07.
Vương Nhất Man nán lại Hong Kong hơn 10 ngày, trong thời gian này đã gọi hai cuộc điện thoại tới lui, hỏi thăm chuyện trong nhà, lại nói vài câu về chuyện học hành của Vương Nhất Bác. Trong đó có lần, má Trần ra ngoài mua đồ ăn, Tiêu Chiến đã nhận điện thoại, buổi chiều sau khi học xong, Vương Nhất Bác lại kéo Tiêu Chiến vào một trận hoan ái mãnh liệt, trong mông còn đang dính tinh dịch của người kia, một mảnh ẩm ướt trong quần lót.
"Nhất Bác gần đây học hành vẫn tốt chứ?"
"Rất tốt."
"Vậy thì được, chị tính còn phải ở lại Hong Kong hơn một tuần nữa, tạm thời có chút việc phải xử lý." Giọng của Vương Nhất Man hơi mệt mỏi.
"Chị vẫn ổn chứ?"
"Hả?"
"Chị Nhất Man, chị cũng cần nghỉ ngơi."
"Chiến Chiến." Vương Nhất Man ở đầu kia trong điện thoại im lặng một lát, gọi Tiêu Chiến một tiếng.
"Em đây."
"Đợi chị về đến Thượng Hải, lại cùng chị đi xem kịch nhé."
"Được a."
Vừa mới cúp điện thoại, liền có một bàn tay ở phía sau vòng qua, kéo Tiêu Chiến trở về phòng.
Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác đầu đầy mồ hôi, chậm rãi vươn tay ra, xoa xoa trán cậu.
"Em và chị em vẻ ngoài rất giống nhau." Vương Nhất Bác nâng mông anh lên, đút vào, địa phương vừa mới làm qua một lần, vẫn còn ẩm ướt không hề bị cản trở.
"Giống chỗ nào? Chưa từng có ai nói em và chị giống nhau." Một nhấp, hai nhấp, dùng hết sức thúc vào nơi sâu nhất của Tiêu Chiến.
"Em lúc nào thì đi Anh?" Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đè ở trên giường, mặt áp vào ga giường, mông vểnh cao, Vương Nhất Bác thích nhất tư thế này, nói là có thể tiến vào sâu nhất.
"Mùa đông." Người phía sau đang thở dốc, hôn lên tai anh, thuận theo nụ hôn lại rơi lên cổ anh.
Tiếng da thịt va chạm bạch bạch, như muốn tranh cao thấp với ve sầu ngoài cửa sổ, Tiêu Chiến không hiểu Vương Nhất Bác vì sao lại thích hôn anh đến vậy, vô luận là tư thế giao hợp hoang đường gì, cậu đều có thể xoay mặt Tiêu Chiến và hôn lên, anh bị hôn đến mức cảm thấy mơ hồ.
Rút ra, thay đổi tư thế chính diện, đỉnh vào rồi lại làm một trận dữ dội.
"Sắp rồi." Tiêu Chiến vừa rên rỉ vừa nói.
Vương Nhất Bác dừng động tác, nhìn Tiêu Chiến, thanh niên hăm hở nhìn vào thân thể Tiêu Chiến, cậu nhéo phần thịt má không tính là nhiều nhặn của Tiêu Chiến, giống như đang trêu ghẹo một đứa trẻ.
"Trước khi đi khẳng định sẽ thao anh đến thoả mãn, thao đến anh cả đời này vĩnh viễn không quên được em." Khoái cảm xuất tinh sắp sửa bùng nổ, người bị dục vọng khống chế thích nhất nói lời mê sảng.
Một nhấp, hai nhấp, Vương Nhất Bác gia tăng khí lực va chạm, giống như muốn chạm đến trái tim Tiêu Chiến.
Bởi vì Vương Nhất Man không ở đây, Tiêu Mẫn cũng ít đến hơn, cô và Tiêu Chiến hẹn gặp nhau ở bên ngoài một lần.
Ở quán cà phê mới mở trên đường Joffre, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi của đồ trang trí mới, Tiêu Mẫn dùng tay che mũi.
Cà phê bưng đến, hơi nóng hầm hập, trên chỗ ngồi dựa vào kính cửa sổ, Tiêu Chiến tựa vào lưng ghế sofa, thần thái có chút biếng nhác.
"Em gần đây vẫn ổn chứ?" Tiêu Mẫn hỏi sau khi nhấp một ngụm cà phê.
"Rất tốt, chị thì sao?"
"Cũng được, vợ của người chủ nhà chỗ dạy khiêu vũ rất tốt, lúc rảnh rỗi còn mời chị đi uống trà tán dóc, chồng cổ mấy ngày trước đi Trùng Khánh, nói quay về muốn mời em cùng nhau ăn bữa cơm."
"Có thời gian hẵng nói đi."
Cà phê pha hơi đậm, Tiêu Chiến cho ít sữa vào, chất lỏng màu trắng sữa chảy xuống liền loang ra từng tầng từng tầng trong lớp cà phê đen.
"Kia là cái gì?" Tiêu Mẫn chỉ vào cánh tay Tiêu Chiến hỏi, Tiêu Chiến cũng không cúi đầu, anh biết đó là vết đỏ Vương Nhất Bác nhéo ra ở trên giường, tay áo ngắn mùa hè thỉnh thoảng bị co lên, không thể che phủ quá nhiều.
Thấy Tiêu Chiến không trả lời, Tiêu Mẫn khẽ thở dài, hỏi: "Chiến Chiến, có người bắt nạt em sao?"
"Chị đùa gì vậy? Ai có thể bắt nạt em chứ?"
Hai chị em uống cà phê gần hai tiếng đồng hồ hơn, Tiêu Chiến đưa Tiêu Mẫn về, sau đó một mình gọi xe kéo, về nhà họ Vương.
Vương Nhất Bác sinh nhật ngày 5 tháng 8.
Má Trần nấu vài món, Vương Nhất Man vội vã trở về Thượng Hải một ngày trước đó, còn mang về một số món đồ chơi mới lạ mua ở Hong Kong cho em trai, xem như là quà sinh nhật.
Vương Nhất Bác lúc ở Hong Kong cũng sẽ đón sinh nhật, một cái sinh nhật phải đón cả tuần, bạn cũ và người quen của cha luân phiên mời đến khách sạn bày tiệc, quá phô trương đến mức khiến người ta không biết, còn cho rằng cậu mỗi năm đều đón lễ thành niên 18 tuổi.
"Nhất Bác, cha mấy ngày trước nói, bảo em có thời gian thì về Hong Kong một chuyến." Vương Nhất Man gắp đồ ăn cho cậu.
"Có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện không thể quay về gặp cha mẹ sao? Ông ấy đoán chừng chỉ là nhớ em." Vương Nhất Man trừng trắng mắt nhìn cậu.
"Được, trước khi đi London sẽ quay về ở một thời gian." Vương Nhất Bác gật gật đầu.
"Nói đến chuyện này, cha nói muốn em qua đó sớm hơn."
"Sao phải đi sớm hơn." Vương Nhất Bác cau mày.
"Ở đây học tiếng Anh, chung quy không thể sánh bằng môi trường bên kia, tiến bộ rất nhanh." Vương Nhất Man thấy em trai mình có chút không vui, liền nói: "Nhất Bác, em nên nghe lời."
Bữa cơm này, Tiêu Chiến từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, anh có thể cảm nhận rất rõ, lần này Vương Nhất Man từ Hong Kong quay về, có chút khác biệt, nhưng nếu phải nói là ở đâu, anh lại không nói rõ được.
Buổi đêm, anh đã tắm rửa xong nằm trên giường, cửa không khoá, tiếng chuông sảnh phụ vang hai cái, cửa bị đẩy ra, Vương Nhất Bác bước vào, chui vào trong chăn anh, ôm lấy anh.
"Chị em quay về rồi." Tiêu Chiến bị cậu ôm vào lòng từ phía sau, cũng không vùng vẫy.
"Cũng không sợ chị ấy nghe được." Vương Nhất Bác không nói gì, chôn đầu trên vai Tiêu Chiến, dùng trán cọ xát.
"Sinh nhật mà tâm trạng không tốt sao?"
"Sinh nhật đã qua rồi." Người phía sau cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói có chút trầm thấp, giống như tâm trạng của cậu vậy. "Anh làm sao biết tâm trạng em không tốt."
"Cảm nhận được thôi."
Giọng nói vừa rơi xuống, hai tay Vương Nhất Bác càng siết chặt hơn, giống như muốn đem Tiêu Chiến khảm vào xương cốt cậu.
Tiêu Chiến xoay người, đối mặt với Vương Nhất Bác, vẫn bảo trì tư thế bị cậu ôm, Vương Nhất Bác kẹp chân anh vào giữa hai đùi mình, dùng phần thịt đùi Tiêu Chiến cọ xát hạ bộ của mình.
"Người 20 tuổi rồi, vẫn muốn phải nghe lời giống như một đứa trẻ." Cọ xát một hồi, hai người đều có chút động tình, Vương Nhất Bác đột nhiên nói một câu như vậy, nói xong liền lật người đè lên Tiêu Chiến.
Trong ánh đèn đêm, ánh mắt Vương Nhất Bác có chút mơ màng, Tiêu Chiến lần đầu tiên nhìn thấy thần tình của cậu như vậy, vô thức đưa tay vuốt ve trán cậu.
"Em có phải vốn không muốn đi du học?"
"Phải."
"Vì sao không từ chối?"
"Bọn họ sẽ không nghe." Đôi môi nam nhân đáp trên mặt Tiêu Chiến, nụ hôn không giống lắm so với mọi khi, có chút nặng nề.
"Em chưa thử qua, làm sao biết không được?"
"Có những chuyện không cần thử, cũng biết kết quả." Vương Nhất Bác chống cánh tay lên, nhìn Tiêu Chiến, nói một cách nghiêm túc.
Con mèo Ba Tư của Vương Nhất Man nhảy lên chiếc bàn cà phê ngoài cửa phòng Tiêu Chiến, ngoáy tai vài cái, phát ra âm thanh meo meo.
Trong phòng lại là một đêm cảnh xuân vô hạn, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến, đem anh thao giống như giày vò đến chết, cậu sắp đặt cơ thể Tiêu Chiến ở nhiều tư thế khác nhau, khiến cho vũng nước xuân này phải dập dềnh theo mình.
Vương Nhất Bác ở bên ngoài phong quang vô hạn, chỉ có mình cậu biết, đóng cửa lại, đối mặt với cha mẹ và chị gái, cậu không có quá nhiều quyền lựa chọn, cho dù là 10 tuổi, hay 20 tuổi, hoặc một ngày nào đó cậu sẽ 30 tuổi, cậu đều rất khó thoát khỏi gia đình đang mang lại cho cậu thân phận phú quý, đồng thời cũng mang đến gông cùm xiềng xích.
Nhưng ở trước mặt Tiêu Chiến, đem anh áp dưới thân một cách hung hãn, thao đến mức khiến anh mất khống chế, Vương Nhất Bác mới cảm thấy bản thân giống như đang tồn tại trên thế giới này, ở trước mặt người này, mới có thể làm "người lớn", có thể sở hữu một số quyền kiểm soát tuyệt đối. Thay vì nói cậu mê luyến Tiêu Chiến, không bằng nói cậu càng mê luyến cái loại cảm giác áp chế mà ngày thường khó có được này hơn.
"Chơi cái gì khác đi có được không?" Vương Nhất Bác hôn Tiêu Chiến, cậu vươn tay mò mẫm chiếc quần dài trên đất, từ trong túi lấy ra một cái lọ nhỏ, lọ màu trắng, mở ra bên trong là thuốc mỡ màu vàng, một cỗ mùi thơm xạ hương lạ lùng phảng phất.
"Cái gì?" Tiêu Chiến bị hôn đến choáng váng, đưa tay vô thức chặn lại tay Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác nào có nghe anh, ngón tay quết một tảng thuốc mỡ, liền nhét vào hậu huyệt Tiêu Chiến.
Thuốc mỡ lạnh ngắt chạm vào bên trong cơ thể, Tiêu Chiến sợ đến giật mình lùi về sau, lại bị Vương Nhất Bác ấn xuống.
"Đừng sợ, sẽ không làm tổn thương đến anh." Vương Nhất Bác dỗ dành Tiêu Chiến, trong lòng cậu dâng lên một cỗ hưng phấn tuyệt vời, cậu đợi không nổi muốn nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Chiến không kiềm chế được mà phát cuồng, "Có thể khiến anh sướng hơn."
Thứ đồ chuyên dùng cho nữ nhân trong nhà chứa, là quà sinh nhật đám cẩu bằng hữu tặng cậu, thần thần bí bí nhét vào tay Vương Nhất Bác, nói với cậu thứ này rất lợi hại, phụ nữ có lãnh đạm đến đâu cũng sẽ trở nên dâm đãng.
Thân thể bắt đầu trở nên kỳ lạ, Tiêu Chiến vặn vẹo hai chân cọ xát trên người Vương Nhất Bác, hai tay ôm chặt đối phương, một chốc lại lắc đầu một chốc lại ngẩng đầu hôn Vương Nhất Bác, tất cả lý trí trong đầu đều biến mất, các giác quan giống như chỉ còn lại mỗi nơi Vương Nhất Bác đã xâm nhập qua, cảm giác tê dại không khiến anh cảm thấy dễ chịu chút nào.
"Ưm......ưm......"Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, mắt sắp rơi lệ, anh cảm thấy vừa sướng vừa khó chịu, không biết phải làm sao.
"Ngồi lên tự mình động." Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến trên đùi tư thế quay lưng lại, nương theo ánh trăng nhìn thấy người ở trên mềm nhũn đến không thẳng eo được, mông vừa mới chạm vào thứ đồ thô to của mình, liền nóng lòng muốn ngồi xuống, Tiêu Chiến như thế này, thật sự đoạt hồn.
"Cứng, cứng quá." Tiêu Chiến đã sắp phát điên lên rồi, trong lòng anh đã đánh ra lửa, trực tiếp muốn đem bản thân thiêu cháy thành tro, côn thịt của Vương Nhất Bác cắm vào trong cơ thể anh, dán sát vào vách thành bên trong đã hấp thu thuốc mỡ không rõ nguồn gốc kia, ra vào một cách mạnh mẽ.
"Anh không muốn, không muốn, a......" Tiêu Chiến thở dốc, cổ duỗi thẳng, đáy mắt ứa lệ, tay chống trước ngực Vương Nhất Bác, đầu ngón tay mịn màng không chừng mực cào xước da thịt cậu. Thứ đồ này quá lợi hại, khiến Tiêu Chiến không có cách nào trốn tránh, dục hoả chưa bao giờ mãnh liệt như vậy, cơ bắp toàn thân đều run lên theo sự va chạm của Vương Nhất Bác, anh bị khoái cảm tột cùng doạ cho sợ đến muốn trốn chạy.
Vương Nhất Bác đang nhìn Tiêu Chiến, cảm thấy loại cảm giác vô lực yếu ớt và dáng vẻ cắn môi của anh quá đòi mạng rồi. Cậu ôm Tiêu Chiến vào lòng, một tay vỗ nhẹ lưng anh, mặc kệ ngón tay anh cào cấu vào da thịt mình, cào đến mức cậu sinh đau.
"Không, anh muốn em." Nói xong, cậu lại dùng lực cắm đến nơi sâu nhất, hai tay bóp lấy xoay mặt Tiêu Chiến qua, ép buộc anh nhìn mình, thở hổn hển, nói: "Đi Anh với em có được không?"
Đồng hồ bên ngoài vang bốn tiếng, ánh trăng mờ ảo hắt vào từ cửa sổ không buộc chặt rèm cửa, tiếng ve sầu ngày hạ có chút khiến người ta quá phiền lòng, Tiêu Chiến nức nở nghẹn ngào bị thao đến thất thần, anh nghĩ, Vương Nhất Bác có lẽ cũng bị thuốc kích dục câu mất hồn phách rồi, nếu không làm sao có thể nói những lời này.
Cuộc đời của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, không bao giờ hướng đến cùng một điểm cuối, ở trong toà nhà nhỏ kiểu Tây này, chẳng qua là một loại thoả hiệp khuất phục trước người, nhưng cũng có lúc, Tiêu Chiến có chút bối rối.
Anh không phân rõ đây đến cùng chỉ là một cảnh kịch, hay anh cũng mang theo sự cam tâm tình nguyện thống khổ ở bên trong, mối quan hệ với Vương Nhất Bác càng giống như một loại "trách nhiệm" không thể thấy ánh mặt trời, nhưng nói trắng ra, lại thật sự giống như có người cầm súng ép anh gánh lấy trách nhiệm này?
Anh nhớ đến một cuộc gặp gỡ trước đây, chị Tiêu Mẫn nói với anh.
"Chiến Chiến, em lợi hại hơn chị, em có thể khống chế tâm trí mình, tình yêu không phải là nhu cầu thiết yếu của em."
Lúc đó người trong lòng Tiêu Mẫn vừa mới kết hôn với một vị đại tiểu thư khác, nam nhân mang danh thanh mai trúc mã cứ như vậy mà thất tín bội nghĩa, Tiêu Mẫn ở nhà không ăn không uống ba ngày liền.
Nhưng bản thân Tiêu Chiến hiểu rõ, anh cần tình yêu, khao khát được yêu, anh là người không thể không có tình yêu, nhưng người trao đi tình yêu này, làm sao có thể là Vương Nhất Bác?
Vận mệnh sớm đã viết xong kịch bản, Tiêu Chiến ở trên vũ đài này chỉ cần xướng ca tuần tự từng bước, hát hay, khán giả vui rồi, phần thưởng cũng nhiều hơn, thậm chí yêu hay không yêu, đó có lẽ lại là một cảnh kịch khác.
Nhắm mắt lại, Tiêu Chiến cảm giác động tác của Vương Nhất Bác dường như mang theo chút tức giận, anh cắn chặt môi không chịu buông tha, cho dù là lời nói mê sảng ở trên giường cũng không nguyện ý nói.
"Có được không? Em đưa anh đi sống ngày tháng tốt đẹp." Vương Nhất Bác điên rồi, cậu vừa thao Tiêu Chiến, vừa chờ đợi câu trả lời của anh.
"Không được."
"Có được không?"
"Không được."
"Tại sao?"
"Ngoan a, đi Anh học cho tốt."
Vương Nhất Bác hiểu rồi, Tiêu Chiến đối với cậu không mảy may có chút tình cảm nào khác, cơ thể của anh không dẫn đến con tim lý trí của anh.
Thế nhưng bản thân như một kẻ thua cuộc ngu xuẩn, cho rằng địa bàn mình đã bắn tinh qua, chính là đồ của mình.
Tiêu Chiến từ trước đến nay vẫn luôn dùng ánh mắt đối đãi với một đứa trẻ để nhìn cậu, loại hành vi quá phận này của Vương Nhất Bác, anh nhận lấy tất cả chẳng qua là vì để bản thân có thể sống sót.
Cậu dùng sức tách hai chân Tiêu Chiến ra, Vương Nhất Bác dùng tư thế không hề thương tiếc giày vò người dưới thân, mồ hôi của hai người cùng tuôn ra, hoà vào nhau không phân biệt anh hay tôi, điểm mẫn cảm của Tiêu Chiến bị cậu kích thích một cách dễ dàng và quen thuộc, toàn thân run rẩy, tác dụng của thuốc kích dục được phóng đại vô hạn.
"Được, ngày mai em liền đi." Nam nhân 21 tuổi, giận dỗi cũng chỉ là một cậu nhóc, nói xong, cậu lại cảm thấy bản thân có chút ấu trĩ, nhéo cằm Tiêu Chiến, nhịn không được mà hôn anh.
Tiêu Chiến không biết làm sao lại cười rồi, nụ cười kia thật đẹp, châu báu trưng bày trong những ô kính cũng không bắt mắt bằng cái khoé miệng giương lên này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro