Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Ngụy Vô Tiện bụng hiện đã lộ rõ, tính đến hiện tại thì đứa nhỏ trong bụng cũng đã được sáu tháng, phần lớn thời gian y đều hôn mê, nhóc con trong bụng thì càng lúc càng lớn.

Lam Vong Cơ mỗi ngày đều giúp y xoa thắt lưng, rồi đến xoa bóp hai chân hay bị rút gân của y. Vì ăn không được nên chất bổ đều được hóa thành đan để y nuốt xuống, nhưng ai cũng có thể nhìn thấy được Ngụy Vô Tiện càng lúc càng gầy yếu. Nếu cứ như vậy, đến lúc sinh đứa nhỏ sợ rằng sẽ càng thêm khó khăn.

Hôm nay Lam Vong Cơ thần sắc đỡ hơn, theo lẽ thường mà trấn an người thương, giúp y nôn ra máu tích tụ trong cơ thể, sau đó lại xoa bóp cho y, lúc chạm vào thắt lưng của y thì cảm nhận được một ít cử động, Lam Vong Cơ vội nhìn xuống phần bụng hở ra.

Nhấc y phục của y lên, trên bụng của y liền nho lên mấy cái, bụng xao động như vậy Ngụy Vô Tiện khó chịu rên lên. Lam Vong Cơ thấy thế lại căng thẳng, tay run run đặt lên bụng trấn an thai nhi, hắn nhè nhẹ xoa lên đó.

"Con ngoan một chút, phụ thân thật sự không thoải mái, con đừng nháo như vậy"

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng trấn an thai nhi, bây giờ mới nhỏ như vậy mà đã ầm ĩ như vậy. Tháng lớn hơn thì cả ngày trong bụng Ngụy Vô Tiện duỗi tay duỗi chân rồi.

Ngụy Vô Tiện dựa vào lòng của Lam Vong Cơ, thắt lưng được chêm vào thêm mấy cái gối mềm. Hắn vẫn xoa bụng y, cảm thụ được đứa nhỏ thật sự tồn tại, đáy mắt hắn hiện lên sự ôn nhu, hắn cúi đầu hôn lên trán của y.

Đứa nhỏ hình như cảm nhận được cha đang trấn an mình thì nhanh chóng điềm tĩnh lại, sắc mặt của Ngụy Vô Tiện cũng tốt hơn, Lam Vong Cơ vì vậy mà yên tâm lấy dược đút y.

Hắn đút y bằng muỗng nhỏ, tay để lên ngực y, sợ y bị nghẹn cho nên cẩn thận vô cùng. Đồ ăn đều được hoa thành đan, đưa lên miệng của y, đưa tay vuốt yết hầu của y rồi vỗ lên ngực y mới đem dược ăn vào bên trong được.

Sau khi ăn xong thì mới đem người nằm lại xuống giường, chăn đắp thật kỹ, không biết do thời tiết gần đây trở lạnh hay sao mà thân thể của Ngụy Vô Tiện rất lạnh, Lam Vong Cơ làm cách nào cũng không ấm được, tay chân lúc nào cũng lạnh, đôi lúc chạm vào cũng thấy rùng mình.

Lam Vong Cơ cảm thấy bị ngàn thứ đánh đến đau đớn, hiện tại ôm người thương mà không thoải mái, y đã gầy đến như vậy rồi.

Lông mi của Ngụy Vô Tiện vì bất an mà run lên, ho vài tiếng rồi chậm rãi mở mắt.

Mũi ngửi được mùi đàn hương lượn lờ, toàn thân ấm áp bao bọc, phía sau lưng có bàn tay chậm chậm vuốt ve, y được cố định trong lòng của đạo lữ nhà mình, y muốn khẳng định người bên cạnh chính là Lam Vong Cơ quá, Ngụy Vô Tiện chẳng sợ khó chịu trong lòng, có chuyện gì thì cũng cảm thấy ấm áp, y nằm trong lòng của Lam Vong Cơ, khóe môi từ từ giương lên.

Vì bị ác mộng nên ngày nào y cũng ngủ lâu như vậy, đầu y đau muốn chết, huyệt Thái Dương của y ngày nào cũng đau, tim cũng không ổn, trong miệng đầy mùi của máu nữa, đau nhất vẫn là thắt lưng, dù cho ở dưới thắt lưng được chêm theo gối mềm cũng không giúp y thấy đỡ hơn.

Ngụy Vô Tiện cả người không có sức cho nên muốn động đẩy nổi, đầu chôn vào ngực của Lam Vong Cơ, cổ họng cả ngày đều nôn ra máu nên đau vô cùng, nhắm mắt lại thì lại thấy những chuyện cũ trong giấc mơ, y thở dài, cố gắng kêu lên một tiếng.

"Lam Trạm...."

Lam Vong Cơ đang xoa nhẹ trên lưng hắn, không tin được mình mới gì, lòng hắn vừa mừng vừa sợ mà nhìn xuống, người trong lòng hắn cố mỉm cười cho hắn xem một cái.

"Ngụy Anh? Tỉnh rồi sao? Có khó chịu hay không?"

Ngụy Vô Tiện nhắm mắt, thở hổn hển một lúc mới nói ra "Mệt quá..."

Tuy là ngủ, nhưng cả ngày đều là ác mộng, chịu đựng oán khí quấy nhiễu gần sáu tháng, nếu nói không sao thì liệu ai sẽ tin y?

Nước mắt của Lam Vong Cơ lại dâng lên rồi chảy xuống, hắn tựa cằm lên đầu y. Lòng hắn đau quá, đau đến mức không chịu được, nhưng vẫn kìm nén không phát ra âm thanh.

Ngụy Vô Tiện sợ hãi, y cố sức nâng cánh tay run rẩu của mình lên ôm lại thân thể của Lam Vong Cơ "Lam Trạm. . .Ngươi đừng khóc. . .Ta không sao đâu. . .Chỉ là cảm thấy hơi mệt thôi" y muốn nói thêm gì đó nhưng lại không nói.

"Xin lỗi. . .Thật xin lỗi" Lam Vong Cơ càng nghĩ càng hận, nếu lúc trước mình phát hiện ra sớm hơn, chỉ cần từ đầu hắn để ý hơn thì Ngụy Vô Tiện đã không phải chịu tội rồi. Hắn biết Ngụy Vô Tiện không nói nên lời được, chỉ đem đôi mắt ướt đẫm của mình nhìn y.

Ý thức của Ngụy Vô Tiện còn hôn mê, mơ hồ cảm thấy quá khứ chết tiệt của mình, cố gắng chống đỡ mà nói "Chính ngươi đã nói rằng ngươi ta không cần phải nói ra ba chữ này"

Lam Vong Cơ nhận ra câu nói này, trong lòng lại đau đớn.

Ngụy Vô Tiện nữa muốn nhắm mắt nữa lại không "Có thể nói cho ra biết gần đây đã xảy ra những gì không, Nhị ca ca"

Lam Vong Cơ biết y chống đỡ không nổi nên mới đem chăn đắp lại cho y, đưa tay vỗ lên đằng sau đầu mà nói "Vẫn tốt lắm, an tâm ngủ đi"

"Kẻ hại ngươi là thủ hạ của Tô Thiệp, về sau cũng không còn nữa"

"Cảnh Nghi và Tư Truy. . .Không phải lỗi của chúng. Là ta nóng vội mà phạt sai"

" . . ."

"Đứa nhỏ hiện tại đã sáu tháng, ngươi thật sự rất lợi hại, phải kiên trì để khỏe lên nữa"

"Hôm nay lúc nhuận khí cho ngươi, đứa nhỏ cử động rất lâu. Nó cũng muốn ngươi mau mau khỏe lại đó"

". . ."

"Ngụy Anh. Xin lỗi ngươi"

Nói chuyện một lúc lâu, cuối cùng vẫn là lời tự trách, hắn không nhịn được mà nói ba chữ đó ra.

Hắn có hối hận.

Đau khổ chờ đợi mười ba năm, rốt cuộc chờ được người quay về. Lại lần nữa khiến hắn bị thương, vốn tưởng rằng làm Tiên Đốc thì có thể cho y được một đời bình an, chung quy vẫn là thế sự khó đoán.

Mấy ngày hôm nay trong ác mộng đều là tiếng kêu cứu, trước kia y có bao nhiêu bất lực, bao nhiêu cô độc, tâm trí bị tổn thương rất nhiều, Lam Vong Cơ mỗi lần nghe thấy đều tan nát cõi lòng, hắn nghĩ về trước đây, cho dù là ôm lấy thân thể đầy gai nhọn vẫn tốt hơn.

Tối thiểu thì đừng làm cho tên ngốc này nghĩ hắn chán ghét y là được. . .

Sau đó nữa tháng trôi qua.

Ngụy Vô Tiện mấy hôm nay có thời điểm sẽ tỉnh dậy, mỗi ngày mấy canh giờ. Đa số thời gian đều được Lam Vong Cơ đỡ lấy, tay đặt trên bụng cảm nhận được đứa nhỏ động đậy, hắn nhìn xuống sẽ thấy đạo lữ của mình cười ngốc ra.

Nụ cười này trong lòng Lam Vong Cơ lại không khác gì lưỡi đao cả.

Tới tháng thứ bảy, Ngụy Vô Tiện bị loại độc kia tra tấn đến thảm. Y sư cũng nói thời điểm này chính là thời điểm mấu chốt, một tháng này có thể xác định y có chống đỡ nổi nữa không, khiến cho Lam Vong Cơ càng thêm cẩn thật, sợ y xảy ra chuyện.

"Aa..."

Đột nhiên người trong lòng lại muốn nôn ra máu, cả người đều căng cứng lại, mày nhíu chặt, khuôn mặt càng lúc càng tái đi.

Lam Vong Cơ nhìn thấy vậy liền giúp y nôn ra.

"Aaa. . .ưm"

Nhưng không ngờ lại không nôn ra được, cả thân thể như bị nghẹn, Lam Vong Cơ vội vàng đem linh lực đánh vào để oán khí tràn ra ngoài, nhưng làm vậy cũng không được "Ngụy Anh! Mau nôn ra! Ráng thở ra!"

Độ mạnh từ tay mới nãy còn nhẹ nhàng nhưng lúc này hắn lại tăng thêm một bậc dùng tay mà ép.

"Khụ khụ"

Rốt cuộc cũng đem được máu nôn ra ngoài, người nọ nôn ra xong thì run rẩy nói ra "A ! Lam Trạm! Không cần! Cứu ta! Lam Trạm. Mau cứu ta, đừng tới đây! Đừng.. . .Đừng.....Đi . . ..Ta"

Cả ngực phập phồng liên hồi, miệng cố mở ra để hô hấp, được một lúc thì khí lực cũng không có, hô hấp càng lúc càng yếu đi, đầu hắn lệch đi sang một bên trong lòng Lam Vong Cơ "Cứu ta. . .Nhị ca ca"

Lam Vong Cơ nhanh chóng bắt mạch cho hắn, tâm mạnh đã yếu như thế này rồi. . .Chẳng lẽ là do lao lực quá độ?!

Cũng không biết rằng đứa nhỏ sẽ cảm thấy không thoải mái hay không, hắn đem người đặt nằm thẳng ra, dùng y thuật đọc được trong sách cổ về phương pháp cấp cứu, tay phải hắn đặt lên trái tim của y.

Thân thể Ngụy Anh theo chân động cứ nâng lên rồi lại ngã xuống, sắc mặt bắt đầu tím lại.

Thật sự mệt quá, tại sao y lại mệt đến như vậy.

Lòng Lam Vong Cơ hiện tại như lửa dối, cúi xuống giúp hắn thông khí, một tay đỡ trán một tay ấn nhịp nhàng vào tim. Nhưng y vẫn không có chút phản ứng nào khiến hắn cảm thấy căng thẳng vô cùng.

"Ngụy Anh! Kiên trì một chút! Ngươi còn có đứa nhỏ! Còn có ta, ngươi không thể đi được!" Lam Vong Cơ không nhịn được mà gào lên.

Cái gì! Đứa nhỏ. . .Thật tốt. . .Nhưng y mệt mỏi quá rồi.. . .

Hắn lập tức truyền âm phù đi báo tin.

"Y sư! Huynh trưởng! Tình huống của Ngụy Anh rất khẩn cấp! Mau đến Tĩnh Thất!"

Động tác trên tim vẫn không hề ngừng lại.

"Ngụy Anh, ngươi phải nghĩ về đứa nhỏ, nó cũng được bảy tháng rồi!"

"Ngụy Anh! Trong giấc mơ tất cả đều là giả! Đều là chuyện của quá khứ!"

Lam Trạm. . .ta mệt mỏi quá. . .Lam Trạm. . .Ta xin lỗi. . . .

"Ngụy Anh! Đứa nhỏ sắp gọi ngươi là phụ thân! Ta cầu xin ngươi đừng từ bỏ mà! Ngươi phải trở về. . ."

Lam Vong Cơ không ngừng gào thét, đến lúc hắn cảm giác ruột gan đều đứt ra, mất hết tia hi vọng thì Ngụy Vô Tiện ho ra.

"Khụ!!"

Ta. . .còn có nhóc con kia.

Trên mặt Ngụy Vô Tiện, máu từ miệng hắn tuôn ra, chảy xuống cả đêm, màu trắng trên giường lập tức bị vết máu nhuốm đỏ, nhìn thấy chói mắt đến lạ.

Lam Vong Cơ bắt mạch rồi cho hắn linh lực, so với mới nãy thì đã ổn hơn cũng nhẹ nhàng thở ra, không quản người nọ máu vây ra khắp nơi, chỉ biết ôm lấy người vào lòng, an ủi mà nói "Không sao rồi Ngụy Anh. . .Đã không sao rồi"

Giọng nói hắn khàn khàn, nước mắt cũng chảy ra mà rơi xuống tấm đệm đang thấm máu, như thế hòa lại cùng nhau. Lòng hắn đau, sao mà đau đến như thế, tựa như bản thân bị lăng trì vậy, trái tim từng chút bị người ta cắt xuống.

Hai trái tim lúc này lại cùng chung một nhịp đập "Thình thịch. . .thình thịch" Lúc này từng lớp y phục lại trở nên rất ấm áp, chân thật nói cho Lam Vong Cơ biết rằng Ngụy Anh của hắn có thể chống đỡ được.

____


;v; mỗi lần đọc mấy chương này thấy xót cả hai bạn nhà thật luôn é. Nói chung thì vì người mình yêu thương mà khóc là chuyện mình thấy bình thường. Tại vì trong truyện này thì Hàm Quang Quân vẫn có được một mặt tình cảm với Ngụy Anh mình thấy rất dễ thương, lo lắng, đau buồn hoặc sự giận dữ đều có thể thể hiện ra cho Ngụy Anh thấy được ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro