
Nhị
Sáng sớm, Đường Lỵ Giai mơ mơ màng màng, trong lúc mơ ngủ còn nghe được tiếng người chỉ huy thu dọn đồ đạc ồn ào bên ngoài, tỉnh dậy đã thấy Tả Tịnh Viện không có ở trong trướng.
Ra khỏi đại trướng mới phát hiện, mọi thứ đều đã được thu xếp sẵn sàng, nai nịt gọn gàng chờ xuất phát, nàng vừa bước ra ngoài, binh lính xung quanh đều nhìn về phía nàng, rốt cuộc chỉ còn đại trướng mà nàng ngủ là chưa thu dọn.
Tả Tịnh Viện cưỡi một con con bạch mã đi tới, nàng hôm nay muốn tới Cẩm Quan thành tuyên cáo đất Xuyên đã thống nhất, ăn mặc cực kỳ trang trọng, người mặc Hoa phục bằng vải vàng thêu chim loan, thắt đai lưng bạch ngọc, dùng trâm bạc chạm rỗng khắc hoa vấn tóc, chân mang một đôi ủng da lục hợp.
Đường Lỵ Giai ngẩn người nhìn nàng, chưa từng gặp qua bất kì nhà nào sinh được một alpha có vương khí đến vậy, hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Phải đi đâu?”
“Cẩm Quan thành,” Tả Tịnh Viện ngồi trên lưng ngựa đưa tay về phía Đường Lỵ Giai, cố ý trêu chọc: “Cưỡi ngựa hay đi bộ? Bất quá cưỡi ngựa thì cũng phải ngồi chung một con với ta.”
Đường Lỵ Giai không muốn có quá nhiều liên hệ với nàng, thế nên cự tuyệt ngồi chung một con: “Đi bộ.”
Tả Tịnh Viện không hề có ý thu tay: “Ngươi chịu nổi việc đi một quãng đường xa như vậy, nhưng ta không nỡ.”
Đường Lỵ Giai biết nếu thật sự không lên ngựa, thì Tả Tịnh Viện sẽ gây khó dễ, còn không bằng chủ động lên ngựa.
“Rõ ràng tự ngươi đã có định đoạt, hà cớ gì còn phải hỏi ý kiến của ta?”
Tả Tịnh Viện kéo Đường Lỵ Giai lên ngựa, ghé đầu sát lại bên tai nàng: “Ta thích dáng vẻ thuận theo của ngươi.”
Hơi thở của Tả Tịnh Viện như có như không lướt qua sườn mặt Đường Lỵ Giai, Đường Lỵ Giai hơi dịch sang bên cạnh, nàng không muốn ngửi thấy mùi hương của Tả Tịnh Viện.
Tả Tịnh Viện cố ý ôm lấy eo nàng, dựng thẳng nàng dậy: “Ngồi trên yên ngựa không được thoải mái sao?”
Đường Lỵ Giai giật mình, ra vẻ trấn tĩnh dùng giọng điệu lạnh nhạt mở miệng: “Ngươi buông ra.”
“Ngồi cho vững, ta liền không ôm ngươi.” Tuy là nói vậy, Tả Tịnh Viện lại cố ý thúc vào bụng ngựa, con ngựa lập tức tăng tốc nhanh hơn.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, Đường Lỵ Giai theo quán tính tựa vào lòng ngực của Tả Tịnh Viện, lập tức bắt lấy yên ngựa giữ thăng bằng rời khỏi ngực nàng.
Tả Tịnh Viện ra vẻ không biết gì: “Đừng tựa vào người ta, ta cưỡi ngựa cũng rất mệt.”
“Ai muốn tựa vào ngươi?” Đường Lỵ Giai biết Tả Tịnh Viện tác quái, ngồi dịch về phía trước yên ngựa, một chút cũng không muốn tựa gần Tả Tịnh Viện.
“Công chúa quả thật nhanh mồm nhanh miệng, về sau định là sẽ chịu nhiều thiệt thòi.”
Không cần nàng nói, Đường Lỵ Giai cũng có thể biết, đặt chân xuống Cẩm Quan thành, bản thân đã định là không thể thiếu khổ cực, đêm qua nàng suy nghĩ rất lâu, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ là vướng bận bách tính Miên Châu thành.
***
Từ sáng sớm đến tối muộn cũng chưa từng nghỉ chân, lúc này mới tới được Cẩm Quan thành, Đường Lỵ Giai đã mệt mỏi tơia mức ngủ quên trên người Tả Tịnh Viện.
“Tới Cẩm Quan thành cũng được một canh giờ rồi, ngươi còn chưa tỉnh lại sao? Chẳng lẽ muốn nghỉ một đêm trên lưng ngựa?”
Giọng nói từ trên đỉnh đầu Đường Lỵ Giai truyền xuống, rõ ràng vừa mới tới Cẩm Quan thành, Tả Tịnh Viện lại gạt Đường Lỵ Giai rằng đã tới được một canh giờ.
Đường Lỵ Giai xấu hổ từ trong lòng Tả Tịnh Viện ngồi dậy, cùng Tả Tịnh Viện xuống ngựa.
“Ngươi sao lại tới muộn như vậy, ngươi không tới thì ta không thể trở về, nương tử của ta còn đang ở nhà chờ ta.” Viên Nhất Kỳ ném lệnh bài của Cẩm Quan thành vào tay Tả Tịnh Viện.
Tả Tịnh Viện nhận lấy lệnh bài: “Đi đường mệt mỏi a, đêm nay cùng ta uống một chén?”
Viên Nhất Kỳ xua tay, gạt Tả Tịnh Viện một câu rồi đi mất: “Rượu này so không lại hầm rượu lâu năm ở Giang Dương của ngươi, hơn nữa uống rượu hỏng việc, ta đi rồi, lại không quay về, nương tử của ta sẽ phải lo lắng.”
Đường Lỵ Giai nhận ra Viên Nhất Kỳ, là alpha thuộc một đại gia tộc ở Cẩm Quan thành, là người ôn hòa, xưa nay đều có giao tình rất tốt với Giang Dương Vương, nghe được Giang Dương Vương muốn thống nhất đất Xuyên, chủ động tặng Cẩm Quan thành cho Giang Dương Vương, bởi vì nàng không muốn đánh trận, không muốn để bách tính đổ máu.
Đường Lỵ Giai cũng nghĩ tới, nếu như không có thù hận gia tộc, có lẽ kết cục của tộc nhân Đường thị cũng sẽ không thê thảm như vậy, Tứ Xuyên chia cắt ngày ngày giao tranh, hiện tại có người đứng lên thống nhất, về sau không cần đánh trận, hẳn nên ủng hộ mới phải, chỉ là… chỉ là… thế nhưng người nọ lại mang họ “Tả”.
***
Sáng sớm hôm sau, Tả Tịnh Viện đứng ở nơi cao nhất tuyên bố với toàn thành:
“Ta, Giang Dương Vương, hôm nay nhất thống đất Xuyên, hiện tại là phiên vương của toàn vùng Tứ Xuyên, bổn vương hứa hẹn, định rằng Thiên Phủ Chi Quốc* danh xứng với thực, giảm tô thuế, giảm lao dịch, lương thực đầy kho, cơm no áo ấm, để dân chúng nghỉ ngơi lại sức!”
Bách tính Cẩm Quan thành hoan hô, vội vàng chuyển cáo, giết lợn mổ dê, mở tiệc chiêu đãi tân vương, yến hội kéo dài tới tận trưa mới kết thúc.
“Bách tính Cẩm Quan thành quả thật rất nhiệt tình.” Tả Tịnh Viện tựa vào ghế lông, nhìn trái cây bách tính đưa tới trên bàn, đã từ chối nhiều lần, kết quả vẫn đưa tới nhiều như vậy.
Đường Lỵ Giai thở dài, nghĩ đến khác biệt giữa hai thành thế nhưng lại to lớn đến vậy: “Nếu ngươi có thể cho bách tính Miên Châu một lời hứa như vậy, bọn họ chắc chắn cũng sẽ đối đãi với ngươi như thế.”
“Đối đãi ta thế nào? Bảo ta quỳ xuống nền gạch trước từ đường, hay là bắt ta đứng dưới ánh nắng chói chang chịu phạt?” Tả Tịnh Viện có vẻ tức giận: “Hôm nay ta liền nói cho ngươi biết, ta cùng với gia tộc của ngươi có công thù, cũng có tư thù, năm đó làm hạ nhân ở Miên Châu, khuất nhục như thế, cả đời khó quên!”
Đường Lỵ Giai ngẩn người, không nghĩ hài tử mình cứu năm đó lại là người trước mắt, cảm thán tạo hóa trêu người, trong lúc nhất thời sắc mặt tiều tụy: “Đường tộc của ta đã sắp tử tuyệt, ngươi hà tất gì phải canh cánh trong lòng?”
“Canh cánh trong lòng? Đến tột cùng là ta canh cánh trong lòng hay là Đường tộc của ngươi hành sự quá mức quyết tuyệt?” Tả Tịnh Viện kéo Đường Lỵ Giai tới từ đường: “Ngươi hiện tại quỳ xuống dập đầu một trăm cái trước liệt tổ liệt tông của ta, để ngươi nếm thử xem là loại mùi vị gì!”
Đường Lỵ Giai sắc mặt khó coi, gằn từng chữ nói: “Công chúa chính thống trước nay chỉ quỳ trước liệt tổ liệt tông Đường tộc.”
“Được, được, ngươi rất tốt!” Tả Tịnh Viện chỉ ra bên ngoài: “Ngươi hiện tại ra ngoài đứng dưới mặt trời, đứng đủ hai canh giờ mới thôi!”
Đường Lỵ Giai liền xoay người đi ra ngoài, đứng dưới mặt trời, đang lúc ban trưa, ánh nắng gay gắt, thiêu cháy mỗi một tấc da thịt lộ ra bên ngoài của nàng, mồ hôi rơi xuống như mưa, nàng bị phơi đến tựa hồ không mở nổi mắt.
Tâm Đường Lỵ Giai lạnh tựa như băng tuyết đại hàn**, mầm tai hoạ lại là gieo từ thuở nhỏ sao? Đường Lỵ Giai lấy ra nửa khối ngọc bội nắm chặt trong tay, tức khắc cảm thấy trời đất xoay chuyển, “Lạch cạch...” ngọc bội rơi xuống, Đường Lỵ Giai cũng choáng váng ngã quỵ.
“Đại vương! Nàng hôn mê rồi!”
__________________________________________________________
* Thiên Phủ Chi Quốc: chỉ nơi giàu tài nguyên thiên nhiên, kho của nhà trời, là danh xưng của Tứ Xuyên.
** Đại hàn: một trong 24 tiết khí, bắt đầu vào khoảng ngày 20 hay 21 tháng 1 và kéo dài đến ngày 4 hoặc 5 tháng 2. Thông thường trong khoảng thời gian này thời tiết rất lạnh ở bán cầu Bắc, chính xác hơn là ở Trung Hoa cổ đại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro