
63 - 69
63.
Khi hỏi về ấn tượng đầu tiên với Viên Nhất Kỳ, các thành viên đều nhất trí trả lời là luôn làm người khác kinh ngạc.
Không thích nói chuyện, luôn cau mày, lưng hơi gù, là một bộ dáng giống đại lão chớ nên đến gần.
Nghe có vẻ giống bá đạo tổng tài lãnh khốc vô tình làm người ta có chút rung động, nhưng tính cách này thực sự làm Viên Nhất Kỳ có chút khổ sở khi mới vào H đội.
Ngượng ngùng chủ động tiếp cận tiền bối, không dám mở miệng, biểu hiện có chút nhút nhát thường thấy ở người mới khi xuất hiện trên người Viên Nhất Kỳ lại trở thành một loại khinh thường.
Viên Nhất Kỳ không phải không biết các tiền bối có chút hiểu lầm với mình, bất lực không có cơ hội lên tiếng, vốn rất sợ cô đơn cũng chỉ có thể tiếp tục chơi đùa cùng các bằng hữu quen biết ở Gen 7.
Sau đó gặp được Vương Lộ Kiểu đang luyện tập trong phòng tập.
Sau đó Vương Lộ Kiểu bị vài Gen 7 chọc giận đến bật khóc.
Sau đó Viên Nhất Kỳ bị các tiền bối H đội hẹn ra nói chuyện.
64.
Trên hành lang, Viên Nhất Kỳ bị các tiền bối vây quanh có chút không biết làm sao, bên cạnh còn có Vương Lộ Kiểu đang khóc, các tiền bối không ngừng chất vấn cùng ngữ khí không được hiền lành cho lắm làm Viên Nhất Kỳ theo bản năng lùi về phía sau, không cẩn thận đụng phải người sau lưng.
Thẩm Mộng Dao vẫn luôn đứng sau lưng Viên Nhất Kỳ không nói gì, nàng là người đầu tiên trong đội tiếp xúc với Viên Nhất Kỳ, tuy rằng Viên Nhất Kỳ luôn không nói chuyện, nhưng là đứa nhỏ duy nhất sau khi được mình dạy vũ đạo xong lặng lẽ nói một câu tiền bối vất vả rồi. Sao Thẩm Mộng Dao có thể tin Viên Nhất Kỳ là đứa nhóc hư hỏng sẽ khi dễ tiền bối đây?
Thẩm Mộng Dao còn chưa thoát khỏi suy nghĩ của bản thân vì Viên Nhất Kỳ đã đụng trúng người nàng, không quá đau, nhưng vẫn không nhịn được mà kinh hô một tiếng, các thành viên khác vốn đang lải nhải liền tập trung ánh mắt về phía Thẩm Mộng Dao.
Thẩm Mộng Dao còn chưa kịp nói câu "Mọi người tiếp tục" đã gặp phải ánh mắt lo lắng của Viên Nhất Kỳ, Thẩm Mộng Dao đột nhiên có chút đau lòng, kéo Viên Nhất Kỳ ra phía sau.
"Hay chúng ta chờ Sủi Cảo bình tĩnh lại rồi hỏi một chút, cứ ép hỏi Viên Nhất Kỳ như vậy trông rất kỳ quái."
Cổ tay Viên Nhất Kỳ vẫn còn bị Thẩm Mộng Dao nắm trong tay, có lẽ là ảo giác nhưng Viên Nhất Kỳ thật sự nhìn thấy một ánh sáng rực rỡ ấm áp trên người Thẩm Mộng Dao đang chắn trước người mình.
65.
Ảo giác hẳn sẽ lập tức biến mất, Thẩm Mộng Dao nghĩ như vậy, rút đôi tay vươn ra muốn nhận trà sữa về, lúc Viên Nhất Kỳ nhìn thấy Thẩm Mộng Dao vươn tay ra cũng đã buông tay, ly trà sữa trực tiếp rơi xuống đất, chất lỏng màu nâu dính lên giày của Viên Nhất Kỳ cùng Thẩm Mộng Dao.
Viên Nhất Kỳ cúi đầu nhìn thoáng qua đôi giày trắng của mình bị dính trà sữa hơn phân nửa, cau mày, rút khăn giấy trên bàn ra, ngồi xổm xuống, bắt đầu lau giày.
Lau chính là đôi giày trên chân Thẩm Mộng Dao.
Thẩm Mộng Dao muốn tách ra lại bị Viên Nhất Kỳ giữ chặt cổ chân, không nhúc nhích được.
"Viên Nhất Kỳ, em cuối cùng là muốn làm gì?"
Là người mà nàng không ngờ sẽ xuất hiện, đã biết hôm nay em xin nghỉ, hai ngày trước còn nói như vậy, hiện tại sao lại đến đây?
"Chị không cần em thương hại chị."
Dường như nghĩ ra được lý do duy nhất hợp lý, Thẩm Mộng Dao dùng hết khí lực muốn rời khỏi Viên Nhất Kỳ.
Viên Nhất Kỳ chỉ càng nắm chặt lấy chân Thẩm Mộng Dao, lau khô vết bẩn trên giày xong rồi mới đứng lên.
"Em chưa bao giờ nghĩ đến việc thương hại chị." Viên Nhất Kỳ nhìn thẳng vào mắt Thẩm Mộng Dao.
"Chị không cần, chị cũng đã có đủ rồi."
Tiếng nhạc bên tai sắp đến hồi kết thúc, Viên Nhất Kỳ ném khăn giấy vào trong thùng rác, lại lần nữa cầm một ly trà sữa khác, "Uống một chút đi, sắp lên sân khấu rồi."
Thẩm Mộng Dao không nhận, Viên Nhất Kỳ cũng không cưỡng cầu, đặt trà sữa lên chiếc bàn ở đối diện, "Em đi trước, một hồi bọn họ nhìn thấy em thì không được tốt cho lắm."
Nghe tiếng bước chân rời đi của Viên Nhất Kỳ, Thẩm Mộng Dao dần dần thả lỏng dây thần kinh vì sự xuất hiện của Viên Nhất Kỳ mà trở nên căng thẳng, lại đột ngột nghe thấy thanh âm của Viên Nhất Kỳ.
"Thẩm Mộng Dao!"
Thẩm Mộng Dao theo bản năng quay đầu lại.
"Sinh nhật vui vẻ!" Viên Nhất Kỳ nói, sau đó nở nụ cười.
66.
Quay lại trung tâm, Viên Nhất Kỳ vừa nhìn điện thoại vừa cúi đầu đi, không bất ngờ gì khi đụng trúng người khác.
"Ya ya ya, Viên Nhất Kỳ! Đụng trúng đội trưởng của em rồi!"
Viên Nhất Kỳ ngẩng đầu lên, là Nana cùng Triệu Việt tiền bối.
Triệu Việt tò mò liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của Viên Nhất Kỳ.
"Hoá ra xem công diễn đến nghiêm túc như vậy."
Mắt thấy Nana sắp đi đến, Viên Nhất Kỳ lập tức khóa điện thoại lại, "Không có gì, chỉ xem một chút thôt, xem một chút."
"Chậc chậc, Viên Nhất Kỳ của chúng ta cũng biết làm nũng a." Vạn Lệ Na ghét bỏ nhìn Viên Nhất Kỳ, chỉ chỉ đồ ăn trên tay.
"Cùng nhau ăn lẩu đi, mua nhiều lắm, hai người tụi chị ăn không hết."
Là ngữ khí chắc chắn, không cho Viên Nhất Kỳ cơ hội từ chối, Nana một bên ôm Triệu Việt, một bên dắt Viên Nhất Kỳ đi về phòng.
67.
Viên Nhất Kỳ thực sự rất đói, khi Viên Nhất Kỳ cùng Triệu việt dùng tốc độ gió cuốn ăn hết phần đồ ăn cùng thịt thứ tư mà Nana bỏ vào, Nana mới nhận ra rõ điều này.
Triệu Việt vui vẻ nấc lên một tiếng, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất ồn ào, tò mò hỏi, "Hôm nay là công diễn của đội nào vậy a?"
Vạn Lệ Na đá Triệu Việt một cước dưới gầm bàn.
"Đội của tụi em." Viên Nhất Kỳ trả lời sau khi ăn xong miếng bánh gạo cuối cùng, đặt đũa xuống.
"Vậy sao em không đi?" Triệu Việt xoa xoa cái chân bị Nana đá đau hỏi.
Vạn Lệ Na càng thêm dùng sức đạm Triệu Việt một cước.
"A!" Triệu Việt uỷ khuất nhìn Nana.
Viên Nhất Kỳ không trả lời, cúi đầu chơi với đôi đũa trong bát.
68.
Cảm nhận được tâm tình không được tốt của Viên Nhất Kỳ, Triệu Việt cầm điện thoại liếc mắt nhìn tin nhắn Nana gửi đến, cuối cùng cũng hiểu được bản thân đã tạo nên bầu không khí kỳ quái đến mức nào.
Vạn Lệ Na bỏ một chút đồ ăn cuối cùng vào trong nồi, đứng lên đi đến tủ lạnh lấy ba lon nước, mở nắp xong để xuống trước mặt Viên Nhất Kỳ.
"Thật ra hai ngày khi em vừa mới mất trí nhớ cũng rất vui vẻ."
Viên Nhất Kỳ cầm nước lên uống, ngẩng đầu nhìn Nana.
"Cảm giác như gặp được tiểu hài tử Viên Nhất Kỳ, có chút ngây thơ, tỉnh tỉnh mê mê, rất đáng yêu."
Nana dừng một chút.
Viên Nhất Kỳ nhướng mày, "Nana, chị muốn nói gì?"
"Hy vọng em vẫn có thể tiếp tục đáng yêu như vậy." Nana mỉm cười, "Một Viên Nhất Kỳ không suy nghĩ quá nhiều thật sự rất đáng yêu, em chỉ mới 18 tuổi a, phải dũng cảm một chút."
Viên Nhất Kỳ vừa định cãi lại thì Triệu Việt tiền bối ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
"Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng, Viên Nhất Kỳ....."
Viên Nhất Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc như thế của Triệu Việt.
"Nếu không dũng cảm một chút, không ai sẽ ở một chỗ chờ em, cho dù người đó có muốn thì cuộc sống cũng sẽ buộc người đó rời đi."
69.
Thẩm Mộng Dao quay về 336, trực tiếp quăng mình lên giường, một ngày rất mệt mỏi, nếu không phải vẫn còn lớp trang điểm trên mặt thì Thẩm Mộng Dao muốn lập tức đi ngủ.
Lôi kéo thân thể mệt mỏi dậy đi tẩy trang, lớp trang điểm trên mắt còn chưa tẩy xong đã chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Thích Dư Châu mở cửa, ngoài cửa không có một bóng người, trên hành lang đối diện phòng có một chiếc hộp rất tinh xảo, Thích Dư Châu cầm chiếc hộp lên, bên trên có một chiếc giấy nhớ.
Thích Dư Châu nhìn quanh hành lang, không có gì khác thường, ôm hộp tiến vào trong đóng cửa lại.
"Thẩm Mộng Dao, cái này hình như là gửi cho chị."
Thích Dư Châu đặt hộp lên trên bàn.
"Hửm? Đây là gì vậy?"
Thẩm Mộng Dao tháo sợi dây bên ngoài ra, mở nắp hộp.
Đó là một chiếc bánh ngọt.
Lâu đài màu trắng, phía trước lâu đài là 3 chú mèo nhỏ được tạo nên từ kem.
Thẩm Mộng Dao nhìn Tuotuo cùng Chuxi bên chân mình.
Rất giống hai đứa.
Thích Dư Châu nghiêng người nhìn, "Ai tặng vậy nhỉ? Trông rất ngon."
Cái tên kia đã chờ sẵn thế nhưng Thẩm Mộng Dao lại chỉ lắc đầu.
Hiện tại nàng không có dũng khí để nhắc đến tên của em ấy, mỗi lần những âm tiết đơn giản đó sắp thoát ra khỏi miệng đều kẹt lại nơi cổ họng.
Thăm dò, ngờ vực vô căn cứ, thất vọng, tất cả đều biến thành do dự, Thẩm Mộng Dao sợ hãi.
Thẩm Mộng Dao lấy một miếng bánh nhỏ cho vào trong miệng, lớp vỏ socola nhanh chóng tan chảy bên trong miệng.
"Thật ngọt." Thẩm Mộng Dao nói.
Là điểm sáng ngọt ngào nhất trong hàng vạn hàng nghìn điểm sáng hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro