Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Chương 8: Hoa đằng J.

Hồ sơ TS-2075. jongwookislove.wordpress.com

Phàm là những hồ sơ có mã TS ở đầu, đều là những hồ sơ bị gác lại, niêm phong bỏ trong kho, những vụ án này thường có một mặt rất đặc biệt, người tình nghi đột nhiên tử vong hoặc vụ án bị gián đoạn, phải gác lại.

Hồ sơ số 2075, đương xưng là sự kiện “Hoa đằng(1) J”.

“Hoa đằng J” là một ký hiệu hình vẽ, là chữ ký thuộc về một họa sĩ quá cố, vị này nguyên danh là Paul J, cuộc đời sáng tác được chia làm hai giai đoạn.

Paul ở giai đoạn đầu, phong cách hội họa tương đối tinh xảo, trình độ tuy không thấp, nhưng không có gì đặc biệt, tác phẩm cũng chỉ có thể làm vật dụng trang trí, giá cả không cao.

Paul ở giai đoạn trước là một họa sĩ bình thường nhưng sống cũng rất an nhàn, kinh doanh một phòng triễn lãm.

Bước ngoặc trong cuộc đời sáng tác của Paul, xảy ra vào năm gã 32 tuổi, năm đó Paul trải qua một lần bệnh tim rất nghiêm trọng. Mặc dù được bác sĩ tận tình cứu chữu, bảo vệ được một mạng, nhưng gã vẫn hôn mê.

Khi người nhà cho rằng Paul sẽ sống cuộc đời thực vật, gần nửa năm sau, Paul thần kỳ tỉnh lại.

Việc này vốn là rất tốt đẹp, kỳ tích y học xảy ra, một vị họa sĩ trẻ tuổi xuất viện, một lần nữa được sống.

Nhưng chẳng ai nghĩ tới… Khi Paul tỉnh lại, gã đã không còn là Paul.

Vị họa sĩ vốn khuôn phép này, phong cách hội họa đột nhiên thay đổi. Gã bắt đầu vẽ những tác phẩm quỷ dị, kí tên cũng từ chữ J theo kiểu hoa bình thường, chuyển sang chữ J tạo thành từ hoa đằng.

Khi phong cách thay đổi, tranh của Paul bắt đầu được những người sưu tầm ưu ái, giá trị tăng như diều gặp gió, thanh danh càng ngày càng vang.

Trong một lần đấu giá, tranh của gã được bán rất cao, Paul còn được một chương trình trên TV phỏng vấn.

Đây cũng là lần phỏng vấn trên TV duy nhất mà Paul nhận.

Trong lúc phỏng vấn, MC lấy tác phẩm trước khi Paul hôn mê vẽ đem ra so sánh, hỏi gã có phải sau khi tỉnh lại thì phong cách thay đổi hay không, cùng với những tác phẩm quỷ dị này của gã, rốt cuộc miêu tả cái gì?

Đáp án Paul đưa ra phải nói là kinh hãi.

Gã nói, trong lúc gã hôn mê, thật ra đang tới thế giới bên kia, đó là nơi cao hơn cuộc sống hiện đại ở đây, gã ở đó gặp được thần minh.

Cả tiết mục, Paul nói về những hiểu biết của mình về thế giới bên kia, còn nói mình đã nhìn trộm được chân lý của vũ trụ và con người.

Sau khi tiết mục này được phát sóng, đưa tới không ít xôn xao, có người nói gã bị điên rồi, cũng có người nói gã đã thể nghiệm cảm giác sắp chết nên sinh ra ảo giác, có người thì nói gã là tên lừa bịp, chỉ vì muốn bán tranh mà thôi. Dĩ nhiên cũng có không ít người, đặc biệt là những người mưu luận về các âm mưu và những kẻ tin vào chủ nghĩa thần bí, đều tin những điều gã nói là sự thật.

Nhưng thông thường mà nói, tranh luận và phê bình, đối với giá trị sưu tầm của tác phẩm nghệ thuật là rất có ích, danh tiếng của Paul dần tăng lên trong giới sưu tầm, rất nhiều người đưa ra giá rất cao để mua tranh của hắn.

Mặt khác, có một điều khiến người ta không tưởng tượng nổi là, tranh của Paul tựa như có một sức hấp dẫn nào đó, rất nhiều người sưu tầm tìm mua tác phẩm của gã, cũng công bố, tác phẩm của gã vẽ về thế giới bên kia, sưu tầm càng nhiều sẽ càng hiểu rõ thế giới đó. jongwookislove.wordpress.com

Vốn là một loạt sự kiện này, cũng xem như là phạm trù đầu tư cho các tác phẩm nghệ thuật, không có nhiều vấn đề.

Nhưng sau đó có chuyện xảy ra, biến thành vấn đề lớn.

Người sưu tầm tác phẩm của Paul, bắt đầu trở nên kì lạ.

Cảnh sát liên tục trinh phá nhiều vụ án giết người, kẻ mưu sát vì một lý do gì đó, đều tàn nhẫn giết chết tình nhân của mình. Mà lúc cảnh sát điều tra những vụ mưu sát này, phát hiện có một điểm trùng hợp — Những hung thủ này đều sưu tầm tác phẩm của Paul, đồng thời bản thân họ đối với những bức tranh về thế giới bên kia của Paul, có một loại sùng bái bất bình thường.

Những vụ án xảy ra càng ngày càng nhiều, tác phẩm của “hoa đằng J” được nhưng là “tác phẩm tử vong”.

Lúc đó có nhiều nhà tâm lý học đưa ra ý kiến, Paul có thể đã đưa tâm lý ám thị vào trong những bức tranh, loại ám thị này khiến cho những kẻ xem bức tranh của gã, sẽ sợ hãi nổi da gà, do đó tăng tính huyền bí của tác phẩm.

Cuối cùng Paul bị khởi tố, những phòng trưng bày và đấu giá có tranh của gã đều tháo xuống, phần lớn tác phẩm của “hoa đằng J” cũng bị tiêu hủy.

Vào một buổi sáng sau khi Paul bị khởi tố, người làm trong nhà phát hiện Paul đã chết, nguyên nhân là dùng thuốc quá liều.

Vụ án tác phẩm nghệ thuật đáng sợ cũng bởi vì Paul qua đời mà kết thúc, tác phẩm của “hoa đằng J” cũng bị giới nghệ thuật hợp lại ngăn chặn, từ từ biến mất trong tầm mắt của công chúng. Nhưng cũng vì chuyện này, tác phẩm của “hoa đằng J” bị phủ lên một màu tà ác và sùng bái, có sức mạnh thần bí các loại, khiến người nghe vô cùng sợ hãi, được lưu truyền trong chợ đêm, cũng có người lén mua tranh của gã, dĩ nhiên trên phố cũng sẽ bắt gặp những bức được mô phỏng lại.

Thú vị là, những tác phẩm mô phỏng dù cho vẽ có giống cỡ nào, cũng không hề tạo ra bất kì thương tổn gì.

Bởi vì Paul là người của thế kỷ trước, cho nên “hoa đằng J” cũng chỉ là một chuyện được giới nghệ thuật kể lại, cơ bản bây giờ không tìm được tác phẩm của “hoa đằng J”, tất cả đều là mô phỏng lại.

Triển Chiêu xem xong hồ sơ “hoa đằng J” chẳng khác gì đọc truyện tiểu thuyết, cầm hồ sơ đập lên bàn, “Không có lý do! Thật quá đáng!”

Nói xong liền cầm điện thoại gọi một cú.

Mọi người trong SCI đều tò mò nhìn phản ứng của Triển Chiêu.

Triển Chiêu gọi điện cho Bao cục, vừa chuyển máy liền kháng nghị, “Đây là vụ án điển hình của tâm lý ám thị! Tại sao tới giờ tôi mới được đọc hồ sơ này?!”

Bao cục ở bên kia hình như đang ăn táo, sau khi nhai mấy miếng mới trả lời, “Cấp bậc chưa đủ?”

Triển Chiêu hít một hơi lạnh, “Tôi…”

“Hay là tài nghệ chưa tới?” jongwookislove.wordpress.com

Bao cục công kích, hai nhát đâm vào tim, Triển Chiêu hé miệng vẻ mặt khiếp sợ, vừa định phản bác thì Bao cục vừa nhai táo vừa nói, “Mau phá án đi!”, rồi cúp điện thoại.

Điện thoại tít tít vang lên, Triển Chiêu giơ tay lên muốn đập điện thoại, Tưởng Bình vội vàng nhào qua, “Đừng mà, điện thoại của em!”

Triển Chiêu căm giận liếc Bạch Ngọc Đường — Tôi tức quá!

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, ấn Triển Chiêu tức giận ngồi xuống ghế, thuận tiện lấy cục slime nhét vào tay hắn, bóp cho giảm áp lực, mình thì đi ra cửa.

Ngoài cửa, Công Tôn cầm ảnh chụp đi tới, đưa cho Bạch Ngọc Đường, “Vừa nãy Mã Hân có chụp ảnh Vương Mỹ Vân, trên cánh tay cũng có một hình xăm chữ J kiểu dây leo.”

“Cô ta có nói gì về hình xăm này không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Công Tôn lắc đầu, “Bây giờ cái gì cũng không chịu nói.”

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm ảnh chụp nhíu mày, lấy hồ sơ TS-2075 đưa cho Công Tôn xem.

Công Tôn lật xem, đồng thời nghe thấy tiếng kì lạ phát ra từ trong phòng.

Công Tôn ngẩng đầu nhìn vào trong, thấy Triển Chiêu ngồi trên ghế xoay, tay cầm cục slime, bị hắn bóp tới phát ra tiếng.

Công Tôn đẩy kính mắt, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Sao thế? Áp lực lớn vậy à?”

Bạch Ngọc Đường phất tay, hỏi Công Tôn, “Triệu Tước đi tìm anh hai hả anh?”

“Ừ.” Công Tôn xem tài liệu, gật đầu, “Nói là dẫn anh ấy đi viếng mồ, à, anh hai em bảo tối nay đi ăn. Còn nữa, sắp tới Bạch thị có một hoạt động, cặp song sinh hỏi dạo này có an toàn không, gần đây có biến thái lui tới không.”

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, “Hoạt động gì cơ?”

Công Tôn đọc xem tài liệu, thấy không nằm trong phạm vi của mình, không có hứng thú, trả lại cho Bạch Ngọc Đường, nói, “Liên hoan phim!”

Bạch Ngọc Đường không tự chủ lặp lại, “Liên hoan phim?”

“Ừ.” Công Tôn gật đầu. jongwookislove.wordpress.com

“Nghĩa là một loạt tai tinh của công ty ảnh cũng tham gia?” Bạch Ngọc Đường nghĩ khả năng hủy diệt của anh mình cũng đã bành trướng lắm rồi, mở có một bữa tiệc đã không chuyện không may, giờ còn dám làm liên hoan phim…

“Cụ thể là lúc nào?” Bạch Ngọc Đường có chút bận tâm.

“Đã dự tính lâu rồi, theo kế hoạch là hai tuần sau.” Công Tôn cũng hiểu thời gian là thứ vi diệu nhất.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy hơi sai sai, “Hai tuần sau… chẳng phải đến hạn của dược sĩ à?”

… Bản edit chỉ được đăng tại jongwookislove.wordpress.com, ĐỪNG ĂN CẮP CHẤT XÁM CỦA NGƯỜI KHÁC!

Đang trò chuyện, cửa thang máy “Đinh!” một tiếng.

Trần Gia Di và Tưởng Nam dẫn theo một cô gái trông như sinh viên bước ra, Trần Gia Di ngoắc tay gọi Bạch Ngọc Đường, hai ba bước chạy tới, liếc nhìn thấy Mã Hán trong phòng làm việc, liền chạy vào trong.

Tưởng Nam chào hỏi Bạch Ngọc Đường, giới thiệu với hắn, cô gái này tên là Lý Lâm Lâm, là trợ lý của mình, trước đây từng làm trợ lý cho Vương Mỹ Vân ba năm, với Vương Mỹ Vân là chị em bà con, cho nên tình cảm rất tốt cũng rất thân.

Lý Lâm Lâm lo lắng, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Chị họ của tôi bây giờ thế nào?”

Bạch Ngọc Đường nói tinh thần tạm thời ổn định, nhưng cô ta thuê sát thủ giết người, hành vi phạm tội khá nghiêm trọng.

“Thuê sát thủ giết người?!” Lý Lâm Lâm giật mình, “Bả điên rồi! Đúng là bị trúng tà mà!”

Bạch Ngọc Đường biểu thị — Cũng không thể lấy lý do trúng tà để giảm hình phạt.

“Thật đó!” Lý Lâm Lâm lại rất kiên trì với cách nói này, “Chị họ của tôi trước đây không phải như vậy! Đều là vì sau khi mua bức tranh đó, bả lập tức trở nên không bình thường…”

Bạch Ngọc Đường nghe được hai từ “bức tranh”, liền bảo Lý Lâm Lâm chờ một chút, nhờ Bạch Trì đưa cô và Tưởng Nam vào phòng thẩm vấn.

Quay đầu lại, Bạch Ngọc Đường huýt sáo gọi Triển Chiêu vẫn đang ngồi trên ghế xoay bóp cục slime.

Triển Chiêu ngẩng đầu, Bạch Ngọc Đường ngoắc tay gọi hắn, ý bảo — Qua đây.

Triển Chiêu bỏ cục slime xuống, chạy qua. jongwookislove.wordpress.com

Hai người chuẩn bị đi qua phòng thẩm vấn, thì thấy cửa thang máy mở ra, Lạc Thiên và Tần Âu trở về.

Sau khi đưa phạm nhân trở về SCI, Vương Mỹ Vân không có sức uy hiếp được đưa vào phòng thẩm vấn. Mà cái tên sát thủ không rõ danh tính vẫn mang cảm giác vô cùng nguy hiểm, liền sắp xếp đưa vào phòng tạm giam.

Lạc Thiên và Tầu Âu phụ trách áp giải, kết quả đưa tới phòng tạm giam thì xém nữa xảy ra chuyện không may.

Người nọ trước khi bị đưa vào phòng giam thì hắn đột nhiên tập kích cảnh viên, cảnh viên kia bị hắn dùng khuỷu tay đánh vào mũi chảy máu, cũng may người áp giải là Lạc Thiên, mới đè được người lại, nếu không hắn thật sự đã bỏ trốn thành công rồi.

“Tên đó chắc chắn là sát thủ nhà nghề.” Tần Âu và Lạc Thiên vừa nói chuyện vừa bước ra.

Bạch Ngọc Đường hỏi người kia có nói gì không, cả hai đều lắc đầu, bây giờ vẫn không nói gì, hơn nữa lúc nào cũng cười híp mắt, trông như bị bệnh thần kinh.

“Sức của hắn rất lớn, động tác nhất định đã được huấn luyện qua.” Lạc Thiên nghĩ không biết người này từng có tiền án không, định nhờ Tưởng Bình tra thử.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, xoay người đi cùng Triển Chiêu vào phòng hỏi cung, chuẩn bị nghe cô em họ của Vương Mỹ Vân nói thử xem bị “trúng tà” là như thế nào.

… jongwookislove.wordpress.com

Thấy Trần Gia Di tới, Mã Hân ở phòng bên cạnh cũng chạy qua.

Mã Hân còn rất nhiều chuyện, hỏi thăm Trần Gia Di, “Lần trước gặp Vương Mỹ Vân, cũng đâu thấy điên vậy, xảy ra chuyện gì?”

Trần Gia Di hơi thần bí nói, “Thật ra Vương Mỹ Vân không phải người đầu tiên đâu!”

Mã Hân giật mình, Mã Hán cũng nghe thấy, không hiểu hỏi, “Không phải người đầu tiên?”

“Đúng rồi đó!” Trần Gia Di gật đầu, “Sư tỷ của cổ cũng giết tình nhân của mình rồi tự sát, nhưng mà bà chị này không nổi tiếng lắm, người nhà cũng muốn xử lý khiêm tốn, cho nên cuối cùng công ty nói là rút khỏi giới giải trí.”

“Trời đất, cái này cũng lây được nữa?” Triệu Hổ thấy sôi nổi liền tham gia vào, hỏi, “Sư tỷ của cô ta cũng làm người thứ ba?”

“Không phải! Người bả giết là chồng bả đàng hoàng, vốn là một cặp trai tài gái sắc rất xứng đôi, không biết tại sao tự nhiên lại vậy nữa.” Trần Gia Di nhận ly trà sữa từ Bạch Trì, vừa uống vừa lắc đầu, “Có người nói là liên quan tới một bức tranh.”

Hết chương 8.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nã