đang nói thì đi xuống lầu.
Tiêu Chiến bước vào sảnh phụ, nhìn thấy Vương Nhất Man ôm trán ngồi ở bên kia, anh bước đến bên cạnh, ngồi trên sofa.
Vương Nhất Man quay đầu qua nhìn thấy anh, thở dài ngao ngán.
"Để em chê cười rồi."
"Không sao, có chuyện gì vậy?"
"Em ấy lại không nghe lời."
"Ừm?"
"Sáng hôm nay cha gọi đến, nói muốn nó qua Anh sớm 3 tháng, nhà cũng chuẩn bị cho nó rồi, học xong thì ở lại bên đó, không cần về nước nữa." Vương Nhất Man quay qua nhìn Tiêu Chiến, đôi mắt có chút đỏ, "Nó không biết, tình hình hiện tại thế nào, bọn chị không muốn để nó khuấy nhiễu vũng nước đục, đành phải đưa nó đi, nhưng nó, nhưng nó còn trách bọn chị."
"Nhất Man tỷ, chị đừng buồn." Tiêu Chiến nghĩ một chút, đưa tay ra vỗ nhẹ sau lưng Vương Nhất Man.
Cái vỗ này, khiến nước mắt Vương Nhất Man càng không kiềm chế được mà rơi xuống, cô dựa vào vai Tiêu Chiến, khóc lớn tiếng.
"Quá mệt rồi, Chiến Chiến, quả thực rất mệt."
Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Man, nhẹ giọng an ủi cô: " Nhất Man tỷ, chị một mình quá lâu rồi."
Đột nhiên, Vương Nhất Man ngẩng đầu khỏi vòng tay Tiêu Chiến, trong mắt mang theo chút ngẩn ngơ, nhìn anh, tay đã đặt lên tay Tiêu Chiến, ngón tay nhợt nhạt nắm rất chặt.
Mặt Vương Nhất Man ửng đỏ, dường như giờ mới phản ứng kịp bản thân đã làm gì, vội vàng buông tay, ngồi sang một bên, cũng không nói gì nữa.
Vương Nhất Bác không nghĩ người đến tìm cậu là Tiêu Chiến.
Sau khi cậu ra khỏi nhà, chỉ mang theo ít tiền mặt, nhà của mấy đứa bạn đều có người lớn, không dễ gì ở lại, đành phải ở khách sạn nhỏ, khách sạn hợp doanh, tuy không tính là cao cấp mấy, nhưng chung quy thứ gì nên có vẫn có.
Lúc Tiêu Chiến đến gõ cửa, Vương Nhất Bác ở trên giường vừa mới ngủ dậy, mở cửa, liền nhìn thấy Tiêu Chiến, hai người đều ngơ ra một lúc.
"Đến làm gì?" Cậu hỏi, đã một tuần không gặp người này, cảm thấy anh dường như ốm hơn rất nhiều.
"Đến tìm em." Tiêu Chiến cũng đang nhìn Vương Nhất Bác, tự ý bước vào bên trong, khoảng cách của hai người trở nên gần hơn, anh cảm thấy hơi thở của Vương Nhất Bác toàn bộ có thể phả đến trên người anh.
Rèm cửa sổ trong khách sạn nhỏ khép kín, bên trong ly sứ trắng trên bàn còn có bã cà phê chưa uống xong đã khô, Vương Nhất Bác dựa vào bên cửa, nhìn Tiêu Chiến, im lặng.
"Chị em có bản lĩnh đến vậy, còn cần anh đến tìm em?"
"Chị ấy vẫn là sợ sự tình lớn chuyện, không tốt đối với bọn em."
"Em ở trong lòng chị ấy, tất cả mọi việc đều nên là vì thể diện của nhà họ Vương."
"Vậy cũng không phải, trước khi anh đến nhà em, chị ấy có nói với anh, đừng gây quá nhiều áp lực học hành cho em, em vui vẻ thì quan trọng hơn."
Vương Nhất Bác không nói gì nữa.
"Chị em thật sự rất thương em, chị ấy quả thật rất cực khổ, em nên nghĩ cho chị ấy nhiều hơn."
Tiêu Chiến là đến làm thuyết khách, Vương Nhất Bác nhìn ra rồi, cậu nhìn khuôn mặt Tiêu Chiến, không biết là làm sao, chỉ cảm thấy anh trở nên rất xa cách.
Ở trong lòng cậu, Tiêu Chiến chưa bao giờ ở phe đối lập mình, anh thậm chí là "đồng loã" của mình, nhưng lúc này, những lời Tiêu Chiến nói, khiến Vương Nhất Bác có một loại buồn bực không yên khó giải thích.
"Em cho rằng thao anh thao lâu rồi, thật sự có chút tình cảm, xem ra anh vẫn là một lòng một dạ chưa từ bỏ ý nghĩ đối với chị em a?" Lời tàn nhẫn thốt ra, một chút cũng không lưu tình, cậu thậm chí còn cảm thấy không đủ nhẫn tâm. "Anh cho rằng chị em sẽ thật sự xem trọng anh sao? Chị ấy chẳng qua là cần một công cụ để phát tiết chút cảm xúc cỏn con mà thôi."
Lần này đến lượt Tiêu Chiến không nói gì, đôi mắt to đảo một cái, nhìn Vương Nhất Bác, vẫn không mảy may tức giận, loại cảm xúc này khiến Vương Nhất Bác cảm thấy cực kỳ khó chịu, cậu nghĩ đến những ngày sáng nắng chiều mưa với Tiêu Chiến, nghĩ đến trải nghiệm giác quan không gì sánh bằng mà cơ thể này mang lại, cỗ máu nóng giận từ đỉnh đầu trực tiếp chảy xuống, xông đến đũng quần cậu.
Vương Nhất Bác đứng dậy, một tay kéo Tiêu Chiến đến trên chiếc giường nhỏ của khách sạn, ga giường nhăn nhúm giống như cậu vừa mới ngủ qua, cậu siết chặt Tiêu Chiến, vừa cắn vừa liếm cổ anh, ra tay rất nặng, một tay khác kéo quần Tiêu Chiến, không cởi ra hoàn toàn, liền đỡ hạ thể sưng tấy của mình đút vào trong.
Không hề có màn dạo đầu hay chất bôi trơn một cách thoả đáng, chỉ tiến vào nửa đầu, đã khiến cơ bắp toàn thân Tiêu Chiến căng cứng, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ, anh đẩy Vương Nhất Bác đang thao ra, vô thức tránh né.
Nhưng Vương Nhất Bác dường như cố chấp, cỗ kìm nén và nỗi si mê đối với cơ thể Tiêu Chiến chôn vùi trong cơ thể cậu đã lâu, nương theo sự phản kháng của Tiêu Chiến, càng bộc phát mãnh liệt, cậu sức lực lớn, bàn tay to bóp mông Tiêu Chiến, không để anh trốn, tiếp tục đâm vào bên trong một cách thô bạo.
Người dưới thân bị cậu lật qua đè xuống, không nhìn thấy mặt, trên cổ đã rịn ra một tầng mồ hôi mịn, toàn thân đều đang run rẩy, Vương Nhất Bác huýt sáo sau gáy Tiêu Chiến, xoa nắn bờ mông mềm mại của Tiêu Chiến, đem bờ mông nhào nặn vuốt ve trong tay, nhưng thứ đồ hạ thể kia, làm sao cũng không có cách nào tiến vào thêm nửa phân bên trong - -Tiêu Chiến kẹp quá chặt rồi.
"Thả lỏng chút, để em đi vào, ngoan." Cơn giận của Vương Nhất Bác đã hạ bớt, hoá thành dục vọng, biến thành một cỗ hoả nhiệt bùng cháy, chạy loạn trong cơ thể anh, cậu hiện tại một lòng một dạ chỉ muốn đâm vào trong cơ thể Tiêu Chiến, giống như những lời tàn nhẫn lúc nãy không phải cậu nói, lại quay qua bắt đầu dỗ dành.
Tiêu Chiến bị cậu bụm miệng, Vương Nhất Bác lúc hoan ái sẽ luôn có một số động tác thô bạo, để thể hiện lực uy hiếp của mình, đầu lưỡi liếm nhẹ qua kẽ ngón tay từ trong lòng bàn tay to, mang theo chút ẩm ướt, cậu nghe Tiêu Chiến người dưới thân trước đây không nói một lời, mở miệng nói: "Em không phải cũng chỉ xem anh là công cụ sao?" Nói xong, lại mỉm cười, dáng vẻ như thường lệ, nhưng giọng nói có chút giễu cợt: "Công cụ cũng có gì không tốt a, là phúc phần của anh."
Khiến một nam nhân mềm đi, thật sự chỉ cần một giây.
Vương Nhất Bác ngay tức khắc cảm thấy mất hứng cực độ, cậu buông đôi tay đang đè Tiêu Chiến ra, hạ thể đã mềm một nửa sượt qua bờ mông vểnh thẳng tắp của anh, ngón tay còn có chút ẩm ướt.
Cỗ dục hoả vẫn còn trong người, nhưng đã không có cách nào cháy lên được. Cậu từ trên người Tiêu Chiến lùi về sau, kéo quần lên, cũng không gài nút, ngã xuống giường. Tiêu Chiến ở bên cạnh vẫn duy trì tư thế đó, cằm chống trên ga giường, đôi mắt đỏ hoe, nhìn sang, đang nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt nhu hoà, giống như chuyện mới nãy chưa hề xảy ra.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót chói tai, sau đó là tiếng vỗ cánh bay đi.
Vương Nhất Bác xê dịch tầm nhìn khỏi khuôn mặt Tiêu Chiến, chăm chăm nhìn trần nhà, nhìn một hồi, đột nhiên vươn tay ra, đem Tiêu Chiến ôm vào lòng. Tư thế này rất không thoải mái, hai người đều có chút kéo căng, nhưng Vương Nhất Bác ôm cứng ngắc, Tiêu Chiến cũng không hề phản kháng.
"Sau này lúc làm chuyện đó, đừng lại nói những lời cụt hứng như vậy nữa." Vương Nhất Bác vùi đầu vào cổ Tiêu Chiến, giọng nói bức bối, "Bọn họ nói trong thời gian ngắn, đàn ông nếu đang cứng lại mềm đi, không tốt cho thân thể."
Người trong lòng cười hì một tiếng, tiếng cười này khác với những tiếng cười trước đây.
Vương Nhất Bác ở khách sạn nhỏ không làm sao ngủ ngon giấc, một tuần nay đều luôn lo lắng về động tĩnh trên hành lang còn có những con quạ ngoài cửa sổ tối đen thỉnh thoảng bay qua, cậu đang ôm Tiêu Chiến, có một loại cảm giác khoan khoái, cậu buồn ngủ rồi.
"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến nhẹ nhàng gọi cậu một tiếng.
"Hả?"
"Chị anh có bệnh."
"Bệnh gì?"
"Chứng vọng tưởng, không cách nào chữa khỏi, chị ấy thường tưởng rằng bản thân vẫn là đại tiểu thư, cho rằng bản thân còn sống trong biệt thự ở Tô giới Pháp, cho rằng vị tiên sinh kia còn đang đợi chị ấy đồng ý hẹn hò."
"Nhìn không ra a." Vương Nhất Bác dường như không có vẻ gì ngạc nhiên, giọng nói của cậu rất trầm, mang theo ý buồn ngủ.
"Thuốc an thần kê ở phòng khám chui, bên trong còn thảm đến đâu cũng không biết, anh không nỡ gửi chị ấy vào viện điều dưỡng." Ngữ khí của Tiêu Chiến giống như đang nói về chuyện nhà người khác.
"Có một lần chị ấy phát điên, là vì đến tháng, dầm mưa, sườn xám bê bết máu, về đến nhà vẫn có thể tự mình đi vào nhà vệ sinh rửa ráy. Đêm đó chị ấy đột nhiên lao đến trước mặt anh, trên tay đầy máu toàn là vết cắt do kéo gây ra."
"Anh nên đưa chị ấy vào viện điều dưỡng." Vương Nhất Bác nghe đến đây, đã tỉnh ngủ một chút, bàn tay cậu ôm Tiêu Chiến siết chặt hơn.
"Người ta khi bình luận về những chuyện không liên quan đến mình, đều là hời hợt đến vậy sao?"
Vương Nhất Bác không nói gì.
"Anh muốn để chị ấy có cuộc sống tốt hơn." Tiêu Chiến ở trong vòng tay của Vương Nhất Bác xê dịch, còn có nửa câu vẫn chưa nói ra: Anh cũng muốn mình có cuộc sống tốt hơn.
Nam nhân 21 tuổi, dục vọng nói đến là đến, loại lời "thổ lộ nội tâm" mơ hồ của Tiêu Chiến, khiến ham muốn bảo hộ sẵn có của nam nhân cùng với dục vọng từ trong đáy lòng Vương Nhất Bác bị kích thích, một phát không thể thu hồi.
Đàn ông luôn ngu xuẩn như vậy, việc gì cũng chỉ nhìn lớp da bên ngoài, cũng chỉ dùng thân dưới để suy nghĩ, tự cho rằng đã biến thành một thứ tình cảm.
Vương Nhất Bác liền như vậy ôm lấy Tiêu Chiến, đem phần hạ thể căng trướng nhẹ nhàng đâm vào giữa hai chân Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không mập, nhưng chỗ nào nên có thịt thì vẫn có thịt, da thịt mềm mại ở đùi trong kẹp chặt mệnh căn của Vương Nhất Bác, lúc ra vào trước sau cùng lúc cọ xát hạ thể ngẩng đầu và hậu huyệt của Tiêu Chiến, tư thế mô phỏng giao hợp này, ngược lại càng kích thích và xấu hổ hơn.
"Ưm......" Tiêu Chiến bị cọ xát đến động tình, hai chân kẹp chặt hơn, mông cũng hướng về sau, dùng lực áp sát lên bụng dưới Vương Nhất Bác, lông châm chích có chút ngứa.
"Có muốn không?" Vương Nhất Bác dán sát bên tai Tiêu Chiến, hôn anh một cách bừa bãi, dùng lưỡi cuốn dái tai vào miệng, liếm đến nhớp nháp.
"Muốn." Giọng nói ý loạn tình mê đáp ứng, châm thêm vào tim ngọn nến đã chờ đợi từ lâu, Vương Nhất Bác rút ngón tay cắm vào hậu huyệt ra, đổi thành thứ đồ to hơn, cứ vậy tiến vào bên trong cơ thể Tiêu Chiến.
Cho đến hôm nay, Vương Nhất Bác phải thừa nhận rằng, cậu mê luyến cơ thể Tiêu Chiến.
Tất cả niềm vui sướng do xác thịt này mang lại, còn cao gấp nhiều lần so với kỳ vọng lúc trước. Những nỗi phiền não đến từ gia đình không có nơi nào phát tiết, toàn bộ đều hoá thành dục vọng trút lên thân thể Tiêu Chiến.
Niềm hạnh phúc này quá thuần tuý, nó là một loại bản năng của động vật, không cần suy nghĩ, không cần cân đo đong đếm, không cần quan tâm đến tầng áo ngoài thân phận kia, chỉ cần khiến Tiêu Chiến ở dưới thân cậu run rẩy, mang theo anh cùng nhau đạt cao trào, liền có thể thoả mãn.
Cậu quá cần loại hạnh phúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro