04.
Năng lực học tập của Vương Nhất Bác rất nhanh.
Ngữ pháp được dạy hôm trước, hôm sau liền có thể học một biết mười vận dụng đặt câu, còn không mắc lỗi, tuy nói chuyện với Tiêu Chiến vẫn trực tiếp gọi thẳng tên, lễ tiết hết thảy đều không có, nhưng lúc lên lớp lại rất nghiêm túc.
"Từ này đọc thế nào?" Học xong, Vương Nhất Bác lật xem tiểu thuyết nước ngoài do Tiêu Chiến mang đến, dùng ngòi bút chỉ lên một từ đơn trong một đoạn văn, và hỏi.
"Surrender." Tiêu Chiến liếc nhìn, đọc lên. Anh phát âm rất chuẩn, âm tiết của từ này thốt ra từ trong miệng anh có một loại cảm giác xoay vòng khúc chiết.
"Ý nghĩa là gì?"
"Đầu hàng."
"Câu này có nghĩa là gì?" Vương Nhất Bác lại chỉ vào cả câu chứa từ đơn đó.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, người này vì để nhìn rõ sách giáo khoa, sáp đến rất gần, trên người có mùi xà phòng quen thuộc, là xà phòng chị cậu lần trước gọi cậu mua từ Hong Kong về, Tiêu Chiến hơi cúi đầu, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nhìn sách, tóc sau ót hơi dài, châm chích trên làn da gáy nhẵn mịn.
"Ừm, câu này ý nói là: Tôi đầu hàng em vô điều kiện." Tiêu Chiến duỗi ngón tay ra, từ từ di chuyển theo câu nói kia, trong miệng chầm chậm đọc lên.
Nói xong, anh nhìn đối phương không có phản ứng gì. Cho rằng giọng mình quá nhỏ, hoặc đối phương mất tập trung không nghe thấy.
"Tôi đầu hàng em vô điều kiện."
Vì vậy giọng anh giương cao hơn một chút, vừa lặp lại lần nữa, vừa nghiêng đầu về sau.
Giọng nói vừa rơi xuống, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nhìn thẳng của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhanh chóng xoay đầu lại, ngồi thẳng dậy.
"Đây là tiểu thuyết ngôn tình?" Vương Nhất Bác không để ý đến động tác của anh, hỏi tiếp, cầm bút viết chữ tiếng Anh "surrender" vào vở của mình, nét chữ không tính là đẹp, nhưng rất nắn nót.
"Không hẳn a, chủ yếu là viết về chiến tranh."
"Lần sau kể em nghe thử." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến lộ ra bộ dáng hơi chật vật, trong lòng không biết làm thế nào có chút đắc ý nho nhỏ.
Trong thoáng chốc anh vừa quay đầu, khuôn mặt hai người gần như sắp chạm phải nhau, vẻ hoang mang biến sắc trong mắt Tiêu Chiến toàn bộ bị cậu thu vào trong đáy mắt.
"Em có thể học xong, rồi tự mình đọc, như vậy cũng có thể luyện khả năng đọc hiểu." Tiêu Chiến không hề thuận theo ý cậu.
Vương Nhất Bác tự thấy nhàm chán, cúi đầu tiếp tục ghi nhớ ngữ pháp, Tiêu Chiến ở bên cạnh đọc sách.
Buổi trưa đầu hè, nhiệt độ vừa phải, cây cối xanh tươi bên ngoài cửa sổ um tùm, làm tăng thêm bầu không khí ấm áp cho khung cảnh ngoài kia, trong phòng rất an tĩnh, chỉ có âm thanh lật sách, thỉnh thoảng vang lên tiếng ho khan của Vương Nhất Bác, còn có tiếng uống nước của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác xem sách mệt rồi, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn về phía Tiêu Chiến. Nhìn từ góc độ này, cậu vừa hay có thể nhìn được mặt nghiêng của Tiêu Chiến, đường nét và độ cong hoàn hảo, giống như thể loại thơ mỗi một từ đơn đều được chọn lựa công phu, xoay vòng khúc chiết, cuối cùng hạ cánh trên một vần điệu êm tai.
Tiêu Mẫn một tuần đến đây một hai lần, không tính là nhiều, Tiêu Chiến sẽ cùng cô đi dạo trong vườn.
"Khu vườn này rất giống với khu vườn trước đây của nhà chúng ta." Tiêu Mẫn vừa đi vừa nói.
"Vườn nhà chúng ta không có nhiều loại hoa như vậy." Tiêu Chiến khoác áo dệt kim hở cổ, đi bên cạnh, nhỏ giọng đáp, "Chị, chị biết không, gần đây em luôn có cảm giác kỳ lạ."
"Cảm giác gì?"
"Ngày tháng dường như đã quay trở lại như trước đây, một ngày ba bữa có người phục vụ, việc nhà không cần làm, ở trong toà nhà kiểu Tây trong khu tô giới Pháp, ra vào có xe đưa đón."
"Đáng tiếc là nhà của người khác, tài xế của người khác." Tiêu Mẫn trầm giọng nói một câu, nói xong cô nhìn Tiêu Chiến, trên mặt lúng túng: "Tỷ tỷ vô dụng, còn phải để em nuôi, em vốn không cần chịu những khổ cực này."
"Em không khổ a, tỷ tỷ, em rất tốt." Tiêu Chiến ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười thư thái.
Đằng sau truyền đến tiếng gọi của má Trần, muốn bọn họ đi ăn cơm, nói Vương Nhất Man đã ngủ trưa dậy, bảo Tiêu Mẫn qua trò chuyện.
Buổi sáng Vương Nhất Bác học xong, liền ra ngoài rồi, nói có chuyện, hôm nay sẽ không về nhà ăn cơm. Vương Nhất Man oán trách vài câu, lẩm bẩm nói cậu đến Thượng Hải chưa được nửa năm, ở đâu đột nhiên xảy ra chuyện phải xử lý.
Ba người dùng bữa xong, Tiêu Mẫn từ trong túi lấy ra hai tấm vé xem kịch, nói là của chủ nhà cô dạy nhảy cho mình - sau khi Tiêu Chiến chuyển đến nhà họ Vương dạy học, Tiêu Mẫn cũng kiếm được một công việc, dạy mọi người nhảy vũ điệu chuẩn quốc gia ở lớp học khiêu vũ, một tuần 3 buổi, tiền không nhiều, nhưng có còn hơn không.
Huangmei opera (1) "Lương Chúc", công diễn lần đầu ở nhà hát lớn Lan Tâm, đoàn hát từ Bắc Kinh đến, nghe nói tổng cộng có ba sân khấu.
"Ban đầu họ nói tự mình đi, nhưng tạm thời có việc không đi được, liền đem vé cho mình." Tiêu Mẫn đặt vé kịch lên bàn cà phê, nói với Vương Nhất Man, "Mình không thích xem kịch, cậu cũng biết, lúc nhỏ đi xem với cậu, mình luôn ngủ gật, cậu còn cười mình, nhưng mình nhớ cậu rất thích xem."
"Cậu còn nói nữa, Chiến Chiến em biết không? Chị em a, lúc trước trốn học cùng chị chạy đi xem kịch, xem được một nửa liền ngủ gà ngủ gật, nào đâu có chút bộ dáng của đại tiểu thư." Vương Nhất Man kể về chuyện trước đây, nói một cách châm chọc.
"Phải a phải a, vì vậy cậu đi xem đi, dắt theo Nhất Bác."
"Nó à, đoán rằng so với cậu còn ngủ sớm hơn, bước vào liền ngủ. Mình thấy vô vọng rồi." Vương Nhất Man vừa cười vừa lắc đầu, cô thật sự rất thích xem kịch.
"Em đi xem với chị nhé, chị Nhất Man." Tiêu Chiến ngồi bên cạnh xen vào, anh nhìn thấy Vương Nhất Man sững sờ một lúc, sau đó lại nói: "Em thấy thời gian là hơn 7 giờ tối, tiết học của Nhất Bác sắp xếp vào ban ngày, không bất tiện, một mình xem kịch cũng rất vô vị."
"Vậy được a, em đi cùng chị nhé." Vương Nhất Man rất vui, cô lộ ra nụ cười mang theo vẻ thiếu nữ hiếm thấy, đưa vé kịch cho má Trần, nói bà giữ lấy, nhớ thứ Sáu tuần này nhắc mình.
Tiêu Mẫn nhanh chóng liếc nhìn Vương Nhất Man, không lên tiếng, bưng cà phê lên nhấp một ngụm, hạt cà phê thượng hạng, rang đến hương thơm tràn đầy.
Cô bỗng hít một hơi, mùi thơm xộc vào khoang mũi, là mùi hương chỉ nhà giàu mới có thể ngửi được.
Sau khi Tiêu Mẫn đi, Vương Nhất Man kéo Tiêu Chiến đến sảnh phụ trò chuyện, cô là một người mê kịch, đặc biệt thích xem Huangmei opera, mượn chủ đề vừa rồi, lại nói về chuyện đó, Tiêu Chiến tuy không phải nghiện kịch, nhưng trước đây cũng thường đi theo mẹ, hiểu biết một chút. Vương Nhất Man một mình ở Thượng Hải đã lâu, rất ít có thời gian thả lỏng cùng người khác nói về sở thích của mình, vô thức đã trò chuyện đến hơn 10 giờ đêm.
Má Trần giục cô đi nghỉ ngơi, nói ngày mai còn phải bàn chuyện với người khác, cô mới vô cùng miễn cưỡng đi tắm rửa.
"Nói nhiều quá chị mất quan niệm về thời gian luôn, được rồi, chị đi tắm trước đây, thứ Sáu xem kịch chúng ta nói nhiều hơn nhé." Trước khi rời đi Vương Nhất Man vẫn cao hứng không giảm.
"Được a, em cũng rất lâu rồi không xem kịch, rất mong chờ cùng chị Nhất Man đi xem kịch nha."
Tiêu Chiến mỉm cười gật đầu, nhìn thấy Vương Nhất Man dáng vẻ hoàn toàn không giống thường ngày tỏ ra bằng lòng.
Sau khi Vương Nhất Man đi, Tiêu Chiến chưa cảm thấy buồn ngủ, trực tiếp ngồi ở sảnh phụ bắt đầu đọc sách, má Trần đưa cho anh một bát canh đậu đỏ nấu lúc chiều, dặn dò anh ngủ sớm chút, tự mình cũng đi nghỉ ngơi.
Vương Nhất Bác đến tận 12 giờ mới về tới, cậu đã uống rượu, đầu có hơi choáng, nhẹ nhàng đi lên lầu, phát hiện thấy đèn sảnh phụ vẫn đang sáng, bước qua thì thấy một người đang nằm trên sofa, vốn tưởng là chị cậu, tiến thêm một bước về trước, mới nhận ra là Tiêu Chiến.
Người này trên mặt đang che một cuốn sách, đèn sàn trên đỉnh đầu cũng không tắt, liền cứ vậy ngủ thiếp đi.
Theo lý cậu nên trực tiếp quay về phòng, nhưng ma xui quỷ khiến lại vòng quanh ghế sofa, giở cuốn sách mỏng trên mặt Tiêu Chiến ra, người này đã ngủ rất sâu, mặt hơi nghiêng về một bên, lông mi khẽ động, không biết mơ thấy gì, đầu mày nhíu chặt, lại từ từ nới lỏng. Vầng sáng của đèn sàn đúng lúc tạo thành một khoanh tròn che phủ trên mặt anh.
Chỉ là vệt sáng nhàn nhạt, Vương Nhất Bác vô tri vô giác nhìn đến thất thần.
Hôm nay cậu ra ngoài chơi cùng những người bạn mới kết giao.
Các công tử nhà giàu ở bến Thượng Hải cùng nhau tụ tập một chỗ, thích nhất là đến quán bar do người Mỹ mở, bên trong phát những bài nhạc tiếng Anh, giả vờ giả vịt mời đến vài người đàn ông Ấn Độ làm bồi bàn, thỉnh thoảng dùng tiếng Anh dở tệ để dụ dỗ các cô gái nước ngoài đến uống rượu, ông nói gà bà nói vịt cười vang.
Đóng cánh cửa kia lại, giống như ở đây thực sự là xã hội thượng lưu, chỉ cần có tiền có quyền, liền có thể hô mưa gọi gió.
Vương Nhất Bác xem như người mới gia nhập của "vòng tròn" này, bởi vì vẻ ngoài điển trai, lại mang theo khí chất sành điệu đến từ Hong Kong, ở trong đám con trai thật sự là hạc đứng giữa bầy gà, đây là lần đầu cậu ra ngoài chơi cùng đám người này, liền được hai cô gái người nước ngoài tóc xanh mắt biếc bắt chuyện.
Trong đám người chơi chung có em họ của Đoàn tiểu thư, trong lúc nói chuyện không biết là ai nhắc đến chị họ của hắn ta, sau đó lại nhắc đến Tiêu Chiến.
"Thật sự không thể nói là chị họ tao cuồng si, tao đã gặp qua Tiêu Chiến kia một lần, vẻ ngoài thật sự mời gọi người khác, đôi mắt kia lúc dạy phát âm tiếng Anh nhìn người ta, như hàm chứa tình cảm ôn nhu."
"Thật sự khoa trương như vậy à?" Một nam sinh bên cạnh không tin, sáp lại gần.
"Đúng a, đáng tiếc là đàn ông, nếu là phụ nữ, đã đến tay tao, hận không thể mỗi đêm vui vẻ đến chết, ha ha." Ba ly rượu xuống bụng, thiếu niên không biết trời cao đất dày, cái gì cũng dám nói.
Lúc Đoàn thiếu gia nói những lời này, Vương Nhất Bác vừa mới lịch sự từ chối một cô gái người nước ngoài, ngồi ở đó, vừa nghe trong đầu vừa hiện ra dáng vẻ nghiêm túc lúc Tiêu Chiến dạy cậu học.
"À, nghe nói anh ta hiện đang làm gia sư cho cậu hả?" Công tử nhà họ Đoàn dịch tới, uống một hớp rượu, dùng cánh tay đụng đụng Vương Nhất Bác.
"Ừ."
"Chậc chậc, vậy cậu phải nhắc nhở chị gái xinh đẹp của cậu cẩn thận, Tiêu Chiến thế nhưng là người sẽ khiến chị em phụ nữ phát cuồng, cậu xem chị họ tôi đi."
Vương Nhất Bác giương cao tay làm ra động tác muốn đánh người, công tử nhà họ Đoàn mỉm cười nói lời xin lỗi, lại xoay người đi quấy nhiễu người khác.
Không biết là do tác dụng của cồn, hay do ảnh hưởng từ lời nói của Đoàn thiếu gia. Cậu càng nhìn Tiêu Chiến, càng cảm thấy khuôn mặt này đến cả lúc ngủ cũng thật quyến rũ, những biểu tình phảng phất tinh tế kia, làm lộ ra cảm giác vô hại đương lúc chìm trong mộng, giống như một loại cố ý.
Cảm thấy có chút không thoải mái, người đang nằm không biết lúc nào đã tỉnh, Tiêu Chiến mở đôi mắt ngủ đến có chút mờ mịt, nhìn Vương Nhất Bác. Khiến anh nghi hoặc không phải là sự xuất hiện của Vương Nhất Bác ở đây, mà là cậu lúc này đang dùng ngón trỏ đè lên môi dưới Tiêu Chiến, hơi dùng lực ấn xuống.
Động tác kỳ quái này cùng với khuôn mặt vô biểu tình của Vương Nhất Bác, khiến người ta khó bề tưởng tượng.
"Làm gì, ưm......" Tiêu Chiến mở miệng ra đang định nói, ngón tay Vương Nhất Bác liền thuận theo đôi môi hơi hé mở của anh trượt vào trong miệng, chọc đến đầu lưỡi anh, anh vô thức ngậm miệng lại, biến thành trực tiếp ngậm lấy ngón tay không có ý tốt kia.
Ngón tay vốn dĩ không phải cơ quan khao khát tình dục gì, nhưng lúc này bị môi Tiêu Chiến bao lấy, chiếc lưỡi mềm mại ở trong miệng hoảng hốt muốn tránh né, ngược lại lúc nặng lúc nhẹ như đang liếm ngón tay Vương Nhất Bác, mọi thứ trở nên gợi tình một cách lặng lẽ.
Đầu ngón tay bị ngậm trực tiếp liên kết với đũng quần của Vương Nhất Bác, có cảm giác trướng đau không nên có.
Tiêu Chiến khuôn mặt kiềm nén đỏ bừng, cũng không nói gì. Liền mở to mắt nhìn Vương Nhất Bác, có chút tức giận, nhưng Vương Nhất Bác giống như phát hiện ra điều gì đó buồn cười, ngón trỏ ở trong miệng Tiêu Chiến thuận theo đầu lưỡi nhẹ nhàng ấn xuống, chậm rãi rút ra đến đầu ngón tay, rồi lại đưa vào.
Động tác này, giống như trong bộ phim khiêu dâm cậu đã xem ở Hong Kong, là động tác hạ thể ra vào lúc nam nữ làm tình.
Nghĩ đến đây, toàn thân cậu nóng bừng, thấy Tiêu Chiến bộ dáng vừa muốn phản kháng vừa dè chừng, lại đem ngón tay chọc vào.
"Đau." Vương Nhất Bác đột ngột giật mạnh ngón tay ra, giữa khớp đầu tiên của ngón trỏ, để lại một hàng dấu răng sâu hoắm, là dấu tích răng thỏ của Tiêu Chiến dùng sức cắn lên.
Đại khái bị cắn đến có chút nổi nóng, Vương Nhất Bác trực tiếp một tay niết cằm Tiêu Chiến, bóp rất mạnh, trong lòng có một cỗ tức giận, không biết nên làm thế nào để phát tiết.
Tiêu Chiến thích đàn ông, cậu biết chuyện này, dù sao đều là nam nhân, bị mình chạm vào chút thì có gì nghiêm trọng.
Vương Nhất Bác đang đợi Tiêu Chiến mất bình tĩnh, như vậy cậu liền có thể nhân tiện tấn công ngược lại cùng ngọn lửa trong lòng, nhưng Tiêu Chiến chỉ giữ nguyên tư thế đó, mặc kệ Vương Nhất Bác bóp cằm anh, rõ ràng đau đến đầu mày đều cau lại, cũng không nói gì, cứ như vậy nhìn Vương Nhất Bác.
Bang.
Bên cạnh đột nhiên truyền đến một trận âm thanh, Vương Nhất Bác bị doạ đến giật mình, rút tay về đứng dậy. Quay đầu nhìn lại, trên cái tủ có đặt chiếc đồng hồ kiểu Anh, con mèo Ba Tư của Vương Nhất Man nhảy lên đó, nằm xuống một cách lười biếng, đang đưa con ngươi đen láy, nhìn cậu.
Trên ngón tay vẫn còn đau âm ỉ, Vương Nhất Bác tỉnh táo hơn chút, liếc mắt nhìn Tiêu Chiến, xoay người rời khỏi sảnh phụ, đi về phía phòng mình.
Đêm đó, Vương Nhất Bác mơ một giấc mộng xuân, cậu mơ thấy mình đang làm tình với một người khác, cậu không nhìn rõ toàn bộ, chỉ nhớ mông người kia vừa vểnh vừa mềm mại, bị cậu làm đến bật khóc, cứ khóc suốt, nói rất sợ hãi. Vương Nhất Bác không biết có gì đáng sợ, mình cũng sẽ không ăn thịt người, cậu đem ngón tay chọc vào miệng đối phương, khuấy đảo đầu lưỡi lượn vòng tới lui, cố gắng làm cho tiếng khóc phiền não kia nhỏ lại chút.
Bởi vì đêm hôm trước uống quá nhiều rượu, Vương Nhất Bác ngủ đến trưa hôm sau, lúc tỉnh dậy, nghe thấy tiếng cười của chị gái ở bậc thang ngoài cửa, tiếp đó là tiếng Tiêu Chiến đang nói chuyện, cũng thấp giọng cười.
Cậu đưa tay vào trong đũng quần, sờ thấy một mảng ướt át.
———————
(1) Giai điệu Huangmei hoặc Huangmei có nguồn gốc là một dạng bài hát và vũ điệu dân gian nông thôn đã tồn tại trong 200 năm qua và có thể lâu hơn nữa. Kinh kịch Huangmei là một trong những vở opera chính thống và nổi tiếng nhất ở Trung Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro