Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

17




Bà ngoại Vương Nhất Bác nằm trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt mười ngày rồi ra đi vào mùa mưa của tháng Năm. Con gái độc nhất đã di cư ra nước ngoài từ lâu của bà bàn bạc hậu sự với Vương Nhất Bác qua điện thoại, mẹ hắn nói, bà đã mua vé máy bay về nước.

Trong điện thoại, Vương Nhất Bác nói với người mẹ đã mấy năm không gặp:

"Trước đây bà ngoại từng bảo mẹ đừng chạy về, hãy chăm sóc tốt cho gia đình của mẹ. Bà nói, tro cốt sẽ rải xuống biển, để mẹ ở Canada cúng bái, đơn giản hóa đi."

Mẹ hắn ở bên kia nghẹn ngào im lặng hồi lâu, trước khi cúp điện thoại, bà nói Vương Nhất Bác rất hiếu thảo, không uổng công bà ngoại nuôi hắn lớn, dặn lần sau Vương Nhất Bác bay tới Canada thì ghé nhà chơi một lát.

Vương Nhất Bác nói, được.

.

.

Vào ngày Quốc khánh năm ngoái, cái ngày Tiêu Chiến tới nhà Vương Nhất Bác ngủ, bà ngoại mua cho họ quẩy để ăn sáng. Ngày đó Tiêu Chiến rời đi trong đêm, Vương Nhất Bác ngủ nướng đến gần trưa mới rời giường, chuyến bay buổi tối của hắn vẫn là đi Bắc Kinh.

Trước khi thay quần áo ra ngoài, bà ngoại kêu Vương Nhất Bác vào phòng ngủ, không hề báo trước mà bàn giao rằng bà nghĩ thông rồi, bà muốn tới viện điều dưỡng ở.

Bà còn nói, bà chết rồi lập tức phải hỏa táng, tro cốt rắc xuống biển, kêu mẹ Vương Nhất Bác đừng về nước.

Bà ngoại còn nói, nếu Vương Nhất Bác nhớ bà thì hãy lái máy bay, bay thật là cao, từ trên máy bay nhìn xuống là một vùng xanh thật lớn, đó chính là bà ngoại.

Ngày đó Vương Nhất Bác hơi gấp nên không nghĩ kỹ lời bà ngoại nói, chỉ kêu bà đừng nói mấy lời không may, bà tuổi cao rồi trí nhớ tốt nhất, đến tên Tiêu Chiến còn nhớ được, chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi.

Hai bà cháu một người dựa giường, một người ngồi xổm bên giường, bà ngoại ôm đầu Vương Nhất Bác, cười thật đẹp.

Sau ngày hôm đó, Vương Nhất Bác thay đồng phục phi công xong định tới sân bay, đi tới nhà xe rồi bà ngoại lại đi theo hắn ra đó, giọng nói chuyện vẫn to như thế, gọi Vương Nhất Bác lại:

"Con đi cùng Tiêu Chiến đi, chờ ngoại chết rồi, hai đứa đi cùng nhau."

"Bà ngoại, ngoại có ý gì thế, hồ đồ rồi? Tiêu Chiến đã di cư từ lâu rồi!"

Sau đó Vương Nhất Bác lái motor tới sân bay, trên đường đi vẫn suy nghĩ mãi câu nói này của bà, kêu hắn và Tiêu Chiến đi cùng nhau. Chưa nghĩ ra được ý gì đã tới sân bay, Captain One lập tức bận rộn làm kiểm tra trước khi bay, thế là quên mất lời này của bà. Đến hôm nay nghĩ lại, Vương Nhất Bác không rõ bà ngoại muốn nói điều gì, hay là bà đã biết chuyện gì.

Không còn cơ hội lớn tiếng gọi bà ngoại nữa rồi.

.

.

Nghi thức tạm biệt di hài ở nhà tang lễ được sắp xếp vào buổi chiều ngày hôm sau, làm hỏa táng, Vương Nhất Bác ôm tro cốt trong lòng. Thủ tục xin làm hải táng phức tạp, tuần sau mới có thể đi rắc tro.

Người tới tham dự tang lễ không nhiều cũng không ít. Vài người thân họ hàng xa từ thành phố nhỏ ở Chiết Giang cũng tới đây cúi chào, còn lại đều là đồng nghiệp của Vương Nhất Bác. Công ty nể mặt mũi Captain One, CEO đích thân dẫn đoàn tới, cả tổ bay đều tới cúi chào.

Nghi thức tạm biệt di hài kéo dài khoảng 20 phút, tiếp sau đó còn có hộ gia đình khác phải tổ chức ở đây.

Vương Nhất Bác là người thân trực hệ duy nhất của bà, hắn ôm tấm ảnh bà ngoại, đứng ở góc trái di hài, cúi chào tất cả họ hàng bạn bè, cảm ơn họ đến đây tưởng niệm.

Quả nhiên tất cả đều đơn giản hóa, quần áo màu đen, hoa cúc màu trắng, vậy là kết thúc.

.

.

.

Tiêu Chiến cũng mặc cả cây đen đứng ngoài cửa sảnh làm lễ. Anh đứng rất xa, gần như là đứng giữa hai phòng, khiến người ta không phân biệt được anh là bạn bè người thân của nhà nào. Tiêu Chiến có thể nhìn thấy Vương Nhất Bác mặc áo đen khăn trắng, trước ngực ôm tấm ảnh đen trắng, đứng thẳng tắp ở đó.

Hắn đứng thẳng tắp, tường trắng gạch đen, giống như căn nhà cũ ở thành phố nhỏ nơi quê nhà, vào tháng Năm cứ mưa suốt.

Mùa mưa dầm kéo dài rất lâu, ăn cơm trưa xong thường sẽ buồn ngủ, không muốn tới trường vào lớp tự học, nằm trên giường thì lại không ngủ được, bèn chơi máy chơi game Tiểu Bá Vương, trò chơi được tạo thành từ các ô vuông.

Lúc đó bà ngoại Vương Nhất Bác đã nói cực kỳ to, bà đứng dưới lầu hét lớn:

"Bánh viên men rượu xong rồi đây, mau xuống ăn nào."

"Không ăn đâu, no lắm!"

"Tối nay Tiêu Chiến ở lại ăn cơm nhé? Đừng uống nhiều nước ga thế, già rồi sẽ rụng răng đó!"

.

.

.

Có lẽ Vương Nhất Bác không nhìn thấy Tiêu Chiến, mỗi ngày nhà tang lễ Thượng Hải đều có rất nhiều người, hết đợt này tới đợt khác, nghi thức tạm biệt còn phải tan ca đúng giờ hơn cả cửa hàng bách hóa.

Tiêu Chiến vẫn luôn nhìn Vương Nhất Bác, sau hôm nay, anh không muốn gặp lại Vương Nhất Bác nữa.

.

.

Sáng nay Tiêu Chiến nhận được tin nhắn hoàn tiền của ngân hàng, gọi điện hỏi bệnh viện mới biết bà ngoại Vương Nhất Bác đã đi hôm qua. Ban đầu tiền viện phí trả bằng thẻ của Tiêu Chiến, y tá nói người nhà yêu cầu thanh toán lại nên tất cả tiền đều trả về Tiêu Chiến theo đường cũ.

Tiêu Chiến hỏi từ chỗ y tá, được biết lễ tạm biệt di hài bà ngoại được tổ chức ở nhà tang lễ nào. Đi làm được một nửa Tiêu Chiến lập tức về nhà, thay một bộ đồ màu đen rồi chạy tới cúi chào bà ngoại, anh muốn ở cùng Vương Nhất Bác.

Bị Vương Nhất Bác đuổi ra khỏi bệnh viện, Tiêu Chiến đúng là có tổn thương nhưng chỉ trong phút chốc. Đã nhiều năm như vậy, giữa anh và Vương Nhất Bác, ngoài miệng nói điều gì đã không còn quan trọng. Anh biết Vương Nhất Bác muốn làm gì, anh hiểu ý hắn, đều hiểu hết. Tiêu Chiến đáng ra nên nghe lời Vương Nhất Bác, nhưng giờ phút này anh chỉ muốn ở cạnh hắn, cho dù chỉ là cúi người trong đám đông không nhìn thấy mặt.

Như vậy là không đúng, vậy mà anh vẫn nhất định làm.

Nhưng Tiêu Chiến dự định sẽ không gặp lại Vương Nhất Bác nữa, ít nhất là không gặp trong khoảng một thời gian ngắn, nếu gặp lại anh sẽ thật sự bỏ cuộc, không thể kiên trì tiếp được mất.

.

Lúc cần anh thì không thể ở bên.

Lúc anh cần người bầu bạn cũng chẳng thể ở cạnh, không thể cùng nhau đưa tiễn bà ngoại, người đã nuôi anh lớn.

Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Tiêu Chiến hối hận hoàn toàn, hoàn toàn muốn bỏ cuộc, anh rất muốn rất muốn ở bên Vương Nhất Bác.

.

.

Có lẽ cơ trưởng cũng không biết rằng hắn kiên trì bay nhiều năm như vậy, một nửa động cơ máy bay đã tắt từ lâu, chiếc còn lại vẫn đang kiên trì, muốn dùng sức một người kéo cả hai người bay lên trời cao, rời xa mặt đất, bởi ở đó mới an toàn.

Về sau, cọng cỏ cuối cùng đánh gục Tiêu Chiến chính là không được cùng Vương Nhất Bác đi qua chặng đường này.

.

.

.

Thư ký của Tiêu Chiến có một phát hiện mới, đó là mấy tháng gần đây Seven đi công tác không còn ngồi Tân Phi Airlines nữa, một lần cũng không. Ban đầu thư ký tưởng là trùng hợp, cho đến khi số lần sếp đi Bắc Kinh giảm mạnh, đi mấy lần đều không chọn chuyến bay lúc 7 giờ. Giờ cơm trưa thư ký ngồi buôn chuyện với đồng nghiệp, nói chuyến bay đi công tác của sếp muộn hơn rồi, phải hơn 6 giờ mới rời khỏi văn phòng tới sân bay, ngồi chuyến bay lúc 8-9 giờ, còn liều mạng hơn ngày trước.

Đối với chuyện Tiêu Chiến không bay Tân Phi Airlines nữa, Chris có nhiều suy nghĩ hơn đồng nghiệp khác. Có một lần cậu đi công tác cùng Tiêu Chiến, cầm thông tin chuyến bay cho sếp chọn, quả nhiên Tiêu Chiến lại tránh thời gian bay của Tân Phi. Chris tỏ ra không hề để ý, gửi thời gian Tiêu Chiến chọn cho thư ký, sau đó tùy tiện hỏi:

"Seven, anh chẳng phải là thẻ bạch kim của Tân Phi sao? Họ phục vụ không tốt ạ?"

Tiêu Chiến cũng tỏ ra không hề để ý, tiếp tục nhìn điện thoại, tùy ý đáp:

"Đã là thẻ bạch kim rồi thì không thăng cấp được nữa, đổi nhà khác bay thử."

Chris nghiêng nghiêng đầu không nói, chuyện năm ngoái đã dạy cho cậu một bài học, chuyện đã không còn cơ hội thì đừng đặt quá nhiều tâm tư. Chuyện riêng của sếp, không biết là tốt nhất.

Không gặp Vương Nhất Bác, xúc động muốn bỏ cuộc của Tiêu Chiến mới có thể bình ổn lại.

Tiêu Chiến nghĩ, chờ khi anh khống chế được rồi thì lại bay, lúc đó chắc anh vẫn là VIP bạch kim của Tân Phi Airlines. Dù sao thì ngoại trừ phi công, ai có thể bay nhiều như anh chứ.

Tiêu Chiến có một thói quen xấu là khi đi ngủ một mình rất thích mở rèm cửa. Đêm ở Thượng Hải rất sáng, như vậy sẽ ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ. Là bởi vì có lúc nửa đêm đột nhiên tỉnh dậy, Tiêu Chiến sẽ nằm trên giường nhìn bầu trời màu xanh sẫm, anh có thể mở mắt nhìn thật lâu, chờ máy bay cất cánh trong đêm, cánh máy bay nhấp nha nhấp nháy.

Không kéo rèm, thì sẽ không bỏ lỡ.

.

.

.

Sau khi bà ngoại qua đời, Vương Nhất Bác vẫn luôn tìm Tiêu Chiến. Hắn sắp xếp rất nhiều chuyến bay tới Bắc Kinh vào lúc 7 giờ tối, từ thứ Hai tới thứ Sáu đều có, nhưng không gặp được anh.

Vào hạ, trời rất nóng, hiếm khi có được một ngày chủ nhật không cần bay. Captain One ôm tâm tư khác tới Phòng chăm sóc khách hàng một chuyến để tra một lượt ghi chép bay của công ty. Thông tin trên trang mạng chất đầy thành núi, bao gồm tất cả danh sách hành khách bay từ Thượng Hải tới Bắc Kinh trong thời gian gần đây. Captain One ngồi trước màn hình máy tính, dùng hai tiếng đồng hồ để xem hết một lượt. Hai tháng nay, Tiêu Chiến chưa một lần ngồi chuyến bay của Tân Phi Airlines.

Chủ nhật đó, Vương Nhất Bác lái motor từ công ty về nhà. Mặt trời quá oi bức, bên trong mũ bảo hiểm màu đen như một phòng tắm hơi sauna. Tóc Vương Nhất Bác đều ướt hết dính lên mặt, vô cùng ngứa. Hắn lái motor cực kỳ nhanh, không cách nào đưa tay vào trong mũ hất tóc ra được.

Có phải hắn đã nói hơi quá lúc đuổi Tiêu Chiến đi ở bệnh viện không? Tiêu Chiến giận lắm phải không?

Tiêu Chiến nên biết đó là ý gì, anh sẽ tức giận hoặc đau lòng, sau đó quyết định không gặp mặt vì chuyện này sao?

Buổi tối lúc tắm rửa, Vương Nhất Bác đứng trong phòng tắm rất lâu, nghĩ rồi lại nghĩ.

Hai người bị buộc vào nhau cùng bước đi, nếu không đi được tới đích, có nghĩa là trên đường đã có một người buông tay trước.

Quan hệ sau khi buông tay giống như quả bóng bay, một khi bay vào trong tầng mây, mắt thường sẽ không còn nhìn thấy nữa.

"Bóng bay có thể gặp máy bay không?"

Ngày xưa Tiêu Chiến từng hỏi Vương Nhất Bác như vậy.

"Cậu bị ngốc hả Tiêu Chiến? Vật lý hồi cấp 2 không đạt chuẩn? Cậu thi lên cấp ba kiểu gì thế, nhờ mặt?"

"Bóng bay có thể gặp được máy bay đó, từ góc độ giới hạn mà nói, bóng bay có thể bay cao tới mười nghìn mét."

"Ai nói với cậu thế?"

"Vật lý cấp hai đó!"

Vật lý hồi cấp hai nói có đúng hay không, Vương Nhất Bác không biết.

Nhưng Captain One đã bay mười mấy năm, vẫn chưa từng gặp quả bóng nào trên bầu trời.

Máy bay không thể nào gặp được bóng bay, mối liên hệ kỳ quặc này, một bên buông tay là sẽ đứt hẳn.

.

.

Năm nay qua thật nhanh, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều đã trải qua sinh nhật tuổi 32, đều là ăn mừng cùng đồng nghiệp.

Ngày sinh nhật Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác bay trên trời.

Ngày sinh nhật Vương Nhất Bác, hắn nghe cơ phó nói con trai của tiếp viên trưởng Kathy đã đỗ vào trường tiểu học trọng điểm, đứa bé sáu tuổi đã trả lời câu hỏi phỏng vấn "Lý tưởng của em" rằng nó muốn làm phi công, lái máy bay đưa mẹ bay lên bầu trời giống như ba mình.

Lúc đáp đất đi tới khách sạn Marriott, Vương Nhất Bác đặc biệt tới hỏi Kathy:

"Con trai cậu trả lời phỏng vấn bảo muốn lái máy bay xông lên bầu trời giống ba mình, mà cô giáo vẫn chấp nhận ư?"

"Đương nhiên rồi Captain One, là cậu không biết các cậu lái máy bay quyến rũ thế nào thôi, theo đuổi người nào là người đó đổ!"

.

Tại sao phải lái máy bay vậy?

Bay nhanh đó.

.

Về sau Vương Nhất Bác không còn cố tình sắp xếp lịch bay tới Bắc Kinh nữa. Nếu trạng thái mới này là điều Tiêu Chiến cần, hắn có thể phối hợp. Dù sao đối với Vương Nhất Bác cũng chẳng có gì khác biệt, gặp hay không đều không thay đổi.

Nếu phải nói có thay đổi, thì chính là số lần làm tình ít đi và số lần thẩm du nhiều hơn.

Có từng nghĩ tới việc tìm người khác chưa?

Có chứ, đương nhiên có, tìm người yêu đương hay lên giường đều từng nghĩ qua.

Thời điểm hơn 20 tuổi là nghĩ nhiều nhất, trẻ tuổi mà, mỗi lần gặp mặt trong những năm đó đều phải làm rất nhiều hiệp. Tiêu Chiến cho rằng Vương Nhất Bác là một tên cuồng tình dục, còn nói:

"Vương Nhất Bác, mau làm hết số lần anh muốn làm trong tháng này đi, tránh việc anh ra ngoài tìm."

"Tôi ra ngoài tìm thì em làm gì?"

"Giết người đó, còn phải nghĩ à?"

Vương Nhất Bác rất thích nghe Tiêu Chiến nói mấy lời kiêu ngạo trong lúc làm tình như thế này, nói càng nhiều càng muốn ch*ch anh, làm đến khi nào Tiêu Chiến mắng người mới thấy thoải mái.

"Giết người, cả tôi cũng giết luôn sao?"

Mỗi lần trả lời câu hỏi này Tiêu Chiến đều rất nghiêm túc, câu hỏi ngốc nghếch như vậy, thế mà Tiêu Chiến suy nghĩ thật. Anh nghĩ đi nghĩ lại rồi trở nên tức giận, tức giận xong còn buồn bã, đánh người, có lúc còn tức đến mức không chịu làm tình.

Không làm tình là không thể nào, Vương Nhất Bác sẽ giữ chặt anh làm. Tiêu Chiến tức giận quá bèn nói trước, giết cả anh luôn.

Sau đó lại sửa lời, bảo không giết anh, tôi sẽ chặt phía dưới của anh, rồi nhốt anh lại!

Giờ nghĩ lại, Vương Nhất Bác sẽ vô thức che chắn ở đũng quần, còn nhớ đến dáng vẻ Tiêu Chiến đỏ mắt, trần truồng nằm trên giường, nghiến răng nghiến lợi mà nói lúc đó.

Trải qua mấy năm tháng trẻ tuổi đó, đã không còn nghĩ đến việc tìm người khác để thử. Hắn không nghĩ, Tiêu Chiến cũng chưa từng nghĩ.

Làm tình thì dễ, đi ngủ, ăn cơm hay xem phim đều dễ dàng.

Nhưng có một số chuyện, đổi thành người khác sẽ không mở miệng nổi, còn nói gì đến việc dễ dàng nói lại lần nữa?

Nói cũng không nói ra được, càng không thể khiến người kia hiểu. Cho dù ở bên cạnh ai, qua khoảng thời gian kích tình xong, đến cuối cùng đều sẽ mang ra so sánh với anh, sao lại không giống anh?

Con người càng lớn tuổi càng sợ phiền phức, giải thích một lần cũng chê phiền, không có thời gian để dạy người còn lại cảm thông cho những năm tháng đã qua, hiểu được con người kỳ lạ trước mặt là từ đâu mà tới.

Người trẻ tuổi thông minh như Chris, Tiêu Chiến cũng không cách nào giải thích thêm một lần nữa.

Bóng bay chầm chậm bay lên cao đi tìm máy bay, không tìm thấy máy bay, nó sẽ nổ tung ngay trên bầu trời.

Một khi buông tay là không thể trở về.

.

.

.

Dự án Cam Hải Tử ở Đại Lí bắt đầu đàm phán phương án bồi thường từ kỳ nghỉ 1/5, đến cuối tháng 9 mới có thỏa hiệp cuối cùng. Cả khu đất ban đầu của Marriott bị hủy bỏ, Tiêu Chiến và bên nhà đất cùng chọn lại một mảnh khác.

Tháng 11, tập đoàn chốt được phương án thiết kế khách sạn mới, cuối tháng sẽ xây móng. Tiêu Chiến đại diện tập đoàn tham dự nghi thức khởi công, xuất hiện trên tivi và tờ báo địa phương.

Vương Nhất Bác ở phòng nghỉ của sân bay Đại Lí, nhìn thấy tờ báo in hình Tiêu Chiến trên đó. Loại báo mang tính địa phương này, giờ cũng chỉ có thể nhìn thấy ở sân bay địa phương. Bây giờ rất ít người coi báo rồi, đây là thói quen cũ mà thời đại lưu giữ lại cho hành khách máy bay.

Captain One thích xem báo lắm.

Thật cảm ơn tờ báo đen trắng này, để Vương Nhất Bác cuối cùng cũng nhìn thấy Tiêu Chiến.

Hắn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chiến trên báo là năm hắn mới lên máy bay, cũng là nghi thức khởi công của khách sạn, lần đó bên tập đoàn Marriott có không ít người tới. Cũng là một tấm ảnh đen trắng in trên tờ báo, Tiêu Chiến đứng hàng thứ hai, cái đầu nho nhỏ lộ ra từ khoảng trống giữa hai vai của hai người hàng trước, chất lượng ảnh cực kỳ kém.

Thời gian đó Vương Nhất Bác không phải Captain One, hắn vừa tốt nghiệp trường hàng không, mới làm phi công trợ lý, có thể bay rồi, nhưng vẫn chưa gặp được Tiêu Chiến trên máy bay.

Cơ trưởng hô to xuất phát, Vương Nhất Bác xé tấm hình đen trắng trên tờ báo ra, nhét vào túi áo đồng phục, trên đường bay mân mê nó mấy lần.

Chờ buổi tối trở về khách sạn, sản phẩm in ấn trong túi áo đã đen mờ hết cả, là một đống màu đen. Tay Vương Nhất Bác cũng là một màu đen, tờ báo đó không vuốt thẳng ra được nữa.

Thì ra mấy tháng nay Tiêu Chiến có bay tới Đại Lí.

Sau khi Captain One không còn quá cố chấp với tuyến bay trong nước, làm việc đã nhẹ nhàng hơn trước nhiều.

Số lần bay ít đi, chủ yếu là bay đường dài quốc tế.

.

.

Một năm nay, đoàn đội của Tiêu Chiến đã hoàn thành việc ký kết 9 khách sạn, bốn khách sạn khởi công, được tập đoàn đánh giá là đoàn đội xuất sắc nhất. Do đó phần thưởng là cuối năm cả tổ sẽ đi team building ở châu Âu, ở khách sạn của công ty, ngồi chyến bay của Tân Phi Airlines đã ký kết với tập đoàn.

Cả đoàn đội đều vô cùng mong chờ có thể tới châu Âu đón lễ Giáng sinh, chọn rất nhiều phương án rồi cho bỏ phiếu.

Tiêu Chiến không có sở thích gì đặc biệt, anh ngồi trong phòng họp nhìn cấp dưới bàn tán sôi nổi, nói nào Pari, Luân Đôn, Roma,...

Đến lúc bỏ phiếu, ma xui quỷ khiến thế nào, Tiêu Chiến lại viết chữ "Roma" lên tấm thiệp.

Thứ trong tiềm thức luôn thành thật đến mức dọa người, tránh cũng không tránh được.

.

Nửa năm rồi, Tiêu Chiến nghĩ mình có thể bình tĩnh.

Nửa năm rồi, Tiêu Chiến biết mình nhớ hắn bao nhiêu.

.

Thử một lần xem, chưa chắc đã gặp nhau, không gặp được là chuyện có tỷ lệ lớn.

Tân Phi Airlines bay tới hơn 50 quốc gia, có hơn 200 sân bay điểm đến, cũng có rất nhiều cơ trưởng và máy bay.

Ai có thể nói chắc, máy bay mà Seven bước lên sẽ có thể gặp được Captain One?

TBC.

Giải thích:

1. Hải táng: chôn cất ở biển, ở đây chỉ việc rải tro cốt ra biển

2. Xông hơi sauna: Sauna có nguồn gốc xuất xứ từ Nga, và Phần Lan là quốc gia đầu tiên lưu truyền và phát triển. Đây là một hình thức tắm hơi nhằm thư giãn và xông hơi nóng từ căn phòng kín đầy hơi nóng dưới dạng một mô đất đá hay ở trong hang dưới lòng đất, dần dần sauna biến đổi thành những căn phòng lát gỗ trong nhà, hoặc buồng gỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro