Chương 6
Chương 6: Số phòng.
Toàn bộ SCI điều tra vụ án của Mark Phàm, kết quả đụng phải vụ án mưu sát thám tử ở khách sạn, còn dính vào một sự kiện liên quan tới người nổi tiếng.
Dược sĩ cho mọi người thời hạn mười bốn ngày để phá án, mắt thấy một ngày sắp trôi qua lãng phí, nhưng cũng chưa bắt được hung thủ.
Cũng may tuy kế hoạch của tội phạm kín đáo, nhưng cẩn thận mấy cũng có sơ sót, vẫn bị SCI tìm ra manh mối, xác định một kẻ tình nghi là nhân viên hành lý của khách sạn, tên là Trần Chí Hồng.
Quản lý dẫn Bạch Ngọc Đường bọn họ tới đại sảnh.
Vừa lúc ngoài cửa có mấy chiếc xe buýt về đến, một nhóm hành khách chuẩn bị vào, nhân viên hành lý đứng trước cửa hành lễ.
Bởi vì trước cửa khách sạn bị một số lượng lớn phóng viên bao vây, cho nên du khách vẫn chưa thể vào trong được.
Khách sạn cũng ít khi nào gặp tình trạng này, xử lý có chút rối.
Bạch Ngọc Đường cùng Mã Hán và Triệu Hổ xuống lầu, quan sát nhân viên hành lý ở xa xa, hỏi quản lý, “Một trong số họ?”
“Không thấy…” Quản lý lắc đầu, thoáng cái thấy một người đẩy xe hành lý vào.
“A…” Bản edit chỉ được đăng tại jongwookislove.wordpress.com, ĐỪNG ĂN CẮP CHẤT XÁM CỦA NGƯỜI KHÁC!
Quản lý chỉ vào người nọ, Bạch Ngọc Đường bọn họ nhìn theo… Vừa lúc, người đó ngẩng đầu nhìn.
Hai bên chạm mắt. jongwookislove.wordpress.com
Trần Chí Hồng thấy Bạch Ngọc Đường và quản lý chỉ mình, đột nhiên xoay người bỏ chạy.
Bạch Ngọc Đường bọn họ đương nhiên đuổi theo.
Trần Chí Hồng vốn muốn chạy ra cửa lớn, nhưng bên ngoài có một nhóm bác trai bác gái tràn vào, không ngờ lại là một đoàn du khách lớn tuổi.
Bạch Ngọc Đường sợ hắn chạy đụng vào bọn họ, cũng may người nọ chọn hướng khác, chạy về phía cầu thang ít người.
Bạch Ngọc Đường bọn họ lập tức đuổi theo, báo với Tưởng Bình, “Chạy tới cầu thang bộ! Mau tìm hắn!”
Tưởng Bình ngồi trong phòng giám sát rất nhanh đã tìm được vị trí của Trần Chí Hồng, Bạch Ngọc Đường cũng đã đuổi tới phía sau.
Trần Chí Hồng không chọn chạy vào tầng lầu, mà chạy lên tầng trên.
Nếu chọn leo lầu thì hắn làm sao thoát khỏi Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường đạp lên tay vịn chạy lên lầu hai, xoay người đáp xuống trước mặt Trần Chí Hồng, đạp hắn xuống.
Phía sau Mã Hán và Triệu Hổ đã chạy tới, một bắt lấy Trần Chí Hồng đè xuống, một lấy còng tay ra còng lại.
“Ngọc Đường, bắt được rồi?” jongwookislove.wordpress.com
Trong tai nghe vang lên giọng nói của Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường trả lời, “Bắt được rồi.”
Vừa nói vừa hỏi Trần Chí Hồng, “Là cậu giết Lý Phong?”
Trần Chí Hồng đang giãy dụa, vừa nghe Bạch Ngọc Đường nói, liền sửng sốt, “Cái gì?”
Bạch Ngọc Đường mơ hồ nghĩ, có vấn đề — Bởi vì nếu Trần Chí Hồng giết người, tại sao không lập tức bỏ đi mà còn ở lại làm việc… Dạo này tố chất tâm lý của hung thủ đều trâu bò như vậy à?
“Giết người?” Trần Chí Hồng kinh hãi, vội vàng giải thích, “Tôi không có!”
“Cậu không giết người vậy cậu chạy làm gì?” Triệu Hổ hỏi hắn.
“Tôi… tôi chỉ trộm đồ, tôi không có giết người!” Trần Chí Hồng giãy dụa.
Giọng của Triển Chiêu lại vang lên, “Ngọc Đường, lục túi của hắn.”
Bạch Ngọc Đường vươn tay lục túi của hắn, đúng là tìm được tiền và trang sức trong túi.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày. jongwookislove.wordpress.com
Trần Chí Hồng giải thích, hắn chỉ bò qua đường ống thông gió để vào phòng khách trộm chút đồ…
Trong tai nghe, Triển Chiêu cũng nói, “Hắn không phải hung thủ.”
Bạch Ngọc Đường không nói nổi, Triệu Hổ và Mã Hán cũng ngạc nhiên — Sao chuyện gì cũng vào ngõ cụt vậy? Phim truyền hình cũng đâu dám quay kịch bản kiểu này!
“Lúc cậu bò trong ống thông gió…” Bạch Ngọc Đường cũng thấy mình hỏi vậy hơi kì, nhưng vẫn muốn hỏi, “Có đụng trúng người nào không?”
Trần Chí Hồng ngẩn người.
Triệu Hổ và Mã Hán nhìn nhau — Chẳng lẽ thật sự đụng phải?
“Tôi có nghe thấy tiếng.” Trần Chí Hồng nói, “Trong đường ống có tiếng động, cảm giác như có người đang bò, nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều.”
Triệu Hổ sờ cằm, “Chẳng lẽ bò hướng ngược lại? Ở bên kia?”
“Bên kia…” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ, cầu thang bọn họ dùng để xuống nhà hàng là cầu thang bên kia, nhưng hắn nhớ kỹ trên tường không có lỗ thông gió.
“Đầu bên kia lỗ thông gió nằm ở đâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi Trần Chí Hồng.
“Lỗ thông gió bên kia nằm ở ngoài, với lại không mở được, nhưng mà bên đó là xài chung cho hai tầng.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Bên đó cũng có thể xuống tầng 25?”
“Đúng vậy, nhưng lỗ thông gió ở tầng 25 rất nhỏ, chỉ bằng một nửa của tầng 26, không chui ra được.”
Trần Chí Hồng đúng là kẻ cắp chuyên nghiệp, tương đối hiểu đường thông gió trong khách sạn.
Nhưng mà căn cứ theo lời của hắn, hung thủ nếu chạy trốn bằng ống thông gió, rất có thể cũng nghe được tiếng Trần Chí Hồng đang bò bên trong, cho nên hắn không chọn lối ra ngoài ở tầng 26. Vậy hung thủ có thể chui vào một phòng nằm ở tầng 25 hoặc 26, có lẽ bây giờ còn ở trong phòng.
Tưởng Bình lại bắt đầu kiểm tra camera. jongwookislove.wordpress.com
Bên này thì nhờ quản lý hỏi tiếp tân, kiểm tra tình trạng đặt phòng của tầng 25 và 26.
Căn cứ theo kết cấu của khách sạn, ống thông gió này nối liền từ phòng 1 tới 10 ở tầng 25 và phòng 1 tới 10 của tầng 26, tổng cộng có hai mươi phòng.
Ngoại trừ phòng 2507 ở tầng 25, những phòng khác đều đầy khách, nhưng ban ngày không có ai ở, tất cả đều đã ra ngoài đi chơi.
Mà tầng 26, Chu Bình ở phòng 2604, lúc này đang được cảnh viên giám sát, ngồi ở cầu thang chờ đợi. Phòng 2603 là phòng của Lý Phong, trừ hai phòng này, tất cả đều trống.
Triển Chiêu thì hỏi quản lý, tại sao phòng 2507 lại trống?
Quản lý nói, có thể là thông qua nội bộ sắp xếp, để bảo mật cho nên không có tin tức, khách sạn đang điều tra.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe xong đều nhíu mày, khách sạn này đoán chừng phía sau có hoạt động bất hợp pháp.
Nhưng trước tiên khoan truy cứu, bắt hung thủ trước đã.
Hôm nay có rất nhiều chuyện trùng hợp xảy ra, truy tìm một hung thủ nhưng bắt nhầm hai, lòi ra một cặp ngoại tình và một tên ăn cắp chuyên nghiệp, còn có một kẻ sát nhân.
Một mình Tưởng Bình không làm nổi, Tiểu Bạch Trì chạy xuống phòng giám sát giúp một tay.
Nhưng kì lạ là… Hai tầng 25 và 26, đoàn khách ở tầng 25 sáng sớm đã ra ngoài ăn điểm tâm, mà lúc đó Lý Phong còn sống.
Còn tầng 26 ngoại trừ Chu Bình và Lưu Thiên có hoạt động ra, những người khác cũng không có dấu hiệu ra vào khả nghi.
“Hung thủ kia vẫn còn ở trong phòng?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Chắc là thế.” Tưởng Bình kiểm tra màn hình trước mặt, “Nhưng người này vào lúc nào?”
“Có băng ghi hình Vương Mỹ Vân vào ở không?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi.
Tưởng Bình kiểm tra, trả lời, “Không có, những đoạn ghi hình Vương Mỹ Vân đã bị xóa hết, không có ghi chép ra vào của cô ta.”
Triển Chiêu nghe xong, mỉm cười xoay người đi.
Mọi người theo hắn xuống lầu.
Triển Chiêu đi thẳng tới phòng 2507.
Lúc này trong phòng rất náo nhiệt. jongwookislove.wordpress.com
Hai cảnh viên đang giữ cửa, Vương Mỹ Vân khóc sướt mướt nói chuyện với quản lý.
Tiền Phú cau mày ngồi hút thuốc, trên giường là Lưu Thiên đang say khướt.
Bạch Ngọc Đường hỏi Tiền Phú, “Tại sao ông tắm ở trên lầu?”
Tiền Phú nói Vương Mỹ Vân mắc chứng sạch sẽ, không thích người khác dùng chung toilet với mình.
“Cho nên ông thuê phòng 2603, tắm xong thì đi xuống?” Triển Chiêu hỏi.
“Phòng đó tôi thuê lâu rồi, công ty của tôi nằm gần đây, cho nên bình thường toàn ở khách sạn này.” Tiền Phú nói.
Triển Chiêu gật đầu, chỉ chỉ điện thoại với Vương Mỹ Vân, ý bảo cô cúp máy.
Vương Mỹ Vân nhìn Triển Chiêu, vẫn chọn cúp điện thoại.
Triển Chiêu đột nhiên vỗ vai Tiền Phú, “Mạng ông lớn đấy.”
Tiền Phú sửng sốt.
Mà Vương Mỹ Vân nghe nói thế, sắc mặt hơi thay đổi.
Triển Chiêu chỉ vào toilet cho Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường và Mã Hán cùng Triệu Hổ nhìn nhau.
Mã Hán và Triệu Hổ mỗi người giữ một bên cửa, rút súng ra.
Bạch Ngọc Đường vươn tay gõ cửa, “Ra ngoài.” jongwookislove.wordpress.com
Lát sau nghe “Cụp” một tiếng, cửa mở ra, một người đàn ông đi ra ngoài.
Người này trông chừng ba mươi tuổi, người ướt nhẹp, ánh mắt tối tăm, mặc áo sơmi và quần jean, trên mặt mang nụ cười.
Vương Mỹ Vân thở dài dựa vào ghế sô pha.
Tiền Phú mờ mịt, không hiểu nhìn xung quanh, vươn tay chỉ người kia, hỏi Vương Mỹ Vân, “Đây là ai? Tại sao lại ở trong toilet?”
Triển Chiêu cười cười, nhìn Vương Mỹ Vân, “Có biết cô làm sai ở chỗ nào không?”
Vương Mỹ Vân nhíu mày không nói.
Triển Chiêu chỉ người đàn ông có tố chất bệnh thần kinh đứng trước cửa toilet, “…, mới giết sai người.”
(Đoạn … trong raw hiện 2 ô trống như này > □□, không biết có phải bị censore ko, không biết là từ gì nên mình để trống)
Vương Mỹ Vân hung hăng ném điện thoại lên tường.
“Ầm” một tiếng, điện thoại đập lên Lưu Thiên đang ngủ.
Lưu Thiên giật mình tỉnh dậy, nhìn xung quanh, rồi ngã xuống ngủ tiếp.
Vương Mỹ Vân nhìn trời, “Đều là đám ăn hại!” jongwookislove.wordpress.com
Tiền Phú sợ hãi đứng dậy, không dám tin nhìn Vương Mỹ Vân, “Đều… đều là kế hoạch của cô? Cô muốn giết tôi?”
Vương Mỹ Vân lúc này lộ ra bộ mặt thật, hoàn toàn khác vẻ nhu nhược nãy giờ, ánh mắt nhìn Tiền Phú tàn bạo giống như muốn xé thịt ông, “Anh vốn dĩ chưa từng muốn ly hôn! Từ đầu tới cuối anh đều đang chơi đùa tôi!”
Triệu Hổ và Mã Hán gật đầu — Cho nên đi ngoại tình cũng rất là phiêu lưu…
Cảnh viên còng tay sát thủ biến thái đưa đi, Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu, “Là sát thủ đi nhầm phòng?”
Mã Hán và Triệu Hổ cũng không nhịn được cà khịa — Năng lực nghiệp vụ gì mà tệ vậy?
“Chắc hẳn không phải do sát thủ, mà khi Vương Mỹ Vân giao nhiệm vụ thì tính sai, cho rằng phòng trên 2507 là 2613, nhưng thực tế lại là 2603…”
Triển Chiêu vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Vương Mỹ Vân, hỏi, “Là ai nói với cô phòng phía trên 2507 là 2613?”
Vương Mỹ Vân chỉ thở dài, trên mặt vô cùng phiền muộn.
“Vậy thì để tôi đoán.” Triển Chiêu hỏi cô, “Mark Phàm nói cho cô biết đúng không?”
Vương Mỹ Vân bất đắc dĩ, cuối cùng gật đầu.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Cho nên Mark Phàm cố tình nói sai thông tin cho Vương Mỹ Vân, khiến cô ta thuê sát thủ giết sai người…”
Triển Chiêu gật đầu, chắc là Mark Phàm có ý định lợi dụng Vương Mỹ Vân, tới giết tên thám tử kia.
Tất cả thật ra không phải kế hoạch của Vương Mỹ Vân tốt, mà là kế hoạch của Mark Phàm tốt.
Trước hết ông ta nhờ y tá Kim thuê phòng 2507 cho Lý Phong, sau đó Lý Phong đổi phòng lên 2603. Phòng 2507 trống, nhờ khách sạn xử lý một chút, cho Vương Mỹ Vân vào ở… Tất cả đều nằm trong kế hoạch và phạm vi điều khiển của Mark Phàm. jongwookislove.wordpress.com
Phòng 2613 được Tiền Phú thuê một thời gian dài, Vương Mỹ Vân sở dĩ vào ở phòng 2507, vì Mark Phàm nói với cô phòng này nằm ở dưới phòng 2613, đi qua ống thông gió trong toilet là có thể lên được.
Vì vậy Vương Mỹ Vân thuê sát thủ, nói với đối phương giết người ở phòng phía trên.
Sáng cùng ngày, Vương Mỹ Vân bảo Tiền Phú lên lầu tắm, sát thủ đang ở trong toilet của cô, chui qua ống thông gió lên phòng 2603, kết quả vào nhầm phòng của Lý Phong, giết chết Lý Phong đang cạo râu.
Vương Mỹ Vân sắp xếp Lưu Thiên đi đưa tiền cho Lý Phong, giải quyết chuyện đưa tin.
Sát thủ chui qua ống thông gió giết Lý Phong, rửa máu trên người, ngụy trang lại hiện trường thành xung động giết người, sau đó bò về phòng của Vương Mỹ Vân, thay quần áo mới rồi rời đi.
Nhưng ai ngờ khi hắn bò về, thì Tiền Phú quay lại, tất cả kế hoạch bị rối tung lên.
Triển Chiêu thuật lại vụ án trời xui đất khiến, sau đó mở túi xách của Vương Mỹ Vân lục tìm, lấy ra một chai thuốc, nhìn một chút, đưa cho Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cầm chai thuốc lên xem, cũng không nhịn được nhíu mày — Tại sao lại như vậy?
Hết chương 6.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro