Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Từ sau khi chuyện Ngụy Vô Tiện bị hạ độc oán linh kia xảy ra, Lam Vong Cơ đều tự mình để mắt mọi chuyện, tất cả mọi nơi đều được xem xét cẩn thận, sau hôm đó hắn an bài cho Ngụy Vô Tiện xong thì tự mình đi đến chỗ nhũ mẫu ôm lấy đứa nhỏ về Tĩnh Thất, đặt đứa nhỏ vào cái nôi hắn tự tay làm nên để chăm sóc.

Trước khi đi hắn còn học được ở nhũ mẫu một số việc cần để ý với đứa bé, Lam Vong Cơ dù sao cũng là lần đầu làm cha, động tác ôm lấy đứa nhỏ sẽ không được tự nhiên, bất quá qua vài hôm thì sẽ thành thói quen, động tác sẽ trở nên thành thạo hơn.

Lại một ngày trôi qua, Lam Vong Cơ cầm theo thuốc đến, chuẩn bị đút cho Ngụy Vô Tiện vẫn còn đang hôn mê uống, không nghĩ rằng vừa đến cửa là đã nghe được tiếng khóc của đứa nhỏ, dường như là đang sợ hãi.

Lam Vong Cơ nhanh tay đẩy cửa ra, đi đến bên nôi ôm lấy đứa nhỏ vào lòng, tay vỗ lên lưng nó nhẹ giọng dỗ dành, sợ ảnh hưởng đến Ngụy Vô Tiện nghỉ ngơi nên hắn vội nhìn sang giường.

Đứa nhỏ cũng nhanh chóng không khóc nữa, qua một lúc lâu mới chịu hé mắt ra.

Đôi mắt đen tuyền đào hoa nhìn rất giống Ngụy Vô Tiện, đứa nhỏ mới khóc trên mắt vẫn còn đọng lại nước mắt, trừ bỏ đôi mắt ra còn lại đều giống Lam Vong Cơ, căn bản là nhìn rất anh tuấn, đứa nhỏ này mập mập tròn tròn, bị dỗ đến vui rồi thì bắt đầu mở miệng ra phun phun như đang muốn nói chuyện.

Lòng của Lam Vong Cơ mềm nhũn ra, bế một lúc lâu rồi thì nhẹ nhàng hôn lên mặt của đứa nhỏ, hít lấy hương sữa thì đứa nhỏ, nhìn đến nó ngủ rồi thì mới đem đứa nhỏ đặt vào nôi.

Hắn đi đến bên trong nhìn thấy sắc mặt vẫn tái nhợt của Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy đau lòng, hắn đưa tay xoa trán của y, vẫn còn nóng như vậy.

Từ lúc sinh đứa nhỏ ra đến nay, Lam Vong Cơ dù có giữ ấm cho y như thế nào thì y vẫn sốt cao, thuốc chỉ uống được một nữa, một nữa thì nôn ra, sắc mặt cũng không tốt lên bao nhiêu.

Thành thạo đem hai tay ấn vào huyệt Thái Dương của y, nhẹ nhàng xoa lấy, không thấy người nọ phản ứng gì, đúng lúc đó thì thấy được lông mi của Ngụy Vô Tiện run lên.

Lam Vong Cơ hốt hoảng, cả người cúi xuống ghé vào tai của y mà nói "Ngụy Anh?"

Chỉ thấy Ngụy Vô Tiện nheo mắt không mở ra nổi, trên trán cũng nóng hơn.

"Ngụy Anh, không vội, hiện tại đã không sao rồi" Lam Vong Cơ nhìn thấy được y mệt đến không mở mắt nổi nên nhẹ giọng an ủi.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy thân thể nóng rang, cả người không cử động nổi, tuy là nhận thức được xunh quanh nhưng làm cách nào cũng không mở mắt ra được, hạ thân đau đớn càng lúc càng nhận thấy rõ.

"Ngụy Anh, làm con trai. Ngươi giỏi lắm"

Không biết tại sao sau khi nghe thấy lời nói đó y lại muốn khóc, trong đầu không ngừng nhớ lại tình cảnh sinh sản đáng sợ lần đó, tất cả những thứ cảm xúc sợ hãi, tuyệt vọng đều tràn về khiến y không nhịn được mà rơi nước mắt.

Lam Vong Cơ nhìn thấy người kia rơi nước mắt thì hạ thấp người hôn lên đuôi mắt của y, dừng lại một lúc mới run run nói ra "Ngụy Anh vất vả rồi"

Thấy hầu kết của Ngụy Vô Tiện nuốt xuống thì hắn lại hỏi "Khát nước sao?"

"Nếu khát nước thì động đậy ngón tay, ta có thể cảm nhận được"

Người ốm yếu kia động đậy một chút, như dồn hết khí lực mình để truyền xuống dưới. Lam Vong Cơ hiểu ra, đem nước ấm đến, nâng người lên để lưng y tựa vào lòng mình.

Đem chén nước đến miệng hắn, thấy môi y đang dần hé ra thì nâng chén lên một chút để y từ từ uống lấy.

Hầu kết của Ngụy Vô Tiện run lên không ngừng, đầu không khống chế được, căn bản là nước chảy đầy ra ngoại bào của Lam Vong Cơ, thân thể của y cũng tự nhiên thẳng dậy.

Lam Vong Cơ thấy thế thì vội vàng mang theo linh lực phía sau lưng hắn mà xoa "Không cần vội, từ từ uống"

Qua một lúc lâu thì y mới uống được một chút nước. Lam Vong Cơ cùng lúc đó theo cách cho y uống thuốc mà làm theo, qua một nén nhai chỉ uống được một phần nhỏ.

Ngụy Vô Tiện cả người đều nóng, uống xong thì nhiệt độ đã giảm đi không ít, Lam Vong Cơ mới nhẹ nhõm rồi hỏi "Còn muốn uống không?"

Bàn tay y trong tay hắn không có phản ứng gì, chắc đã dùng hết sức lực rồi, cũng muốn ngủ nữa.

Lam Vong Cơ thu hồi linh lực, lấy khăn lau đi mồ hôi trên người của y, hắn hôm lấy y lưu luyến không muốn rời, sau đó lại đem y vào ổ chăn.

Lại dùng linh lực đem chén thuốc đã nguội làm nóng lại, thấy người kia đã ngủ say. Hắn đến đưa tay hé môi của y ra, từng chút bón thuốc cho y. Từ lúc y hôn mê thì hắn đều phải đút thuốc cho y theo cách này, dù sao thì y cũng mới tỉnh lại so ra vẫn đã có chút khôi phục rồi.

Nhìn ra ngoài đoán rằng đứa nhỏ cũng nên đói bụng rồi, Lam Vong Cơ rời đi để đến chỗ nhũ mẫu lấy sữa về, đem sữa cho nó uống.

Cái miệng nho nhỏ uống lấy sữa, môi nhỏ cong lên, nhìn thấy cảnh này tim của Lam Vong Cơ cũng mềm đi, thật giống như đang nuôi một Ngụy Vô Tiện nho nhỏ, thật sự quá đáng yêu rồi.

Sau khi cho nó ăn xong, Lam Vong Cơ ôm đứa nhỏ tựa lên vai mình, đem lưng của nó duỗi thẳng rồi vỗ lên đó để nó ợ ra.

Sau khi xác định đứa nhỏ sẽ không bị ọc sữa thì trời cũng đã tối, giờ hợi cũng đã điểm. Lam Vong Cơ đem nó đặt vào nôi kéo về phía giường.

Rửa mặt xong thì đem Ngụy Vô Tiện trở mình, xoa bóp cơ thể cho y một hồi rồi mới nằm xuống, một bên là con của chính mình, một bên là đạo lữ, Lam Vong Cơ bỗng dưng cảm thấy được một loại trách nhiệm mình chưa từng có.

Thời gian trôi qua mấy hôm, lúc Lam Vong Cơ đang cho bé con uống sữa thì nghe thấy tiếng gọi.

"Lam Trạm..."

Hắn sửng sốt, tay đỡ lấy mông của đứa nhỏ rồi xoay người lại.

"Ha ha....Ahhh đau" Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ ôm lấy đứa nhỏ bỗng dưng lại cảm thấy buồn cười, đứa nhỏ kia nhỏ quá được ôm trong lòng Lam Vong Cơ nhìn có chút đối nghịch, thật sự là tương phản với nhau quá. Y cười quá độ nên hạ thân cũng đau, đau quá khiến y nhịn không được mà la lên.

"Ngụy Anh, đừng cử động mạnh" Lam Vong Cơ bối rối, liền đem đứa nhỏ đặt xuống nôi, bước nhanh đến trường xoa lên trán của y.

"Tốt rồi, không sốt nữa"

Ngủ thêm vài ngày khiến y cảm thấy thân thể mình tốt lên không ít, cũng có khí lực hơn.

"Lam Trạm...sao tai của ngươi lại đỏ lên...cho con uống sữa mà cũng ngượng sao?" Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay của Lam Vong Cơ, nhìn thấy vành tai của hắn đang đỏ lên thì liền trêu ghẹo hắn.

Lam Vong Cơ không nói, lỗ tai càng lúc càng đỏ.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy tốt hơn rồi, liền nhéo tay của Lam Vong Cơ mà nói "Muốn đứng dậy.."

Lam Vong Cơ khó hiểu nhìn y mà đáp "Vì sao?"

Ngụy Vô Tiện hứa về phía bảo bối "Muốn đi xem con trai"

Lam Vong Cơ nhìn đứa nhỏ kia, sờ lên lên đỉnh đầu của y mà nói "Ngươi còn chưa khỏe hẳn, không được đứng dậy , ta ôm nó lại cho ngươi xem"

Tiếp theo hắn đi đến đem đứa nhỏ ôm đến giường.

Ngụy Vô Tiện vừa nhìn đứa nhỏ xong thì mỉm cười "Lam Trạm, con giống y như ngươi vậy, một tiểu cổ hủ"

Lam Vong Cơ lại phủ nhận "Đôi mắt của con giống ngươi"

"Đều giống đều giống, con của hai con không giống hai đứa thì còn có thể giống ai?" Không biết từ lúc nào Lam Di mang theo hòm thuốc đi đến, ở cửa Tĩnh Thất thì nhìn thấy một nhà ba người.

Đi đến giường bắt mạch cho Ngụy Vô Tiện rồi nói "Thân thể của con vẫn chưa khỏe hẳn, cần thời gian để tịnh dưỡng"

"Con biết rồi, không trách được nếu con nghĩ hai người thật sự là chị em, hai người nói chuyện giống y như nhau vậy đó" Ngụy Vô Tiện liền tươi cười, nắng sớm chiếu xuống khiến cho Lam Vong Cơ nhìn thấy cũng thẩn thờ.

"Đồ lắm chuyện, đứa nhỏ rất khỏe mạnh. Cũng đừng lo lắng quá, cứ nghỉ ngơi cho tốt" Lam Di liền nói.

Lam Di rời khỏi đó thì Ngụy Vô Tiện liền hướng sang Lam Vong Cơ mà nói: "Ta muốn ôm con trai"

Lam Vong Cơ tàn nhẫn đem tay của y nhét lại vào trong chăn "Hiện tại không được, đợi ngươi khỏe hơn rồi ôm"

Vì thế mà Ngụy Vô Tiện hùng hổ đem chăn quấn lại bên người, trở mình xoay vào trong đưa lưng ra phía Lam Vong Cơ, giận dỗi mà nói ra "Lam Trạm không thương ta nữa rồi, chỉ thương con trai thôi. . ."

Nói được vài câu cũng mơ màng buồn ngủ, nói được vài câu thì thiếp đi mất chỉ để lại Lam Vong Cơ đang mỉm cười.

Đây có lẽ là hương vị của hạnh phúc.


__


Buồn cười hai anh quá cơ, ôm con mà cứ đẩy cho giống người này hơn, giống người kia hơn :))) bảo bảo giống hai người mỗi người một nữa có được không nè. Hàm Quang Quân không hổ danh người cha mẫu mực mà, chăm con tốt quá chời luôn á.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro