Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Chương 7: Hồ sơ đặc biệt.

SCI ở khách sạn phá được vụ án thuê sát thủ giết người, nhưng kết quả lại giết sai người.

Vụ án này xảy ra trong quá trình điều tra về vụ án của Mark Phàm, nhưng mà, người bị hại cũng được, người đi hại cũng được, ít nhiều đều có liên quan tới Mark Phàm.

Lúc Triển Chiêu lục túi xách của Vương Mỹ Vân, phát hiện một chai thuốc.

Chai thuốc này mọi người rất quen, giống y như đúc chai thuốc để trên bàn Mark Phàm, màu của viên thuốc cũng y chang.

Triển Chiêu để Công Tôn nhìn thử, có phải là cùng một loại không.

Công Tôn kiểm tra sơ bộ, cơ bản xác định là cùng một loại.

Bạch Ngọc Đường không hiểu, nhìn Vương Mỹ Vân — Người này bên ngoài coi như cũng xinh đẹp, với lại trông cũng khỏe mạnh, không giống như một con nghiện.

Bạch Ngọc Đường liền hỏi thăm cô. jongwookislove.wordpress.com

Vương Mỹ Vân lúc đó chỉ lắc đầu phủ nhận, “Nói giỡn à, các anh có thể làm kiểm tra! Tôi không có uống thuốc bậy!”

“Cô uống thuốc đó để làm gì?” Triển Chiêu không hiểu, hỏi cô.

Vương Mỹ Vân nhíu mày nhìn chai thuốc, nói, “Gần đây áp lực rất lớn, tối không ngủ ngon còn nhức đầu, thuốc này là bác sĩ kê cho tôi để điều tiết giấc ngủ.”

“Bác sĩ nào kê cho cô?” Công Tôn nghe thấy mới mẻ, bác sĩ nào can đảm dám kê thuốc này… Loại thuốc này đưa cho người không phải con nghiện là tương đối nguy hiểm.

“Là, là bác sĩ Mark Phàm…” Vương Mỹ Vân lúc này cảm giác có thể mình bị Mark Phàm lợi dụng, bất mãn, “Làm sao? Thuốc này có vấn đề gì? Ông ta nói với tôi thuốc này không có tác dụng phụ lẫn nguy hiểm gì!”

“Ông ta kê cho cô một đêm uống mấy viên?” Công Tôn hỏi tiếp.

“Một lần ba viên, một ngày ba lần, uống trong một tuần.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn Công Tôn — Uống vậy có chết không?

Công Tôn giơ ba ngón tay, ý bảo — Sống không quá ba ngày.

“Cô uống mấy ngày rồi?” Triển Chiêu hỏi. jongwookislove.wordpress.com

“Hôm qua vừa mới uống, uống một lần, uống xong thì thấy khó chịu, cho nên hôm nay vẫn chưa uống.” Vương Mỹ Vân đứng lên, nhìn phóng viên ngoài cửa sổ, nhíu mày ngồi xuống, hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Tôi sẽ bị xử bắn sao?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt — Mượn tay giết người, nhẹ nhất thì cũng nửa đời sau ngồi trong tù đi.

Lúc này, Tiền Phú bị kích động không nhỏ, sau khi biết tất cả mọi chuyện, thật sự cảm thấy vô cùng kinh hoàng… Nếu Vương Mỹ Vân không nhầm phòng, thì kẻ đang nằm trong bồn tắm bị phân thây chính là mình rồi.

Nhưng mà như thế này cũng không có gì tốt, vụ bê bối này đã bị phanh phui trên báo, Tiền Phú tuy không phải người của công chúng, nhưng là người bình thường cũng thân bại danh liệt, hơn nữa vợ đã thuê thám tử điều tra, lúc này chắc chắn sẽ đệ đơn ly hôn…

Bạch Ngọc Đường để cảnh sát đưa Tiền Phú về cảnh cục trước.

Lúc này có hai hung thủ — Một kẻ thi hành nhiệm vụ giết người, một Vương Mỹ Vân chủ mưu.

Triệu Hổ và Mã Hán áp giải cả hai về cảnh cục, tổ pháp y, tổ kỹ thuật và tổ giám chứng cũng lần lượt lên xe trở về.

Truyền thông dưới lầu phần lớn đã rời đi, chạy tới cảnh cục cắm điểm chờ họp báo.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chờ phóng viên đi hết, mới đi bộ ra khỏi khách sạn, trở về văn phòng của Mark Phàm, lấy xe đi về.

Triển Chiêu ngồi trong xe, cầm điện thoại tìm số của Trần Gia Di.

Hắn mở loa ngoài, Trần Gia Di gần như bắt máy ngay tắp lự.

Vừa nhận điện thoại, Trần Gia Di đã hỏi, “Muốn hỏi chuyện gì?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu — Vị này vẫn luôn là người khôn khéo.

“Cô rất thân với Vương Mỹ Vân?” Triển Chiêu hỏi.

“Hừ, biết ngay là sẽ tìm tôi hỏi cái này, bình thường cũng không tính là quen thân, nhưng mà cổ với Tưởng Nam từng chung công ty, chị Tưởng Nam có thể tìm người chơi thân với cổ để hỏi thăm!” Trần Gia Di tích cực phối hợp, “Tôi mới nói chuyện với chị Nam, lát nữa dẫn người tới SCI, phải nói gần đây Vương Mỹ Vân y như bị điên vậy! Sự việc không phải chỉ là giết vì tình đơn giản vậy đâu!”

Triển Chiêu tò mò hỏi, “Vương Mỹ Vân và Tưởng Nam bây giờ không chung công ty à? Cô ta chuyển công tác?”

Giọng của Trần Gia Di có chút bó tay, “Là Tưởng Nam chuyển! Chị Nam chuyển sang công ty của Bạch đại ca, tin tức phát ầm ầm, hai người không biết gì hết sao?”

Cái này ngoài dự đoán của Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, nhưng mà loại tin tức này bọn họ thường không mấy để ý, Triển Chiêu là một người thích đọc sách, gặp tạp chí về giới giải trí liền bỏ qua không thèm xem.

“Mã Hân nói cô biết chuyện Vương Mỹ Vân là người thứ ba?” Triển Chiêu hỏi.

“Xì, tôi không nghĩ tới người cổ bám là Tiền Phú.” Trần Gia Di thần bí nói, “Tiền Phú là một doanh nhân bình thường thôi, Vương Mỹ Vân cũng không đơn giản như vậy!”

Nói tới đây, Trần Gia Di nói lát nữa gặp ở SCI, lúc đó nói tiếp rồi cúp điện thoại.

Triển Chiêu ngồi trong xe, cầm điện thoại gõ gõ.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, Bạch Ngọc Đường nhấn nút nghe, giọng của Tưởng Bình truyền tới.

“Đội trưởng.” Tưởng Bình nói, “Em tra được tháng trước Mark Phàm thông qua tài khoản cá nhân gửi cho Lý Phong hai trăm ngàn.”

“Hai trăm ngàn?” Bạch Ngọc Đường hỏi Tưởng Bình, “Chi phí cho cái gì? Có ghi lại không?”

“Không có.” Tưởng Bình nói sẽ tiếp tục điều tra. jongwookislove.wordpress.com

Triển Chiêu thấy số tiền này có chút đặc biệt, “Nếu như nói Lý Phong nắm được nhược điểm của Mark Phàm rồi tống tiền, số tiền này có hơi nhỏ. Nếu Mark Phàm thuê Lý Phong làm cái gì đó, số tiền này hơi cao.”

Bạch Ngọc Đường cũng không rõ lắm chi phí thuê thám tử hiện tại, “Lý Phong chẳng phải chuyên điều tra các vụ ngoại tình sao, nếu như là vụ ly hôn của một gia đình giàu có, nắm được bằng chứng ngoại tình thì có thể chia được nhiều tài sản, thu cao một chút thì cũng dễ hiểu.”

“Nhưng Mark Phàm chưa kết hôn mà!” Triển Chiêu nói, “Hơn nữa người này còn có chút quan hệ với tổ chức, muốn điều tra cái gì đâu cần tới thám tử? Cả hai mặt đều không xứng.”

Bạch Ngọc Đường bị cách nói này của Triển Chiêu chọc cười, “Khoan nói tới chuyện Mark Phàm thuê Lý Phong có xứng hay không xứng, tôi thì khá hiếu kỳ về chuyện Vương Mỹ Vân tìm đâu ra tên sát thủ này?”

“Cậu cũng thấy lạ đúng không!” Triển Chiêu hiển nhiên có cùng quan điểm, “Tên sát thủ này không phải kiểu thông thường, tôi nghĩ manh mối ở trên người hắn còn nhiều hơn Vương Mỹ Vân.”

Lúc này điện thoại của Triển Chiêu nhận được hai tấm hình, là Mã Hân gửi tới.

Công Tôn bọn họ đã về tới phòng pháp y, bắt đầu giải phẫu thi thể của Lý Phong, trong phòng còn một thi thể khác, là của Mark Phàm.

Công Tôn còn chưa bắt đầu, Mã Hân đang chụp thi thể, thì phát hiện một vấn đề…

Bên dưới vai trái, trên cánh tay của hai thi thể, có một hình xăm.

Triển Chiêu mở ảnh lên xem.

Đó là một hình xăm chữ “J” được tạo từ kiểu dây leo.

Triển Chiêu nghiên cứu cả buổi, không nhớ đã thấy ở đâu.

Vị trí hình xăm của Lý Phong và Mark Phàm là gần như cùng một chỗ, màu sắc và hình dáng giống như nhau, của Mark Phàm thì có cảm giác mới hơn, của Lý Phong như thì xăm lâu rồi. Đương nhiên cái này còn liên quan tới tính chất của da. Mark Phàm là một người quanh năm ở trong nhà, làn da khá tái nhợt. Lý Phong là người suốt ngày làm việc bên ngoài, hơn nữa có vẻ thích phơi nắng, da có màu đồng…

So sánh hai hình xăm, Triển Chiêu nhíu mày, “J? Nghĩa là gì?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, hỏi, “Trong KING hình như không có J, có phải là thành viên mới không?”

Triển Chiêu có chút ghét bỏ, “Tổ chức chẳng phải chết già hết rồi à? J là Triệu Tước?” (Triệu Tước đọc là Zhao Jue)

Bạch Ngọc Đường thở dài, “Có lẽ không phải đâu…”

“Chắc chắn không phải Triệu Tước.” Triển Chiêu lắc đầu, “Nếu là Triệu Tước, kiểu dáng sẽ không phô trương như vậy.”

Bạch Ngọc Đường liếc nhìn hình xăm, nhưng thật ra cũng đồng tình với Triển Chiêu, “Đúng vậy, cảm giác không cùng một phong cách!”

“J…” Triển Chiêu tự suy nghĩ cả đường đi, lúc trở về cảnh cục, phát hiện trước cửa có một đống người vây quanh, cả Chu Bình cũng xuất hiện, cầm camera.

Thấy xe của Bạch Ngọc Đường lái vào tầng hầm, Chu Bình cười hì hì cầm camera lên chụp mấy tấm.

Triển Chiêu sờ cằm, “Người kia… cũng rất khả nghi.”

“Sao lại nói thế?” Bạch Ngọc Đường đậu xe vào bãi, vừa tắt máy vừa hỏi.

“Chu Bình theo chuyên mục điều tra, bình thường toàn là theo những vụ án lớn, tại sao bây giờ lại đi tra án ngoại tình?” Triển Chiêu lắc đầu.

“Kiếm thêm thu nhập?” Bạch Ngọc Đường cười hỏi, “Gần đây chẳng phải lưu hành chuyện đi làm thêm sao… Chịu thôi.”

Triển Chiêu nhấn nút thang máy, vừa định cười nhạo đội trưởng Bạch vài câu, thì cửa thang máy mở ra.

Trong thang máy, gương mặt đen thui của Bao cục xuất hiện.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo bản năng lùi ra sau nửa bước.

Bao cục nhìn hai người, hỏi Triển Chiêu, “Sao không trả lời tin nhắn?”

Triển Chiêu mở to mắt, nhớ lại, vừa rồi có một tin nhắn thoại ba giây, nhưng hắn tưởng kêu bọn họ về chà toilet nên không mở lên.

Lấy điện thoại di động ra, im lặng nhấn nút. jongwookislove.wordpress.com

Giọng của Bao Chửng vang lên, “Tụi bây đang làm cái gì?!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhìn Bao cục, ánh mắt kháng nghị — Dữ ghê!

Bao Chửng trừng mắt nhìn hai người, “Nhiệt độ bắt tin của truyền thông rất cao, hai đứa bây muốn cho SCI nổi tiếng trên mạng à? Mau phá án!”

“Phá rồi!” Triển Chiêu rất oan ức, biểu thị đã bắt được người ở khách sạn rồi!

Bao Chửng nhướng mày, hỏi, “Chẳng phải cho mười bốn ngày để phá án sao? Phá rồi?”

Triển Chiêu lẩm bẩm, “Hai chuyện khác nhau…”

“Cậu chắc là hai chuyện khác nhau?”

Trong giọng nói của Bao Chửng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhạy bén nhận ra ông bắt được tin tức, hai người cùng ngẩng đầu hỏi, “Cùng một chuyện ạ?”

Bao Chửng thở dài, “Trên người Lý Phong và Mark Phàm cùng có hình xăm chữ J đúng không?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu — Tin tức lẹ quá ha!

“Có thể trên người Vương Mỹ Vân cũng có.” Bao cục nói xong, thang máy đã lên tới tầng của SCI.

Cửa thang máy mở ra, Bao Chửng đẩy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ra ngoài, nói một câu, “Hồ sơ TS-2075.”

Nói xong, cửa thang máy đóng lại, Bao Chửng lên lầu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, chạy vào phòng làm việc, hỏi Tưởng Bình vừa ngồi xuống uống ly trà sữa bổ sung tinh lực, “Hồ sơ TS-2075 là cái nào?”

Tưởng Bình để ly xuống, mở máy vi tính kiếm trong kho hồ sơ của cảnh cục, rất nhanh tìm được hồ sơ TS-2075.

Tưởng Bình nhấn nút, máy in liền bắt đầu in giấy ra.

Tờ đầu tiên là bức vẽ chữ J tạo thành từ kiểu dây leo.

Triển Chiêu cầm lên so sánh với hình xăm, phát hiện là giống nhau.

Hắn cầm tư liệu nhìn Tường Bình. jongwookislove.wordpress.com

Tưởng Bình nhún vai, biểu thị hắn cũng không rõ lắm.

Sau đó từng tờ khác cũng được in ra, Triển Chiêu cầm lên xem, nhíu mày, “Có chuyện này à…”

Hết chương 7.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nã