Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Trương Triết Hạn rõ ràng tỉnh táo nhưng lại muốn dựa vào sự say xỉn này hỏi những câu làm tổn thương người: "Cung Tuấn, em nói xem em có phải cứ đóng một bộ phim thì liền yêu một người không? Em không phải nhập vai thoát vai đều rất dễ dàng sao? Khóc? Khóc có tác dụng sao?".

Sự bất mãn trong câu nói này, Cung Tuấn đều hiểu, bộ dạng Trương Triết Hạn lúc nãy không nghe không thấy với bây giờ say xỉn mắng người đều là giả vờ, đây không phải là đang ghen vì những lời thầy sản xuất Lý nói lúc nãy sao? Nói cậu đã khóc rất nhiều ở tiệc đóng máy phim <Thịnh Thế>.

Một chút nước mắt cố chấp nhẫn nhịn của cậu liền bốc hơi không dấu vết, thay vào đó, cậu nhếch khóe miệng mỉm cười: "Anh ghen à?"

Trương Triết Hạn càng thêm tức giận với câu hỏi này: "Ghen cái gì? Anh mắng em, em còn nghe không hiểu sao?"

Cung Tuấn từ tốn đáp: "Anh muốn nói gì với em thì cứ nói, vòng vo thế này làm sao em hiểu được. Em ngốc lắm, anh không phải là không biết đâu".

Thầy Cung bây giờ như cá gặp nước mà thầy Trương bây giờ đã bị cậu bắt được.

Cái gì mà chúng ta không phải là gió, chúng ta chỉ là cỏ, đung đưa theo gió. Trong thâm tâm Cung Tuấn nói rằng em nghĩ anh nợ cỏ rất nhiều, nhìn chằm chằm vào đôi mắt tuyệt đẹp thì có thể tha thứ phải không?

"Trương Triết Hạn, anh có muốn hỏi gì không."

"Anh không có gì để hỏi."

"Anh muốn hỏi <Thịnh Thế> không?"

"Không có."

"Anh muốn hỏi Từ Phong không?"

"Không có."

"Anh có biết hắn là Alpha không?"

"Không......" Trương Triết Hạn ngẩn người sau khi thốt ra một chữ.

Có lẽ anh thực sự đã uống quá nhiều, đúng vậy, bản thân anh bây giờ vì yêu mà làm O (giả thôi, vốn dĩ đã là O rồi), Cung Tuấn lúc đó vì bộ phim mà làm O.

Trương Triết Hạn vẫn không tin, Cung Tuấn lúc đó đã khóc lớn một trận: "Vậy, giữa Alpha hai người có tình cảm..."

Cung Tuấn đặt một ngón tay lên miệng anh: "Tình cảm cái gì, Tình anh em Alpha cùng chung chí hướng sao?"

Trương Triết Hạn càng thêm tức giận đập chăn bông: "Vậy em đóng máy sao lại khóc rống lên!"

"Đóng máy bộ phim đầu tiên em diễn vai chính, khóc một trận cũng không quá đáng lắm phải không?"

Được chứ.Trương Triết Hạn hoàn toàn không nói nên lời.

Anh đã tự biến buổi tỏ tình sau tiệc rượu của mình thành một buổi tự vả quy mô lớn, một kết thúc giật gân, không những khóc không thành công, còn bị Cung Tuấn vả mặt dương dương tự đắc.

Anh cúi đầu nhìn xuống, nghĩ cách giải quyết tình huống xấu hổ này. Vậy chỉ có thể dựa vào câu nói đất trời chấn động quỷ thần rơi lệ thôi, đào hố cho Cung Tuấn nhảy cái này anh giỏi nhất.

Anh nhìn lên cùng với một câu nói đầy mạnh mẽ.

"Thầy Cung, em đánh dấu anh vĩnh viễn đi."

Quả nhiên, sau khi Cung Tuấn nghe thấy điều này, vẻ mặt tự mãn của cậu thay đổi ngay lập tức, cậu vừa bối rối vừa kích động nhanh đến nỗi cậu nói không ra hơi: "Trương, thầy Trương, như vậy không ổn, em, em vẫn chưa chuẩn bị tốt ..."

"Em chuẩn bị cái gì? Của hồi môn cho anh sao?" Trương Triết Hạn lại nhích cổ đến gần, mùi vani ngọt ngào dụ dỗ Alpha đối diện: "Nào cắn đi, chỉ cần cắn một cái. Không có gì to tát đâu."

Nhìn thấy điều này Cung Tuấn lùi về phía sau thuốc ức chế Alpha kiềm chế một cách khổ sở, cậu liên tục lùi lại: "Không không, thầy Trương, dù thế nào thì chúng ta cũng phải gặp cha mẹ, mua nhà mới, kết hôn...... "

Cậu xòe tay đếm từng cái từng cái như thể nó đã trải qua cả trăm lần trong đầu cậu vậy.

Trương Triết Hạn híp mắt nhìn cậu, cười xấu xa: "Thì ra em truyền thống như vậy nha, thầy Cung, nhìn không ra đó nha..."

Không được, nói như vậy giống như Cung Tuấn là một tiểu quỷ nhát gan. Cung Tuấn không vui: "Vậy em đánh dấu anh ngay bây giờ cũng được!"

Trương Triết Hạn ấn đầu đi tới gần cậu hơn: "Anh không qua được rồi~ thôn này không có cửa hàng như vậy."

"Trương Triết Hạn! Anh lại lừa em !" Cung Tuấn bây giờ mới phản ứng.

Trương Triết Hạn cười bỉ ổi đẩy cậu xuống giường: "Hí hí hí, em có thể đi tắm được rồi."

Bất ngờ Cung Tuấn nắm lấy cánh tay anh, dùng sức kéo anh lên, tay còn lại quấn lấy vòng eo thon thả yêu thích của anh: "Anh tỉnh rượu rồi, cùng nhau tắm thôi."


Hương bạc hà và vani quanh quẩn trong phòng tắm mờ ảo, cọ xát nhấp nhô lên xuống cuối cùng kết hợp lại thành một hương thơm ngọt ngào mát lạnh, hơi nước bốc lên đầy nóng bỏng càng khiến cho nhiệt độ thăng hoa mãnh liệt trong không khí ngày càng nồng đậm mùi vị ái tình này.


Một đêm không ngủ.

Ngày hôm sau sẽ đối mặt với việc chia tay, hai người chỉ có thể cố gắng nói được bao nhiêu thì nói. Giống như cách nó bắt đầu.

Lần đầu tiên khi Cung Tuấn gặp Trương Triết Hạn, cậu chỉ cảm thấy anh rất cao lãnh, cho đến khi bị bắt nạt cho dù muốn hay không muốn thì cậu mới nhận ra, chẳng lẽ cậu đã bị thầy Trương chơi xỏ rồi?

Trương Triết Hạn rất rõ ràng, anh chàng đẹp trai dáng vẻ ngốc nghếch này rõ ràng rất hay bị bắt nạt, làm sao có thể buông tha cho được?

Sau khi biết được sự thật, Cung Tuấn khịt khịt mũi cười để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Đôi lông mày cùng nụ cười nhàn nhạt trước mắt Trương Triết Hạn tạo cho anh một ảo giác kỳ lạ, dường như hai người bọn họ đã từng ở bên nhau rất lâu, dường như đã nắm tay nhau đi qua biết bao mùa xuân hạ thu đông, cùng ngắm hoa nở rồi hoa tàn ở Cửu Châu. Trong quá khứ đã từng xảy ra đoạn nói chuyện này, nhưng với hai người bọn họ nó chẳng qua chỉ là một hồi ức gần đây, gần đến mức không thể nào quên, nó thuận tiện đem đến lần đầu nảy sinh tình ý nói cười với đối phương.

Nhưng cậu thậm chí còn chưa nghe thấy một câu yêu thích cho đến tận bây giờ.

"Trương Triết Hạn, anh còn chưa trả lời em."

"Cái gì?"

Trương Triết Hạn cũng khá giỏi trong việc giả ngốc, chính là giả vờ quấn chăn bông tỏ vẻ ngây thơ vô tội.

"Anh còn chưa nói, anh có thích em hay không." Ánh mắt cún con ngây thơ của Cung Tuấn nhìn anh làm cho anh có chút không chịu nỗi, vẻ mặt đáng thương chờ đợi câu trả lời, ai mà không nỡ chiều theo chứ.

Không thể trốn thoát, Trương Triết Hạn sờ sờ sống mũi cao cao của cậu, đáp lại một cách bông đùa: "Thích nha, đương nhiên là thích rồi. Thầy Cung đẹp trai thế này, ai mà không thích chứ".

Một trong những lễ nghi của người lớn là chỉ nói lời thật lòng với giọng điệu bông đùa.

Mặc dù Cung Tuấn có một số ý kiến về việc anh không nghiêm túc tỏ tình, nhưng ít nhất cậu cũng tràn đầy niềm vui khi nghe Trương Triết Hạn tự nói ra từ này. Cậu lưu luyến vùi vào đầu vào lồng ngực Trương Triết Hạn muốn giữ lại chút mùi vani, cậu biết rằng cậu sẽ nhớ nó, rất nhớ mùi vị này.

Trương Triết Hạn sờ sờ cái đầu đầy tóc trong lồng ngực, nghe giọng nói như bị bóp nghẹt của cậu trong lồng ngực mình: "Thầy Trương, lúc không có em, anh nhất định phải chú ý an toàn trong kỳ phát tình. Chuẩn bị trước thuốc ức chế, đừng chạy lung tung, đặc biệt là vào ban đêm. "

"Biết rồi."

"Đừng đến quá gần những Alphas khác, đừng để ai đánh dấu anh, đừng......Đúng rồi, anh cũng không được nhìn những Alpha khác."

"Biết rồi biết rồi."

"Không được, sau này buổi tối anh vẫn nên đừng đi ra ngoài, muốn đi ra ngoài nhất định phải có anh Tiểu Vũ đi cùng. Không nên đi lung tung uống rượu, hơn nữa đừng uống quá nhiều......"

"Cung Tuấn em nói xong chưa."

"Vẫn chưa xong......" Cung Tuấn ngẩng đầu khỏi lồng ngực anh, đôi mắt lộ rõ vẻ ngây thơ và khát khao được thể hiện bản thân.

Chịu rồi. Trương Triết Hạn không còn cách nào khác, đành phải chiều theo: "Được rồi, em nói đi em nói đi."

Cung Tuấn lại vùi đầu vào lồng ngực anh nói tiếp: "Ừm, còn nữa nha, anh đừng tự nấu ăn đấy......"

Trương Triết Hạn liếc mắt khi nghe câu này, tuy không tức giận nhưng trong lòng nghĩ đến điều gì đó, trong lòng sinh ra vài phần lo lắng: "Kỳ phát tình của em đến...... em phải làm sao đây?"

"Chịu đựng thôi."

Cung Tuấn nhẹ nhàng trả lời, nỗi đau phải ngấm ngầm chịu đựng người ngoài không thể tưởng tượng được. Một người có Omega mình yêu sâu đậm nhưng lại không thể ở bên cạnh trong thời kỳ phát tình, thứ mà cậu bắt buộc phải chống cự chính là sự áp bức của trái tim và pheromone. Trương Triết Hạn bắt đầu cảm thấy đau khổ khi nghĩ đến bộ dạng khóc lóc làm tổ của mình vào đêm hôm đó, ai biết được khi không có anh, Cung Tuấn đã khó chịu như thế nào.

"Nếu nó đến thì báo cho anh, chúng ta cố gắng nghĩ cách để có thể gặp nhau nha."

Trong tim nổ bùm một tràng pháo hoa, Cung Tuấn ngẩng mặt lên hôn anh, ngay cả nụ hôn cũng ngọt ngào mùi vani: "Được."

Cung Tuấn đi chuyến bay sớm, cậu dậy lúc 4 giờ để thu dọn hành lý, hơn 5 giờ mới ra sân bay.

Vì chưa ngủ, Trương Triết Hạn ngồi bên cạnh nhìn cậu thu dọn, anh cũng không giúp cậu, chỉ muốn nhìn cậu bận rộn chậm rãi đem hình dáng tản mát ra không gian này, có chút ngọt ngào, nhưng cũng có chút tiếc nuối.

Khoảng 5h30 xe bảo mẫu đến dưới lầu , Trương Triết Hạn đi cùng Cung Tuấn đem hành lý xuống lầu, tiễn cậu ra đến cửa xe.

Thời tiết sáng sớm có chút lạnh, Trương Triết Hạn chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh. Khi đi được nửa đường, Cung Tuấn bảo anh quay lại nhanh, Trương Triết Hạn ừm ừm trả lời nhưng vẫn nắm chặt tay Cung Tuấn cùng cậu đi chậm lại.

Xếp xong hành lý rồi đóng cửa, dù sao vẫn phải rời đi. Cung Tuấn nói anh lái xe đợi một chút, cậu quay lại thì thấy khuôn mặt của Trương Triết Hạn, mũi cảm thấy chua xót suýt thì rơi nước mắt.

"Thầy Trương, khi nào chúng ta gặp lại nhau đây......"

Trương Triết Hạn mỉm cười, đưa tay vuốt ve nốt ruồi trên ngón tay, đột nhiên nhớ tới một bài hát, vô tình ngâm nga: " Đến cả nốt ruồi trên lòng bàn tay của em, anh luôn luôn nhớ nó nằm vị trí nào...... "

Chú chim sơn ca của cái người mê nấu ăn nhưng không biết nấu nào đó tự động bắt đầu câu tiếp theo: " Em sợ mình đến không kịp, em muốn ôm chặt lấy anh, cho đến khi nhận thấy trên mái tóc anh đã phủ đầy tuyết trắng. Cho đến khi ánh mắt trở nên mơ hồ, cho đến khi không thể nào thở được nữa...... "

Trương Triết Hạn khẽ hát trong lòng: Để chúng ta mãi như hình với bóng.

Anh vốn là đã muốn khóc, nhưng khi Cung Tuấn quay đầu lại hát mấy câu đời đời kiếp kiếp kìm nén này, anh vẫn là hì hì cười nói, "Thầy Cung hát thật hay, rất đặt biệt."

Cung Tuấn kìm ném đến đỏ mặt, muốn cười nhưng không dám cười.

"Hỏi anh khi nào gặp em sao." Trương Triết Hạn nhìn cậu nháy mắt tinh quái: "Chờ anh chuẩn bị xong của hồi môn đã."

Lần này thì Cung Tuấn triệt để bị bại lộ, nhoài người về phía trước cười hí hí hí mãi không dừng.

Trương Triết Hạn vỗ vỗ cánh tay của cậu: "Đi đi, anh lái xe đợi cũng rất lâu rồi."

Cung Tuấn đứng thẳng người gật đầu, nghiêm túc ôm anh một cái, mới miễn cưỡng buông ra rồi lên xe.

Cho đến khi cửa xe đóng lại, xe chạy xa mấy chục mét, có hai kẻ ngốc một ở trong xe một ở trước cửa khách sạn,vẫn như cũ vẫy vẫy tay, khóe miệng rõ ràng dương cao nhưng mắt lại ngấn lệ.

Xe bảo mẫu cuối cùng cũng biến mất trong dòng đường tấp nập xe cộ, Trương Triết Hạn nhẹ thở dài quay người trở về phòng, nhớ lại câu của hồi môn vừa nói với Cung Tuấn, anh không khỏi lắc đầu cười khổ , một lúc sau thì anh có chút hơi lo lắng.

Đứa ngốc này, sẽ không làm thật đấy chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro