Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Truyện: 无间欲望

Tác giả: 璇兒的異瞳貓

Nguồn: vante737.lofter.com

Edit: Ayujun

———

NCT

ABO

OOC nghiêm trọng

Không được áp lên idol

Không được mắng mấy đứa nhỏ

Không được mắng tác giả

Không được mắng tôi

NP, không tiếp thu được làm ơn không cần xem.

allkun allwin alljun

———

[BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ]
[KHÔNG ĐƯỢC CHUYỂN VER, KHÔNG ĐƯỢC MANG RA KHỎI WATTPAD]

5.

Trong căn phòng âm u ẩm ướt tràn ngập mùi máu, xung quanh là hai hàng người mặc tây trang giày da phẳng phiu, gương mặt họ vô cảm, một tiếng thở mạnh cũng không dám phát ra. Tất cả đều cúi đầu im lặng. Tiếng rên rỉ thống khổ nhỏ vụn cùng với tiếng đao đâm vào thân thể kết hợp ở bên nhau, càng là làm người không rét mà run.

Trung Bổn Du Thái ngồi trên chiếc ghế chính giữa, anh dùng khăn tay thêu thùa tinh xảo của Nhật Bản mà cẩn thận lau đi vết máu trên thanh katana, ngẫu nhiên ngước mắt một cái quan khán trường hợp trước mặt, ánh mắt phá lệ lạnh băng.

Ngũ quan của người này mỗi một chỗ đều lộ ra lạnh nhạt, giống như Hokkaido trong tuyết đông, đẹp đẽ lại giá buốt băng sương. Trung Bổn Du Thái toàn thân tản ra hơi thở Alpha, mùi thuốc lá không chút nào che giấu có thể sặc đến nước mắt chảy ròng, tẫn hiện bạc tình.

Trung Bổn Du Thái dừng lại động tác trên tay, nhìn hình ảnh có chút quá mức huyết tinh trước mặt. Anh hơi nhíu mày, sau đó chậm rãi mở miệng.

"Đủ rồi, Nana."

Người gọi là Nana chậm rãi xoay thân, dung mạo có thể nói là kinh diễm vô cùng. Mái tóc hơi dài ngoan ngoãn rũ xuống, lông mi dài tựa như hoa anh đào tháng tư của núi Phú Sĩ, diễm lệ phương hoa. Tuy có một đôi mắt đa tình, nhưng đáy mắt lại vô tình. Bên má cậu có vài giọt máu đỏ tươi, phảng phất giống như tu la địa ngục, âm trầm đến đáng sợ.

La Tại Dân lại lần nữa xoay người nhìn kẻ đang thoi thóp trên vũng máu kia. Sau đó cậu mới đi đến bên Trung Bổn Du Thái, động tác chậm rãi lại thuần thục, trong tay Tại Dân chính là một thanh katana giống với Du Thái, mũi đao vẫn còn chảy xuống huyết tích, nhỏ giọt trên sàn nhà. Sau khi an vị, Tại Dân nhận lấy khăn tay thuộc hạ đưa tới, yên lặng lau đi vết máu trên thân đao, không hề có bất luận một tia dao động cảm tình nào, dù một chút tức giận cũng không.

Trung Bổn Du Thái nhìn thoáng qua em trai, trong lòng yên lặng thở dài. Anh đứng dậy đi đến trước mặt kẻ đang hấp hối kia rồi ngồi xổm xuống. Ánh mắt lạnh băng từ trên cao nhìn chằm chằm vào thân thể đã bị La Tại Dân tra tấn không ra hình người này. Mùi hương của cây thuốc lá càng ngày càng đậm lên trong căn phòng. Tin tức tố của Trung Bổn Du Thái cường thế bức người, làm một ít Alpha trong phòng đều phải đổ mồ hôi lạnh. Chỉ có La Tại Dân là không dao động mà vẫn như cũ lau đao.

"Ông đem đồ vật cho ai rồi?"

"Mày không... Sẽ không biết..."

Chỉ thừa một hơi thậm chí sắp tử vong mà vẫn còn ý đồ phản kháng, điều này làm Trung Bổn Du Thái cảm thấy có chút khôi hài. Có vài kẻ chính là như vậy, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, rõ ràng nhỏ bé như một con kiến, lại vẫn cố chấp kiên trì.

"Con gái ông năm nay bao tuổi rồi?"

Ngữ khí lạnh băng làm như vô tình nhắc tới một ít đề tài vụn vặt, lại có thể dễ dàng làm người nọ suy sụp.

Trung Bổn Du Thái chính là tàn nhẫn đến tận cùng.

"Nếu tôi nhớ không lầm, thì không đến hai tuổi đi."

"Đem con bé làm bạn với em tôi được không? Ông cũng biết thằng bé mới vừa đến quốc gia xa lạ này mà, nhóc con thực cô độc. Đúng không? Nana."

Ngón tay mảnh dài dường như không có việc gì mà chỉ vào La Tại Dân vẫn đang lạnh băng ở một bên quan sát, khóe miệng chậm rãi gợi lên một nụ cười tàn nhẫn.

"Đúng vậy."

La Tại Dân ngay sau đó liền khẽ gật đầu với anh trai, giống như vô cùng tán đồng ý tưởng của đối phương.

"Không... Không... Ở... Ở trong tay người kia."

Nghe được đáp án mình muốn, nụ cười tàn nhẫn trên môi Trung Bổn Du Thái càng thêm ý vị. Anh nhìn thoáng qua người trước mặt, sau đó đứng dậy đi về phía cửa.

"Đi thôi, Nana."

Nghe vậy, La Tại Dân liền theo Trung Bổn Du Thái rời đi căn phòng âm u này.

"Xử lý sạch sẽ chút."

Nói xong liền không hề quay đầu lại, phảng phất như sự việc trước đó chưa bao giờ xảy ra.

"Vừa rồi em có chút mất khống chế đấy."

Phong cảnh bên đường lướt qua, Trung Bổn Du Thái đem tầm mắt chuyển hướng nhìn về phía La Tại Dân. Ngữ khí tràn đầy vẻ bất đắc dĩ đối với em trai.

La Tại Dân cũng không tính trả lời, cậu chỉ đơn giản quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Dù Tại Dân không nói, anh trai cũng sẽ hiểu.

"Buổi chiều có cái giao dịch, em đi."

Trung Bổn Du Thái đối mặt với thái độ của La Tại Dân cũng đã tập mãi thành thói quen . Anh đem hai mắt mỏi mệt nhắm lại, tay phải nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương, làm chính mình có được ngắn ngủi thả lỏng.

"Khi nào chúng ta trở lại Nhật Bản."

La Tại Dân dùng ánh mắt như một hồ nước lặng nhìn chằm chằm về phía anh trai, ngữ khí của cậu bình đạm.

Trung Bổn Du Thái lập tức mở mắt, bên trong tràn đầy vẻ thị huyết, cả người tỏa ra hàn khí.

"Chờ anh lấy lại thứ thuộc về mình."

"Hôm nay vui vẻ như vậy, không bằng đi uống một chén, cảm thụ một chút phong thổ của đại quốc."

———

Ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ của tiệm bánh kem, Hoàng Nhân Tuấn cảm nhận được ánh nắng ấm áp của mặt trời chiếu lên người mình. Tốc độ tô vẽ càng làm cho người vui vẻ thoải mái.

"Của em đây, trà sữa trân châu."

Tiền Côn yên lặng ngồi đối diện Nhân Tuấn. Nhìn em trai chuyên tâm phác hoạc cũng có thể khiến tâm trạng của anh thoải mái hơn.

Hoàng Nhân Tuấn ngẩng đầu nhìn nụ cười ôn nhu của anh trai, cậu buông bút vẽ mà nhận lấy ly trà sữa từ tay Côn rồi uống một ngụm. Sau đó ngoan ngoãn cười với Tiền Côn.

"Ca, anh biết không, giáo viên của bọn em phiền lắm, mỗi ngày âm tình bất định. Lần này thì hay rồi, lập tức liền phải đổi giáo viên. Em không muốn nhìn khuôn mặt xám xịt của ông ấy nữa."

Tiền Côn an tĩnh nghe Nhân Tuấn tâm sự, nhìn biểu cảm càng nói càng kích động của đối phương, hai tay thế nhưng cũng khoa trương huy động, tóc đi theo thân thể mà chậm rãi đong đưa. Anh không nhịn được mà muốn vuốt vuốt tóc em trai.

"Thật sự! Em không thích giáo viên đó một chút nào!"

"Ai chọc tiểu Tuấn Tuấn của mình không vui vậy?"

Lý Hải Xán từ cửa tiến vào liền nghe thấy thanh âm càng ngày càng cao của Hoàng Nhân Tuấn. Vì vậy lại muốn đùa giỡn một phen.

"Ca, chủ tiệm của anh về khi nào thế?"

"Hôm nay."

Nói xong Tiền Côn liền đứng dậy đi làm. Trước khi đi còn cố ý nhìn thoáng qua vẻ mặt không tình nguyện của Nhân Tuấn.

Lý Hải Xán ngồi vào vị trí vừa rồi của Tiền Côn, cậu nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Nhân Tuấn, sau đó bắt đầu cảm thán đối phương có bao nhiêu đáng yêu. Ánh mặt trời chiếu ở trên người Nhân Tuấn, càng khiến cậu trở nên tinh xảo điềm mỹ, làm cho nam nhân sinh ra ý muốn bảo hộ.

"Cậu không lạnh sao? Ông chủ Lý."

Hoàng Nhân Tuấn thấy Lý Hải Xán ăn mặc đơn bạc thì liền lo lắng hỏi.

Màu da của Lý Hải Xán là trời sinh khỏe mạnh tiểu mạch sắc. Lúc này bên trong áo sơmi lộ ra xương quai xanh, phá lệ mê người. Mái tóc nâu có chút hơi hơi xoăn, ánh mắt lười biếng. Khóe miệng cười đến không có hảo ý, lại dã lại thuần.

"Tiểu Tuấn Tuấn đang quan tâm mình sao?"

Thanh âm ngọt ngào giống như mật, ngữ khí làm nũng, khiến Hoàng Nhân Tuấn nổi lên một tầng da gà. Cậu biết ngay Lý Hải Xán vẫn là bộ dáng trước kia mà, cho dù bốn tháng không gặp cũng vẫn vậy.

Diễn đủ rồi, Lý Hải Xán liền nhìn đứa nhỏ tinh xảo trước mặt, trong lòng ấm áp lại có chút chua xót. Alpha đối với Omega luôn là có ý muốn bảo hộ. Hương hoa nhài như ẩn như hiện của Nhân Tuấn tiến gần xoang mũi Hải Xán, nó khiến cậu muốn phóng thích tin tức tố bạc hà của mình. Đây là tâm lý hay là sinh lý? Cậu đối với cậu ấy hay là người kia?

"Gần đây thân thể cậu thế nào?"

"Khá tốt, cuối tuần lại phải vào viện, nhớ tới thăm đó."

Hoàng Nhân Tuấn nói về tình trạng sức khỏe của mình, ánh mắt thì không tự giác dừng ở trên người Tiền Côn. Là khá tốt, hết thảy đều khá tốt, có lẽ là vậy?

"Không nói chuyện với cậu nữa. Mình đi vẽ đây."

Hoàng Nhân Tuấn nhìn thoáng qua thời gian trên đi động, sau đó liền vội vàng thu thập rời đi.

"Ca, em đi đây."

"Chậm một chút, Tuấn Tuấn."

Tiền Côn có chút không yên tâm.
Nhân Tuấn vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài, không ngờ lại đụng phải một người, thiếu chút nữa thì té ngã.

"Ngại quá, cảm ơn cậu."

Hoàng Nhân Tuấn có chút áy náy xin lỗi người nọ, lại bị đối phương kinh diễm đến. Cậu vẫn luôn cảm thấy mỹ mạo của nhị ca là không ai có thể so, nhưng hôm nay Nhân Tuấn lại đụng tới một người có thể so với Tư Thành.

La Tại Dân buông lỏng ra cánh tay đang đỡ Nhân Tuấn. Cậu chậm rãi chỉnh ống tay áo một chút, vô tình liếc mắt nhìn vẻ mặt áy náy của đối phương, sau đó liền dời đi tầm mắt mà bước vào trong tiệm.

Hoàng Nhân Tuấn nhìn chằm chằm bóng dáng đối phương, có chút khó hiểu. Xuyên qua cửa kính, cậu có thể thấy Lý Hải Xán đang cùng người nọ nói chuyện. Sau đó Nhân Tuấn nhìn về phía Tiền Côn mà cười cười rồi rời đi.

Tiếng chuông gió trên cửa còn vang mãi, dễ nghe lại êm tai.

———

Khóe miệng Từ Anh Hạo vẫn treo lên nụ cười khéo léo. Quán bar nơi Tiền Côn làm thêm không ồn ào giống chỗ khác. Rốt cuộc những nơi đó, Từ Anh Hạo là khinh thường nhìn đến. Lúc này tay phải anh giơ một ly cocktail, ánh mắt cao thâm khó đoán nhìn về phía Tiền Côn đang chơi đàn guitar.

Hôm nay Từ Anh Hạo không phải tới để tìm Tiền Côn, anh đang đợi, đợi nhị thiếu gia lang thang không kềm chế được của Lý gia. Nói đến cũng kỳ quái, đây rõ ràng là quán bar của Lý Vĩnh Khâm, lại chưa từng thấy lão bản tiến tới, cũng thật là đủ buồn cười.

Trong lúc Từ Anh Hạo đang suy nghĩ sâu xa, thì bên cạnh đột nhiên ngồi xuống một người. Lập tức anh liền phản ứng lại mà quay đầu nhìn người mình mời đến.

"Lý thiếu gia."

Người tới tràn đầy mị hoặc, đuôi mắt hơi nhếch lên, nhất cử nhất động đều lười biếng vũ mị, giống một con mèo. Nếu không phải toàn thân đều là tin tức tố của Alpha, thì Từ Anh Hạo còn tưởng Lý Vĩnh Khâm là cái trời sinh câu nhân Omega.

"Anh gọi tôi tới có chuyện gì, Từ tiên sinh?"

Lý Vĩnh Khâm xoay người nhìn Từ Anh Hạo, khóe miệng như có như không nhếch lên, áo sơmi đen rộng mở, cổ cùng xương quai xanh còn có vài dấu hôn ái muội.

"Làm cái giao dịch mà. Lý thiếu gia đương nhiên hiểu."

Từ Anh Hạo vẫn luôn mỉm cười, hào phóng khéo léo, ưu nhã tự nhiên. Không chút nào bị cường thế của Lý Vĩnh Khâm trấn áp.

Lý Vĩnh Khâm nhìn bộ dạng dối trá của Từ Anh Hạo, liền cảm thấy có chút không thú vị. Ánh mắt anh tùy ý nhìn xung quanh. Sau đó không biết nhìn đến nơi nào mà nháy mắt sáng lên quang mang. Lý Vĩnh Khâm chỉ nhìn chằm chằm nơi đó. Căn bản không để ý tới những gì Từ Anh Hạo nói.

Từ Anh Hạo đương nhiên cảm giác được Lý Vĩnh Khâm thất thần. Sau đó anh liền theo tầm mắt của đối phương nhìn lại. Kết quả liền sững sờ tại chỗ, thật lâu không có phản ứng.

Tiền Côn.

Bạn giường mà Từ Anh Hạo đang dưỡng.

"Lý thiếu gia cảm thấy hứng thú sao? Cậu ấy chính là Omega nha."

Lúc này Từ Anh Hạo cũng không biết tâm tình của mình là gì. Tuy rằng trong lòng có chút khó chịu, nhưng anh là một thương nhân khôn khéo.

Nghe đối phương nói vậy, Lý Vĩnh Khâm liền đem tầm mắt nhìn về phía Từ Anh Hạo, nhìn vẻ giảo hoạt tựa hồ ly, sau đó lộ ra một nụ cười không rõ ý vị.

———

Đêm khuya 11 giờ, Đổng Tư Thành đứng cửa sau của quán bar mà Tiền Côn làm thêm. Hôm nay Đổng Tư Thành tan học có chút muộn, vì vậy liền đến đây đợi anh trai cùng về. Bởi vì đứng lâu, hai chân cậu có chút nhũn ra, eo cũng phi thường đau nhức.

Đổng Tư Thành trong lòng thầm mắng Lý Thái Dung không biết tiết chế, túng dục quá độ. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, đây cũng là chính cậu lựa chọn, oán không được bất luận kẻ nào.

Bốn phía đen như mực, đêm đông cũng thật sự rét lạnh. Bên cạnh chỉ có hai cái đèn, càng làm khung cảnh thêm thê lương. Xung quanh cơ hồ không có bất luận một ai, Đổng Tư Thành lại sợ lạnh. Một Omega độc thân một mình một người, tuy rằng mang theo hương rượu vang đỏ mãnh liệt của Alpha, nhưng sao có thể đảm bảo điều gì. Lông mày Tư Thành không khỏi nhăn lại.

Hẻm nhỏ bên phải đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, cầm đầu là hai người mặc đồ đen đang hướng bên này đi tới. Đổng Tư Thành không khỏi có chút khẩn trương. Đôi tay nắm chặt lấy túi, không tự chủ được mà co rúm lại.

Khi Trung Bổn Du Thái nhìn thấy Đổng Tư Thành, liền có chút sửng sốt. Đối phương đứng dưới đèn đường, vẻ mặt khẩn trương, khuôn miệng xinh đẹp có chút sợ hãi, đơn phượng nhãn ướt dầm dề giống như phủ thêm một tầng sương mù. Hương hoa hồng ngọt nị theo gió bay về phía anh. Lúc đó, Trung Bổn Du Thái liền cảm thấy đối phương thật đẹp, thật ngọt. Mà đồng thời, hương rượu vang đỏ còn vương trên người Tư Thành liền có vẻ ghê tởm đến cực điểm.

Đổng Tư Thành, từ đây khắc ở trong lòng Trung Bổn Du Thái.

-tbc-

Nói cho mấy người một bí mật 🤫 guilty pleasure của tôi là tenkun :))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro