Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

02.

Bữa tối vẫn đơn giản với hai món chay một món canh, hôm nay Tiêu Chiến nhận lương, mua một ít đùi gà, Tiêu Mẫn xuống bếp tuỳ tiện xào nấu, bỏ quá nhiều xì dầu, hình thức quả thực có chút không đẹp mắt.

"Mấy ngày trước chị đã gặp dì Lý, dì ấy cưới một người thợ may, cuộc sống khá ổn." Tiêu Mẫn lau tay, nhìn Tiêu Chiến đang xới cơm.

Dì Lý là bảo mẫu trước đây của nhà họ Tiêu, Tiêu Chiến xem như được dì nuôi lớn, sau đó gia đình họ Tiêu sụp đổ, dì Lý cũng không còn phục vụ hai người họ nữa.

"Dì ấy vẫn khoẻ chứ?" Tiêu Chiến đưa đũa cho chị, ngồi xuống, hôm nay lên lớp hơi mệt, tinh thần anh trông có vẻ kém.

"Rất tốt, hỏi em lúc nào có thời gian thì đến nhà dì ăn cơm, người thợ may kia tuy không thể có con, nhưng đối với dì rất tốt."

"Vậy thì tốt."

Tiêu Mẫn gắp một miếng thịt gà, bỏ vào chén Tiêu Chiến trước, lại gắp một miếng cho mình, cắn một cái, liền nhổ ra.

"Chị, làm sao vậy?" Tiêu Chiến nhìn cô một cách khó hiểu, không hề động đũa, anh cảm thấy tỷ tỷ hôm nay hơi bất thường.

Tiêu Mẫn liếc nhìn cơn cuồng phong ngoài cửa sổ, trong lòng một trận phiền muộn, đùi gà bỏ quá nhiều xì dầu và muối, mặn đến mức không có cách nào nuốt xuống, điều khiến cô chán nản như vậy đương nhiên không chỉ là mấy miếng thịt gà này, mà là cuộc sống bây giờ quá khác biệt so với ngày tháng trước đây, cuộc sống không biết lúc nào là một ngày phiền muộn.

"Lần sau để em nấu cơm đi, em đang học nấu ăn." Tiêu Chiến cắn thử một miếng đùi gà, liền hiểu rõ, mỉm cười, dỗ dành chị gái.

Tiêu Mẫn nhìn em trai mình, hạ quyết tâm, "Chị nghe nói Đoàn tiểu thư kia luôn đến trường nghe giảng lớp của em, có hứng thú với em sao?"

"Không có, cô ấy chỉ là muốn học tiếng Anh." Tiêu Chiến nghe cô nhắc đến chuyện này, tay gắp rau bỗng dừng lại.

"Em cũng không thể cứ thế này." Tiêu Mẫn nói câu này rất nhẹ, có chút không biết làm thế nào, nhìn thấy một tia bất lực trên mặt Tiêu Chiến, sau khi nói cô lại hơi hối hận rồi. Cô còn muốn nói gì đó cho hết câu, liếc nhìn Tiêu Chiến một cái, lời nói bên miệng lại nuốt xuống cùng với bữa ăn khó nuốt.

Sau bữa tối, Tiêu Chiến rửa bát, Tiêu Mẫn không thích làm những việc này, vào bếp làm cơm đã là nhượng bộ lớn nhất của cô.

Nghĩ đến trước đây, mỗi ngày thức dậy liền có bữa sáng đã chuẩn bị sẵn, món Tây món Trung thay đổi liên tục, buổi trưa ngủ một giấc dậy, chiều liền có tổ yến bưng đến bên miệng, rảnh rỗi không có việc gì thì yêu cầu tài xế chở đi làm tóc, uống trà chiều cùng hội chị em, đánh mạt chược nghe hát kịch, ngày tháng dễ chịu như khoác lụa thêu chỉ vàng.

Nhìn đến hiện tại, cha và mẹ kế lần lượt qua đời, em trai duy nhất phải cúi đầu ra ngoài mưu sinh, mỗi ngày tính toán chi li còn bao nhiêu tiền để sống, điều duy nhất khiến cô tựa như có thể quay về cuộc sống trước đây, chính là đến nhà họ Vương uống trà.

Nghĩ đến đây, cô từ trong túi lấy ra túi thêu chỉ vàng nhỏ mà hôm nay Vương Nhất Man đã nhét cho, lấy thỏi vàng kia ra, đặt ở dưới ngọn đèn bàn mờ ảo ngắm nhìn một cách tỉ mỉ.

Nhìn một hồi, Tiêu Mẫn đứng dậy khỏi sofa, đi đến trước mặt Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không rõ có chuyện gì liền dừng việc đang chuẩn bị bài giảng, nhìn tỷ tỷ.

"Chị tìm cho em được một công việc mới, gần đây em không cần phải đến trường học nữa."

"Cái gì?" Tiêu Chiến nghe không hiểu lắm, công việc ở trường học này cũng là lúc đó tỷ tỷ mang về cho anh, làm sao lại nói không đi thì liền không đi nữa, "Có phải bọn họ muốn đuổi em?"

"Không phải, việc này mỗi ngày em đều phải dậy sớm như vậy, mệt mỏi đến nửa đêm không được bao nhiêu tiền, cũng không giỏi bằng mấy giáo viên phương Tây kia, chị tìm cho em công việc khác, nhiều tiền hơn."

"Công việc gì?"

"Em có nhớ chị Nhất Man không?"

"Nhớ, bạn thân của chị, lúc nhỏ chị hay dẫn chị ấy về nhà chơi." Tiêu Chiến nhớ vị tỷ tỷ kia, vẻ ngoài xinh đẹp lại trắng ngần, trông thành thục hơn nhiều so với chị gái mình.

"Chị ấy có một người em trai, đã đến Thượng Hải, sang năm định gửi sang Anh du học, nói là muốn tìm một giáo viên dạy tiếng Anh. Chị ấy biết em giỏi tiếng Anh, muốn em dạy."

"Chị Nhất Man có em trai sao?" Tiêu Chiến chưa bao giờ nghe nói qua.

"Ừm, từ nhỏ đã lớn lên ở Hong Kong, 20 tuổi rồi, đầu năm nay mới đến, vốn nghĩ lớn lên ở bên đó hẳn tiếng Anh không tồi, nhưng nghe nói chú Vương lúc đầu không nghĩ đến chuyện gửi ra nước ngoài, chỉ tìm một giáo viên tiếng Trung dạy học."

"Nhưng Thượng Hải nhiều người Anh như vậy, tìm một người Tây không phải tốt hơn sao?" Tiêu Chiến quả thực có chút khó hiểu, anh không phải người bản địa ở nước ngoài, tiếng Anh tốt cũng chẳng qua vì đã học từ nhỏ, với khả năng kinh tế của nhà họ Vương, tìm một người Tây dạy ở nhà không phải là việc gì khó khăn.

"Hiện tại thời điểm mấu chốt, tình thế rất loạn, Nhất Man không muốn tìm một tên quỷ Tây không rõ lai lịch ở trong nhà, em là em trai chị, đáng tin cậy hơn."

Tiêu Chiến vốn dĩ còn muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, anh gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Tiêu Mẫn thấy em trai bất ngờ ngoan ngoãn nghe theo, trái lại có chút vui mừng, cô vươn tay xoa tóc Tiêu Chiến, nói: "Chiến Chiến, cuộc sống của nhà chúng ta sau này có thể tốt lên hay không, chị trông cậy vào em."

Sau đó Tiêu Mẫn lại nói vài chuyện nữa, thẳng đến đêm khuya mới quay về phòng ngủ.

Đêm đó Tiêu Chiến không ngủ được, anh nhắm mắt lại nhớ đến rất nhiều chuyện.

Nhớ đến lúc nhỏ ở trong khu vườn của toà biệt thự nhà họ Tiêu, ánh nắng mùa thu thật đẹp, anh ngồi ở trên chiếc xe đồ chơi nhập khẩu, chiếc xe này là cha mang về, nghe nói là hàng Mỹ, cả Thượng Hải chỉ có một chiếc duy nhất.

Anh ngồi trên đó, chạy quanh trong vườn, dì Lý sợ anh bị va chạm, liền ở phía sau vừa hét gọi tiểu tổ tông vừa đuổi theo, chị Tiêu Mẫn thay một chiếc áo mới vải cashmere, đang chuẩn bị ra ngoài uống trà, hỏi anh, Chiến Chiến, tỷ tỷ có đẹp không?

Những ngày tháng ấy từ đâu mà bắt đầu vụn vỡ từng chút một?

Là từ cái ngày trợ thủ của cha đột nhiên hoảng hốt chạy đến nhà, nói hai tàu hàng của Nhật xảy ra chuyện rồi, bị chặn lại ở cảng, lục soát container bên trong tìm thấy vài gián điệp người Nhật, không lâu sau liền có một nhóm người xông vào nhà bọn họ, trực tiếp áp giải cha anh đi.

Tiêu lão gia hắc bạch lưỡng đạo đều thu xếp rất tốt, người ở cảng nhìn thấy tàu hàng của nhà họ Tiêu, cũng chưa bao giờ mở thùng kiểm tra bên trong, nhưng không biết ngày hôm đó làm thế nào bị chặn lại.

"Hán gian" hai chữ này nặng nề biết bao, cha Tiêu Chiến dù giàu đến đâu đi nữa, cũng không chống đỡ nổi tội nặng như vậy. Chỉ trong một đêm, những người bạn bè tốt trước đây đều đóng cửa không gặp, mẹ Tiêu Chiến cũng lo lắng khóc lóc cả đêm.

Tiêu Chiến lúc đó chỉ mới 18 tuổi, bị mẹ khoá cửa nhốt trong phòng ngủ, bên cạnh là Tiêu Mẫn khóc không thành tiếng.

Chuyện sau đó, giống hệt như những gì được viết trên báo.

Tiêu lão gia trực tiếp bị xử bắn, Tiêu phu nhân không chịu được đả kích treo cổ ở trong nhà, tàu bè và bất động sản của nhà họ Tiêu đều bị lấy đi, con tàu sơn tên Tiêu Chiến kia thậm chí còn chưa kịp ra khơi, đã bị kéo về xưởng đóng tàu, sơn mới hoàn toàn, thuộc sở hữu của nhà nước.

Phía sau vụ việc này rốt cuộc là ai được lợi, lại liên luỵ đến nhà nào, không ai dám nghĩ tường tận, sự sụp đổ của một gia tộc lớn sẽ luôn có một số lý do không cách nào giải thích được.

Hai chị em Tiêu Mẫn và Tiêu Chiến bởi vì tuổi nhỏ, là người không hề biết chuyện, mạng lưới phía trên khai mở một bên, để lại căn nhà riêng đứng tên Tiêu gia cho bọn họ, xem như chừa lại một con đường sống.

Mưa giông bên ngoài đã tạnh, không khí tháng Sáu oi bức đến mức khiến người ta ngột ngạt, Tiêu Chiến nằm nghiêng, nhớ đến buổi chiều ở trường, vị Đoàn tiểu thư mỗi ngày đều đến nghe giảng đã nói với mình: "Nếu anh bằng lòng đối tốt với em, anh và chị anh tuy không thể quay về ngày tháng như trước đây, nhưng sẽ tốt hơn so với hiện tại."

Đại tiểu thư đã quen được chiều chuộng, nói chuyện luôn không biết sợ như vậy, cũng không hiểu cái gì gọi là lễ mạo.

Bởi vì quá ẩm thấp, căn phòng nhỏ không đón được ánh mặt trời của anh lúc nào cũng thoang thoảng mùi ẩm mốc.

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ nhàn nhạt tản vào, chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Chiến, anh lại nhắm mắt lần nữa, lông mi dài ở dưới mắt tạo thành một tầng bóng mờ, khẽ rung động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro