Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

05.

Thứ Sáu, tiết trời vẫn oi bức, rất nhanh đã đến giữa hạ, 7 giờ tối trời vẫn chưa tối hẳn.

Bữa tối hôm nay ăn xong sớm, Vương đại tiểu thư muốn đi xem kịch, má Trần đặc biệt nấu cơm sớm, Vương Nhất Bác hôm nay không lên lớp, nói rằng cơ thể không thoải mái, ăn sáng và ăn trưa xong liền nằm trên giường, đến khi cậu tỉnh dậy đi xuống lầu, vừa hay gặp phải tỷ tỷ và Tiêu Chiến chuẩn bị ra cửa.

Tiêu Chiến hôm nay ăn diện một phen, mặc chiếc áo sơ mi được cắt may theo phong cách rất Tây, trên vải còn có hình in hoa nhàn nhạt, trông anh sinh động hơn một chút so với ngày thường, Vương Nhất Man cơ bản chính là một cô gái yêu cái đẹp, sườn xám phong cách cải tiến được may đo tỉ mỉ, tôn lên những đường cong đẹp đẽ của cô một cách hoàn hảo.

Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến, lại nhìn chị cậu.

"Hai người đi đâu vậy?"

"Ờ, tụi chị đi xem kịch." Vương Nhất Man đang thay giày, đối lưng với hai người họ. "Cơ thể em đã thoải mái hơn chưa?"

"Ngủ một giấc tốt hơn nhiều rồi. Xem kịch gì vậy?" Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, dường như đang hỏi anh.

"《Lương Chúc》, em hỏi chuyện này làm gì, em không phải không ưa gì mấy thứ này à, luôn nói là mấy trò lạc hậu." Vương Nhất Man không quá hài lòng với đôi cao gót màu beige mà mình đã mang, lại lấy ra một đôi màu đỏ được khắc chạm rỗng mang vào.

"Nhất Bác nếu có hứng thú đi xem, anh có thể ở nhà." Tiêu Chiến ở bên cạnh nói.

Vương Nhất Bác tuy liếc nhìn anh đầy ẩn ý, chỉ nói một câu không hứng thú.

"Vậy nên mới lười rủ em đi xem cùng." Vương Nhất Man người cuối cùng đã chọn xong giày cao gót xoay người lại, mỉm cười với Tiêu Chiến, "Chiến Chiến, chị trông có đẹp không?"

"Đẹp, chị Nhất Man, chị rất hợp với loại màu sắc lộng lẫy này." Tiêu Chiến nghiêm túc ngắm vài giây mới trả lời.

Tâm tình Vương Nhất Man hôm nay thật sự rất tốt, trong đó một phần là vì có người cùng cô đi xem kịch, phần khác là vì mấy ngày này đã đàm phán xong một thương vụ làm ăn, chiến hữu cũ của cha đứng ra giật dây, đàm phán bốn năm tháng mới nghe ngóng được tin tốt.

Cô đứng bên cạnh Tiêu Chiến, khoác cánh tay Tiêu Chiến, đôi giày cao gót bảy phân khiến Vương Nhất Man vừa hay đứng gần đến tai Tiêu Chiến.

Cô vừa cười vừa nhìn người em trai đang cau mày của mình, hỏi đùa: "Xứng đôi không? Tìm cho em một người anh rể đẹp trai giống Chiến Chiến có được hay không?"

Thoáng chốc, Vương Nhất Bác sững sờ, câu nói kia của công tử Đoàn gia sau khi uống rượu, liền bùng lên trong lòng cậu.

- Cậu phải cẩn thận với người chị gái xinh đẹp kia của mình, Tiêu Chiến biết rõ nhất là cách làm người ta phát điên.

Cậu nhìn theo bóng lưng tỷ tỷ khoác tay Tiêu Chiến cùng bước ra ngoài, ngón tay đặt ở sau lưng cấu vào lòng bàn tay.

Vở kịch kéo dài gần 3 tiếng đồng hồ, lúc Vương Nhất Man và Tiêu Chiến về đến nhà, xe không lái vào chỗ để xe, mà dừng ở ngoài vườn.

Vương Nhất Bác đứng ở cửa sổ phòng, đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy người bước xuống xe, trong bóng đêm chỉ có đèn pha ô tô chiếu sáng khu vườn, Tiêu Chiến bước xuống trước, một tay chắn bên trên cửa xe, đứng ở cửa, để Vương Nhất Man đi ra, động tác vô cùng lịch thiệp.

Sau khi Vương Nhất Man xuống xe, liền chủ động móc lấy tay Tiêu Chiến, hai người vừa nói vừa cười đi về phía cửa lớn, má Trần vội vàng bước xuống cầu thang bên ngoài, một mặt ầm ĩ nói đồ ở trong bếp xém thì quên mất.

Đợi sau khi mọi người đã vào cửa, Vương Nhất Bác muốn đi lấy sách đọc, thư phòng ở cùng tầng với sảnh phụ, không cần đi ngang qua, cậu vừa bước tới cửa thư phòng, đã nghe thấy tỷ tỷ, Tiêu Chiến, má Trần ba người đang nói cười.

Vương Nhất Bác đứng ngoài cửa sảnh phụ, cảm thấy người bên trong mới giống người cùng một nhà, bản thân ngược lại là khách tạm trú.

"Em ở đây làm gì vậy?" Đột nhiên, có một người bước ra khỏi sảnh phụ, bị Vương Nhất Bác doạ cho giật mình, là Tiêu Chiến, anh nhìn Vương Nhất Bác một cách nghi hoặc.

Vương Nhất Bác sau khi nhìn thấy anh, trong lòng lại dâng lên một cỗ cảm giác kỳ quái, trên mặt Tiêu Chiến có chút mồ hôi, làn da càng trông láng bóng hơn, ngắm nhìn ở trong hành lang mờ mịt khiến cậu cảm thấy chói mắt.

"Hôm nay em không lên lớp, đêm nay học bù đi."

"Hả?" Tiêu Chiến sững sờ một lát, sau đó phản ứng lại ngay lập tức, cười nói: "Được thôi."

Người bình thường bị yêu cầu học bù vào buổi đêm, hoặc từ chối hoặc chất vấn, nhưng Tiêu Chiến đều không có.

Không chỉ một lần này, những lúc khác anh đối với hành vi kỳ quái của Vương Nhất Bác, giống như đều có thể hoàn toàn tiếp nhận và tiêu hoá, hay nói cách khác, anh cơ bản cho rằng không đáng để bận tâm.

Nhưng Vương Nhất Bác thì không, một khi có suy nghĩ gì bắt đầu nảy sinh trong lòng, liền rất khó khống chế nó sinh trưởng một cách dã man.

Tiêu Chiến 11 giờ mới tắm rửa xong, lúc Vương Nhất Bác cầm sách gõ và mở cửa phòng anh, anh vừa mới thay đồ ngủ, trên người lại là mùi xà phòng nhập khẩu kia.

"Đầu em đỡ đau chưa?" Tiêu Chiến đợi sau khi Vương Nhất Bác ngồi xuống, cũng ngồi vào bên cạnh cậu. Bàn học không lớn, hai nam nhân trưởng thành ngồi cùng nhau, quả thực có chút chen chúc, Tiêu Chiến hơi dịch ghế sang một bên.

"Tránh cái gì mà tránh?" Vương Nhất Bác không trả lời câu hỏi của anh, trầm giọng hỏi.

Tiêu Chiến không nói gì, liền làm như không nghe thấy, mở sách giáo khoa trên bàn, đẩy đến trước mặt Vương Nhất Bác, lại đem quyển vở mình dùng soạn bài mở ra, bên trên lít nhít chữ đều là giáo án do anh viết.

"Em hỏi anh tránh cái gì mà tránh?" Loại cảm giác bị phớt lờ này thật không dễ chịu, Vương Nhất Bác cao giọng hơn một chút, lặp lại lần nữa.

Cậu biết bản thân đối với Tiêu Chiến quả thật hơi quá trớn rồi.

Nói lý, Tiêu Chiến từ lúc tiếp nhận công việc này cho đến hiện tại, thời gian đã hơn một tháng, rất kính nghiệp và có trách nhiệm.

"Lần trước chúng ta dạy đến đây phải không?" Tiêu Chiến vẫn không tiếp chuyện, dùng đầu kia của cây bút chỉ chỉ lên một đoạn ngữ pháp trên sách giáo khoa, nhẹ giọng nói. "Anh nhớ em lần trước......làm gì vậy?"

Cánh tay bỗng nhiên bị bóp mạnh, Tiêu Chiến đau đến mức suýt chút thì hét lên, tay Vương Nhất Bác sức lực lớn như vậy, năm ngón tay mở ra rồi hợp lại, gần như có thể bao lấy bàn tay nhỏ gầy của Tiêu Chiến.

Anh nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng nhìn anh.

"Em đến cùng là đang khó chịu cái gì?" Qua một lúc lâu, Tiêu Chiến cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, tay anh bị bóp đến sinh đau, nhíu mày, bất lực hỏi.

"Anh tránh cái gì mà tránh?" Vương Nhất Bác không ngừng nghỉ, lại hỏi.

"Bàn không đủ lớn, anh sợ chen chúc với em." Tiêu Chiến thật sự có chút không biết làm thế nào, anh thở dài một hơi, trả lời cậu. "Em chính là khó chịu chuyện này sao?"

Cảm giác kỳ quái trong lòng Vương Nhất Bác lại bùng cháy, cánh tay Tiêu Chiến ngăn cách bởi một lớp vải đồ ngủ cotton mỏng manh, tuy nhỏ nhưng không hề khô ran, cảm nhận da thịt đang từng chút từng chút thẩm thấu vào lòng bàn tay cậu, cậu không nhịn được, lại dùng lực thêm một chút.

"Anh đã làm gì sai sao?" Tiêu Chiến cũng không giãy giụa, anh hỏi lại lần nữa, trong đôi mắt kia hiện lên sự khó hiểu và bất lực, tôn lên cả khuôn mặt anh, lại vô duyên vô cớ tăng thêm chút vẻ đẹp không rõ ràng.

Vương Nhất Bác cũng không nhịn được nữa, cậu nắm lấy eo Tiêu Chiến, trực tiếp kéo anh vào trong lòng mình, động tác quá đột ngột, bản thân anh cũng không phản ứng kịp, cơ thể còn đi trước đại não.

Nhưng Tiêu Chiến đến cùng vẫn là một nam nhân, anh không để yên, vươn tay đẩy một cái, giãy thoát khỏi vòng tay của Vương Nhất Bác.

"Em điên rồi sao?" Đầu tóc Tiêu Chiến có chút lộn xộn, anh đứng dậy khỏi ghế, lùi lại vài bước, nhìn Vương Nhất Bác một cách không thể tưởng tượng nổi, lại liếc nhìn cánh cửa đã đóng chặt.

Người xông lên khoảng không phía trước cũng theo đó đứng lên, đi đến trước mặt Tiêu Chiến, bàn tay to dùng lực đẩy, trực tiếp đem Tiêu Chiến đẩy lên chiếc giường phía sau, đè lên, ấn giữ Tiêu Chiến một cách cứng rắn.

Hai cơ thể dính chặt vào nhau, Tiêu Chiến vặn vẹo giãy giụa muốn thoát ra, ngược lại hạ thân đang cọ xát qua lại trên đũng quần Vương Nhất Bác, cọ đến mức cỗ lửa giận kia trở nên ngày càng nghiêm trọng.

"Em rốt cuộc muốn làm gì?" Tiêu Chiến thấy bản thân giãy giụa không lại, dừng động tác, thấp giọng hỏi.

"Anh có phải thích chị em không?" Nói ra nghi ngờ trong lòng rồi, Vương Nhất Bác cảm thấy thoải mái hơn, cậu nhìn Tiêu Chiến, cảm giác khi ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp này, hoá ra lại thích như vậy.

Tiêu Chiến ngớ ra, trái lại không ngờ Vương Nhất Bác sẽ thẳng thắn đến vậy, anh nhìn Vương Nhất Bác, lời nói đến bên miệng, lại nghe được đối phương mở miệng nói: "Anh không phải thích bị nam nhân thao sao? Thay đổi giới tính rồi muốn qua câu dẫn nữ nhân?"

Tiêu Chiến không nói gì.

"Đừng cho rằng vẻ ngoài có chút đẹp mắt, liền có thể trèo cao bám víu tiểu thư nhà giàu có."

Nói ra những lời này, đã không còn lý trí.

Mới đầu Vương Nhất Bác có hơi chướng mắt những thứ xung quanh Tiêu Chiến, đặc biệt là Tiêu Mẫn. Sự nịnh hót quá mức khiến cậu không thoải mái, từ Hong Kong đến Thượng Hải, cậu đã gặp qua quá nhiều dạng người, lúc có việc cầu tình luôn có thể lộ ra bộ mặt ngoan ngoãn, ai biết vừa quay đầu sẽ nói gì làm gì phía sau.

Loại cảm giác của Tiêu Chiến đối với chị mình, càng khiến cậu cảm thấy khó chịu hơn. Vương Nhất Man chưa bao giờ có bạn trai, không phải cô không muốn, mà là không ai dám ở bên cạnh cô, cho dù là nam nhân như thế nào, vẫn luôn không nguyện ý ở trong quan hệ nam nữ cảm thấy thấp kém hơn một bậc, hơn nữa cảm giác của Vương Nhất Man đem đến cho người khác quả thực quá cường thế. Nhưng Tiêu Chiến thì không, anh dường như xem Vương Nhất Man như một nữ nhân bình thường, nghiêm túc lắng nghe cô nói chuyện, cùng cô tán dóc chuyện kịch nghệ, cùng cô đi xem kịch, sau khi cô uống rượu bàn chuyện với người khác quay về, vẫn ở sảnh phụ cùng cô trò chuyện một lát, thỉnh thoảng nói gì đó, Tiêu Chiến cũng sẽ sửa cho cô, đưa ra chủ ý cho cô.

Loại không khuất phục này sẽ mang lại điều gì, Vương Nhất Bác biết rõ hơn hết, cậu không phải là một tên ngốc, những thay đổi của Vương Nhất Man đối với Tiêu Chiến, che giấu không đủ cẩn thận.

Cậu muốn loại bỏ từ gốc khả năng nào đó, mà căn nguyên của việc này chính là nằm ở Tiêu Chiến.

Gió từ cửa sổ mở toang thổi đến, mang theo mùi cây cỏ đặc trưng của mùa hạ, nhẹ nhàng thổi vào phòng. Ánh mắt Tiêu Chiến thay đổi, tối sầm lại, thần sắc còn mang theo chút phản kháng trước đây thoáng chốc đã biến mất hoàn toàn.

Vương Nhất Bác nhìn thấy đôi môi ướt át kia mấp máy vài cái, cuối cùng rõ ràng câu lên một nụ cười.

"Đúng a, anh chính là muốn làm anh rể em."

Vương Nhất Bác bị chọc giận triệt để, nhưng điều chọc tức cậu đến cùng là câu nói khiêu khích này hay là nụ cười không biết gọi là gì của Tiêu Chiến, cậu không rõ nữa, người bị chính mình đè trên giường, khuôn mặt này quá sức bắt mắt.

Chỉ trong nhất thời, tin đồn Đoàn tiểu thư phát điên vì Tiêu Chiến, khuôn mặt tươi cười của chị cậu Nhất Man đối với Tiêu Chiến, tất cả đều biến thành củi khô ném vào đống lửa.

Cậu cúi đầu hung ác cắn xuống đôi môi hơi hé mở của Tiêu Chiến, một tay sờ đến eo Tiêu Chiến, ở đó nhéo một cái, nhéo đến mức người dưới thân phát ra tiếng rên rỉ không đúng lúc, thứ trong đũng quần đã trở nên cứng và thô dày, đặt ngang gốc đùi Tiêu Chiến, ngăn cách bởi hai lớp vải, giống như muốn đỉnh xuyên qua người anh.

Chuyện tình dục này, không thể khống chế, một khi bị khơi dậy, liền rất khó dùng lý tính để dập lửa.

Vương Nhất Bác không phải xử nam, lúc ở Hong Kong cậu đã có vài đối tác nữ, tuy chưa bao giờ làm qua với đàn ông, nhưng cậu vẫn biết cách làm thế nào để tán tỉnh. Người dưới thân bị cậu gặm rỉa đến mức không biết là bị doạ sợ rồi hay đã lạc mất hồn phách, khuôn mặt đỏ bừng muốn tan ra thành nước, sâu trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, tay cũng không biết đặt ở đâu.

Gió đêm ngoài cửa sổ có chút lớn, không ngừng tràn vào bên trong, Vương Nhất Bác tụt quần Tiêu Chiến, ngửi thấy mùi xà phòng trên người anh, tay xoa nặn hai điểm trước ngực anh, liên tục đay nghiến, nhào nặn đến mức Tiêu Chiến cau mày, nhào nặn đến mức anh phát ra âm thanh động tình.

"Đừng sợ." Vương Nhất Bác một tay thấm ướt nước bọt, đâm vào hậu huyệt Tiêu Chiến, chỉ là loại cảm giác siết chặt ngón tay đến mức độ này, đã khiến Vương Nhất Bác không thể nhẫn nhịn được nữa. Cậu khẽ gầm một tiếng, rút ngón tay ra, thay vào đó là cự vật dưới thân, dịch thể tiết ra trở thành chất bôi trơn tốt nhất, mông Tiêu Chiến vừa vểnh vừa mềm mại, bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác bóp mạnh.

Nhìn thấy toàn thân Tiêu Chiến vẫn đang kéo căng, ngữ khí ra lệnh dịu đi một chút, Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói một lần: "Thả lỏng chút."

Khoảnh khắc lúc tiến vào, thật sự rất đau, hai người đều đau, Tiêu Chiến cắn chặt góc gối, nước mắt sắp sửa trào ra, Vương Nhất Bác cũng không dễ chịu gì, thứ đồ kia của cậu chưa bao giờ được bao bọc đến vậy, khoái cảm liền xông thẳng lên đỉnh đầu, cậu phát ra tiếng gầm nhẹ, lại sợ có người nghe thấy, cắn vào vai Tiêu Chiến, cắn ra một vết răng sâu hoắm.

Tiêu Chiến cảm thấy bản thân sắp bị Vương Nhất Bác đâm nát rồi, khí lực của nam nhân 20 tuổi là dồi dào nhất, thứ đồ kia chuyển động bừa bãi ở trong cơ thể mình, không hề có quy tắc và tiết chế, anh bị Vương Nhất Bác ôm lấy từ phía sau, sau lưng trước ngực đều dính sát, sau khi cơn đau qua đi, khoái cảm bỗng sinh ra bên trong cơ thể một cách lờ mờ, khiến anh lắc đầu muốn kêu lên thành tiếng.

Vương Nhất Bác ôm anh lật người một cái, hai tay chống ở hông anh, dùng sức trừu động lên xuống, sau khi cảm thấy người dưới thân gần như sức tàn lực kiệt, Vương Nhất Bác giảm tốc độ, ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Tiêu Chiến.

Người này đang ngồi trên người mình đong đưa, đôi mắt kia giống như ngậm một vũng nước xuân nhìn xuống mình, ánh trăng chiếu qua khe cửa rọi vào trung dung lướt qua khuôn mặt anh, bởi vì quá sung sướng mà mồ hôi túa ra trên chóp mũi nhăn lại.

Vốn dĩ cho rằng Tiêu Chiến muốn nói lời gì đó khó nghe, nhưng người ở trên chỉ nhẹ nhàng nhoài người đổ về phía trước, rơi vào vòng tay Vương Nhất Bác, từ dưới cuống họng phát ra một tiếng rên giống như mèo kêu.

Gió đêm thổi vào, cuốn sách mở ra trên bàn bị cuộn lại bừa bãi lật vài trang. Hai tay Vương Nhất Bác siết chặt cơ thể Tiêu Chiến, nâng eo lên lại đâm rút một trận, cỗ lửa giận kia cùng với chuyện tình dục không sao nói rõ được và tinh dịch bắn ra của Vương Nhất Bác, đều nhạt dần đi.

Lúc rời khỏi phòng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác hơi lộ ra vẻ bối rối, cậu không có cách nào tự bào chữa cho tất cả những gì xảy ra trước mắt, vẻ mặt giống như hoảng loạn chạy trốn mà đẩy cửa rời đi, đến khí lực nhìn Tiêu Chiến một cái cũng không có.

Mà người trên giường, toàn thân bị cào lại bị cắn đến đỏ một mảng tím một mảng, liền thất thần như vậy nhìn lên trần nhà, trên người nhầy nhụa đều là mùi vị của Vương Nhất Bác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro