Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46

Truyện: 无间欲望

Tác giả: 璇兒的異瞳貓

Nguồn: vante737.lofter.com

Edit: Ayujun

———

NCT

ABO

OOC nghiêm trọng

Không được áp lên idol

Không được mắng mấy đứa nhỏ

Không được mắng tác giả

Không được mắng tôi

NP, không tiếp thu được làm ơn không cần xem.

allkun allwin alljun

———

[BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ]
[KHÔNG ĐƯỢC CHUYỂN VER, KHÔNG ĐƯỢC MANG RA KHỎI WATTPAD]

46.

La Tại Dân không hiểu những hành động khác thường dạo này của Trung Bổn Du Thái. Đây là lần đầu tiên cậu thấy đối phương như vậy. Mỗi ngày tìm mọi cách để quấn lấy một người, trăm phương ngàn kế dựng lên đủ loại chuyện. La Tại Dân không hiểu, cậu chỉ đơn giản cho rằng hormone đang quấy phá. Loại cảm xúc mà mỗi một Alpha đều có. Trước kia, Trung Bổn Du Thái sẽ không để chính mình ăn mệt mà đơn giản tìm một người sạch sẽ cho xong việc. Còn La Tại Dân, chỉ là chạm vào cũng không muốn động. Mỗi lần đến dễ cảm kỳ, cậu sẽ ngâm mình trong nước lạnh, sau đó đâm kim tiêm vào mạch máu. La Tại Dân đã sớm quen với chúng rồi, cậu không hiểu thế nào là đau. Cho dù vũ khí bén nhọn cắt qua da thịt, cắm vào huyết nhục, thì cậu cũng sẽ không nhăn mày dù chỉ một chút. La Tại Dân giống như không có tình cảm, không hiểu quan hệ phức tạp của con người. Bởi vì chưa từng có ai dạy cậu. Những kí ức thời thơ ấu khắc sâu vào linh hồn, có làm thế nào cũng không thể quên, không có cách giải thoát. Vì vậy La Tại Dân chỉ có thể chịu đựng bị bóng đè dày vò ngày qua ngày.

"Anh sẽ giúp em tìm một người sạch sẽ. Cứ tiếp tục chịu đựng như vậy không tốt."

Trung Bổn Du Thái đẩy cửa phòng tắm ra. Tin tức tố của Alpha vào dễ cảm kỳ sẽ so với ngày thường càng không thu lại. Lúc này vị tuyết tùng lạnh lẽo đã tràn ngập toàn bộ biệt thự. Kể cả là Alpha với nhiệt độ cơ thể cao cũng không tự giác được mà rùng mình.

"Không cần."

La Tại Dân chậm rãi mở mắt ra, đồng tử lạnh lẽo, nhưng đáy mắt lại là lửa nóng. Một đầu xám khói đã hoàn toàn ướt đẫm, không ngừng nhỏ giọt xuống. Nửa người trên trần trụi dựa vào gạch men, một bàn tay đặt bên bồn tắm. Trên sàn nhà rải rác mảnh vỡ của ống tiêm cùng bình thuốc. Màu da của La Tại Dân vì ngâm nước quá lâu nên đã tái nhợt, gân xanh cùng mạch máu hiện lên đặc biệt rõ ràng. Một người chỉ hai mươi tuổi như cậu, vì sao lại có vẻ tối tăm như vậy.

Nơi này so với phòng khách thì lạnh hơn nhiều. Nơi nơi đều là vệt nước, âm hàn như địa ngục. Trung Bổn Du Thái nheo mắt lại. Anh nhìn La Tại Dân phía sau lớp kính mờ. Sau khi bị nước lạnh xối qua, thì mùi rỉ sắt đã phai nhạt rất nhiều. Trung Bổn Du Thái nói không nên lời nhìn La Tại Dân nhắm lại đôi mắt. Sau đó giống như lúc ban đầu mà yên lặng rời đi.

La Tại Dân sinh ra ở địa ngục. Cái lúc mà cậu nhận ra, thì bản thân đã trở thành Diêm La rồi. Đầu lưỡi liếm lấy máu tươi, ngón tay chảy xuống máu của người nhà.

———

Trung Bổn Du Thái đã thuận theo Lý Thái Dung mà đem thứ đồ kia chuyển đến Nhật Bản. Thuộc hạ hai bên đều cho rằng bọn họ thực hòa hợp, nhưng chỉ có hai người biết chuyện này mới là mở đầu. Trung Bổn Du Thái ngồi ở bên cạnh bàn làm việc mà nhìn chằm chằm trang giấy trước mặt. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên rồi nhớ lại vẻ mặt cứng đờ của Đổng Tư Thành khi nãy. Quả nhiên là mối tình đầu. Cho dù bị tổn thương, cũng sẽ theo bản năng mà lo lắng. Là không quên được hay là vẫn còn tình cảm đây? Trung Bổn Du Thái không biết, hay đúng hơn là không muốn biết.

Đúng lúc này cánh cửa đột nhiên mở ra. Trung Bổn Du Thái xoay ghế lại rồi nhìn La Tại Dân.

"Anh biết em giúp Lý Hải Xán làm cái gì. Nhớ phải chú ý, đừng để xảy ra chuyện lớn."

"Sẽ không có việc gì."

"Tư Thành nhất định sẽ đến bệnh viện tìm Kim Đạo Anh. Em đi theo em ấy rồi thuận tiện gặp người quen luôn. Thử xem có thể cạy được chút thông tin nào không."

"Vì sao?"

Không khí bỗng trở nên yên tĩnh. Trung Bổn Du Thái kéo lên khóe miệng, anh cảm thấy từ khi tới Trung Quốc, em trai mình đã có một chút thay đổi.

"Theo anh biết thì hôm nay Hoàng Nhân Tuấn sẽ đến đó. Em đối với đứa nhỏ này có chút khác thường, là bởi vì giống mẹ sao? Tóm lại, em đang vào kỳ dễ cảm, tới gần Omega có lẽ sẽ dễ chịu hơn."

La Tại Dân chậm rãi chớp mắt, tay phải giống như còn giữ lại xúc cảm mềm mại vào đêm mưa hôm đó. Alpha nuốt một ngụm nước miếng rồi kéo chiếc khăn lông trên đỉnh đầu xuống. Cậu gật gật đầu với Trung Bổn Du Thái, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.

"ナナ, ごめんね."
(Nana, thật xin lỗi.)

La Tại Dân đứng ở cửa ngây ngốc một hồi, bàn tay chạm đến then cửa nắm chặt. Bên tai cậu truyền đến tiếng ca của một người phụ nữ. Nhưng cuối cùng vẫn là không nói cái gì mà đóng cửa lại rồi rời đi.

Trung Bổn Du Thái thở dài một hơi, gương mặt lộ ra vẻ áy náy hiếm thấy. Anh xoa xoa đôi mắt chua xót, sau đó quay đầu tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ. Mùa hoa anh đào của Nhật Bản là vào tháng tư. Hiện tại đã sớm lụi tàn.

Nếu có cơ hội, Du Thái rất muốn dẫn Tư Thành đi ngắm hoa anh đào.

———

Giờ khắc này Tiền Côn thật sự rất muốn buông tay Lý Vĩnh Khâm ra. Nhưng anh có giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi. Đôi tay nắm chặt lấy nhau giấu dưới bàn, thấy thế nào cũng thật quái dị. Ít nhất thì trong mắt Từ Anh Hạo chính là như vậy. Tiền Côn cúi đầu không cho đối phương thấy tầm mắt, bàn tay đặt ở trên bàn gắt gao nắm chặt. Còn Lý Vĩnh Khâm thì lại thoải mái cùng Từ Anh Hạo đối diện. Nụ cười ngọt ngào treo trên môi, ánh mắt lại có chút trào phúng. Đối với vẻ mặt này, Từ Anh Hạo chỉ cười cười.

"Chúng ta ăn thôi."

"Anh ăn nổi sao? Từ Anh Hạo."

Từ Anh Hạo vừa mới chuẩn bị cầm lấy chiếc đũa thì đã bị một câu này của Lý Vĩnh Khâm ngăn lại. Anh đặt nắm tay ở trước miệng rồi ho khan vài tiếng, sau đó liền cười cười mà nhìn thoáng qua Tiền Côn.

"Những gì tôi nói ngày hôm qua, cậu đã quên rồi sao? Lý tiên sinh."

"Tôi cũng chưa nói là đồng ý mà. Tôi không giống anh, chỉ cần một chút vụn vặt là có thể trả giá nhiều như vậy."

"Đó là bởi vì cậu có, còn tôi thì không. Cho nên tôi mới muốn."

Nói cách khác, bạn có một món đồ chơi rất tốt, bạn cực kỳ thích nó. Nhưng một người xa lạ với món đồ chơi bạn luôn muốn bỗng nhiên xuất hiện. Người nọ nói "Chúng ta trao đổi đi". Và rồi bạn bắt đầu do dự. Để rồi cuối cùng vẫn là quyết định trao đổi. Người nọ cầm món đồ chơi của bạn ở trong tay mà thưởng thức. Nhưng bạn lại cảm thấy nó vốn dĩ chính là của mình. Bạn muốn lấy lại. Bạn lớn tiếng gào khóc rồi nói "Nó vốn dĩ là của tôi". Nhưng người nọ đã không muốn trả lại cho bạn. Vì vậy bạn chỉ có thể trộm, chỉ có thể cướp lại.

Nó vốn dĩ chính là của tôi.

Đây là cái gì? Đây là lòng tham không đáy.

"Tôi có nhiều. Cái cậu không có cũng nhiều."

Lý Vĩnh Khâm nhướng mày, cảm nhận nắm tay càng ngày càng chặt của Tiền Côn, sau đó nhíu nhíu mày. Hoá ra lúc khó chịu thì sức lực của Omega sẽ lớn như vậy. Lý Vĩnh Khâm không cảm thấy đau, nhưng vẫn là yên lặng buông tay ra. Ngay sau đó Tiền Côn liền lập tức kéo ra khoảng cách, một chút mặt mũi cũng không cho anh.

"Ngẩng đầu lên, Côn nhi. Không ai ở nơi này có thể ăn em. Dáng vẻ này thật sự không giống ngày thường."

"Không có việc gì. Coi như xã giao đi."

Bàn tay ở dưới bàn của Tiền Côn nắm lấy quần, chặt đến mức tay đều đau. Anh nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi, sau đó mới chậm rãi nâng đầu lên, tự động lờ đi ánh mắt của Từ Anh Hạo.

Mềm yếu vốn dĩ không phải là tính cách của Tiền Côn.

Không khí quái dị vây lấy ba người họ, Lý Vĩnh Khâm cùng Từ Anh Hạo chậm rãi trò chuyện, còn Tiền Côn thì như lọt vào trong sương mù. Nhưng trực giác đã nói cho anh rằng chúng không phải việc nhỏ. Song, cho dù bọn họ có nói cái gì thì Tiền Côn cũng sẽ không để ý. Anh chỉ lo ăn, một miếng rồi lại một miếng.

"Ăn cái này đi."

Lý Vĩnh Khâm gắp một miếng cá hồi đặt vào chén của người bên cạnh. Tiền Côn nhìn miếng cá rồi cứng người lại. Tuy rằng đã qua xử lý, nhưng mùi tanh của cá vẫn có thể ngửi được, nó khiến anh muốn nôn ra.

Từ Anh Hạo ngồi đối diện Tiền Côn, nhìn thấy một màn này thì anh liền nhíu mày lại.

"Em ấy không..."

Lời còn chưa nói xong thì Tiền Côn đã gắp miếng cá kia lên, sau đó không chút do dự mà bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt. Từ Anh Hạo có chút khiếp sợ nhìn chằm chằm đối phương.

"Ăn ngon không?"

Tiền Côn im lặng vài giây rồi gật gật đầu.

Tiếp đó chính là miếng thứ hai, thứ ba, thứ tư..... Tiền Côn giống như một cỗ máy mà nuốt xuống từng miếng. Trong khi đó, gương mặt của Từ Anh Hạo lại càng ngày càng đen.

"Tôi ra ngoài một lúc."

Tiền Côn nói xong liền đứng lên, vội vàng đi về phía WC. Lý Vĩnh Khâm cùng Từ Anh Hạo hai mặt nhìn nhau, sắc mặt đều không tốt. Sau khi bóng dáng của Tiền Côn biến mất thì Từ Anh Hạo mới chậm rãi mở miệng.

"Em ấy không thể ăn cá sống, một miếng cũng không."

Lý Vĩnh Khâm đổ một ly rượu cho chính mình, uống một hơi cạn sạch.

"Đã nhìn ra."

"Vậy tại sao cậu còn để em ấy ăn?"

"Khi cậu ấy do dự ăn miếng đầu tiên thì tôi đã nhận ra rồi. Nhưng anh biết vì sao tôi lại không ngăn cản không? Bởi vì chính cậu ấy nên nói chuyện này với tôi, chứ không phải từ trong miệng anh nói ra."

"Cậu ấu trĩ như vậy sao?"

Lý Vĩnh Khâm nhún vai.

"Tôi không ấu trĩ, mà là Tiền Côn quá quật cường. Mẹ tôi đã từng quật cường như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là... rời khỏi thế gian này."

"Đề nghị của anh, tôi sẽ xem xét."

———

[Oẹ]

Tiền Côn cong eo nôn, dạ dày giống như sắp nôn sạch. Anh hận không thể đem dạ dày đào ra. Tiền Côn cầm lấy giấy lau miệng rồi xả nước, sau đó mới từ buồng vệ sinh bước ra.

Nước muối sinh lý chứa đầy hốc mắt, để rồi từ từ lăn xuống. Tiền Côn mở vòi nước, sau đó tát nước lên mặt, lặp đi lặp lại vài lần rồi mới đóng vòi lại. Anh nhìn chính mình trong gương, có chút tự giễu cười cười. Không biết từ khi nào, anh đã gầy thành như vậy, vành mắt đỏ hồng, màu da tái nhợt.

Giống quỷ.

Cả người Tiền Côn đều không có sức lực, anh chống tay lên đá cẩm thạch, sau đó nhìn Từ Anh Hạo tiến đến phía sau mình.

"Tôi không sao..."

Từ Anh Hạo vừa định mở miệng hỏi thì đã bị Tiền Côn chặn họng. Anh tiến về phía trước vài bước, duỗi tay muốn nắm lấy Tiền Côn, nhưng lại bị đối phương né tránh.

"Tôi thật sự không thể thoát khỏi anh. Từ tiên sinh."

"Anh không biết cậu ta sẽ dẫn em theo."

Tiền Côn thất vọng lắc lắc đầu rồi ngẩng lên nhìn vị Alpha ưu nhã này.

"Từ Anh Hạo, tôi sẽ không né tránh. Tôi thừa nhận lúc trước đã thích anh."

"Nhưng anh có biết không. Từ vùng ngoại thành của Bắc Kinh đi đến Thiên An Môn cần một khoảng thời gian rất lâu. Khi tôi thích anh, mỗi lần chuẩn bị gặp mặt đều sẽ thực chờ mong... Nhưng mà tôi đã không muốn tiếp tục mong đợi gì nữa. Cho dù hiện tại có đau lòng, thì tôi cũng không muốn đợi."

———

Con đến tột cùng nên làm cái gì, thì mới có thể làm mẹ vừa lòng.

"Kim Đạo Anh! Con cảm thấy mình rất lợi hại, muốn làm gì thì làm phải không!?"

Trịnh Trí Hiểu nhìn Kim Đạo Anh cúi đầu không nói lời nào thì càng cảm thấy thất vọng.

"Năm đó mẹ không cho con chọn ngành y, nhưng con lại cố tình không nghe lời. Biết mẹ không cản được ba con, không cản được con nên mới vậy chứ gì? Giờ thì sao!? Con lại làm ra loại chuyện này? Nếu nhà ngoại vì cái này mà bị ảnh hưởng thì con sẽ vui vẻ sao? Thoải mái sao?"

Người phụ nữ này chính là mẹ của Kim Đạo Anh, xảo quyệt, đầy dã tâm. Kim Đạo Anh cho dù không ngẩng đầu nhìn thì cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng hiện tại của mẹ mình.

"Đây là vấn đề của con sao? Chỉ vì thân phận của người bệnh mà tự nhiên trở thành con sai sao?"

Kim Đình Hữu cảm thấy nghe lời anh trai trở về là một chuyện đặc biệt đáng hối hận. Hiện tại cậu chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên sô pha nghe hai người họ giằng co.

Nơi này không thuộc về tôi, tôi phải trở về.

"Sao con lại không có tiền đồ như vậy? Chuyện Đình Hữu học luật đã kéo thấp vị trí của toàn bộ Trịnh gia rồi, con cũng muốn mất mặt như vậy sao!?"

Nghe được tên của mình, ánh mắt của Kim Đình Hữu liền có chút dao động, nhưng một chữ cũng không phản bác.

"Thằng bé là luật sư số một số hai của Bắc Kinh. Bọn con phải như thế nào mới có thể khiến mẹ vừa lòng!"

Kim Đạo Anh cũng không màng mẹ mình mà bắt đầu rống giận, sau đó trực tiếp chuẩn bị lên lầu về phòng. Nhưng câu tiếp theo của đối phương lại khiến anh sững sờ tại chỗ.

"Có phải con lại giống như lúc trước, chỉ lo cho hoa hoa cỏ cỏ bên ngoài phải không?"

———

Kim Đình Hữu ngả lưng về phía sau mà nhìn chằm chằm trần nhà.

Đây không phải thế giới của tôi, tôi phải trở về.

Tìm một người bạn, hoặc là người yêu.

-tbc-

Tôi thấy trong ba anh em thì kun bảo có lý trí nhưng lại gặp toàn những thành phần không nhượng bộ.
Anh thắng quá nặng tình, vẫn còn tình cảm với anh doi, động tâm với anh trưởng, rung rinh trước cảm giác an toàn mà anh thái mang lại và bị sự ôn nhu của anh trịnh mê hoặc.
Em chún thì chưa trải nhiều, nhưng tôi có cảm giác rất dễ hắc hoá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro